Tư Điềm Hi cuối cùng cũng đưa Tiêu Uyển Ly về đến nhà, vốn dĩ cô định ở nhà vẽ tranh thì lại bị cô bạn thân này gọi ra uống rượu cô không yên tâm nên đành đi đến không ngờ lại gặp cái cảnh tượng ba gã đàn ông đang gây sự với bạn cô lại còn gặp cái tên oan gia ngỏ hẹp Lôi Duật Thiên kia nữa chứ.
Bên trong phòng lúc này chỉ còn lại vài người đó là Trình Bách Xuyên, Tần Triết Diễn và Lôi Duật Thiên đang thưởng thức rượu vang đỏ cùng với các cô gái đang nhảy múa trước mặt. Chỉ là sắc xuân trước mắt cũng không thể lây chuyển tâm tư của Lôi Duật Thiên lúc này, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều của Tư Điềm Hi đột nhiên hiện ra trong đầu của hắn càng làm cho hắn thấy nực cười thú vị.
“Cô ta tên là Tư Điềm Hi đúng không..nghe nói cô ta vừa về nước không lâu vẫn còn chưa học xong khoá kinh doanh vậy mà bản lĩnh như vậy đấy” – Tần Triết Diễn lấy một hạt đậu bỏ vào miệng thuận nói một câu với hai người kia.
“Tính cách mạnh mẽ thật nha” – Trình Bách Xuyên cũng cười cười tay ôm mỹ nhân bên cạnh nhìn qua Lôi Duật Thiên.
“Định xử lí thế nào?” – Hắn nhướng mày nhìn qua Trình Bách Xuyên cũng xua đi suy nghĩ về Tư Điềm Hi trong đầu.
“Theo quy cũ thôi” – Trình Bách Xuyên cười lạnh lùng không chút thương tình.
Nghe giọng của hắn giống như là bình thường không quá để tâm nhưng thực chất hậu quả mà Trình Quân Dịch gây ra khiến hắn có hơi bất mãn cần phải trừng phạt, hắn ghét nhất là ai lây uy danh của Trình Gia ra làm càng còn suýt nữa rước hoạ vào thân.
Trình Bách Xuyên là người làm ăn thủ đoạn cũng chẳng tốt đẹp hơn Lôi Duật Thiên là bao, hắn vốn không thích Trình Quân Dịch lần này cậu ta lại gây hoạ ở chỗ làm ăn của hắn còn trực tiếp gây sự với nhị tiểu thư nhà họ Tư thật là làm người ta một phen hú vía.
…
Trong một nơi khác tại quán bar R, mấy thuộc hạ bên ngoài cửa thấy Trình Bách Xuyên thì lập tức cúi người chào một cái.
“Anh họ..em sai rồi anh họ” – Giọng của Trình Quân Dịch kêu lớn lên định ôm chân của Trình Bách Xuyên thì bị thuộc hạ kéo lại.
“Đồ vô dụng” – Trình Bách Xuyên vậy mà tát vào mặt hắn một cái như trời ván khiến Trình Quân Dịch chao đảo một cái rồi mới hoàn hồn.
“Anh..anh họ, em không biết cô ta là thiên kim nhà họ Tư..nếu biết thì em sẽ..” – Cậu ta bị ánh mắt của Trình Bách Xuyên liếc qua làm cho sợ hãi lập tức im miệng quỳ xuống xin lỗi.
“Mày ngoài mang họ Nguỵ thì mày có cái gì hả tên ngốc kia” – Dáng người của Trình Bách Xuyên cao lớn ngồi xổm xuống gần cậu ta ánh mắt chỉ có khinh thường.
Dù là mang cùng họ nhưng cũng chỉ là anh em họ hàng không hề thân thuộc, đối với hắn tình nghĩa anh em vốn không hề tồn tại trong gia tộc họ Trình này những cái gọi là tình cảm chỉ là cái vỏ bọc bao che cho cuộc tranh đấu khóc liệt của gia tộc. Hắn không hề nhân nhượng với Trình Quân Dịch mà tẩn cậu ta một trận rồi ra lệnh thuộc hạ ném cậu ta vào trước cửa nhà họ Nguỵ, ba mẹ cậu ta trước giờ cũng chẳng yêu thương gì Trình Bách Xuyên, tỏ ra thân thiện cũng chỉ vì hiện giờ người đứng đầu Trình Gia chính là Trình Bách Xuyên.
Trình Chí Cường nhìn con trai mình bị tẩn cho tơi tả không nương tình thì không khỏi tức giận muốn tới chất vấn Trình Bách Xuyên nhưng cuối cùng cũng ngậm ngụi ngắm mắt cho qua.
….
Sáng hôm sau, Lôi lão phu nhân đã ngồi trước đại sảnh biệt thự Viện Tịnh Cát – nhà riêng của Lôi Duật Thiên.
“Thằng ranh con này còn biết có người mẹ này hay sao” – Lạc Phương Mi mặc sườn xám màu đen chỉ khoác một cái khăn choàng bên ngoài ngồi nghiêm nghị trên sofa.
“Sao mẹ lại đến đây?” – Lôi Duật Thiên từ trên lầu đi xuống nhìn bà rồi thư thả ngồi xuống cứ như mình không hề làm gì có tội.
“Còn hỏi mẹ…Duật Thiên con đã gần ba mươi tuổi rồi còn không muốn lập gia đình khiến cho ba mẹ lo lắng cả ngày..” – Bà giận không thể quản nỗi đứa con trai này nữa, sắp xếp bao nhiêu cuộc xem mắt đều bị Lôi Duật Thiên thẳng thừng từ chối.
“Nếu mẹ đến bảo con đi xem mắt gì đấy thì mẹ nên bỏ ý định đó đi con sẽ không đi đâu” – Vừa nói xong thì hắn liền đứng lên chuẩn bị rời đi.
Đúng như Lạc Phương Mi đoán con trai lại từ chối cuộc xem mắt mà bà cất công sắp xếp chỉ là lần này có chút không nỡ vì đối tượng lần này là do đích thân Lôi lão gia chọn lựa cũng là thiên kim vừa mắt bà nhất trong số người mà bà chọn lựa suốt thời gian qua.
“Phu nhân chúng ta có cần đến Tư Gia không ạ để tôi chuẩn bị xe giúp bà” – Người hầu đi theo bà nhỏ giọng nhưng đủ lọt vào tai của Lôi Duật Thiên đứng gần đó.
“Đi gì mà đi nữa chúng ta về Biệt Viện thôi, tức chết tôi rồi” – Bà tức giận vỗ ngực vừa chuẩn bị đi thì nghe giọng Lôi Duật Thiên cất lên.
“Mẹ..con sẽ đi, dù sao cũng đang rảnh” – Nghe con trai đột nhiên đổi ý khiến bà vừa mừng vừa kinh ngạc nhìn Lôi Duật Thiên.
“Được..được mẹ sẽ nhắn cho con bé” – Bà vội nói với người hầu đi theo chuẩn bị xe rồi lấy di động ra báo cho Lôi Tấn Vinh.