Chương 1486: Hết thảy đều là của ta
Thanh Huyền thiên Man Hoang, long xà hỗn tạp, thế lực các phương bàn cứ, trước nay là ngay cả thế lực tiên phủ của Thanh Huyền vực chủ cũng không thể tùy ý xâm chiếm, chính là khu vực không ai quản lí có tiếng ở Thanh Huyền thiên, bên trong không chỉ có dư nghiệt của Thanh Tà Tiên Vương, còn có rất nhiều Tán tiên phạm tội, người tu hành gặp phiền phức, cùng với các đạo thống lớn trốn vào Man Hoang tị nạn vân vân.
Trước kia, cho dù Thiên Nữ Thanh La tiên tử của Thanh Huyền thiên cũng không dám tùy ý xâm nhập hiểm địa, nhưng hiện giờ, Phương Hành lại dẫn ba trăm tiên binh, chậm rãi xông vào, lập tức liền kinh động vô số địa đầu xà, không ngờ có một số thế lực, cũng không e ngại nhóm Tán tiên này, dưới sự suất lĩnh của một chính tiên thương giai, tụ tập gần ngàn nhân mã, chậm rãi bày đại trận cản đường!
- A, người chặn đường tên là Thiết Huyền Y, cũng là một trong những tiểu cự đầu có tiếng trong Man Hoang này, vốn là đồ đệ của Xích Lan đạo thống, về sau Xích Lan đạo thống bị Thanh Huyền vực chủ tiêu diệt, hắn liền mang theo những đệ tử may mắn còn sống sót trong đạo thống trốn vào Man Hoang, kéo dài hơi tàn, cùng với dư nghiệt của mấy đạo thống khác kết thành liên minh, ngay cả ta bình thường cũng sẽ không tùy tiện kết thù kết oán với hắn, không dễ thu thập!
Quan Phi Hưng nhìn thấy trận thế phía trước, liền cười khổ một tiếng, chủ động nói ra những gì mình biết.
- Đừng có nói tên của hắn với ta, ta không nhớ được đâu!
Phương Hành lúc này thực sự bày ra phong phạm của đế tử, chỉ lười biếng vung tay lên:
- Nghiền nát chúng, kẻ thuận theo thì thu, không thuận theo thì giết.
- Hả?
Các Tán tiên khác hiển nhiên vẫn chưa thích ứng được với loại phong cách này, lập tức hơi ngẩn ra.
- Vâng, cẩn tuân hiệu lệnh của đế tử, ai đầu hàng có thể giữ mạng, kẻ chống lại thì chết!
Cũng là huynh đài nửa người có vận cứt chó, được cầm tiên mệnh của Phương Hành đầu tiên, cũng được thăng làm tiên tướng đó lúc này nhiệt huyết sôi trào, bỗng dưng gầm lên một tiếng, liền dẫn hơn trăm tiên binh dưới trướng xông ra, mấy vị tiên tướng khác thấy thế, cũng không dám chậm trễ, chỉ sợ bị hắn đoạt công, đều hét lớn đi theo, hơn ba trăm Tán tiên không ngừng gầm lên, ầm ầm nghiền ép phía trước!
- Đây con mẹ nó chính là một đám ô hợp.
Lộc Tẩu thấy mà nghiến răng kèn kẹt, thầm nghĩ đây làm gì có bộ dạng của tiên binh!
- Ha ha, làm cường đạo sự tự tin như thế, quản làm gì, cứ xung phong liều chết một trận đã rồi tính.
Phương Hành cũng mừng rỡ, cảm thấy bộ dạng kêu loạn rồi cùng nhau lao về phía trước này rất hợp với khẩu vị của mình.
Lộc Tẩu nghe thấy vậy thì vô cùng bất đắc dĩ, nghiêm túc nói:
- Ngươi sau này nên đáp ứng ta, ngàn vạn lần đừng nhúng tay vào việc luyện binh.
Là một lão già hỏa thành tinh, hắn có thể nhìn ra được nội tình Phương Hành thu nạp đám Tán tiên này, dù sao nói một cách nghiêm túc, từ trong đây tùy tiện lấy ra một hai người, loại khí tức hung hãn này đều không phải là hạng lương thiện, lấy bản thân hắn ra mà nói, trước khi có tiên mệnh, đối phó với một hai người có lẽ còn có phần thắng, nhưng nếu đồng thời đối phó với bốn năm người, sẽ phải quay đầu bỏ chạy, một đám tiên binh được luyện ra trong chém giết, thật sự có uy lực để chờ mong, nhưng nhìn bộ dạng của vị giáo chủ này, lại hoàn toàn không biết luyện binh!
Theo nhãn quang của hắn chỉ có thể luyện ra một đám thổ phỉ, chẳng dính dáng gì tới chữ binh cả!
- Giết!
Lại nói tới hơn ba trăm tiên phỉ này giống như châu chấu, ai nấy dũng mãnh xông tới, liên tục hò hét, lại khiến hơn ngàn Tán tiên chặn đường phía trước hoảng sợ, thầm nghĩ nhóm người này sao không nói quy củ, chưa nói được mấy câu đã xông tới rồi?
Nhưng người đã lao tới gần, cũng chỉ có thể triển khai trận trượng để chém giết, dù sao nhân số của bọn họ ước chừng cũng gấp ba đối phương, trong lòng cũng không e ngại, nhưng khiến bọn họ không ngờ là, loại suy nghĩ này vào một thoáng hai bên vừa va chạm đã liền sụp đổ, nhân số của đối phương chỉ có hơn ba trăm người, hơn nữa từ tu vi cho thấy, cũng lấy Tán tiên làm chủ, dường như không có gì thần kỳ, nhưng vừa động thủ, lại phát hiện đối phương căn bản giống như sói vào đàn dê, khí cơ hung mãnh trực tiếp phá tan phòng tuyến của bọn họ!
- Từ đâu ra một đám mãnh nhân thế này?
Mấy vị nhân vật đầu lĩnh của một đám đạo thống dư nghiệt thấy vậy, cũng đều kinh hãi, tròng mắt cơ hồ là rớt ra, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ ngay cả tiên binh tinh nhuệ bên cạnh Thanh Huyền vực chủ cũng không có sát tính cỡ này, thoạt nhìn thì hai bên chênh lệch thực lực không lớn, nhưng mắt thấy hơn ngàn Tán tiên bên họ lại rất dễ dàng tan tác, trực tiếp đã bị đối phương xé rách trận hình, sau đó bắt đầu là đuổi giết nghiêng về một bên!
- Không ổn, có lẽ có trá, chẳng lẽ là Thanh Huyền vực chủ cuối cùng cũng nổi giận, quyết định không lưu chúng ta?
- Quả thực là có khả năng, vừa có được tin tức, Thanh Huyền vực chủ đúng là đã điều binh khiển tướng, bố trí phòng thủ sâm nghiêm?
Nếu hai bên giằng co, đám thủ lĩnh chắc còn có tâm tư tái chiến, nhưng thấy thế cục căn bản chính là nghiêng về một bên, bọn họ không có lòng tái chiến, cho dù bọn họ tự thị tu vi cao hơn đối phương cũng không được, mấy người nhin nhau, nhân vật lĩnh quân không nói hai lời, gõ tiên la, trong tiếng vang leng keng, lại chỉ thấy mấy bóng đen xẹt qua thương khung, chạy vào sâu trong Man Hoang!
- Ha ha, lần đầu tiên đối trận này, nếu ngay cả đầu lĩnh của đối phương cũng để chạy thì còn gì để nói.
Phương Hành lúc này cũng vẻ mặt hưng phấn, nhìn thấy Tán tiên dưới trướng giết cho đối phương quân lính tan rã, trong đầu liền không nhịn được nhớ tới lúc ở Quỷ Yên cốc, cưỡi một con ngựa nhỏ đi theo phía sau xem chín vị thúc thúc dẫn nhân mã xung phong liều chết, cảm thấy mình làm không tồi, đến hôm nay cuối cùng cũng có uy phong của chín vị thúc thúc năm đó.
Hiển nhiên đầu lĩnh của đối phương không hề ham chiến, trực tiếp trốn luôn, ánh mắt hắn cũng nghiêm lại, hung tính lộ ra!
- Vù.
Lộc Tẩu ở ởên cạnh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp xông ra, cả người biến mất trong thiên địa!
Bốp!
Một giây sau, khi hắn xuất hiện lại, không ngờ đã đến bên cạnh Thiết Huyền Y kia, cầm Khi Thiên Phách Man đao, hung hăng bổ xuống, cắt đầu tên chính tiên đó, sau đó thì một tay giơ lên, chân đạp tường vân, ánh mắt hung hoành quét nhìn đám Tán tiên đang chạy tán loạn xung quanh, lạnh giọng hét lớn:
- Hôm nay, Phương đại gia ta... Không đúng, là bản đế tử Đế Lưu, muốn thu phục Man Hoang này, các ngươi thuận thì sống, không thuận thì chết.
Tiếng hét nư sấm, vang vọng tứ phương, trên thương khung, mây cũng bị xé rách, gió thổi vù vù.
- A.
- Không ngờ là đế tử.
Một tiếng hét lớn giống như sét đánh của Phương Hành khiến không biết bao nhiêu người sợ tới vỡ mật, cộng thêm hơn ba trăm Tán tiên đó quả thật là đằng đằng sát khí, liều chết vô địch, sớm đã bao vây bọn họ ở giữa, ai nấy nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, dường như một lời không hợp sẽ giết người, nhất thời khiến đám đạo thống dư nghiệt kinh hãi run rẩy, không ai dám lộn xộn, ai nấy đều kinh hoàng quỳ xuống dập đầu.
- Nguyện hàng. . . Nguyện hàng. . .
- Đế tử khai ân, chúng ta đã sớm nguyện hàng, chỉ là chư tiên không chịu tiếp nhận mà thôi.
- Có thể hiệu lực cho đế tử, thật sự là phúc phận tu luyện vạn thế của tiểu tiên.
Quá trình thu phục nhóm Tán tiên này, so với thu phục đám sát tinh trong Phù Đồ Thiên Giới thì thoải mái hơn, dù sao tiên kiếm đặt lên cổ, một lời không thuận sẽ đầu rơi xuống đất, những Tán tiên này cũng không dám có tâm tư như vậy, nhất là Phương Hành có một điểm không ngờ tới, có rất nhiều người căn bản đã sớm muốn quy hàng Xích Đế nhất mạch, nghe ý tứ của nghe bọn họ, lại không có cửa tiếp nhận đầu hàng, ngược lại bị rất nhiều tiên phủ ép cho không thể không tạo phản ở Man Hoang này, lúc nào cũng lo lắng sẽ có người tiến vào bình định bọn họ!
- Ha ha, nếu đã nguyện hàng, vậy thì mau đi trước dẫn đường đi!
Phương Hành cũng rất thoải mái, nghe thấy nhiều tiếng cầu xin tha thứ như vậy, tâm tình sảng khoái vô cùng, vung tay, tha cho những người này.
- Điện hạ có lệnh, không dám không tuân, chỉ không biết là điện hạ định đi về phía nào, bình định người nào?
Trong đám Tán tiên kia, mấy đầu lĩnh bị dẫn tới trước mặt Phương Hành, dập đầu hỏi.
Lời này vừa hỏi ra, ngay cả Lộc Tẩu cũng có chút tò mò nhìn tới.
Hắn chỉ biết Phương Hành muốn đi vào Man Hoang, thu phục cựu bộ của Thanh Tà, Tiên Vương nhưng nhìn bộ dạng của hắn, dường như lại không đơn giản như vậy.
Người này dường như có mục đích nào đó, bị hắn giấu đi. Cố ý tỏ vẻ thờ ơ như vậy mà thôi!
- Đi đâu à?
Phương Hành nhìn mấy Tán tiên đó một cái, cười lạnh, sau đó vung tay, chỉ về phía sâu trong Man Hoang vô biên vô ngần, cười lạnh nói:
- Bản đế tử muốn đi đâu thì đi, các ngươi chỉ cần biết rằng, từ giờ trở đi, bên trong một mảng Man Hoang này, tất cả Tán tiên đều phải quy thuận bản đế tử, tất cả bảo bối tài nguyên cũng toàn bộ thuộc về bản đế tử, thậm chí từng mảnh hoang nguyên dã sơn này từ giờ trở đi cũng thuộc về bản đế tử, ai không phục thì ta chém đầu hết!