Lược Tâm

Chương 9

Editor: An

Beta: Phan Dĩnh Lâm

“Hiểu không?” Giọng nói Đặng Thiện Ý đột ngột vang lên trên đầu tôi.

“Ừm…” Tôi hạ cây bút đang giắt trên tóc, cười gượng một tiếng: “Hey, có thể giảng lại lần nữa không?”

Hắn lắc đầu: “Cậu không hiểu sao?”

“Hiểu được mới lạ!” Hạng Thiếu Luân ném cây bút xuống, dựa lưng ra sau, hai tay ôm ngực nói: “Tào Hiểu Quân, con trai không có để ý cậu đâu! Cười ngây ngô cái gì?”

Tôi trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng nói bậy.”

“Được, không nói bậy, vậy nói chính sự vậy.” Hắn xáp lại, trừng mắt nói: “Đi núi Thái Sơn đi.”

“Ừm.” Tôi gật đầu.

Hắn sửng sốt, khẽ nhếch miệng rồi khép lại nữa. Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là còn điều gì đó muốn nói.

Đặng Thiện Ý cũng sửng sốt. Nhưng hắn lại nhướng mày, hỏi: “Sao đổi ý vậy?”

Tôi phát hiện hắn rất thích nhướng mày, có thể nói trên khuôn mặt hắn thì lông mi chính là điểm thu hút người khác. Tuy không dài lắm nhưng nó cong vút, lúc lặng yên cũng là lúc cùng hắn toát ra khí chất nho nhã, nhưng khi giương mi lên, tựa như thanh kiếm ra khỏi vỏ, câu hồn đoạt phách.

Mọi người thường nói mày kiếm mắt sáng. Tuy lông mi hắn lại dài đẹp như vậy, nhưng ánh mắt không có điểm gì đặc biệt. Bây giờ lại bị một đôi mắt kính che khuất, nhìn có vẻ thông minh xuất chúng.

“Không có nguyên nhân gì.” Tôi dời ánh mắt khỏi lông mi hắn, cười cười: “Chỉ là muốn đến xem một trong Ngũ nhạc(*) thôi.”

(*) Ngũ nhạc: Tên gọi chung chỉ các núi linh thiêng của Trung Quốc gắn liền với Lão giáo. Hướng bắc có Hằng sơn (恒山) thuộc tỉnh Sơn Tây, cao 2.017 mét. Hướng nam có Hành sơn (衡山) thuộc tỉnh Hồ Nam, cao 1.290 mét. Hướng đông có Thái sơn (泰山) thuộc tỉnh Sơn Đông, cao 1.545 mét. Hướng tây có Hóa sơn (华山) thuộc tỉnh Thiểm Tây, cao 2.154,9 mét. Trung tâm là Tung sơn (嵩山) thuộc tỉnh Hà Nam, cao 1.494 mét. (Theo Wikipedia)

Hạng Thiếu Luân liếc tôi, lại tiếp tục dựa lưng lên ghế, thản nhiên nói, “Thay đổi thất thường.”

“Nếu Hạng thiếu mất hứng, tôi sẽ không đi.” Tôi cũng học theo hắn, hai tay ôm ngực, ngồi dựa ra sau.

“Hiểu Quân, mọi người đều muốn cậu đi.” Đặng Thiện Ý cũng ngồi xuống, thuận tay cầm lấy sách giáo khoa, “Về đề này, tớ sẽ giảng lại lần nữa.”

Tôi ngồi nghiêm chỉnh vểnh tai, đem chuyện liên quan đến gia đình, đến ba tôi gác sang một bên, cẩn thận lắng nghe hắn giảng giải.

“Này, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì với cậu vậy?” Hạng Thiếu Luân hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là không muốn thấy cậu.”

“Tào Hiểu Quân, cậu sao có thể nói vậy.” Hắn lấy sách giáo khoa đập mạnh lên bàn: “Đương lúc tớ chưa nổi điên, cho cậu một cơ hội xin lỗi.”

“Ha ha, thật ra hôm qua có chút việc.” Tôi đưa hắn một quả táo, mỉm cười: “Hạng Thiếu Luân, đừng tức giận nha!”

Hắn cầm lấy, há mồm hung hăng cắn một cái nghe tiếng “răng rắc”, quả táo hình như bị hắn cắn hết hơn phân nửa.

“Thiệu Kì Hàn và Thôi Thiến cũng đi?” Tôi cũng cầm lấy một quả táo, cười hỏi hắn

Hắn gật đầu, tiếng có tiếng không: “Đi, có đi, hai người đó cũng đi.”

“Ngày hôm qua đi chơi rất vui à?” Giọng tôi có chút chua chua, lúc này, tôi không thể không thừa nhận khi nhìn thấy bạn tốt đi cùng với người mà tôi không thích, trong lòng vô cùng bực mình.

“Vui cái gì? Nếu không phải Thôi Thiến ầm ĩ, cậu nghĩ rằng tớ muốn đi sao?” Hắn lại cắn thêm miếng nữa: “Cũng khéo thật, lúc tớ và Đặng Thiện Ý muốn đi hiệu sách thì gặp bọn họ.”

“Ồ!” Tôi gật đầu, trên môi nồng đậm ý cười.

“Còn táo không?” Hắn nhìn dĩa trái cây.

Tôi lắc đầu: “Hết rồi.”

“Cho tớ!” Hắn đưa tay giựt quả táo trên tay tôi, nhìn tư thế muốn lấy lại của tôi, hắn giơ cao quả táo lên nói: “Nơi này là nhà cậu, nhưng tớ là khách nha.”

Tôi vỗ vỗ tay, không muốn cho hắn: “Chưa thấy ai như cậu, không hiểu lễ nghĩa của khách khi đến nhà người khác gì cả.”

Hắn cười xấu xa, dùng sức cắn một miếng thật lớn lên quả táo mà tôi đã ăn hơn phân nửa.

“Tớ cũng là khách đó.”

Tôi quay đầu thì thấy Đặng Thiện Ý đang tựa vào cửa nhà vệ sinh, nghiêng đầu nhìn tôi cười.

“Nếu cậu không chê cậu ấy bẩn, tớ có thể lấy lại quả táo cho cậu.” Nói xong tôi nhìn Hạng Thiếu Luân, lại phát hiện hắn nghe thấy câu nói của tôi, trong chớp mắt cắn hai ba phát khiến quả táo chỉ còn cái hột.

“Cậu ăn ngon vậy sao?” Tôi cười khẽ: “Hạng Thiếu Luân, tớ nghĩ nên đề nghị những người đứng chờ ngoài cửa để tặng quà cho ba cậu nên tặng táo.”

“Được đấy!” Hắn ném hột táo trong tay tạo thành một đường vòng cung hoàn hảo rơi trúng phóc vào thùng rác.

“Hiểu Quân, cậu nợ tớ một quả táo nhé!” Đặng Thiện Ý đứng bên cạnh tôi, con ngươi sau cặp kính hơi loé sáng.

“Cậu có phải con trai không vậy? Nhỏ nhen thế!” Tôi cầm lấy sách giáo khoa, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.

Đặng Thiện Ý ngồi xuống cạnh tôi, lấy laptop của tôi viết lên đấy một dòng chữ, sau đó đưa cho tôi.

Hắn nghiêng đầu lại: “Về sau nếu gặp dạng đề này, chỉ cần cùng dạng hình, cơ bản có thể sử dụng công thức này để giải. Cậu làm thử xem có hiểu được không?”

Tôi gật đầu. Thật sự Đặng Thiện Ý rất chu đáo. Hắn đến gần tôi, trên người có loại hương thơm thoang thoảng, hơi thở cũng rất dễ chịu, hơn nữa tôi bội phục hắn ở một chỗ, đó là chữ viết của hắn rất xinh đẹp, hơn nữa còn viết bằng bút máy, chậc chậc, làm người ta hâm mộ chết được.

“Nếu cứ đà này, nói không chừng Hiểu Quân còn được nhận vào một trường đại học đấy.” Hạng Thiếu Luân ngồi bên trái tôi, nửa ngồi nửa không.

“Nói không chừng?” Tôi nghiến răng. Thái độ học tập một tháng nay của tôi không phải hắn không thấy, nhưng nói vậy như hắt vào mặt tôi gáo nước lạnh.

“Sao thế được?” Đặng Thiện Ý vỗ vỗ vai tôi, sau đó là đến tay: “Hiểu Quân cố gắng như vậy, thành tích sau này nhất định còn tốt hơn tớ.”

“Hây da, con gái mạnh mẽ như thế cũng không phải là chuyện tốt.” Hạng Thiếu Luân rung đùi đắc ý nói.

“Hạng Thiếu Luân, nếu cậu nhàn rỗi không có việc gì làm thì tôi đề nghị cậu nên kiếm một cô bạn gái đi.” Tôi lấy bút gõ vào đầu hắn: “Thật kỳ quái, chẳng lẽ lên cấp ba cậu liền đổi tính, sao không thấy cậu đi tìm bạn gái?”

“Trước mắt tớ còn chưa thấy ai ở Thiên Sơ vừa mắt.” Hắn thở dài một hơi, sau đó chớp chớp mắt, trong mắt như có ánh hào quang: “Vậy nên tớ quyết định chuyển hướng sang bên ngoài.”

“Hy vọng cậu sớm tìm được người bạn gái lí tưởng.” Tôi vừa cười vừa gật đầu với hắn: “Đương nhiên cũng hy vọng hành vi của cậu không bị “phụ thân đại nhân” phát hiện. Phật tổ phù hộ cho cậu!”

Hắn còn muốn nói gì đấy nhưng tôi nâng tay cản: “Được rồi, dừng ở đây đi, tớ còn muốn học, nếu cậu còn muốn ở lại làm loạn tiếp thì không cần tiếp tục đề tài này nữa.”

Hắn liếc mắt nhìn Đặng Thiện Ý rồi uể oải nằm lên bàn, không nói gì nữa.

Tôi và Đặng Thiện Ý nhìn nhau cười, không để ý đến hắn nữa, cầm lấy tập bài tập tiếp tục làm bài.

Như thường lệ, gần mười hai giờ, mẹ tôi sẽ đi ra ngoài về, trong tay xách đầy rau.

“Dì đã về rồi ạ?” Đặng Thiện Ý đứng lên: “Dì à, sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy, con sẽ xấu hổ lắm!”

“Dì!” Hạng Thiếu Luân lấy một cái ghế cho mẹ tôi, nhiệt tình hỏi: “Dì, dì có mua cá trích không ạ?”

“Có! Có! Biết con thích ăn nên dì mua tới hai con luôn đó.” Mẹ cười tủm tỉm, lại nói với Đặng Thiện Ý: “Thiện Ý sao khách như vậy, các con đều là bạn của Hiểu Quân, dì đương nhiên sẽ chiêu đãi nhiệt tình. Nhưng mà dì cũng thích nhà có không khí náo nhiệt.”

“Tuy ngoài mặt cậu ấy khách khí vậy đó nhưng có khi nào ăn ít hơn con đâu?” Hạng Thiếu Luân chế nhạo nói.

“Đứa nhỏ này!” Mẹ cười tươi rói vỗ vỗ Hạng Thiếu Luân: “Các con cứ học tập tiếp đi, mẹ đi vào bếp.”

Hạng Thiếu Luân tâm trạng tốt gật đầu “dạ” một tiếng, sau đó đi tới vỗ bả vai Đặng Thiện Ý: “Món cá trích hấp dì làm ngon lắm đó! Mấy lần trước cậu chưa ăn, lầm này coi như cậu có lộc ăn rồi.”

“Tớ rất mong đợi!” Đặng Thiện Ý nở nụ cười, sau đó nhướng mày.

Tôi có chút xem thường, đáy lòng khinh bỉ Hạng Thiếu Luân. Ba mẹ hắn bề bộn nhiều việc, từ lâu đã lợi dụng các mối quan hệ mở cho hắn một nhà hàng không lớn lắm, trên cơ bản, có thể nói đó là nơi hắn dùng bữa từ tiểu học đến giờ, cũng tập cho hắn thói quen dùng mỹ vị. Vậy nên đối với thức ăn nhà làm hắn rất ưu ái. Trước kia hắn còn tuyên bố hùng hồn rằng con dâu tương lai của hắn, điều kiện thứ nhất là phải có khả năng nấu ăn. Tôi cười nhạo hắn, nói “hay cậu tìm vợ là đầu bếp đi”. Hắn không có ý kiến. Nhưng tôi lại thật lo lắng cho con dâu tương lai của hắn.

Tôi lại nhìn hàng mi của Đặng Thiện Ý, sau khi đã nhìn chán rồi, tôi thu mắt lại, không chú ý lan man nữa, tiếp tục học tập.
Bình Luận (0)
Comment