Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 1

Tháng 7 mùa hạ, cả bầu trời không một án mây, nắng gắt chiếu xuống mặt đất nóng hừng hực.

Ngã tư New York người xe đông nghịt, biển người rộn ràng hối hả, tại nơi đô thị tràn ngập phồn hoa cùng hiện đại hóa này có một khu thương mại cao cấp mà ai cũng biết đến, chi phí thì cao đến mức người thường khó có thể gánh chịu nổi.

Buổi chiều luôn đặc biệt cảm thấy buồn ngủ, lười biếng khiến con người ta cũng không hào hứng muốn đi dạo phố, bất quá, luôn luôn có những con người ngoại lệ.

“Lão Đại, tại sao lại đột nhiên muốn mua đồ trong lúc này?” Một người da đen cao lớn đi theo sau lưng một nam nhân tóc đỏ hỏi một cách nghi ngờ, làn da ngăm đen chất đầy sự kinh ngạc, trên cánh tay tráng kiện họa những hình xăm dọa người.

“Sao nào? Ta mua không nổi có phải không? Lão tử ta nhiều tiền không được sao?” Nam nhân tóc đỏ đi phía trước nhìn xéo mắt thủ hạ sau lưng, những sợi tóc đỏ ngắn bay tán loạn cùng khóe miệng giễu cợt đều toát ra mùi vị không thể kiềm chế được.

Dựa theo hình dạng khuôn mặt cùng đồng tử đen nhánh của nam nhân tóc đỏ thì có lẽ y mang dòng máu Đông Phương, kỳ quái chính là màu tóc đỏ, mà màu tóc kia rất đẹp thoạt nhìn không giống như nhuộm, màu sắc rất tự nhiên, sợi tóc cũng rất mềm mại.

Da thịt thường xuyên phơi nắng hiện lên màu lúa mạch, dáng người to lớn rắn chắc nhưng cơ bắp không tính là cuồn cuộn, ánh mắt mang theo sự phóng khoáng cùng ngang bướng khiến người ta dễ dàng nhận ra y rất tùy tính. Khí chất trải qua sự rèn luyện nhiều tạo thành mị lực khiến nữ nhân say mê, nhất là y tản mát ra một ngọn lửa mà cảm giác, rất chói mắt, trong đám đông liếc mắt một cái đã có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.

“Ồ? Vậy tiền thiếu nợ đánh bài lần trước có thể trả cho ta được không?” Người da đen lập tức nịnh bợ hỏi. Nói ra cũng không ai tin, Lục Hạo Lập, đường đường là Lão Đại của Hồng Dương Bang có một thói quen rất kì quái, chơi bài thua tiền rất thích thiếu nợ ghi sổ, rõ ràng có tiền cũng không trả.

Lục Hạo Lập hào sảng vỗ bả vai thủ hạ, nói rất nghiêm chỉnh: “Hải Ân a, ngươi cũng biết ta còn muốn nuôi con, ngươi không biết xấu hổ cứ đòi tiền ta? Dù gì con ta đối với ngươi tốt như vậy…” vừa nói vừa đập vô ngực của hắn, ánh mắt hỏi thăm hắn thật có lương tâm hay không.

Một thủ hạ trắng nõn lịch sự khác là Hill không mặn không nhạt nhắc nhở: “Lão Đại. Tiền của ngươi đủ Kỳ thiếu gia sống tốt nhất trong mấy cuộc đời.” Kỳ thật cái này cũng thật là cổ quái, nếu như nói Lục Hạo Lập keo kiệt không nỡ trả tiền, nhưng trên thực tế y đối với tiền cũng không phải rất để ý, nhưng y lại không chịu trả tiền thua, cố gắng không nhận thua thì đúng hơn a.

“Người trẻ tuổi a, Trung Quốc có câu ngạn ngữ “Khiếu thiên hữu bất trắc chi phong vân”, ta đương nhiên phải đề phòng rồi.” Lục Hạo Lập giáo huấn một cách nghiêm túc, thu hồi cánh tay đang khoát lên vai Hải Ân.

Khiếu thiên hữu bất trắc chi phong vân: Có hỏi ông trời cũng không thể đoán được làn gió án mây, ý nói không thể lường trước chuyện sắp xảy ra.

Người trẻ tuổi? Hill cùng Hải Ân hai mặt nhìn nhau, lắc đầu, trời biết Lục Hạo Lập y mới ba mươi hai tuổi, bọn họ cũng chỉ nhỏ hơn y một tuổi mà thôi.

Hai người tiếp tục đi theo hắn, kỳ thật truy khoản nợ đánh cuộc cũng chỉ là nói đùa, năm đó lúc Hải Ân gặp chuyện không may, Lục Hạo Lập dứt khoát đưa cho Hải Ân một món tiền mà con số đó hắn còn không rõ.

Bọn họ một đường đi bộ đến Thương Thành lớn nhất để mua sắm, trong đây có quần áo trang sức tinh hoa nhất đến nhà cửa cái gì cũng có, bất quá, khi bọn hắn muốn đi vào thì phát hiện nơi này bị phong tỏa.

Tòa cao ốc chọc trời hơn mười tầng vững chắc, nhưng đồ sộ, trước cửa lớn Thương Thành còn có một cỗ xe màu đen có rèm che cùng cảnh vệ rất đông, không khí rất nặng nề.

“Là ai a? Phô trương lớn như vậy.” Hải Ân nghi hoặc hỏi, ba người đứng ở ngã tư đối diện khu mua sắm quan sát.

Nhún vai không chút hứng thú, Lục Hạo Lập tự nhận gặp xui xẻo trả lời: “Xem ra muốn giúp Kỳ mua chút gì đó cũng không được, chúng ta trở về đi.” Mấy ngày nữa là sinh nhật của đứa con, vì muốn chọn cho nó một món quà mà đặc biệt bỏ một ngày làm việc, ai ngờ công cốc, thật không biết là ai ăn no rửng mỡ đi dạo trong thành phố mà cũng phải bao hết, ai, lúc này.

“Lão Đại, bọn họ giở thói nhà giàu, vậy mới kêu là dân có tiền.” Hải Ân khoa tay múa chân vài cái trêu chọc Lục Hạo Lập, đối với bọn họ mà nói, bọn họ không chỉ có quan hệ là bang chủ cùng thủ hạ, còn là những huynh đệ đã nhiều năm xuất sinh nhập tử, cho nên ở hội nghị thường kỳ cũng không hề chịu ảnh hưởng mà còn vui đùa với nhau.

“Đúng đó đúng đó, ta con mẹ nó nghèo muốn điên luôn, nói nhiều làm gì, đi giúp cưỡi xe máy đến đây.” Lục Hạo Lập giả vờ giận xịu mặt cho Hải Ân một quyền, lười đi bộ nên kêu hắn đi qua hai con đường chạy xe máy phân khối lớn đến đây.

Hải Ân hắc hắc vài tiếng sau đó đi dọc về đường cũ. Lục Hạo Lập lưng tựa tường đưa tay cắm vào trong túi áo, còn Hill thì im lặng đứng bên cạnh hắn, nhìn người đến người đi, sau đó một tiếng huýt sáo cắt đứt dòng trầm tư của y, nghiêng đầu xem xét, quả nhiên, người nào đó lại bắt đầu dụ dỗ.

“Ngươi đang ở đây huýt sáo ai?” Một nữ lang tóc vàng dáng người nóng bỏng đang dừng lại phía trước Lục Hạo Lập, hé mở ra cổ áo trễ sâu để lộ bộ ngực sữa trắng như tuyết, rất gợi cảm, nàng mới lưu ý đến Lục Hạo Lập.

Nhìn ra ý tứ của nữ nhân này, Lục Hạo Lập lỗ mãng nâng chiếc cằm khéo léo của nàng lên, ghé vào bên môi nàng khẽ cười nói: “Ngươi nói đi? Trừ ngươi ra còn ai nào?” cũng không phải là y coi trọng bản thân mình, chỉ là bề ngoài của y rất được đám nữ nhân ưa chuộng, cho nên y rất yêu mến nữ nhân, nhất là Đại mỹ nhân. Đối với ánh mắt của Lục Hạo Lập, nghe lời nói khiêu khích của y, đối với sự đồng ý của nam nhân vị nữ nhân này phát hiện bản thân mình lại không nhịn được mà tim đập nhanh.

“Điện thoại của ta, buổi tối tìm ta.” Nàng vừa hôn Lục Hạo Lập vừa lưu lại điện thoại rồi hơi đỏ mặt bỏ đi.

Nữ nhân vừa đi không lâu, Lục Hạo Lập ý tứ vẫn còn liếm liếm cánh môi, lấy mảnh giấy ghi điện thoại của nữ nhân kia vò thành một cục vứt đi.

“Không vừa mắt sao?” Hill kéo nụ cười nhẹ, hỏi.

Lục Hạo Lập từ trong túi tiền móc ra thuốc lá, ném cho Hill một điều sau đó đáp: “Ta chính là rất hiểu, có một số nữ nhân không thể trêu chọc. Các nàng đã nghiêm túc thật sự thì chính là tai nạn chết người.” Y cảm giác mình rất có lương tâm. Trên thế giới này vẫn chưa xuất hiện một nữ nhân có thể khiến y toàn tâm toàn ý đối đãi, kể cả mẹ ruột của Lục Dĩ Kỳ, nhưng đã từng có một người tương đối đặc biệt, đáng tiếc đã thành tình nhân của người khác.

Trong lòng y. Đứa con là nhất, bằng hữu huynh đệ đứng thứ hai, kẻ thù đứng thứ ba, sau đó cũng không rảnh rỗi quan tâm đến người khác.

Hill đối với ý kiến của y không hề phản bác, chỉ duy trì cái mỉm cười vô hại của hắn, đứng thẳng lên nói: “Ta cũng đi lấy xe trước, để Hải Ân lấy xe giao cho ngươi xong ta sẽ chở hắn về.”

“Đi đi, đi đi.” Lục Hạo Lập phất tay đuổi ruồi, ngoài miệng vẫn ngậm điếu thuốc. Đối diện với cửa chính khu mua sắm, Lục Hạo Lập châm thuốc hút, dựa tường quan sát ánh mắt đề phòng không thiện cảm của đám cảnh vệ kia, mảy may không thèm để ý.

Tố chất của đám cảnh vệ đều rất cao, hơn nữa cực kỳ chuyên nghiệp, xem ra thân phận người bên trong tuyệt đối không đơn giản, Lục Hạo Lập đứng đợi rồi phân tích, đội hình như vậy gợi cho y nhớ về quá khứ.

Y là người Hoa, trước kia y cũng bằng hữu tri kỉ kế thừa tổ chức của các cha chú sáng tạo ra, “Điệp Huyết”, là một trong mười tập đoàn lớn trên thế giới, đứng đầu Châu Á, chủ yếu là giao dịch súng ống đạn dược, mặc dù không phải là  tập đoàn lớn nhất thế giới, nhưng tuyệt đối không người nào có thể lấn áp được.

“Điệp Huyết”: Điệp Huyết.

Bọn họ lúc đó tuổi trẻ khí thịnh trong tổ chức thi triển quyền cước, không đến vài năm đã khiến tổ chức khỏe mạnh gấp đôi, Thế nhưng tổ chức càng lớn, tánh mạng của bọn họ lại càng nguy hiểm, càng ngày càng nhiều người muốn mạng của bọn họ, khi đó bao tiêu phụ trách bảo vệ an toàn của bọn họ so với bây giờ trên phố cũng không ít là bao, vừa mới bắt đầu cũng không cảm thấy gì cả, thế nhưng dần dần y cảm thấy chịu không được, nhưng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại.

Đến khi con của y do một nữ nhân mang thai bắt đầu sinh hạ, đó chính là Kỳ. Đứa con sinh ra khiến kế hoạch của y rối loạn, vốn y không quan tâm lắm đến tiểu hài tử, sinh cũng đã sinh, hơn nữa hài tử ngoài ý muốn đã khiến y nhìn đến một tương lai mới. Cứ như vậy chỉ trong hai tháng, đón nhận chuyện mẫu thân của Kỳ bị giết hại đã khiến y quyết định thoát ly tổ chức, vì đứa nhỏ.

Sau khi giải quyết tất cả vấn đề y liền mang theo đứa con phiêu du vượt biển đi tới New York  – nước Mỹ, bắt đầu cuộc sống rời xa “Điệp Huyết”. Ở đây tạo dựng một hắc bang, nhưng giống một công ty nhiều hơn, y cũng một mực tuân theo tiêu chí quy mô của bang phái không cần lớn, nguyên tắc là quan hệ tốt với mọi người, sự thật cũng chứng minh y tương đối thành công, chạy đến địa bàn của người khác cũng không còn người muốn chém y.

“Hồng Dương Bang” thật sự là bang phái kỳ quái, vĩnh viễn đều là một bang phái quy mô không lớn không nhỏ, cũng không có ai đi động nó, ngẫu nhiên còn thấy vị Lão Đại ra ngoài giúp đỡ xung quanh. So với lúc trước, y yêu mến cuộc sống bây giờ, tự do tự tại không bị gò bó.

Lục Hạo Lập trong lúc bất tri bất giác chìm vào dòng suy tưởng, đến khi tiếng xe máy gầm rú truyền đến, xoay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh khiến y không hề phát hiện trong Thương Thành bắt đầu tuôn ra một đám người. Đem xe dừng lại bên cạnh Lục Hạo Lập, Hải Ân tắt máy xuống xe rút… ra xe chìa khóa xe đưa cho y, đây cũng là điểm cổ quái của Lục Hạo Lập, chạy xe máy nhất định phải do tự bản thân khởi động cơ, không có lý do, chỉ là thích cảm giác kia mà thôi.

“Lão Đại, thói quen của ngươi thật sự có điểm phiền toái.” Hải Ân nhỏ giọng nói thầm.

“Ha ha, ta cao hứng, ta thích, ta muốn làm vậy, ngươi muốn thế nào?” Lục Hạo Lập một tay vén tóc, tay kia cầm chìa khóa hất nhẹ, nghe Hải Ân đối với y phàn nàn, tâm tình không tồi nên cười sảng khoái.

Mà một màn như vậy chiếu rõ ràng vào ánh mắt của người mới đi ra từ Thương Thành. Chính là Roth Virginia Jett DeFils đi ở chính giữa.

Ánh nắng mãnh liệt bao phủ cả con đường rộng lớn, Roth vừa đi khỏi khu thương mại đột nhiên phát hiện đối diện trước mặt là một màu đỏ rất bắt mắt, con ngươi màu lam của hắn liếc về phía ấy, nhìn thấy xong hơi chút giật mình.

Màu tóc bắt mắt đó là của một nam nhân, một thân quân áo màu đen rất bình thường, biểu tình trên khuôn mặt y là biểu tình đường hoàng sảng khoái không chút che giấu mà Roth tuyệt đối không bao giờ có, ngũ quan kiên cường hoàn toàn bất đồng so với sự tuấn mỹ của hắn, Roth từ trong ánh mắt của người kia đọc được sự tự do tự tại không hề bị cản trở cũng sự nồng nhiệt cháy bỏng, rất chói mắt.

Lục Hạo Lập rất nhạy cảm nhanh chóng phát hiện có người đang dò xét hắn, ánh mắt nghênh tiếng có tính phản xạ sau đó có chút kinh hãi, thoáng hoảng hốt khiến chìa khóa rơi xuống phát ra tiếng “khanh” thanh thúy.

Cảnh vệ vây quanh một người nam nhân, ước chừng có mười mấy mỹ nhân tuyệt sắc ăn mặc đủ dạng đi theo phía sau, nhưng dù nhiều người đứng giữa như vậy, liếc nhìn một cái lập tức lưu ý đến vị nam nhân đứng giữa, tóc dài màu đen thẳng sau lưng, tây trang màu trắng hoàn toàn khác biệt với Lục Hạo Lập, màu da trắng nõn làm nổi bật màu mắt lam, mặt biểu tình vô cảm khiến Lục Hạo Lập cảm giác hắn rất vênh váo hung hăng cùng một loại hàn ý lạnh thấu xương, rất cao ngạo.

Bốn mắt tiếp xúc, ánh mắt giao thoa, xem nhẹ tất cả mọi người xung quanh, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, cùng phát sinh ra sự bài xích. Khinh thường, Roth đối với Lục Hạo Lập cảm thấy rất chướng mắt, đặc biệt sự tùy hứng của y, nhìn y lại phát sinh dục vọng muốn tiêu diệt.

Khó chịu, Lục Hạo Lập đối với Roth cảm thấy rất căm tức, đặc biệt y rất xem thường bộ dáng của hắn, bộ dạng như vậy khiến y bắt đầu sinh chán ghét. Roth dời mắt trước tiên, sau đó ngồi trên xe, tuy hắn rất tùy tâm sở dục, nhưng cũng không đến mức vô duyên vô cớ giết người trên đường.

“Cái gì vậy chứ? Loại ánh mắt đó nhìn rất chán ghét.” Lục Hạo Lập cười khúc khích, nói khẽ với Hải Ân, xua tan tâm trạng vừa rồi khi cùng người nọ nhìn nhau mà bắt đầu tìm lại cảm giác thoải mái, bất quá, nam nhân cũng rất tuấn tú, lần đầu chứng kiến một nam nhân trong nhu có cương như vậy.

Hải Ân cúi người nhặt chìa khóa xe, đưa cho Lục Hạo Lập vừa có ý định mở miệng thì, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người.

“Lão Đại, vị kia là Mimi tiểu thư, mau nhìn a, người cuối cùng phía bên tay phải.” Hải Ân giật mình lây cánh tay Lục Hạo Lập, lại không dám quá mức vô lễ chỉ về phía nữ nhân kia.

Lục Hạo Lập nhìn theo hướng Hải Ân nói, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ thoát tục đối diện phía y, quả thật là Mimi, một nữ nhân từng khiến y cảm thấy rất đặc biệt. Nàng hiển nhiên cũng trông thấy y, khẽ cắn môi dưới có điểm lã chã chực khóc, mang một vẻ mặt không muốn ngồi lên xe limousine. Cảnh vệ lui lại, cỗ xe tạo thành một đội ngũ chạy về phía bắc, trùng trùng điệp điệp, người qua đường rúi rít tâng bốc.

“Xem ra nàng quả thật cũng không ổn lắm.” Sau khi bọn hắn đi xa Lục Hạo Lập tiếc hận than thở, nếu như nàng quả thật tốt thì sẽ không biểu lộ ra vẻ mặt như vậy.

Hải Ân cố ý đào bới vết sẹo của y hỏi: “Đau lòng? Lão Đại, ngươi còn chưa hết hi vọng a?”

“Đau lòng sao? Đều là những chuyện cũ ai còn nhớ chứ, đã nói bao nhiêu lần là ta với nàng cái gì cũng không có, ta trước kia không hề ăn nằm với nàng.” Lục Hạo Lập gào thét giải thích, trừng mắt với Hải Ân.

“Có không đó? Năm đó ngươi đối Mimi tiểu thư không phải rất tốt sao?” Hải Ân lành lạnh tiếp tục kích thích y, không hề e ngại chuyện y sẽ tức giận.

“Ta lỗ vốn thiệt thòi chết mất, nhiều lắm đến cuối cùng cũng chỉ có hôn môi thôi, nàng đã thành nữ nhân của người khác.” Lục Hạo Lập đem sự tình tận lực tô son trát phấn, khi đó y đã muốn kết hôn với Mimi, bởi vì nàng có tính cách rất thuần chân, hơn nữa lại là nữ nhân có ơn với y, rất hợp với đứa con, đáng tiếc, cuối cùng cũng không thể khai hoa kết quả, lãng tử cuối cùng vẫn phiêu bạt.

“Ngươi không chịu thiệt tình?” Lục Hạo Lập cười, lấy tay che ánh mặt trời chói mắt, trả lời: “Cũng không phải không thiệt tình hay tâm không đúng, nàng trước kia là một cô gái tốt. Bất quá, ngươi cũng nên biết rõ vừa rồi những người kia là ai chứ.” Ánh mắt lặng lẽ khép lại tối tăm, không thể tưởng được lại cùng hắn đối mặt.

Người của gia tộc DeFils, có lẽ là thủ lĩnh có thân phận địa vị tối cao, khó trách vẻ mặt của hắn lại cao cao tại thượng.

Hải Ân gật đầu, hắn biết rõ Mimi tiểu thư trở thành tình nhân của thủ lĩnh tập đoàn gia tộc khổng lồ kia, chứng kiến Mimi tiểu thư, vừa rồi những người kia hẳn là người của DeFils.

Bắc Mĩ có một tập đoàn gia tộc cực kỳ hiển hách “DeFils”, tập đoàn này thế lực cùng tài lực ngay cả chính phủ cũng không dám đắc tội với bọn họ, tập đoàn DeFils tài chính chủ yếu là từ việc giao dịch thuốc phiện ngầm, nhưng phía dưới cũng có những công ty, nhà xưởng, tập đoàn tài chính bao gồm tất cả những ngành sản xuất chính quy trên thị trường, không hề nghi ngờ che khuất hắc đạo ngầm hoạt động trở thành tập đoàn đứng đầu trong mười tập đoàn trên thế giới.

“Đi thôi, từ nay về sau đừng nhắc đến Mimi, cũng đừng cùng tập đoàn DeFils có bất kỳ quan hệ gì.” Lục Hạo Lập khởi động xe máy mau chóng đuổi theo, y biết rõ thế lực của DeFils nhiều đến đâu, tác phong tàn khốc đến mức nào, cho dù tổ chức “Điệp Huyết” trước kia cũng khó có thể chống lại hắn, cho nên đối với DeFils y luôn luôn tránh xa, con đường bất đồng thì hành động cũng khác.

Hải Ân ở phía sau giơ chân hô: “Lão Đại… nón bảo hộ… ngươi lại không mang nón bảo hộ……” phát điên tranh thủ ngồi trên chiếc xe Hill vừa cưỡi tới, bọn họ đuổi kịp thân ảnh tiêu sái kia, lần ngẫu nhiên gặp này, nhanh chóng bị Lục Hạo Lập quên lãng.

Ngày tám tháng bảy, hôm nay đối với Lục Hạo Lập mà nói quả thật là thời điểm quan trọng, sinh nhật mười tuổi đứa con của y, đúng ngay chủ nhật. Y đem di động tắt máy, ngoại trừ đứa con thì ai cũng không mang theo, hai phụ tử vòng quanh cả thành thị chơi một ngày.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, mệt mỏi trở về. Hai người lê thân thể có chút mệt mỏi về nhà.

Bọn họ ở trong một tòa biệt thự khác, trong lúc này không phải rất xa hoa, hoa viên được trang trí gây cảm giác rất ấm áp, lúc này đèn đóm mỗi nhà đều đã bật sáng, ngọn đèn màu trắng màu vàng theo cửa sổ thủy tinh chiếu ra ngoài, cảm giác nhu hòa khiến những người chưa trở về nhà cũng cảm thấy một cỗ ấm áp.

“Cha, ăn ngon no căng rồi.” Lục Dĩ Kỳ nghiêng bả đầu tực lên vai Lục Hạo Lập, khuôn mặt tròn giống như khuôn mặt Lục Hạo Lập thu nhỏ lại vậy.

Lục Hạo Lập vác nó trên lưng đi dọc theo con đường gạch men thông đến biệt thự của y, đùa cợt: “Ai bảo con ăn nhiều như vậy chứ, còn cái bánh ngọt trong tủ lạnh, để xem con ăn như thế nào.” Tiểu quỷ quơ chân cười, nói: “Hắc hắc, có gì đâu a, ăn không hết thì có thể ném đi mà.”

Lục Hạo Lập liếc mắt nhìn nhìn nó, trả lời: “Cổ nhân có nói tham ô cùng lãng phí là phạm tội lớn nhất, hơn nữa, tiền của cha con là nhặt được chắc?”

“Vậy đưa cho Hải Ân thúc.” Lục Dĩ Kỳ híp mắt, lưng phụ thân nằm sấp rất thoải mái.

Nâng lông mày, Lục Hạo Lập nói: “Tiểu vương a, nguyên lai con xem Hải Ân là thùng rác sao.” Hải Ân rất thương nó. Lục Hạo Lập đột nhiên đồng tình với hắn.

“Không phải, nhà Hải Ân thúc có một con mèo thích ăn bánh ngọt nha.” Tiếng nói non nớt cố gắng giải thích.

“Cha tại sao không biết hắn có nuôi mèo.” Lục Hạo Lập tiếp tục câu chuyện nhàm chán.

“Có mà, không có lừa cha đâu.” Lục Dĩ Kỳ kiên trì.

“Hắn không có nuôi.” cố ý cùng hài tử giang thượng đích phủ quyết.

“Có mà, thật sự có mà.” Trong tiếng hoan hô cười đùa, hai người đều về đến tòa biệt thự kiểu châu Âu màu trắng đơn thuần, trước cửa nhà của Lục Hạo Lập xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

“ Mimi? Em… làm đến có chuyện gì sao?” Lục Hạo Lập hơi giật mình, nghi hoặc nhìn trên chiếc bánh ngọt trên tay nàng, trong nội tâm sửng sốt một chút, đoán được một chút.

“Đã lâu không gặp, Hạo Lập.” Mimi ôn nhu chào hỏi, mặc một chiếc váy liền màu nhạt, mái tóc đen vén ra sau để lộ chiếc cổ mảnh khảnh cùng da thịt vô cùng mịn màng, trên mặt trang điểm tự nhiên cùng trang sức trang nhã, giống như tinh linh xuống trần.

“Mimi tỷ tỷ, con là Kỳ a, tỷ còn nhớ con không?” Lục Dĩ Kỳ nghiêm mặt huy động cánh tay, nó đối với vị tỷ tỷ xinh đẹp này rất có ấn tượng. Lục Hạo Lập vỗ trán của nó, nửa thật nửa giả mắng: “Câm miệng, tiểu hài tử không được nói nhiều.” lực đạo khống chế rất khá, không đánh nó đau.

“Ô, phụ thân hảo hung.” Lục Dĩ Kỳ mân miệng lên án, hai mắt linh động nhìn Mimi.

Mimi nét mặt tươi cười, biểu lộ thập phần hâm mộ, đã từng, nàng cũng từng có cơ hội có thể gia nhập vào cái gia đình này.

“Kỳ, tỷ đương nhiên nhớ rõ con nha, tỷ còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của con, đặc biệt mua bánh ngọt tặng con nè.” Mimi nhẹ vỗ về tóc Lục Dĩ Kỳ, thuận tiện quơ quơ bánh ngọt trong tay.

“……” Lục Dĩ Kỳ khó xử, trong nhà nó cũng có một cái, Lục Hạo Lập hợp thời vì nó giải vây, y đem hài tử buông xuống rồi lấy ra chìa khóa mở cửa, mời: “Mimi, trước hãy vào nhà ngồi một chút a.”

“Được, cám ơn.” Giọng nói ngọt ngào rất dễ nghe, vào cửa, Lục Dĩ Kỳ nhanh như chớp chui vào, Lục Hạo Lập thì tại tủ giày tìm dép lê.

“Ngại quá, bởi vì bình thường không có nữ nhân tới đây, cho nên trong nhà đều là dép lê của nam.” Lục Hạo Lập lễ phép thật có lỗi, trái ngược với bản tính hữu lễ mà lạnh nhạt.

“Không sao, em không mang dép lê cũng không sao.” Mimi cũng cảm giác y bất đồng, lòng chua xót đồng thời an ủi mình không cần phải nổi giận, hơn nữa, từ trong câu nói của Lục Hạo Lập nàng nghe được tin tức rất tốt.

Lục Hạo Lập chỉ đem nàng vào nhà trong. Sau đó ngâm cho nàng một ly nước trà, tiếp nhận bánh ngọt trong tay nàng mang đi cất.

Ngồi ở ghế salon trong phòng khách, Mimi nhìn chung quanh thoáng một cái, nói: “Hạo Lập, ở đây thay đổi nhiều quá.” Duy nhất không biến đổi hay có lẽ là phong cách vô cùng đơn giản, so với khu nhà cấp cao xa xỉ của nhà DeFils quả thực khác nhau một trời một vực, hiện tại cảm thấy chất phác ngược lại khiến con người ta thoải mái.

“Có sửa chữa qua, em ở cửa chờ bao lâu rồi?” Lục Hạo Lập hữu ý vô ý cắt đứt nàng ôn chuyện.

“Không lâu đâu, em cũng vừa tới.” Mimi giấu diếm tình hình thực tế, trên thực tế nàng từ buổi trưa chờ tới tận bây giờ, “Anh gần đây thế nào?”

“Vẫn như cũ.” không gần không xa cùng nàng đi vòng vèo, Lục Hạo Lập đối đãi như bằng hữu bình thường, đột ngột, hai người cùng lâm vào trầm mặc xấu hổ. Mimi muốn nói lại thôi, Lục Hạo Lập là yên lặng theo dõi chuyểnbiến.

“Chúng ta đi ra ngoài một chút a, em có chút việc muốn nói với anh.” Mimi vẫn kiềm chế không ngừng đề nghị, ánh mắt lập loè sự khát vọng, Lục Hạo Lập đoán được bảy phần điều nàng muốn nói, nói chuyện cũng tốt, miễn đừng gây phiền toái.

“Kỳ, cha đi ra ngoài một chút, con hảo hảo giữ nhà.” Trước khi đóng cửa, Lục Hạo Lập đề cao âm lượng phân phó.

“Hảo, con biết mà.”

Hai người đều có tâm sự đi ra ngoài hoa viên, gió đêm mát mẻ thổi qua, tuy nhiên vẫn kém hơn phòng có máy điều hòa mát mẻ, nhưng cũng giảm đi nhiệt độ nóng bức của mùa hè.

“Mimi, em muốn nói gì?” Đi đến ghế đá trong hoa viên, Lục Hạo Lập đi thẳng vào vấn đề, ở thời điểm hiện tại không ai có thể nói chuyện tương đối dễ dàng.

Hít sâu một hơi, Mimi trịnh trọng hỏi: “Chúng ta… chúng ta còn có cơ hội không?” nhìn Lục Hạo Lập, cảm giác trước đây như sống lại, lửa nóng như trước, y để người ta tiếp xúc với y phảng phất cảm thấy tựa như tiếp xúc với thái dương, sinh động mãnh liệt.

“Không thể.” Lục Hạo Lập chém đinh chặt sắt một điểm uyển chuyển đều không có.

Dù đã cố tình chuẩn bị, Mimi vẫn cảm thấy bị thương, truy vấn: “Vì sao? Anh vẫn còn trách em sao? Anh biết đây là ý của phụ thân em mà, em đối với Roth……”

“Ngừng, lời nói dối không cần nói nữa đâu,…” Lục Hạo Lập ngăn cản những lời nàng đang kích động muốn thổ lộ, không phải phẫn nộ, mà là chịu không nổi, bực bội vò rối đám tóc đỏ, “Mimi, với giao tình mà chúng ta đã có, em còn muốn dùng những lời này hù anh sao?” rốt cuộc cái gì đã làm biến đổi nàng? Nhớ rõ trước kia nàng rất đơn thuần.

Mimi lập tức hổ thẹn, giọt lệ óng ánh theo cặp mắt to xinh đẹp chảy xuống, hối hận: “Đúng, khi đó là em tự mình thỉnh cầu được tiếp cận Tư, khi đó trong lòng em hắn giống như là một vương tử hoàn mỹ, thế nhưng… Ô, thế nhưng…” nói không được, khóc càng lợi hại.

Lục Hạo Lập đỡ nàng ngồi trên ghế đá, đưa cho nàng khăn giấy an ủi, trong nội tâm rung động một chút, miêu tả của Mimi khiến y nhớ lại sự việc ngày hôm đó, Vương Tử? Nói thật thì cũng đúng là như vậy.

“Thế nhưng hắn có rất nhiều tình nhân, không bao lâu thì em đã bị hắn chán, sau đó em thất sủng, nghĩ muốn trở về tìm anh.” Đem lời nói dối về hoàn cảnh của nàng cùng tâm tư nói ra, Lục Hạo Lập hiểu rất thấu đáo, nói rất bình thản.

Mimi nghe xong, cũng quên khóc, nhìn y mà không phản bác được, khó nén xấu hổ.

Nhìn phản ứng của nàng y biết mình nói đúng, thở dài, hít sâu rồi nói tiếp: “Chúng ta không có khả năng, trừ phi DeFils cho phép, nếu không em không thể rời đi hắn, anh cũng không có khả năng cùng hắn tranh nữ nhân, hơn nữa cũng không muốn cùng hắn tranh.” Đối với Mimi, tình cảm thương tiếc đối với muội muội trước kia cũng đã sớm biến mất, khi đó muốn kết hôn với nàng nguyên nhân chính là muốn vì Kỳ tìm một mẫu thân tốt.

Lại khó có thể chịu được trầm mặc, Lục Hạo Lập nhìn nàng khóc thút thít hồi lâu, thở dài: “Đừng khóc, trả lời anh một vấn đề.” Ngữ khí của Lục Hạo Lập bỗng nhiên chuyển biến, nhẹ nhàng chuyện trò vui vẻ, sau đó nâng nàng đang sưng đỏ lên, vô lại hỏi: “Em cảm thấy hắn là vương tử, vậy anh đây là gì?”Cố tình làm ra biểu tình lãnh khốc.

Mimi thoáng cái bật cười trêu chọc, sau đó không cần nghĩ ngợi trả lời: “Kỵ sĩ.”

“Thật không công bình, hắn chính là Vương tử tôn quý, còn anh là Kỵ thổ chết trận sa trường.” Lục Hạo Lập thấy nàng nở nụ cười cũng bắt đầu phàn nàn, sau đó thừa dịp nàng còn không để ý đã xuống lệnh đuổi khách: “Lúc trở về cẩn thận một chút, chuyện đêm nay đừng để ai biết, bằng không em và anh đều gặp phiền phức, hẹn gặp lại.” Nói xong thân sĩ ở trên trán nàng ấn xuống nụ hôn, không chút do dự xoay người rời đi, đưa lưng về phía nàng khoát khoát tay nói lời từ biệt.

Mimi đối với bóng lưng của y hô một câu: “Anh sợ hắn?” nàng không dễ dàng buông tha, đây là cơ hội cuối cùng mà nàng có thể đạt được hạnh phúc.

“Anh còn có Kỳ cùng huynh đệ trong bang, nguy hại đến chuyện của bọn hắn anh không thể làm.” Không quay đầu lại tiêu sái ném ra những lời này, trước sau như một khinh cuồng.

Mimi nhìn thân ảnh màu đỏ dung nhập vào đêm tối, cuộc nói chuyện lần này khiến quyết tâm của nàng càng thêm kiên định, tuy nàng biết tình cảm trước kia của Lục Hạo Lập đối với nàng chỉ là thương chứ không phải tình yêu, nhưng nàng có cơ hội, dù sao phụ thân nàng đối Lục Hạo Lập có ân, hơn nữa hiện tại nàng là nữ nhân thất sủng, Roth sẽ không quản nàng.

Chỉ cần Lục Hạo Lập giúp nàng, nàng có thể nắm được tự do, nữ nhân tính toán tốt hết thảy tin tưởng tràn đầy mang giày cao gót rời đi, lại không biết cái nàng gọi là truy cầu tự do là kíp nổ của ngòi nổ khiến mọi chuyện chuyển biến tất cả.
Bình Luận (0)
Comment