Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 268 - Chương 1249: Chúng Ta Là Một Bọn

Unknown

 

Chương 1249: Chúng ta là một bọn

 

 

 

- Người trẻ tuổi đúng là dễ nổi giận.

 

Ngay cả Phương Hành cũng không ngờ tính tình của Ngao Liệt lại dữ dằn như vậy, trực tiếp giao thủ với năm lão giả đó, hơn nữa nuốt cả tọa kỵ của người ta, điều này khiến cho hắn vốn đang cân nhắc xem phải giải quyết đại phiền toái trước mắt này như thế nào liền có chút ngây ngốc, dù sao hiện giờ thế cục căn bản chính là hết sức căng thẳng, Ngao Liệt xuất thủ cuồng bạo lập tức dẫn phát sự cảnh giác của năm lão giả đó, năm người này đối với việc bước vào Long tộc cổ chính là chí ắt phải thành, vào lúc này lại cũng e ngại Ngao Liệt, thấy thái độ cuồng bạo hắn, vẻ mặt hơi nghiêm lại, thần niệm của Lam tiên sinh đó ùa ra:

 

- Bốn vị đạo hữu đồng loạt ra tay, chế trụ con rồng con này!

 

Ầm!

 

Hắn nhảy tới không trung đầu tiên, giơ tay vẫy một cái, vẫn thạch màu xanh da trời vẫn bồng bềnh trong không trung liền bay về phía lòng bàn tay hắn, sau đó pháp lực ngưng tụ, từ trong lòng bàn tay hắn bắn lên, liền giống như lưu tinh đập thẳng về phía Ngao Liệt, cùng lúc đó, bà lão khô gầy trong năm người không ngờ vô thanh vô tức, giống như quỷ mị xuất hiện ở phía sau Ngao Liệt, tóc bạc xơ xác giống như những xúc tua quấn tới Ngao Liệt, thủ đoạn tấn công quỷ dị ác độc, lại ẩn chứa uy lực cường đại!

 

- Phá cho ta!

 

Ngao Liệt đối mặt với vẫn thạch xanh da trời đánh tới, hai long giác sáng rực, không ngờ bắn ra kiếm quang ngập trời, giống như hai đạo thần binh thượng cổ chém thẳng về phía hai viên vẫn thạch.

 

Không ngờ chính là Long Giác kiếm!

 

Thế gian đồn đại thần long nhất tộc chính là vương tọa thiên bẩm, cả người đều là báu vật, bất kể là sừng, vẩy, trảo, đuôi, râu, mắt, răng đều có tiềm lực cực lớn, tu hành đến cực hạn, đều có thể hóa thành thần binh, mà long giác tu hành đến cực điểm, chính là hai đạo Long Giác thần kiếm, sắc bén vô cùng, có thể phá tất cả tồn tại trên thế gian, mà Ngao Liệt hiện giờ hiển nhiên không ngủ say vô ích trong Tạo Hóa Lôi Trì mấy chục năm, tuy chỉ là nửa bước chân tiên, nhưng một đôi long giác này không ngờ đã được nó dưỡng tới cực hạn!

 

Ầm ầm!

 

Hai đạo kiếm khí từ long giác bắn ra, chém cho vẫn thạch xanh da trời vỡ tan, sau đó bay ngược trở về, lão giả mặc quái y biến sắc, vội vàng tung người bay lên, ôm vẫn thạch vào trong lòng, xem xét cẩn thận, đau lòng phẫn nộ nhìn Ngao Liệt, miệng không ngừng mắng:

 

- Con rắn đáng bị lột da, suýt nữa thì làm hỏng bảo bối của bổn tọa!

 

Chỉ là dưới tình thế cấp bách đã quên mất dùng thần niệm truyền âm, miệng chỉ há ra chứ không phát được ra tiếng.

 

Vẫn thạch chưa thể đả thương tới Ngao Liệt, nhưng bà lão khô gầy đã đánh lén tới gần long thân, từng sợi tóc xác xơ không ngờ đã vươn tới người Ngao Liệt, giống như vật sống chui vào trong cơ thể hắn, quỷ dị đến cực điểm, có thế nào cũng không hất ra được, thậm chí trên mặt bà lão còn lộ ra nụ cười hưng phấn:

 

- Nào nào nào, đến chỗ bà bà nào, trẻ con phải biết nghe lời.

 

- Yêu bà cút ngay!

 

Đối mặt với thần thông quỷ dị này, Ngao Liệt lại rống to một tiếng, sau đó một thân kim lân dần dần căng ra, phía dưới mỗi một mảnh kim lân, không ngờ đều bắn ra lôi quang chói mắt, tóc của bà lão khô gầy bám vào nhục thân của nó, không ngờ bị lôi quang đốt cho văng ra, hoặc là trực tiếp bị đánh thành vô hình, cuối cùng không ngờ trực tiếp cháy lên lôi hỏa quỷ dị, thuận theo tóc mà cháy lên, khiến cho bà lão cả kinh liên tục lui về phía sau, mà Ngao Liệt thì quay lại một trảo chộp tới, hung hãn dị thường, chỉ là lại vồ trượt, bà lão đã bỏ chạy rồi!

 

- Chân long huyết mạch quả nhiên có vài phần bản sự.

 

Năm lão giả Lánh đời vẻ mặt trở nên ngưng trọng, trong ánh mắt không dám có nửa phần khinh thị.

 

Trong nháy mắt, hai vị lão tu liên tiếp thất bại, long uy của Ngao Liệt cơ hồ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

 

- Đêm dài lắm mộng, hay là liên thủ trấn áp nó đi.

 

Năm người bọn họ đều là già tới thành tinh rồi, sao lại đi nói đạo nghĩa, vừa thấy không ổn, đồng thời bước ra!

 

- Kẻ miệt thị thần uy của Long tộc, chết!

 

Ngao Liệt dường như căn bản không hề sợ hãi, gầm lên một tiếng, ngược lại chủ động xông lên.

 

Nhất thời bên trong tràng vực, thần long bay lượn, ác chiến với năm vị đại tu, thần thông bắn ra xung quanh, không biết quét sạch bao nhiêu tiểu tinh.

 

- Nhân tộc Phương ma, mau mau đến trước trận ta chịu chết!

 

Cùng lúc đó bên Phương Hành, cũng là nguy cơ bốn bề, như lâm đại địch. Cửu Đầu Trùng để lại bát đại Yêu Vương, cầm các loại pháp bảo cản trước cửa lớn đồng đen, thiết kế trận trong trận, hiển nhiên bọn họ cũng biết về Phương Hành, nhận ra hắn, tuy biết rõ kẻ này tu vi cao hơn mình, nhưng rõ ràng lại không e ngại chút nào, lạnh lùng truyền âm khiêu chiến, chuẩn bị đại chiến một hồi.

 

- Tưởng ta là kẻ ngốc à? Có bản lĩnh thì các ngươi ra mà đánh ta!

 

Nhưng khác với Ngao Liệt một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, Phương Hành không ngờ không có nửa phần chiến ý, liếc xéo bát đại Yêu Vương đó một cái, căn bản không thèm động đậy, chỉ đáp lại một câu, khiến cho bát đại Yêu Vương nghẹn lời, bằng vào tu vi của tám người bọn họ, tất nhiên không phải là đối thủ của Phương Hành, hiện giờ chỉ là dựa vào các loại pháp bảo để cản trước cửa mà thôi, nếu xông vào trận, chỉ sợ Phương Hành và Ngao Liệt liên thủ, cũng quá nửa là phải táng thân trong trận này, nhưng nếu bảo bọn họ chủ động ra nghênh địch, vậy thì làm khó người ta rồi!

 

Bát đại Yêu Vương mắt to trừng mắt nhỏ, rõ ràng có chút không biết phải làm gì.

 

- Dưới tay của Cửu Đầu Trùngđúng là không còn ai mới để mấy người các ngươi ở lại chịu chết.

 

Phương Hành hừ lạnh một tiếng, dứt khoát quay đầu đi chẳng buồn để ý đến bọn họ, chỉ một lòng quan khán một hồi đại chiến của Ngao Liệt.

 

Lúc này Ngao Liệt lấy một địch năm, không ngờ càng chiến càng hăng, long uy đi tới đâu, tiên phật đều phải né tránh, ngay cả năm lão giả đó dường như cũng bị nó đánh cho liên tiếp thối lui, không có mấy ai dám đối kháng chính diện với hắn, chỉ là ngươi tiến thì ta lùi, trái vòng phải lượn, vây nó ở giữa, cố gắng chống đỡ chiến cuộc này, đối với thân phận và tu vi của bọn họ mà nói, chiến quả thế này thực sự có chút khó coi.

 

- Tiểu cữu tử quả nhiên lợi hại, trước đây ta đã coi thường hắn rồi!

 

Phương Hành cũng không nhịn được mà thấp giọng thở dài, bộ dạng rất có mấy phần thổn thức.

 

Trước đây hắn vẫn cho rằng, Ngao Liệt ngủ say lâu ngày, tu vi tăng tiến, nhưng ý thức và nhãn quang chiến đấu lại quá kém, lúc trước mình chính là dựa vào điểm này để chu toàn với nó, có điều hiện giờ xem ra, là mình trách oan nó rồi, chân long chân long nhất tộc mà nói, rất nhiều ý thức chiến đấu căn bản chính là trời sinh, ngủ say trong huyết mạch của nó, một khi bị chọc giận, căn bản sẽ tự nhiên được thể hiện ra, tựa như hiện giờ, thủ đoạn đối phó với năm lão giả của Ngao Liệt, lúc ấy nếu dùng để đối phó mình, chỉ sợ mình căn bản là không thể ngăn cản được!

 

Từ lúc ban đầu tiểu cữu tử này đã thủ hạ lưu tình với mình rồi.

 

Cho dù hắn lúc ấy căn bản không nhớ ra mình, hoặc là nói, bản thân hắn cũng không ý thức được là đang thủ hạ lưu tình với mình.

 

- Đáng tiếc, vẫn phải dựa vào tỷ phu ta giúp ngươi.

 

Phương Hành cảm khái trong lòng mấy câu, lại thấp giọng bật cười, có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Ngao Liệt đang ở trong cục, đại chiến với năm lão giả, tự thấy dũng mãnh không sợ, không ai địch nổi, nhưng ở trong mắt Phương Hành, lại không cảm thấy vậy, ngược lại còn cảm thấy năm lão giả đó thật đáng sợ, không hổ là cáo già, người nổi bật trong các cầu tiên giả lánh đời, lại há dễ dàng chiến bại như vậy, trên thực tế năm người đều có pháp lực lớn, nhưng bọn họ cũng không chịu lấy cứng đối cứng với Ngao Liệt, mà là từng bước muốn vây Ngao Liệt để bắt sống.

 

Một là muốn bắt giữ Ngao Liệt để ép hỏi bí mật trên tiên lộ.

 

Hai là không muốn ngươi chết ta sống với Ngao Liệt, tiêu hao quá lớn, không còn sức để bước vào tiên lộ.

 

- Giúp ta bắt hắn!

 

Lúc Phương Hành đang thầm nghĩ đối sách, Ngao Liệt bỗng nhiên gầm lên, lao thẳng tới, cùng lúc đó, một đạo thân ảnh giống như diều đứt dây ngã về phía Phương Hành, nhìn kỹ lại, là lão giả cưỡi hươu trong năm lão giả, lão giả này cũng xui xẻo, vừa lên đã bị Ngao Liệt nuốt tọa kỵ, khi đấu pháp thì lại bị Ngao Liệt khắc chế, hắn tế ra bạch ngọc trượng của mình, không ngờ hóa thành một con quái vật thân rồng đuôi quạ, rít gào lao về phía Ngao Liệt, hung hoành dị thường.

 

Chỉ là quái vật này dù sao cũng có huyết mạch của Long tộc, Ngao Liệt chỉ trừng mắt một cái, thần uy phát tác, quái vật đó lập tức khiếp đảm, lúng ta lúng túng không dám tiến lên, mà Ngao Liệt thì thời cơ xông lên, miệng phun ra long tức, lão giả đó liền ngã về phía sau.

 

Mà phương hướng này chính là chỗ Phương Hành đang đứng quan chiến, Ngao Liệt cũng không khách khí, quát nhờ Phương Hành giúp đỡ.

 

Tuy hắn đang ở trong chiến cuộc, chưa rõ dụng tâm hiểm ác của năm lão giả đó, nhưng bản năng chiến đấu trời sinh đã khiến hắn biết được rằng, có thể đả thương được người nào tốt người ấy, liền nghĩ tới muốn Phương Hành hợp lực với hắn, trước tiên giết chết lão tu này đã rồi tính, ít nhất cũng để Phương Hành xuất thủ kiềm chế lão giả này, để hắn không có cơ hội bỏ chạy dưới trảo của mình, chỉ là không ngờ, Phương Hành mắt nhíu lại, không ngờ chẳng buồn để ý, thân hình đột nhiên bay lên, lướt qua giữa dãy đèn đồng đen, vòng qua bên cạnh lão giả đó, lao tới bên cạnh Ngao Liệt, truyền âm cho hắn.

 

- Hảo huynh đệ, việc gì phải mạo hiểm, ngươi và ta hai người liên thủ cũng chưa chắc thắng được năm lão giả này, hay là mượn đao giết người đi.

 

Vừa nói vừa kéo long trảo, muốn dắt Ngao Liệt ra khỏi chiến đoàn.

 

- Câm mồm!

 

Ngao Liệt nghe thấy những lời này, lại bỗng dưng nổi giận, giãy khỏi tay Phương Hành, quát lạnh:

 

- Ta chính là hậu đại của chân long, sao phải sợ đám chuột nhắt này? Thành tiên chi lộ, chính là phải một đường dũng cảm tiến tới, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, một lòng cầu đạo, hôm nay nếu ta ngay cả thần uy của Long tộc cũng không bảo vệ được, ngay cả quần ma cũng không trảm sát được, vậy còn mặt mũi nào mà bước lên tiên lộ do các tiền bối để lại.

 

Dứt lời, long uy cuồn cuộn, quay lại tái chiến.

 

Một câu này khiến Phương Hành ngây ra một thoáng, sau đó vẻ mặt giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhíu mày, thầm nghĩ:

 

- Tiểu vương bát đản này tuyệt không nghe lời trưởng bối. Vậy đừng trách tỷ phu dạy đau ngươi.

 

Nói xong không ngờ ngươi rời khỏi vòng chiến, thực sự không hề có ý giúp đỡ, ngược lại thân hình bay về phía tay trái.

 

Mà ở phía đó, Lam tiên sinh đang tay cầm vẫn thạch, chuẩn bị giáp công Ngao Liệt, thình lình bên cạnh có một ánh mắt nhìn tới, nhất thời rùng mình, quay đầu thấy là Phương Hành, lập tức sát ý nổi lên, pháp lực ngưng tụ, liền muốn tụ lực xuất thủ về phía Phương Hành, lại không ngờ Phương Hành đột nhiên nhếch miệng cười với hắn, nói:

 

- Đừng vội xuất thủ, chúng ta trước tiên tâm sự đã.

 

- Tâm sự?

 

Trong tình cảnh hung hiểm cỡ này, Lam tiên sinh cũng không khỏi ngẩn ra, nhìn hắn với vẻ hoài nghi.

 

Phương Hành lại bộ dạng thản nhiên:

 

- Đúng vậy, chúng ta kỳ thật mới là một bọn.

 

 

Bình Luận (0)
Comment