Lược Thê

Chương 11

Edit: Độc Tiếu

Đêm lạnh như nước.

Mạc Nhạn Hồi cầm đèn rồi chậm rãi mà đi, đi đến gấp khúc hành lang, ngẫu nhiên gặp gỡ Mộ Dung Nghĩa.

“Gia chủ.”

Nàng khom người thi lễ, người vừa cúi xuống, được một nửa liền cản nàng lại.

“Đã nói là không cần đa lễ.”

“Lễ nghĩa không thể bỏ.”

Mộ Dung Nghĩa nhìn ánh đèn nàng cầm trong tay, liền biết được nàng muốn đi nơi nào. “Huynh đệ hai bọn họ đều đã ra đi lâu như vậy, ngươi còn muốn chờ đợi như vậy?”

“Quyết chí thề không thay đổi.” Hỏi lại bao nhiêu lần, đáp án cũng nàng vẫn là—

Mộ Dung Nghĩa dừng một chút, muốn nói lại thôi, “Ngươi có thể nghĩ tới—“

“Không.” Đạm mạc cúi đầu nói ra.

“Ngươi việc gì phải làm như vậy? Nếu ngươi nguyện ý—“

“Mộ Dung luôn luôn ở đây, sinh tử không quan hệ.”

Nàng chỉ gọi Mộ Dung, không người biết không người hiểu, người nọ trong đáy lòng của nàng, rốt cuộc là Mộ Dung Thao hay là Mộ Dung Lược.

“Nếu gia chủ không còn gì phân phó, Nhạn Hồi đi trước một bước.”

Biết lòng nàng kiên quyết, muốn thủ hai huynh đệ đã chết kia, Mộ Dung Nghĩa thức thời không nói thêm gì nữa.

“Đi thôi.”

Nàng cất bước mà đi, đi kiên định.

Đẩy phòng ngủ không một bóng người, đem đèn thắp sáng, trở lại đóng cửa lại, mới ngồi xuống trước bàn, thấp giọng nói.

“Lời nói của Mộ Dung Nghĩa, chàng nghe thấy không? Gần đây, hắn ám chỉ càng lúc càng thường xuyên, mặc dù không nói rõ, nhưng—“

Ngươi còn trẻ, vô luận là Mộ Dung Thao hay Mộ Dung Lược, đều không có danh phận, không nhất thiết phải thủ đến cuối đời.

Đứa con trong bụng, dù thế nào cũng là cốt nhục Mộ Dung gia ta, ta sẽ đối xử tử tế.

Nếu ngươi nguyện ý—

Nguyện ý cái gì? Nàng cũng không cho người ta đem lời nói hết, lời nói sau, không cần nói cũng hiểu.

“Có khi ngẫm lại, cuộc đời ra sinh ra thật là có thú, lúc trước chỉ nhìn gia chủ, cự tuyệt chàng ra ngoài ngàn dặm, hiện tại mất đi rồi mới đến thủ chàng, không để ý đến ám chỉ của Mộ Dung Nghĩa. Ta làm người thật không xong, vĩnh viễn đều đạp lên tâm ý của người khác, có thể nào, hắn là người kế tiếp chàng hay không? Làm cho ta hối hận không kịp, muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp chàng.”

Ngẫm lại, lại cúi đầu cười.

Trên đời này ngốc tử như hắn, còn có thể có người thứ hai? Cả đời này nàng sẽ không lại vì ai mà động tâm.

Từ khi hắn đi, đã hơn mấy tháng, tương tư khắc cốt, chưa từng giảm.

“Con sắp ra đời, chàng không muốn trở về nhìn sao?”

Từ khi âm dương cách biệt, hồn phách hắn chưa từng đi vào giấc mộng.

“Chàng nếu không trở lại, ta liền đồng ý với Mộ Dung Nghĩa, để chàng, để chàng—“ Nàng cố ý, nói ác chưa hết câu, khí thế lại yếu đi. “Ta biết tác phong của chàng, không đến thật sao, cho dù trước kia nói nghiêm túc, chàng cho dù hận ta, không muốn gặp ta, nhưng cũng trở về nhìn con một cái được không? Để cho ta mơ thấy chàng một lần, ta thực sự.......... rất nhớ chàng.”

Nàng ôm lấy cái bụng đã lớn, nói: “Chàng xem, bụng của ta có chút hơi lớn, lần trước đại phu đến, còn lo lắng không biết có thể sinh ra thuận lợi hay không..... Mộ Dung, chàng sẽ giúp ta, đúng không? Chàng sẽ bảo hộ con của chúng ta bình an xuất thế........”

Nửa tháng tiếp theo, là sinh thần của hắn, nàng trái lo phải nghĩ, nên thử đi thêm một lần nữa không, có lẽ lần này gia chủ nguyện ý nói cho nàng biết hắn sở táng chỗ nào.

Về phương diện khác, cũng phiền với ám chỉ của Mộ Dung Nghĩa, lại tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

“Xem ra, nơi này không thể tiếp tục ở lại.....” Nàng thầm nghĩ thủ thêm mấy ngày thật yên lặng, không muốn dính vào chuyện thị phi, có phải nên từ biệt gia chủ đương nhiệm, đi một chuyến đến Đồng Thành, bất luận không có chỗ nào để đi, cũng sẽ không trở về.

Chung quy vẫn là người đi nhà trống, hơn nửa năm này, muốn nhớ lại điều gì cũng đã trọn vẹn, nàng nghĩ muốn trở về quê, hảo hảo đem đứa nhỏ của bọn họ nuôi lớn. Không có khúc mắc ích lợi, không có nơm nớp lo sợ phòng bị bị tính kế, so với Mộ Dung trang thì thích hợp để nuôi lớn đứa nhỏ trưởng thành.

Trời mùa hạ, quá ngọ mà mặt trời vẫn trên cao.

Nam nhân ôm sọt thức ăn đi vào, tiểu nhị nhìn thấy cũng không thể trách, cười với hắn, lại gọi vào bên trong. “Đương gia, người nhà của ngươi đến.”

Người ở bên trong bận rộn, chỉ lên tiếng chứ không lộ diện, nhưng lại có thân ảnh mềm mại nhỏ bé dẫn đầu chạy ra.

Oa nhi đã hai tuổi có thể đi lại, liền hiếu động, chạy đến lung lay thân mình, lo lắng nàng bị ngã, nam nhân vội vàng ba bước thành hai chạy đến, vươn tay ôm lấy vật nhỏ.

“Thúc—“ Âm thanh ngọt ngào vang lên, đắc ý cười với nam nhân trước mặt.

Hắn dùng sức đem oa nhi ôm lên. Oa nhi thuận thế muốn đến gần hắn lại bị hắn đẩy ra xa. “Thúc một thân toàn mồ hôi, Thanh Thanh có ghét bỏ hay không?”

Oa nhi không thuận theo, chân đá đạp lung tung, hai tay nhỏ bé vươn ra đầy kháng nghị, “Thanh Thanh không ghét, thúc ôm ôm—“

Hắn nở nụ cười, đem oa nhi ném cao, lại tiếp nhận, chọc cái tiểu oa nhi cười khanh khách, rất thoải mái.

Tiến vào trong lòng nam nhân, oa nhi thân ái cọ cọ mấy cái, thực cố chấp muốn đem hắn cọ thành thơm ngào ngạt.

“A Dương, đến đây.” Mục Ấp Trần vén rèm đi ra, nhìn thấy nữ nhi đang nháo loạn với cả nam nhân kia, lắc đầu cười khẽ, “Thanh Thanh, đừng nháo loạn với thúc của ngươi.”

Nam nhân quay đầu lại, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Đại ca.”

Đối với hai gương mặt xấp xỉ nhau, người ngoài sớm thấy nhưng không thể trách, chỉ kém là một cái là người mang sẹo cũ, một cái khác lại tuấn mỹ vô trù, bằng không cơ hồ đều giống đến không thể nhận thức.

Hắn nhìn một đôi ở bên trúc lâu, nam nhân tiến lên nói: “Thúc thẩm trong thôn muốn đệ thuận đường đưa rau xanh hoa quả đến.”

Mục Ấp Trần gật gật đầu, theo thói quen lấy vật phẩm từ trong tay đưa ra, nam nhân cái gì cũng không nói, yên lặng nhận lấy, dặn: “Hôm nay cứ ngủ ở trong nhà, đừng quay lại trong thôn.”

“Vâng.” Nam nhân vẫn là không nói nhiều, nhưng chỉ cần đại ca mở miệng, hắn bình thường chỉ nghe lời, chưa từng phản bác.

“Đệ mang Thanh Thanh đi chợ chơi một chút.” Tiểu oa nhi cả ngày ở trong tiệm, buồn sắp hỏng rồi, gặp a thúc âu yếm đến, liền biết là được đi chơi, bắt đầu không an phận.

“Sau đó thì trực tiếp về nhà đi, đồ ăn ca sẽ sai người mang về.”

Nam nhân gật đầu, vừa bước ra khỏi cửa, người phía sau hình như nhớ tới cái gì, lại thêm một câu, “Đừng có đi quá muộn, đại tẩu của đệ hầm canh cho đệ bổ dưỡng thân mình, trễ chút còn cùng nhau ăn mì trường thọ.

Đây là từ khi đón hắn từ năm đó về nhà liền đã đưa ra lời hứa, chỉ cần chính mình còn sống ở trên đời một ngày thì đến ngày sinh thần hàng năm sẽ chuẩn bị mì trường thọ ăn với hắn, quyết định không để cho hắn một mình tịch mịch, lạnh lẽo ăn mì trường thọ không có người chia sẻ.

Từ khi quay trở lại Mộ Dung trang đến nay, trừ bỏ đoạn thời gian chính mình mất tích ở bên ngoài, không có một lần sinh nhật nào mà bọn họ không ở cùng, cũng đã hẹn xong, vô luận sự đời có biến đổi như thế nào, ngày hôm nay hàng năm, nhất định phải đoàn tụ, hắn chắc là nhớ cho nên hôm nay mới về nhà một chuyến.

Nhìn người đi xa, Mục Ấp Trần mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu mở túi nhỏ ra, không nhịn được lại thở dài.

Tiểu nhị liếc mắt nhìn thấy, thấy bạc vụn ở bên trong, nói: “Đệ đệ của người thật có tâm.”

“Là quá mức có tâm.”

“Kia có gì mà không được?” Bao nhiêu người cầu một đệ đệ có tâm tri ân như vậy còn không được, đối với huynh trưởng kính yêu, một lòng nghĩ về ân đức, chăm chỉ kiên định hồi báo.

“Ta tình nguyện hắn ích kỉ một chút, suy nghĩ cho chính mình một chút.” Hắn có được bao nhiêu ngân lượng, người ngoài không biết, người làm đại ca còn thể không biết hay sao? Trừ bỏ những chuyện cơ bản, cơ hồ là bạc cùng bạn bè kết giao cũng đưa ra, liền ngay cả chi phí ăn mặc, giản được được thì vẫn cứ giản lược.....

Lúc ban đầu không chịu nhận, hắn lại nói: “Huynh trưởng như cha, sau này mọi chuyện còn phải nhờ vào đại ca chuẩn bị.”

Vì thế, Mục Ấp Trần chỉ có thể thu, từng chút từng chút đều bỏ vào lọ ở trong sảnh phòng.

Tất cả đều là tâm ý của đệ đệ.

Nhớ lại mấy tháng trước, cơ hồ một bước nữa là xuống quỷ môn quan, tuy là cùng một loại độc với hắn, nhưng Mộ Dung Lược là quyết tâm không muốn sống tiếp, liều thuốc uống vào còn mạnh hơn hắn vài phần, phác tác mãnh liệt, cảm giác như da thịt cơ thể bị xé rách, độc tính trong cơ thể tự như đem từng khúc xương nghiền nát, tra tấn. Hắn đã từng trải qua, mắt lại thấy đệ đệ ruột chịu loại dày vò này.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến, lần buông tay này cái gì cũng không có, chỉ cần đến chưa đến hơi thở cuối cùng, hắn nói cái gì cũng sẽ không thể buông, liều mạng cũng muốn kéo thân nhân duy nhất trờ về. Vũ Nhi không có biện pháp với đệ đệ, chén thuốc bón vào lại nôn ra, nhưng vẫn là nghe lời hắn, uống từng muỗng từng muỗng một, chống đỡ được hơn một tháng.

Sau khi tỉnh lại, trong đầu Mộ Dung Lược trống rỗng, đem toàn bộ quá khứ u ám quên hết sạch.

Hắn nghĩ, như vậy cũng tốt, cũng đã quên, hết thảy đều làm lại từ đầu.

Hắn để cho đệ đệ cũng theo họ Mục, Vũ Nhi nhanh mồm nhanh miệng giành trước nói ra khỏi miệng “Dương Quan”, hắn muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp.

Tây ra Dương Quan vô cơ nhân—nha đầu kia nhất định là cố ý! Còn bịa đặt ra câu chuyện, nói hắn từ nhỏ thân thể yếu, liên lụy đến đại ca vì cái thân mình rách nát của đệ đệ mà ăn cũng không dám ăn, cố gắng kiếm ngân lượng, có lần còn tự bán mình để cho đệ đệ chữa bệnh, giờ sống chết cũng không buông tha thân nhân duy nhất, để hắn đời này hồi báo lại đại ca!

Mới sống lại, đệ đệ quên hết thảy, tính tình ngu ngốc hồn nhiên đáng yêu, thế nhưng còn tin hoàn toàn những lời Vũ Nhi nói, nghiêm túc thực hiện, thân mình vừa chuyển tốt đến nay, cố gắng hết sức làm ra ngân lượng để hồi báo ân đức của đại ca.

Ngay từ đầu là muốn người sống sót là tốt rồi, những cái khác đều không sao cả.

Về sau, thân mình đệ đệ gần như tốt hẳn liền muốn chuyển ra ngoài, hắn làm sao mà không biết, đệ đệ chính là không muốn mang nợ hắn càng nhiều.

Không lay chuyển được đệ đệ, liền để cho hắn ở trong thôn, ở nhà cũ Mục gia mới được sửa chữa. Mọi người trong thôn đều là người hiền lành, nếu đệ đệ có vẻ tự tại khoái hoạt thì cũng tùy vậy.

Ít nhất, hiện tại hai huynh đệ hắn đều giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống thật thà an ổn, mưu kế trùng trùng, yêu hận đan xen đều đã qua, không ảnh hưởng đến cuộc sống của của bọn hắn.

Chạng vạng Mục Ấp Trần tính toán sinh ý, để sớm trở về nhà.

Mới đến cửa, liền nghe tì bộc nói, trong sảnh có họ hàng đến chơi, phu nhân đang tiếp đãi.

Họ hàng? Toàn gia bọn họ tất cả đều chỉ có ở thôn quê này, còn có họ hàng nào đến nữa?

Mang bụng hồ nghi đi vào, vừa bước đến cửa sảnh liền cứng người lại.

Mạc Nhạn Hồi đứmg dậy, không quên cúi đầu kính trọng chào: “Gia chủ.”

Hắn ngốc lăng, tin tưởng khi Vũ Nhi vừa mới thấy thì biểu cảm cũng không khác mình bao nhiêu, ánh mắt gắt gao nhìn vào cái bụng đã lộ ra của đối phương, thế nào cũng không rời mắt được.

“Ngươi.... này....... thế nào.......” Gặp qua sóng to gió lớn, Mộ Dung gia chủ một thời vẫn luôn ung dung trầm định giờ lại lắp bắp, đầu óc trống rỗng, nói cũng không trọn vẹn được một câu.

“Là đứa nhỏ của Mộ Dung, ta chưa từng có người khác.” Mạc Nhạn Hồi cũng biết là hắn đang nghĩ cái gì, nhàn nhạt đáp lại.

Không nghĩ cũng biết, bụng cũng đã lớn như vậy, không phải của Lược còn có thể của ai?

“..... Sắp lâm bồn rồi?”

“Đại phu nói, ước chừng tuần đầu tháng sau.”

“Cũng đã sắp sinh, sao không hảo hảo ở nhà mà dưỡng thai?” Lại chạy xa đến tận Đông Thanh, trên đường lỡ gặp phải chuyện gì, làm có thể sinh thuận lợi.

“Hôm nay là....... minh đản của hắn.”

“Ngươi còn nhớ rõ?” Hắn không phải không có chút ngoài ý muốn.

Cho rằng nàng vô tâm, nếu đúng là như vậy, đứa nhỏ rõ ràng có thể không lưu, tội gì lưu lại, níu kéo cả đời chính mình? Thậm chí cả khi sắp sinh nở vẫn mang theo bụng lớn đến ngày minh đản của đệ đệ.

Nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?

Hai đầu gối nàng khuỵu xuống, thẳng tắp quỳ xuống, “Cầu gia chủ nói cho ta biết Mộ Dung chôn cất ở nơi nào?”

Hắn phát hoảng, vội nói: “Ngươi đừng như vậy, ngươi đang có thai, đứng lên trước rồi nói sau.”

Nàng lắc đầu.”Ta muốn thấy hắn, gia chủ, Nhạn Hồi cả đời này chưa từng cầu ngươi, hôm nay chỉ cầu người chuyện này...... Ít nhất xin người hãy nể đứa nhỏ, để cho hắn nhìn thấy được phụ thân.”

Nàng nếu có tâm như vậy, khi người còn sống, sao không hảo hảo nắm cho chắc?

Hiện tại, hiện tại là như vậy..........

Mắt hắn nhìn về phía Vũ Nhi đằng sau, thê tử cũng biết hắn khó xử, nói nhỏ: “Các ngươi nói chuyện, ta ra bên ngoài một chút.”

Kỳ thực là ra cửa canh chừng thay hắn, sợ Mộ Dung Lược tùy thời đến liền có thể bị bắt gặp, hai vợ chồng hiểu mà không nói.

Hắn khởi động khuỷu tay đem nàng nâng dậy, thở dài: “Làm gì đây? Đã là một đống đất mồ, thấy để làm gì?”

“Có.....” Nàng có thật nhiều lời muốn nói với hắn, dù sao cũng phải để cho nàng tế hắn một lần, tương lai khi đứa nhỏ lớn cũng nên biết mình đến từ nơi nào, thanh minh còn có thể viếng mồ mả phụ thân.

Nàng rất sợ, nói nhiều như vậy, chỉ sợ hắn một chữ cũng không nghe thấy, thực cho nàng vô tâm vô tình, mang cả đời hận nàng, thực sự muốn đời đời kiếp kiếp phân rõ không muốn gặp lại.

Nàng không muốn đời đời kiếp kiếp không thấy hắn, nàng muốn nói cho hắn, hắn nếu thật muốn làm nô làm súc, nàng cũng nguyện ý theo hắn.

“Ngươi hiện tại đã hiểu sao?” Đã hiểu được tâm của Lược, nguyện ý quý trọng?

“Sớm đã hiểu được, cũng sẽ...........”

Hắn do dự lưỡng nan, không biết có nên nói ra sự thật hay không.

Nếu là không nói, trong bụng nàng chung quy vẫn là cốt nhục của Lược, hắn là nên gánh lấy trách nhiệm này, nhưng nếu nói thật—

Mấy tháng trước bộ dáng điên cuồng muốn chết kia, đến nay vẫn khiến hắn phát lạnh ở trong lòng mỗi khi nhớ đến. Một thân mang theo hơi thở tuyệt vọng không muốn sống, hắn thực rất sợ, sợ nếu nhắc lại chuyện xưa đã qua, Lược có thể nào thừa nhận được hay không..........

Dù sao, quá khứ kia cũng không phải là tốt đẹp, tiếc nuối, hối hận, thương tổn cùng tội lỗi....... chồng chất, nghĩ lại đã thấy kinh hãi, quên rồi cũng không đáng tiếc.

Lược đã sống lại, mặc dù là trầm tĩnh ít lời, nhưng ít nhất đã không còn hơi thở âm u tối tăm. Đệ đê đã biết cười, cũng biết được mở lòng cùng người bên cạnh, đây là đệ đệ nhặt lại từ quỷ môn quan về, hắn không muốn lại mạo hiểm một lần nữa mà mất đi.

Đây là tâm tư của một người làm huynh trưởng như hắn, tuy là biết thẹn với Nhạn Hồi, nhưng cũng muốn bảo hộ cho thân đệ đệ, không muốn đệ đệ có khả năng nhận được bất cứ thương tổn nào.

Đây là lựa chọn của Lược, Lược muốn triệt để ném bỏ, lãng quên tất cả, hắn chỉ có thể tôn trọng.

Vì thế, hắn nói: “Ngươi nếu là có dự tính khác, sau khi đứa nhỏ sinh hạ, đưa hắn tới đây, ta sẽ thay Lược dưỡng dục đứa nhỏ, dù sao người còn trẻ, không thể vì thế mà lỡ bỏ cả đời—“

“Hắn ở đâu?” Đó không phải là điều nàng muốn nghe, nàng chỉ muốn biết, Mộ Dung Lược rốt cuộc ở đâu?

“Đừng hỏi, hắn không cần ngươi viếng mộ hay thắp nén hương, ta sẽ không nói.”

“Người không nói, không có cách nào khác, ta sẽ tự mình tìm, nhìn từng tấc đất một của Đông Thành, ta cũng sẽ tìm bằng được.”

“..........” Lúc trước, nếu nàng có thể sớm để ý như ngày hôm nay thì thật tốt? Liền không rơi đến mức hiện tại khó mà giải quyết như vậy.

Mạc Nhạn Hồi đi rồi, Mục Hướng Vũ đứng ở cạnh cửa, nhìn theo thân ảnh rời đi xa xa, suy ngẫm nói: “Nàng lúc này—thoạt nhìn có vẻ không tốt.”

Hắn thở dài, xem như tán thành lời của nàng. “Tìm từ mà nói để cho A Dương gần đây không cần trở về, miễn cho ngày nào đó hai người họ chẳng may đụng phải.”

“Lại là ta làm người xấu?” Nàng sắp biến thành chị dâu ác liệt nhất ở trên phố a!

“...............”

Bữa tối qua đi, Mục Ấp Trần bưng mì trường thọ, dưa cải, lại mang theo một bầu rượu, nâng cốc tâm sự dưới ánh trăng.

Đi vào trong viên trung, tiểu oa nhi đã ngoạn đủ mệt mỏi, nằm ngủ say ở trong vòng tay người kia.

“Để ta ôm đi.” Hắn đưa tay muốn ôm lấy, tiểu oa nhi kia lại không thuận theo kêu lên hai tiếng, hai tay nhỏ bé ôm chặt không buông, còn chui sâu vào trong lồng ngực.

“Vô phương.” Mục Dương Quan cười cười, một tay ôm tiểu oa nhi, cẩn thận đắp áo khoác lên, tuy là đã đầu hạ, nhưng gió đêm vẫn mang một chút cảm giác mát, vẫn là cẩn thận đừng khiến tiểu oa nhi bị trúng gió.

Một màn này hắn xem vào trong mắt, nhớ tới thân ảnh mang cái bụng lớn kia.

Đệ có biết—đệ cũng sắp làm phụ thân?

Chỉ nhìn cái cách hắn đơn thuần ở chung với Thanh Thanh, liền biết hắn cực kì yêu thích đứa nhỏ, cũng thật tình đem Thanh Thanh yêu đến tận tâm khảm, nếu không Thanh Thanh sẽ không mỗi lần nhìn thấy đều dính lấy, ngọt ngào ôm chặt lấy người.

Rất lâu, từ rất lâu trước kia, khi những thương tổn kia chưa phát sinh, có một lần đệ đệ lơ đãng nói ra khỏi miệng—nếu Nhạn Hồi cho phép hắn, hắn hy vọng có thể sinh ba đứa nhỏ, hai nam một nữ.

Hiện tại, nếu giấc mộng này của hắn sắp trở thành sự thật, rốt cuộc, nên nói hay không?

Vài lần đến bên miệng, lại do dự, khó có thể nói ra.

“Đại ca có tâm sự?” Cả đêm đều là như thế, đại ca nhìn hắn chăm chú lại đăm chiêu, muốn nói cái gì nhưng rốt cuộc vẫn là không nói.

Nhớ tới chị dâu mới đây đột nhiên muốn hắn gần đây không có việc gì thì đừng có trở về.... Tám phần là quả thực có liên quan đến hắn.

“Đại ca không cần phiền lòng, sáng sớm ngày mai đệ liền trở về.” Nếu thật có liên quan đến hắn, hắn có nói cái gì cũng sẽ không làm chuyện quấy nhiễu đến đại ca cùng đại tẩu.

“Đệ lại nghĩ đi đâu vậy?” Mục Ấp Trần trừng hắn, “Chị dâu đệ chỉ là ngoài miệng nháo nháo thôi, ngày thường nàng cũng hay nháo với ca như vậy, như thế có nghĩa là không coi đệ là người ngoài.”

“Đệ biết.” Nếu thực thấy hắn phiền chán, sẽ không nói hắn mỗi năm ngày nhất định phải đến gặp, luôn hầm cho hắn chén thuốc chưa từng bỏ một lần. Cũng vì nguyên nhân như thế nên càng cảm thấy thiết bọn họ thật nhiều, không muốn lại tiếp tục quấy rầy cuộc sống hai vợ chồng.

“Ca chỉ là đang nghĩ, đệ đã sắp ba mươi, ca cũng đã cưới chị dâu đệ, còn có Thanh Thanh, trong bụng còn hoài thêm một cái, đệ thì sao? Bao lâu mới định đây?”

Có phải làm phụ huynh khắp thiên hạ đều như vậy? Không thấy đệ đệ thành gia thì tâm thế nào cũng không an.

“Còn sớm, không vội.”

“Đỗ tiểu thư ở thành nam từng nhờ người hỏi quá ca vài lần, ý của đệ thế nào?” Gia thế hảo, người cũng xinh đẹp thanh tú, quý nhất là tấm lòng, cũng không tiếc cái dè dặt của nữ nhân mà chủ động.

Mộ Dương Quanh không chút suy nghĩ, “Nàng sẽ cùng đại ca so đo, không thích hợp.”

Tuy là hảo ý, lời nói dịu dàng có ý với hắn, nhưng nếu ngay cả hắn lấy bao nhiêu bạc đưa cho đại ca cũng đều so đo thì tương lai cưới vào cửa thì chỉ biết đến phân tranh càng nhiều.

“Là đệ muốn cưới vợ, nàng đối đãi với ca thế nào không trọng yếu.”

“Trọng yếu, nữ nhân bất kính với đại ca, không thể cưới.”

“Ca nhìn không vừa mắt thì đệ cũng sẽ không cưới sao?”

“Đại ca không đồng ý, đệ sẽ không cưới.”

“...............”

Trong lòng hắn, kỳ thực câu “huynh trưởng như cha” khắc mạnh mẽ trong nội tâm đi? Như lúc trước nhận lời qua, nếu có thể có kiếp sau sẽ toàn tâm kính yêu, nhu thuận nghe lời, làm đệ đệ không nháo loạn.

Hắn mặc dù đã quên hết thảy, nhưng trong lòng tựa hồ vẫn biết mình mắc nợ thật nhiều, muốn lúc này bù đắp lại.........

Có đệ đệ như vậy, không còn quái đản khiến hắn phiền não, nhưng là thuận theo như vậy cũng khiến người ta đau lòng, tại sao không thể có một chút ung dung?

Chia nhau ăn một chén mì trường thọ, hai người kiên cũng kiên, dưới ánh trăng có một ly thiếu một ly đối ẩm, tán gẫu chuyện vặt của cuộc sống.

“Kính đại ca, hàng năm có hôm nay.”

Mục Ấp Trần nâng chén đáp lại, “Kính tiểu đệ, hàng năm có hôm nay.”

“Lục Tưởng Dung, ca cảm thấy như thế nào?” Hắn không có lý do nói ra một câu.

“Cái gì như thế nào?” Đây không phải là khuê danh của nữ nhi thôn trưởng hay sao?

“Đại ca không phải cảm thấy đệ nên thành gia lập thất sao? Nếu là Tưởng Dung, ca cảm thấy có thể chứ?”

Mục Ấp Trần ngoài ý muốn, mùi rượu nồng nhập hầu có cảm giác uống say, “Chuyện từ khi nào?”

“Đã một thời gian.” Vốn còn đang suy nghĩ, bất quá nếu đại ca cảm thấy hắn nên lập gia đình, hắn liền nghiêm túc nghĩ về chuyện này.

“Đệ thì sao? Yêu nàng sao? Không cần vì tính tình nàng tốt, cũng không cần bởi vì đại ca cảm thấy có thể thì đệ liền cưới. Đó là chuyện cả đời, đệ phải thật tình yêu thích nàng mới được.”

Mục Dương Quan im lặng một trận, “Đại ca, phụ mẫu là người như thế nào? Có yêu thương chúng ta sao? Vì sao ca chưa bao giờ nhắc tới?”

“Phụ mẫu..... đã sớm từ thế.” Hắn nghẹn nghẹn, dưới ánh mắt tín nhiệm mà chân thành của đệ đệ chỉ cảm thấy chột dạ, “Tại sao tự nhiên đệ lại đột nhiên lại hỏi tới?”

“Đệ có thể cảm nhận được sự ôn nhu từ trên tay của người, hoàn toàn không phải là quên, nhưng là đối với phụ mẫu, đệ làm thế nào cũng không tưởng tượng được, cũng không hiểu ra được tư vị của tình cảm là gì, như ca và đại tẩu sao? Tính Tưởng Dung giống đại tẩu, chân thành, hảo ở chung, cũng biết săn sóc, ôn nhu, ca ở cạnh nàng thực thư thái.”

Như vậy, chính là yêu thích sao?

Nhạn Hồi và Tưởng Dung, hoàn toàn là hai dạng người bất đồng, hắn kỳ thực khó tưởng tượng, đệ đệ tính lạnh lùng ít nói cùng với Tưởng Dung hồn nhiên yêu cười ở chung với nhau.

“Không cần phải tìm người có tính cách giống với Vũ Nhi cũng có thể tạo nên một gia đình hòa thuận, vui vẻ trọn vẹn.”

“Chuyện này đệ đương nhiên biết, đại ca, nếu không có tình cảm thì đệ cũng sẽ không mở miệng, đương nhiên, chủ yếu là đệ tin nàng sẽ là người bạn đời tốt, giống đại tẩu hiền tuệ như vậy, chăm lo việc nhà, khiến cho đệ không cần phải lo trước lo sau. Tuy rằng chuyện quá khứ đệ không nhớ rõ, nhưng đệ biết, đây là điều mà đệ luôn luôn muốn........” Bàn tay nho nhỏ, gia đình ấm áp, dưới ánh đèn có người lẳng lặng vì hắn may áo khâu giầy, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên cho hắn nụ cười ấm áp.

Hắn tham lam nhìn nụ cười của Tưởng Dung, cái ánh mắt bao dung cùng quyến luyến, được một người để ý không hề hoài nghi, quý trọng ở trong lòng. Hắn biết mình từng có bao nhiêu khát vọng những điều này, không rõ lý do, chỉ là biết như vậy.

Đó là những gì hắn giấu ở dưới đáy lòng, chưa từng kể với bất kì ai. Tưởng Dung cho hắn trái tim ấm áp, hắn thầm nghĩ giữ chặt lấy cái ấm áp thơm dịu tốt đẹp này.

“Đại tẩu đệ làm sao chăm lo được việc nhà a.....” Rõ ràng là phá gia thê tử a, hắn mới là phải lo lắng nhiều a!

Nhưng Lược nói là để ý, là có hảo cảm...... như vậy thì còn gì có thể nói nữa?

Nhạn Hồi, ngươi tới chậm, Lược....... không nhất thiết luôn luôn đứng ở chỗ cũ, nhất là ở đoạn tình cảm từng khiến cho hắn đau triệt để tâm.

Hắn đã đi về phía trước, đã nhìn phong cảnh khác, rất nhiều chuyện......... cũng không còn giống.

Bao che khuyết điểm liền bao che khuyết điểm, ích kỉ liền ích kỉ đi, hắn thầm nghĩ giữ lại giờ khắc bình yên của đệ đệ, bảo vệ cuộc sống an ổn hiện tại của đệ đệ.

“Đệ nếu xác định là muốn nàng, liền vậy đi, chỉ cần chính mình thoải mái là được rồi.”

Còn lại..... đại ca thay đệ gánh vác.
Bình Luận (0)
Comment