Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 17


Phong Thanh Dương nhìn cô nằm trên sàn, khắp mặt và tay chân cô đều đỏ bừng.

Khuôn mặt cô có chút đáng thương, không biết vì sao lại bị bỏ thuốc để thành ra thế này.

Anh bế cô lên, nhanh chóng cô đã nằm vỏn vẹn trong vòng tay to lớn của anh.

Đây là lần đầu một người như anh lại chịu ra tay giúp đỡ người khác như vậy.

Vì chưa bao giờ anh tiếp xúc với phụ nữ, bế không được thì anh liền vác lên vai.

"Thả ra, đừng đụng vào tôi"
Cô không ngừng dãy dụa.

Trong tâm trí mơ hồ cô chỉ biết bản thân đang gặp nguy hiểm.

Phong Thanh Dương đem cô ra xe của mình, để cô ngồi lại ghế phụ.

Tay cô vẫn túm chặt lấy cổ áo của anh mà không buông, không thể ngờ bàn tay nhỏ bé quả cô lại túm chặt tới nỗi mãi anh mới gỡ ra được.

Phong Thanh Dương vòng lại ngồi vào ghế lái xe.

Anh nhìn cô ngồi bên cạnh, làn tóc xoã vào gương mặt nhỏ xinh đẹp, hồi nãy nếu như anh không đến kịp lúc thì không biết bây giờ cô sẽ ra sao.

Trong lúc anh đanh chuẩn bị cắm chìa khoá để lái xe thì đột nhiên cô ngã vào người anh.


Anh đẩy cô ra, đặt cô ngồi ngay ngắn lại ghế.

Trông cô lúc này có chút tội.

Thuốc phát tác rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn mà cơ thể cô đã truyền đến cảm giác khó chịu hơn, cơ thể không thể ngồi yên một chỗ mà ngọ nguậy trên ghế.

"Nóng...nóng quá~"
Hai mắt cô nhắm nghiền, tay cô sờ lên áo sơ mi của mình khẽ cởi cúc áo đầu tiên.

Hơi thở dần mạnh lên, lộ ra bờ ngực phập phồng.

Anh nhìn thấy cô không ngừng dãy dụa trên ghế liền lấy chai nước lọc ở trên xe nhanh chóng mở nắp đem cho cô uống.

Nhưng khi vừa đưa đến gần đã bị cô hất tay khiến nó đổ ngược lại người anh, chiếc áo sơ mi anh thoáng chốc đã bị nước làm cho ướt nhèm.

Có hơi tức giận anh quát.

"Cô dám"
"Nóng quá, huh"
Cô chẳng thể ngồi yên, anh quyết định đưa cô lại ghế sau ngồi.

Cả cơ thể cô đều nóng lên, cô ôm lấy cách tay to lớn của anh đang đỡ cô.

Bờ ngực phập phồng lại phóng khoáng va chạm vào người anh, khiến anh phải nhíu mày.

Cái thứ gì vậy chứ.

Đặt cô nằm lại ghế sau hoàn tất, đang chuẩn bị rời đi lại bị cô kéo lại.

Mất cảnh giác nên anh đã nằm đè lên người cô.

Hơi thở của cô phả nhẹ vào nơi cổ anh như đang lan truyền nhiệt độ.

Phong Thanh Dương bất ngờ nhìn cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Ở khoảng cách này vô tình anh lại ngửi thấy mùi hương sữa tắm dịu nhẹ của cô, có chút mê hồn.

Anh gỡ hai tay cô đang ôm lấy cách tay của mình, anh đi lại phía trước lái xe.

Chiếc xe lắn bánh nhẹ rồi phóng đi, thoáng nhìn lại bàn tay của anh có chút gân nổi lên.

Rõ là tửu lượng hàng ngày của anh rất tốt, vậy mà bây giờ đã ngấm dần, mắt anh có chút đỏ, đầu anh có chút đau.

Anh lái thẳng xe đến một căn biệt thự lớn.

Không sai, đây chính là biệt thự riêng của Phong Thanh Dương anh.


Mỗi khi tiện đường đi làm về khuya anh đều vào biệt thự riêng của mình để nghỉ ngơi.

Dù không hay ở nhưng còn có người làm nên khi nào cũng sáng đèn.

Dừng xe, cô được anh bế vào bên trong.

Trần Anh Thư áp mặt rụi vào bờ ngực anh, tay nhỏ hư hỏng lại cả gan sờ soạn nó.

Phong Thanh Dương có chút khó chịu trước những hành động của cô.

"Cô mà còn làm vậy, tôi sẽ đuổi việc cô"
Câu nói đe doạ ấy ngay lúc này đối với cô chẳng có tác dụng gì, đã thế cô còn dám sờ vào mặt anh, trượt xuống yết hầu của anh như môt thú vui.

"Cứu tôi, khó chịu lắm"
"Không liên quan đến tôi"
Mọi người hầu trong nhà sau khi thấy Phong Thanh Dương về liền cúi chào, thấy trên tay anh còn bế thêm phụ nữ thì khuôn mặt ai nấy đều bất ngờ.

Anh bế cô lên phòng.

Đặt cô xuống giường.

Vì ngày nào cũng có người dọn dẹp nên căn phòng rất sạch sẽ, hương thơm bạc hà dịu nhẹ.

Cô như thêm sức mạnh, đột nhiên cô kéo tay anh.

Vật anh nằm dưới thân mình mà ngồi lên bụng.

"Cô dám làm vậy"
Anh có chút tức giận, đột nhiên cô như biến thành một người khác, không còn là vẻ mặt của một nhân viên nhỏ sợ trước mặt giám đốc như anh.

Tay nhỏ sờ mặt anh, cười ngây ngốc.


"Đẹp trai thật.

Nhưng mà...đáng sợ quá"
Phong Thanh Dương túm lấy tay cô, xiết chặt.

Không thể cử động tay, cô vùng vẫy thoát ra.

Áo có chút xộc xệch, thêm một chiếc cúc áo nữa được giải thoát.

Chiếc bra màu đen cỡ lớn, cộng thêm cặp đào tiên lấp ló bên trong.

Phong Thanh Dương bất giác đứng hình, mắt anh không chớp lấy một cái.

Không ngờ sau lớp áo cô lại ẩn chứa những thứ bất ngờ.

"Cô"
Hai tay cô trống xuống bờ ngực của anh, phả hơi thở vào mặt anh.

Tưởng rằng sẽ đùa giỡn thêm chút nữa thì cô lại bị anh đẩy ngược xuống thân thật mạnh.

"Hưm"
Vì bị lật người bất ngờ mà cô bất giác kêu lên.

"Là do cô lựa chọn".

Bình Luận (0)
Comment