Lưới Tình Hoàng Kim

Chương 13

Lôi Duật Thiên vẫn nhìn cô rời đi khuôn mặt lúc này đang rất vui vẻ nhưng lại nghĩ đến vụ án này thì khuôn mặt anh phút chốc sầm tối lạnh lẽo vô cùng. Trình Bách Xuyên đi cùng với Lục Thế Hào ra ngoài nhìn thấy Lôi Duật Thiên thì cậu ta liền chất vấn.

“Này tôi nói nhé Lôi Duật Thiên sao cậu có thể trọng sắc khinh bạn thế hả..” – Lục Thế Hào tức giận nói với Lôi Duật Thiên.

“Đám cảnh sát đó dám bắt cậu sao” – Tất cả rõ biết dù Lục Thế Hào có là nghi phạm thật sự đi nữa thì cảnh sát cũng không bắt người dù sao Lục Gia cũng không phải gia tộc nhỏ tuỳ tiện để bọn họ đụng vào.

“Hiếm thấy cậu như vậy đấy…cậu thích cô gái đó à” – Trình Bách Xuyên lấy một điếu thuốc ra châm lửa siết một hơi rồi tuỳ tiện nói với hắn.

“Thích sao? Đừng nói mấy chuyện vô lí thế tôi mà lại thích loại người như cô ta sao” – Hắn cứ như nghe một câu chuyện cười liền khua tay nói với Trình Bách Xuyên và Lục Thế Hào.

“Cậu có biết lúc đó mọi người thấy ngạc nhiên lắm không, cậu ra mặt nói giúp cô ta nói không chừng ngày mai tin đồn sẽ lan khắp nước cho mà xem” – Lục Thế Hào khinh thường nói cậu ta vẫn giận dỗi Lôi Duật Thiên.

“Tư Gia nhiều năm tung hoành trên thị trường chứng khoán cô ta là vật thế thích hợp nhất để tôi nuốt trọn Tư Thị” – Lôi Duật Thiên cười lạnh cũng không nhìn hai người họ nữa mà trực tiếp đi vào xe.

“Cậu thâm hiểm thật” – Lục Thế Hào đưa tay vỗ vỗ tán thưởng cho con sói già này cao tay quá rồi.

Lời nói của Lôi Duật Thiên cũng không phải là đùa mà thật sự một phần hắn tiếp cận Tư Điềm Hi chính là cổ phần của Tư Thị, hắn là người ra sao chứ…một kẻ đặt lợi ích trên đầu bất chấp thủ đoạn thì sao có thể thích cô ta được.

Hoắc Tịch Giao cũng vừa chuẩn bị về thì bị trật cổ chân khiến cô suýt nữa thì ngã cũng may là có một cánh tay người đàn ông từ sau lưng đỡ lại.

“Cảm..cảm ơn Phó tiên sinh” – Hoắc Tịch Giao không ngờ người đỡ mình là Phó Thiệu Bân.

“Cô không sao chứ?” – Hắn lạnh lùng nhưng lời nói thì không quá khiến người ta sợ hãi.

“Chỉ hơi trật chân..” – Chân cô bị giầy cao gót làm cho sưng đỏ lên, Phó Thiệu Bân đột ngột cất lời.

“Nếu tiểu thư không phiền thì tôi có thể đưa cô về nhà” – Phó Thiệu Bân biết cô là tiểu thư nhà họ Hoắc mà Hoắc Khương cũng là một người làm ăn chung lúc trước với hắn.

“Vậy thì làm phiền Phó tiên sinh quá” – Cô vui mừng còn không kịp, có thể tiếp xúc với người đàn ông cô mến mộ tất nhiên cô không thể từ chối.

Sáng hôm sau tin tức về án mạng đêm qua tại nhà họ Phó nhanh chóng lan truyền, Phó Thị vì tin tức này cũng bị ảnh hưởng xấu không ít nhà họ Cung thì cứ liên tục muốn kiện tụng nhà họ Phó bên họ còn cho rằng người giết Cung Dĩ Hinh là người nhà họ Phó.

Cảnh sát điều tra ra Cung Dĩ Hinh hay lui đến mấy sòng bạc có lần còn bị họ giữ lại vì đánh bài thua sạch tiền phải cầu cứu Cung lão gia đem tiền đến chuộc nhưng cũng không bằng không chứng cảnh sát cũng không làm gì được họ chỉ có thể theo dõi điều tra tiếp.

Tần Triết Viễn nghe tin cũng thấy nghi ngờ gọi điện cho Lôi Duật Thiên vừa xong thì nhận tiếp cuộc gọi của Phó Thiệu Bân.

“Chào luật sư Tần” – Phó Thiệu Bân cười lạnh cất giọng nói.

“Phó tổng gọi cho tôi thì hẳn là chuyện lớn lắm nhỉ” – Tần Triết Viễn cười cười nói lại.

“Gọi cho cậu không phải ý của tôi mà là lão già nhà tôi..mong luật sư Tần đồng ý với ông ấy cãi thắng vụ kiện này” -Phó Thiệu Bân vừa nói vừa nhìn qua Phó lão gia đang chống gậy đi lại liếc mắt nhìn anh ta.

“Nếu tôi từ chối thì sao?” – Tần Triết Viễn cầm tách cafe rồi đáp lời anh ta.

“Vụ này cậu chỉ có lời chứ không có thiệt mong là luật sư Tần suy nghĩ cho kỉ một chút” – Phó Thiệu Bân nói lời cuối rồi chậm rãi tắt máy Tần Triết Viễn cũng bỏ điện thoại xuống nét mặt hơi lạnh lùng nhìn tách cafe nóng trong tay.

Vụ kiện lần này không chỉ đơn giản đến vụ án của Cung Dĩ Hinh mà là vì biến động giữa hai tập đoàn Cung Thị và Phó Thị vì điều này Cung lão gia kia mới bất chấp kiện tụng như vậy, thủ phạm còn chưa tra ra mà hai nhà đã trực tiếp chọi đá cho nhau đúng là buồn cười.

“Đây là điều mà thủ phạm muốn..hắn muốn tất cả chúng ta rối lên vì án mạng này cùng lúc hối thúc Cung Gia đấu tranh với chúng ta” – Phó lão gia ngồi xuống điềm đạm nói.

“Con sẽ giải quyết tốt chuyện này sớm thôi ba đừng tham dự vào” – Phó Thiệu Bân lạnh lùng nói rồi khoác áo lên chuẩn bị rời đi.

“Con vẫn giận ta chuyện năm đó khiến con và Lôi Duật Thiên trở thành nghịch thù sao” – Ông trầm giọng, bước đi của Phó Thiệu Bân cũng bị lời này làm cho dừng lại.

“Chuyện con và cậu ta vốn dĩ là đối địch từ đầu không liên quan đến ai cả” – Phó Thiệu Bân rất lạnh lùng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment