Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 14

Đêm dài vắng lặng, quầng tinh rực rỡ, vầng trăng cô độc treo lơ lửng giữa không trung cao vời vợi.

Trong căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy của tòa nhà chính, trong bóng đêm đen như mực có thể lờ mờ thấy được một đôi thân ảnh tứ chi quấn nhau không tách rời, mùi hoan ái mị hoặc tràn ngập trong không gian, tình ái say mê giao triền.

Ánh sáng đèn bàn được bật lên, ánh sáng nhàn nhạt tỏa khắp gia phòng *** loạn này, Lục Hạo Lập nửa tỉnh nửa mê ngồi lặng trên giường, toàn thân tản mạn đầy những dấu hôn xinh đẹp, dấy đỏ dày đặc kéo dài từ cổ đến bụng, tấm chăn mền che khuất nơi riêng tư giữa hai chân cũng đang dính đầy dấu vết ái dục, đây nhất định là thân thể vừa bị nam nhân triệt để hưởng dụng qua.

“Khát nước không? Rót cho anh một ly nước?” Roth vừa vén tóc dính trên trán y vừa hỏi, ung dung thỏa mãn khi nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của y sau lễ rửa tội vừa rồi.

Thần trí buồn ngủ mê mang, Lục Hạo Lập mở đôi môi khô nứt trả lời vô thức: “Không…”

Không để ý đến sự cự tuyệt theo bản năng của y, Roth trân trọng liếm ẩm ướt bên môi của y, xoay người bước xuống giường rót cho y ly nước.

“Ngày mốt, tôi sẽ đến Hắc Thiên Đường để cùng Lý Diệp bàn chuyện của anh, hắn ta cứ một mực yêu cầu tôi phải giao anh ra.” Lát sau, Roth nằm thẳng ra để Lục Hạo Lập nằm sấp lên người hắn, bình tâm tĩnh khí vuốt tóc y, “Tôi để anh có thời gian suy nghĩ cùng quyết định, việc thôi miên Kỳ cũng sẽ thực hiện vào ngày một, anh tự mình suy nghĩ rõ ràng.”

Vẫn không nói lời nào, Lục Hạo Lập cái hiểu cái không gục gặt, sau đó không lâu đèn tắt hẳn, vẫ vẻ thờ ơ say ngủ, nhưng thứ duy nhất tiết lộ tâm tư của y có lẽ cũng chỉ là sự rung động của hàng lông mi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày đàm phán giữa Điệp Huyết và DeFils.

Buổi chiều khoảng hai giờ, Roth mang theo không ít thuộc hạ chuẩn bị xuất phát, trước khi đi hắn dẫn Lục Hạo Lập đến căn phòng đang giam lỏng Kỳ, nói: “Nó ở trong này, trước khi tôi trở về, anh phải xử lý xong mọi chuyện.”

“Ân.” Đáp gọn một tiếng, ánh mắt Lục Hạo Lập nhìn cánh cửa gỗ như muốn xuyên qua đó để nhìn thấy bóng dáng bên trong kia.

Kề sát vào lưng y, bàn tay Roth phủ trên tấm lưng y dịu dàng mát – xa, “Tôi qua anh cũng đã quá sức mệt mỏi rồi, lát nữa hãy về phòng sớm một chút nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nhanh chóng quay về với anh.” Giọng yêu mỵ vừa tao nhã vừa mê hoặc, chất chứa tình càm ôn nhu khiến người nghe toàn thân mềm nhũn, nhưng Lục Hạo Lập vẫn mắt điếc tai ngơ nhìn chằm chằm cánh cửa, chờ đời từng giây từng khắc bước vào cánh cửa kia.

Sự thất hồn lạc phách của y khiến Roth cảm thấy chút tức giận, trong mơ hồ còn mang chút bất an, xoay người y qua, Roth nghiêm túc nhấn mạnh: “Đừng quên câu nói của tôi, cũng đừng quên anh đã đáp ứng tôi những gì.” Lục Hạo Lập mím môi không nói chỉ gật đầu, vô cảm nhìn Roth.

Cảm giác bây giờ của y như trong ao tù nước đọng, tái nhợt trầm tĩnh, không chút sức sống, tâm tư chưa gượng dậy nên đối vối bất cứ cái gì cũng đều trì độn.

Roth không hề kiêng kị tránh né trước mặt thuộc hạ hôn môi y, an bài một số người ở lại rồi mới rời đi.

Khi Roth đi rồi thì Lục Hạo Lập mới lộ ra tâm tư chân thật, ánh mắt chấn động bi thương cùng tổn thương, do dự thật lâu, cuối cùng mới cầm một túi du lịch quyết định đẩy cửa đi vào.

Căn phòng đơn giản sạch sẽ, một hình bóng nho nhỏ cuộn rút lại trên ghế đang ngẩn người, mày nhăn nhíu lại, không hề hợp với khuôn mặt ngây thơ của nó chút nào, Lục Hạo Lập muốn vuốt thẳng những nếp nhăn kia, nhưng ngẫm lại rồi cười khổ.

Rất nhanh nữa thôi, Kỳ sẽ không còn phải chịu sự đau khổ này nữa…

Nghe tiếng động, Kỳ kinh hoảng như chim sợ cành cong, khi nhìn thấy Lục Hạo Lập, tim nó đập gấp gáp cùng loạn nhịp ngồi ngốc ra.

“Khỏe không? Ăn cơm chưa?” Giống như khi xưa quan tâm hỏi nó, Lục Hạo Lập đặt túi du lịch bên cạnh nó, ngồi chồm hổm cúi người nhìn thẳng vào nó, muốn nắm lấy tay nó nhưng Kỳ theo phản xả lẩn trốn nên bàn tay dừng lại giữa chừng, cuối cùng buông xuống.

“Ba dùng tiền của mình mua cho con rất nhiều thứ nè, con xem có thích không… Cái này là sổ tiết kiệm cùng chi phiếu con nhớ cất kĩ, bên trong có khoảng trăm triệu tiền mặt…” nói liên miên cùng căn dặn rất nhiều rất nhiều, Kỳ cũng chỉ hơi giật mình nhìn y, từ đầu đến cuối Lục Hạo Lập đều mang một khuôn mặt tươi cười gượng ép, sau khi nói hết một lần xong, y trân trọng lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền độc nhất vô nhị, tự tay đeo cho Kỳ, nói: “Sợi dây chuyền này con đeo đi, hy vọng nó có thể bảo vệ con bình an.”

Kỳ chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, đột nhiên như dự cảm được sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra, nó chưa kịp hỏi, Lục Hạo Lập lại nắm hai tay nó, nhẹ giọng nói khẽ: “Từ nay về sau ở nhà người khác, không được bướng bỉnh, không nên ăn nhiều quà vặt, hãy siêng đọc sách, biết nghe lời, ở trường trong được đánh nhau với bạn, biết không? Xảy ra chuyện gì cũng phải nói với người lớn, đừng tự mình giấu trong lòng nữa…”

Câu nói yêu thương nhẹ nhàng, mỗi một câu đều tràn đầy tình yêu của ba ba đối với nó, hốc mắt không tự giác liền đỏ cả lên, trong nháy mắt, rơi lệ, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì, cảm thấy rất sợ hãi, rồi lại không hiểu đang sợ điều gì, trong nhất thời nó chỉ biết ngơ ngác lắng nghe.

Nói một hồi lâu, nói đến mức miệng khô cứng không thể nói nữa, Lục Hạo Lập nới nhớ một chuyện, những gì y nói bây giờ, có lẽ Kỳ cũng sẽ quên mất… trong trí nhớ của nó, đã không còn mình nữa, không còn những ký ức chung nào nữa…

“Từ này ba không thể ở cạnh con được nữa, con phải học cách chăm sóc mình, phải kiên cường lên.” Lau nước mắt cho nó, Lục Hạo Lập ấn nhanh một nụ hôn lên trán nó, con mắt đau nhức lại không muốn rơi lệ, mạnh mẽ nhịn xuống nghẹn ngào nói: “Cái gì con cũng có thể quên, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, con là con của Lục gia, ba rất thương con, rất yêu con…” Một giọt lệ nóng hổi tuôn rơi, theo khóa mắt Lục Hạo Lập chảy xuống, rơi trên gò má của Kỳ, cùng lệ của nó hòa vào nhau.

Đây là đoạn ký ức cuối cùng của Lục Hạo Lập và Lục Dĩ Kỳ, mà cũng là đoạn ký ức sắp biến mất của Kỳ.

Chạng vạng, Roth trở lại tổng bộ DeFils, việc đầu tiên là vẫn như trước kia đến gặp Lục Hạo Lập, hắn sắp xếp cho Lục Hạo Lập ở trong một căn phòng khách, cũng hạ lệnh không cho phép kẻ nào đến gần.

Môi trường xa hoa thoải mái, vẻ mặt Lục Hạo Lập mờ mịt tựa bên cửa sổ, nhìn ra đường chân trời chói mắt, rất đẹp.

“Thôi miên?” Roth ở phía sau ôm y, kề sát vành tai y hỏi, vô giác để mặc người khác khinh bạc, một người cương nghị chí cường bây giờ lại như cái xác vô hồn, hơn nữa còn là một con búp bê tình ái đón ý hùa theo nam nhân kia, y quay người ôm lấy Roth, thân thể hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, tâm linh sa đọa.

Cẩn thận nâng mặt y hôn môi, ôm ấp y, Roth lộ ra khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng đầy hạnh phúc, tự đắc ý ôm y cả hai cùng tiến về chiếc giường lớn.

“Vừa mới nói chuyện với Lý Diệp xong, tôi nói anh không có ở chỗ tôi.” Nửa người Roth tựa vào đầu giường, vừa chơi đùa với ngón tay của y vừa nói: “Thái độ kiên quyết của hắn ta còn nhiều hơn tôi tưởng rất nhiều.”

Câu này rốt cục cũng mang đến cho Lục Hạo Lập phản ứng như người bình thường, y ở trước ngực Roth ngẩng đầu lên trong mắt lộ vẻ khẩn trương.

“Lần này, xem ra không khiến cả Điệp Huyết sụp xuống thì bôn họ sẽ không chịu ngưng.” Đưa ngón tay y thỉnh thoảng đặt lên miệng khẽ cắn, Roth nói chuyện này như chuyện đơn giản thường ngày.

Điệp Huyết và DeFils, trong nội tâm Roth hiểu rõ, hai tập đoàn này muốn đứng lên đối lập nhua thì ai cũng khó có thể chiếm thế thượng phong. Bất quá, đối với Roth, “Khó” không có nghĩa là không thể, hơn nữam hắn có thể liều lĩnh trả một cái giá lớn để Điệp Huyết sụp xuống, nhưng Điệp Huyết lại không thể làm được chuyện đó.

“Đừng làm như vậy.” Lục Hạo Lập nói có chút ưu thương mệt mỏi hèn mọn.

Y mệt mỏi mệt mỏi lắm rồi, không muốn phải chịu thêm bất cứ sóng gió nào nữa, lại càng không muốn vì y là Điệp Huyết gặp chuyện phiền phức không cần thiết.

Trước kia y từng muốn mượn thế lực của Điệp Huyết phân cao thấp với Roth, hy vọng Điệp Huyết có thể tạo áp lực với hắn. Thế nhưng từ khi mất đi Kỳ, cái gì cũng đều không còn ý nghĩa nữa, bây giờ y chỉ muốn ở trong thế giới của mình để tìm kiếm một sự bình tĩnh, thế giới mà y cố gắng bảo hộ đã mất đi hạnh phúc, chỉ còn đơn thuần là thế giới của y mà thôi.

Nếu Roth làm nhiều chuyện như vậy chỉ muốn có được y, vậy thì cứ theo ý hắn, chỉ cần Kỳ có thể sống một cuộc sống đơn giản khoái hoạt thì bị nam nhân xâm phạm có là gì, chỉ cần Kỳ có thể hạnh phúc.

Y muốn dàn xếp ổn thỏa mọi việc, giải quyết hết mọi thứ xong, thì cái gì cũng không muốn nghe, cũng không muốn nói gì nữa.

“Không được, bọn họ muốn cướp anh trên tay của tôi.” Roth quyết đoán cự tuyệt bóp nát lời câu nói lấy lòng của Lục Hạo Lập, y duỗi đầu lưỡi liếp vành môi mỏng mỹ lệ của Roth, giọng nói chậm rãi mê mang: “Để tôi gặp mặt họ, tôi sẽ thuyết phục bọn họ.”

Mím chặt môi không nói, cũng không quấn lấy y hôn lấy hôn để, Roth phát hiện dục hỏa của mình lại bạo động, gân xanh trên trán co rúm lại.

Chết tiệt, y lại dùng chiêu này, đây là lần thứ mấy? Lục Hạo Lập một khi có yêu cầu bị cự tuyệt sẽ sử dụng chiêu này. Biết rõ y làm như vậy là mang mục đích, còn bản thân mình hết lần này tới lần khác đều không thể cự tuyệt được hấp dẫn như vậy, rồi sau khi nhào lên trên người y xong thì giống như thằng ngốc cái gì cũng đều đáp ứng.

Nội tâm Roth không khỏi thất vọng, sắc mặt âm trầm kiên quyết muốn rời ra khỏi người y, hạ quyết tâm không thể tái phạm sai lầm cũ nữa.

“Đồng ý với tôi…” đắm mình hôn ngũ quan của Roth, hai tay Lục Hạo Lập vắt trên vai hắn, toàn thân dán chặt vào hắn không ngừng vặn vẹo, thấp giọng năn nỉ không ngừng.

Quần áo trên người phát ra tiếng động cọ sát, vật cứng nơi hạ thể cũng đã sừng sững đứng lên do được người trong lòng cọ sát, sóng nổi lên mãnh liệt khiến Roth bắt đầu không nhịn nổi mà thở gấp, tự kiềm chế bắt buộc hai tay nắm thành quyền đặt qua hai bên, chịu đựng giày vò nhưng lại không nỡ đẩy y ra.

Cố gắng một lúc lâu, hai chân Lục Hạo Lập tách ra ngồi vắt ngang trên người Roth, y cúi đầu kéo áo vén lên cao, chủ động dẫn tay trái của Roth luồn vào quần áo của chính y, phóng túng dẫn dắt hắn du ngoạn vuốt ve trên người mình.

Ngay thời khắc chạm vào thân thể làn da ấm áp của y, Roth chỉ biết bản thân mình thật sự bị đùa giỡn rồi, trong lúc đó giữa bọn họ rốt cuộc thì ai giam cầm ai? Ai khống chế ai?

Sân bay người đến người đi, trật tự rõ ràng, có người tiễn bước người thân, có người chờ người yêu trở về, có người vội vàng bay vội lên máy bay, có người đi công tác nước ngoài.

Dù cho là ai đi nữa, cũng sẽ dừng lại ít nhất một hai giây để nhìn một đám người trước cửa ra vào, nguyên nhân là đám người đó có khí chất xuất sắc khó gặp.

Bốn người nam nhân dáng người khác nhau cùng vây quanh một chỗ, nhìn kỹ trong bọn họ, có một người là Lục Hạo Lập.

“Mấy người bọn hắn rơi vào bồn cầu hố phân hay sao? Giờ này còn chưa đến?” Hồ Minh xoa hai tay đi qua đi lại, không kiên nhẫn thầm phàn nàn.

“Những câu này của cậu nếu để Thiên Thiên nghe được thì cậu ta sẽ không khách sáo với cậu nữa đâu.” Lục Hạo Lập ôm Kỳ đang hôn mê đứng bên cạnh Lý Diệp nói đùa vui vẻ.

Hồ Minh cười có chút phóng đãng đặt một tay lên vai Lục Hạo Lập, “Hắc hắc, Lục Lục thân ái a, tôi khuyên anh thật tình nha, mấy ngày nay ở đâu vậy? Hôm đó sao lại ở trên đường lớn phóng như bay, tình giỡn chơi sao? Đuổi theo cái bô a?” Hồ Minh vẫn chưa hiểu rõ.

Sáng nay nhận được điện thoại của Lục. Nói bọn họ thu dọn hành lý rồi ra sân bay tập hợp, khi bọn họ chạy đến, đã thấy Lục mang theo con y đứng chờ chỗ này, hỏi y mọi chuyện liên quan đến sự mất tích của y, thì y chỉ giải thích tất cả đều là hiểu lầm thôi.

“Đuổi cái bô…” Lục Hạo Lập cười không nói, lắc đầu, khuôn mặt thành thục anh tuấn khiến nữ nhân nhìn thấy tim đập thình thịch, mà Hồ Minh lại kịp nắm lấy điều này, cười càng phóng túng nói: “A? Tôi nói sai rồi, anh là số đào hoa không cần phải đuổi theo cái bô như bay, nhưng mà anh cũng phải cẩn thận a, “Chỗ ấy” không cần dùng quá sức, miễn cho sau này co rút không được…”

“Hồ Minh, cái lưỡi cậu dài quá không chỗ cất hả? “Tuất Đường Đoan Vị nghe không vô nữa cắt lời Hồ Minh, cậu hiếm khi không ngủ gà ngủ gật để phải nghe cái lưỡi dài này nói chuyện.

“Tôi…không chỗ cất? Tôi thấy cậu mới ít người ta lăng nhục thì có!”

Hai người tôi một câu cậu một lời nâng miệng đấu võ mồm, đây chính là biểu hiện tâm tính bọn họ đã thoải mái hơn, những ngày qua luôn lo lắng cho Lục, bây giờ nhìn thấy y không có chuyện gì nên đương nhiên có tâm tính chơi đùa một chút, Lục Hạo Lập nhìn thấy không biết nên không hay nên cười, khuôn mặt chứa một chút cảm động lại giấu đi sự sầu não.

“Lục tử, tất cả mọi người đều rất quan tâm anh, có chuyện gì cũng đừng gạt chúng tôi.” Lý Diệp nói một câu đánh đúng vào lòng Lục Hạo Lập, ánh mắt thâm trầm nhìn y, “Anh có phiền toái, không ai trách cứ anh. Nhưng anh có phiền toái mà không nói thì cả nhà lớn như vậy cũng sẽ không ai tha thứ cho anh.”

Hơn nữa, cậu cảm thấy một sự thay đổi rất lớn, không giống như cậu từng biết.

“…” vẫn lựa chọn trầm mặc không nói, Lục Hạo Lập có chút áy náy.

Y không muốn nói, cũng không thể nói, là y hẹn bọn họ đến đây, nên bây giờ bọn họ không hề phòng bị, ai ngờ phía sau họ những vị du khách nhìn bình thường nhưng trên người đều cột kíp điều khiển bom nổ? Hơn nữa… y cũng không muốn bọn họ biết rõ chuyện xấu xa giữa y và Roth, Lý Diệp ý vị thâm trường quan sát y, cân nhắc cân nhắc, không lâu sau, Phương Diên Sâm, Trương Hạo Thiên cùng Di Ngân Lam cũng đã đến.

“Bệ ca.” Di Ngân Lam gọi tên thâm mật, từ trước đến nay cô luôn lạnh lùng nhưng chỉ trước mặt Lục Hạo Lập mới có nét mặt nhu hòa.

Đưa Kỳ cho Lý Diệp ôm, Lục Hạo Lập như một người anh cả ôm lấy Di Ngân Lam, nói: “Di càng ngày càng đẹp nha.”

“Con nuôi bảo bối của tôi sao lại ngủ như con heo nhỏ vậy nè? “Hồ Minh lớn giọng hỏi, tay vuốt nhẹ trên mặt nó vỗ nhẹ, lời nói vô ý của cậu khiến thần sắc Lục Hạo Lập thay đổi.

“Ngu ngốc.” Trương Hạo Thiên đánh sau gáy cậu một cái, mắng: “Coi chừng đánh thức Kỳ, cậu thật là, trở về tôi nhất định kiếm bác sĩ chế thuốc khiến cậu câm luôn cho biết.”

Đánh thức nó? Lục Hạo Lập cười khổ, Kì bị tiêm một lượng lớn thuốc ngủ, có thể bị đánh thức sao?

“Yên lặng, yên lặng!” Phương Diên Sâm coi như không, vỗ tay, “Thời gian không còn nhiều, trước tiên đi đăng ký đi, trở về các cậu có muốn đánh nhau mấy trận tôi cũng không thèm cản.” Vài người hờn giận cũng hợp tác đi vào phòng đăng ký, đi vài bước, bọn họ nghe được Lục Hạo Lập đứng nguyên tại chỗ nói: “Các cậu trở về đi, tôi không đi với mọi người.”

Thoáng chốc, bọn họ đều nghĩ mình nghe lầm, hay có lẽ người Lý Diệp đang ôm trên tay không phải là Lục Dĩ Kỳ?

Tâm mọi người đều trầm xuống, câu đầu tiên Phương Diêm Sâm hỏi: “Có ý gì? Anh không muốn đi sao?”

Vốn đang nghĩ Lục tử đùa giỡn, tính quay về nước mới hỏi cho rõ, nhưng bây giờ xem ra, nhất định phải làm rõ ngay tại đây. “Có chút chuyện riêng.” Câu trả lời của Lục Hạo Lập rõ ràng không hể giấu diếm, bọn họ nhìn y đều mang chút tức giận.

“Lục, giống như tôi mọi người hoài nghi anh đang có vấn đề gì đó, anh làm sao vậy?” Đoan Vị hoang mang giải thích: “Anh chỉ nói là hiểu lầm, nhưng chỉ hiểu lầm mà có thể khiến anh mất tích mấy tháng? Chút hiểu lầm có thể khiến Hồng Dương bang giải tán? Chút hiểu lầm có thể khiến nhà anh biến thành tan hoang sao?” Không khí nghiêm túc vây quanh bọn họ, khiến nhiều người tò mò liếc nhìn.

Lục Hạo Lập muốn nói gì đó, tai nghe ẩn trong tai y vang lên tiếng của Roth: “Nữ nhân anh vừa khen xinh đẹp kia, bản thân tôi cảm thấy chỉ bình thường.”

“Hiểu lầm cũng chỉ là hiểu lầm.” Lục Hạo Lập muốn bọn họ nhanh chóng đi đi, giọng hơi vội vàng, khuôn mặt Lý diệp uy nghiêm bắt đầu mang chút khí thế áp bách, đây là dấu hiệu cậu ta đang tức giận.

“Bộ dạng của Kỳ không giống như đang ngủ.” Trương Hạo Thiên kiểm tra Kỳ, rồi kết luận, “Nó bị người ta tiêm thuốc ngủ.” Đang lúc mọi người nhìn nhau khó hiểu, Lục Hạo Lập không cãi lại, y đến gần Lý Diệp, lưu luyến vuốt mái tóc ngắn của Kỳ, tràn ngập tín nhiệm nói: “Diệp, là anh em, từ nay về sau hãy chăm sóc nó thật tốt.”

Bọn họ không hiểu, muốn hỏi nhưng Lục Hạo Lập nhanh chóng ngăn họ lại: “Đừng hỏi tôi gì cả. Kỳ nó… không nhớ tôi đâu, các cậu cũng đừng nhắc tôi với nó, nếu nó có hỏi gì về chuyện bản thân nó thì cứ nói với nó tôi đã chết…” Lục Hạo Lập nói xong, lúc y muốn bước đi, Lý Diệp không nhịn được nữa đưa Kỳ cho người bên cạnh, phóng đến trước mặt y tung một quyền, quát: “Con mẹ nó, anh nói bậy bạ gì vậy hả?”

Y ngã về sau, người đi đường xung quanh tản ra, không ai đỡ Lục Hạo Lập, bọn họ không thể hiểu việc y làm, và trái tim băng giá mà y đang giấu diếm.

Cười si ngốc, Lục Hạo Lập chống tay lên trán, sâu sắc nhìn bọn họ, đứng lên vẫn khư khư cố chấp muốn rời đi, Lý Diệp cưỡng chế cảnh cáo: “Anh muốn bị chúng tôi ép về sao?”

Lục Hạo Lập đưa lưng về phía những người bằng hữu mà y coi như tay chân, chua xót cùng áy náy tản trong mắt, trong nội tâm ngàn lần xin lỗi, trong miệng chỉ có thể nói: “Theo quy củ của Điệp Huyết, các cậu không ai có quyền can thiệp vào chuyện của tôi, tôi muốn đi, các cậu không ai có thể ngăn cản tôi.” Quy định? Quyền lợi?

Bọn họ thật sự bọ tổn thương không thể phản ứng, đây là lần đầu tiên, y nói chuyện với bọn họ mà đưa ra quyền lợi cùng quy định, lần đầu tiên sau nhiều năm, tình bằng hữu của bọn họ, y lại có thể nói đến quy củ sao.

Quy luật đối với tất cả bọn họ mà nói, là tín ngưỡng, là điều không thể làm trái, “Nếu như anh còn là một nam nhân, nếu như anh vẫn là Lục Hạo Lập, vẫn mang hỏa giới, tôi sẽ giao Điệp Huyết cho anh, có thù hận gì thì anh có thể tự mình đi báo.” Lý Diệp không cam lòng nhìn theo bóng lưng y, cười cùng trang trọng cùng nghiêm túc hô to: “Đừng biến thành người nhu nhược!”

Không quay đầu vẫn nhìn về phía trước, Lục Hạo Lập thả lỏng bước chân cười nhạo mình, Điệp Huyết đưa cho y thì y có thể làm gì chứ? Muốn ép y cầm tính mạng của mọi người đi tìm Roth trả thù? Vì tất cả mọi chuyện buồn cười này sao, không đáng đâu. Lý Diệp có dự cảm kỳ quái, lần này Lục Hạo Lập đi thì có lẽ bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa, rốt cuộc cậu biết, y rời đi, rời khỏi thế giới của bọn họ, mang theo những vết thương tàng hình khắp toàn thân.

Cả khoan máy bay đều là thành viên Điệp Huyết, Đường chủ cùng Chủ sự ngồi ở khoan hạng nhất phân tích mọi chuyện.

“Vừa rồi ở sân bay có bắt được vài người mang bom tự sát, hỏi gì cũng không nói.” Nói có chút áy náy, đều là do cậu phát hiện quá chậm. Lý Diệp cũng bất ngờ gật đầu, chuyện bên trong, thử hỏi, người dùng bản thân cột bom, không sợ chết sao? Có thể thấy đám người này rất trung thành.

“Lục ca ra sân bay liền trực tiếp lên một chiếc xe riêng.” Di Ngân Lam nghe báo cáo của Lý Diệp, đôi mắt đen mun vừa bình tĩnh vừa lo âu,” Người phái theo dõi lại mất dấu anh ấy, Chủ sự thỉnh chỉ thị.” Ra hiệu cho Di Ngân Lam trước tiên ôm Kỳ ngồi xuống đối diện cậu, Lý Diệp khó có thể ra quyết định.

“Chuyện này có phải do DeFils làm? Nếu vậy, tôi thật sự không hiểu tại sao hắn uy hiếp Lục không chịu tha, còn nữa tại sao Lục không chịu nói với chúng ta.” Hồ Minh nghĩ nát óc cũng không hiểu, hai hàng lông mày nhíu lại.

Mọi người ai cũng không thể trả lời, tâm tư mệt mỏi nhìn nhau, sau đó, một tiếng khóc nức nỡ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng khóc, lại càng hoảng sợ, bọn họ nhìn thấy Di Ngân Lam nước mắt tuôn rơi cùng cầm một lá thư.

“Di?” Hồ Minh không hiểu gọi cô, cẩn thận giật nhẹ ống tay áo, “Tại sao hóc? Đừng lo lắng, Lục không sao đâu.”

Tay lau nước mắt, Di Ngân Lam đưa thư cho Lý Diệp, mang chút nghẹn ngào nói: “Tìm thấy trong túi áo Kỳ.”

Lý Diệp mang chút khó hiểu, cậu mở lá thư ra, đọc thấy nét chữ quen thuộc, hắc, anh em a, tôi đoán xem tên cậu là ai nha, là Diệp, đúng không? Hay là Sâm? Mặc kệ là ai, khi mọi người thấy lá thư này thì cũng là lúc tôi đã giao Kỳ cho các cậu, như vậy tôi rất yên tâm. Tôi biết rõ, các cậu nhất định sẽ không tin lời tôi nói, trên thực tế tôi quả thực đang lừa các cậu, ha ha, đừng nóng giận.

Có một chuyện là thật, Kỳ nó thật sự đã quên tôi, dù phát sinh chuyện gì tôi cũng không hy vọng nó nhớ lại, cho nên các cạu đừng nhắc đến tôi khiến nó kích thích, được không? Nhớ kỹ, bằng không tôi sẽ kiếm cáa cậu tính sổ.

Tôi không nói rõ nguyên nhân cho các câu, không phải vì tôi không xem các cậu là bằng hữu, chính vì tôi quý trọng từng người các cậu, cho nên tôi không muốn các cậu bị liên lụy. Nhớ trước kia ba tôi cùng Lý thúc có nói với tôi, nếu như vì tổ chúc, chết một vạn anh em đều không sao, nhưng nếu vì ân oán cá nhân của tôi, dù để chết một thành viên Điệp Huyết thì tôi cũng không xứng đáng là người của Điệp Huyết.

Mười năm trước, vì chuyện của Đế Kỳ, nhất thời xúc động tôi đã hại chết rất nhiều anh em, chuyện này cho đến nay tôi cũng không thể quên, tôi nghĩ cả đời này tôi cũng không quên được. Bởi vì thân phận của tôi, nên không ai trách cứ tôi, nhưng cho đến nay, tôi vẫn rất muốn nói với tất cả các cậu: Xin lỗi…. Sau khi trở về, đừng tìm tôi nữa, Tôi kêu tất cả các cậu đi không phải vì tôi vĩ đại, mà vì tôi hiểu được hậu quả xảy ra. Hơn nữa tôi thiếu nợ Điệp Huyết rất nhiều, trên lưng tôi mang rất nhiều mạng người, các cậu từng để tôi phải mang thêm trên vai nữa, được chứ?

Kỳ là niềm hy vọng của tôi, nếu không có sự hiện hữu của nó, mười năm trước tôi đã không sống nổi, cho nên, giúp tôi chăm sóc cho nó thật tốt, tôi tin tưởng các cậu sẽ đáp ứng tôi. Những năm qua, tôi đối với mọi người theo mình rất tốt, tôi muốn đền bù tổn thất đã gây ra, tôi không muốn bi kịch năm đó lập lại, cũng không muốn chứng kiến cái chết của bằng hữu xung quanh, từ nay về sau cũng không muốn. Diệp, cậu thích hợp là Chủ sự Điệp Huyết hơn tôi, cậu biết cách lựa chọn con đường tốt nhất cho tổ chức, tôi cũng hy vọng cậu tôn trọng sự lựa chọn của tôi.

Tốt rồi, nói nhiều như vậy, câu cuối cùng muốn nói với các cậu là không cần lo lắng cho tôi, còn nữa lên đường cẩn thận. Lục Hạo Lập

Nhìn chằm chằm vào chữ ký sống động phía dưới, Lý Diệp nắm chặt lá thư nhăn lại, lá thư nhẹ như lông hồng này có thể khiến một nam nhi bảy thước hốc mắt đỏ lên, bởi vì, cậu ta đã mất đi người bằng hữu quan trọng nhất.
Bình Luận (0)
Comment