Món ăn trên bàn đều là theo khẩu vị mọi ngày của Lôi Duật Thiên mà cô đã nghe được từ mấy người giúp việc ở Lôi Gia.
“Duật Thiên chuyện của Ngô Sính Y anh định giam bà ta đến bao giờ?” – Cô đột ngột hỏi.
“Gần đây căn cứ nghiên cứu đang ra một loại thuốc thử mới chắc hẳn sẽ có ích cho em trong việc điều tra vụ án…ngày mai anh sẽ đưa em đi đến đó kiểm chứng” -Lôi Duật Thiên chắc chắn tuy miệng nói nhưng tay vẫn không quên gắp thức ăn vào chén cho cô.
“Gần đây anh vất vả rồi” – Tư Điềm Hi biết Lôi Duật Thiên rất bận rộn dù cô đã nói không cần anh tham gia vào chuyện của cô nhưng ý kiến đã bị Lôi Duật Thiên bát bỏ ngay lập tức.
“Sớm muộn em cũng là vợ anh, chỉ là chút vấn đề nhỏ này anh còn không thể giúp vợ mình giải quyết hay sao..” – Hắn xoay người nhìn cô ánh mắt kiên định nó chân thật đến mức khiến cô hoàn toàn gục ngã.
“Có anh bên cạnh..thật tốt” – Tư Điềm Hi nở nụ cười hiền hoà nhìn hắn tràn ngập hạnh phúc.
Từ nhỏ Tư Điềm Hi đã sống trong một cái vòng lập khuôn khổ của gia tộc cao quý cô không rõ cái gọi là tình yêu nam nữ thế nào, ngày mẹ cô mất trái tim cô đã hoàn toàn bị khép kín bất cứ ai cũng không thể bước vào nhưng từ khi gặp được người đàn ông này tâm tình cô hoàn toàn dễ dàng bị lây động, hành động lẫn lời nói của hắn đều rất nhu tình chân thật khiến cô thật sự đã chìm đắm trong thế giới bao phũ bởi tình yêu mà Lôi Duật Thiên dựng lên cho cô
Lôi Duật Thiên cũng là người lạnh lùng vốn dĩ chưa từng coi trọng cái gọi là tình cảm đặc biệt là chưa từng quan tâm đến người phụ nữ nào.
Ngày đầu tiên gặp Tư Điềm Hi ở thánh đường trong bầu trời mưa lớn lạnh lẽo, khuôn mặt cô đã hoàn toàn thu hút tầm mắt của hắn. Người con gái nhỏ nhắn nhưng phong thái cứng rắn đến lạ thường. Hắn đã chú ý đến cô nhưng hắn lại chưa từng nghĩ sẽ yêu cô nhiều đến mức này, nhìn người con gái bên cạnh mình hắn lại thật sự không muốn nghĩ nhiều mà ôm cô vào lòng chỉ sợ buông lỏng một chút thì cô sẽ biến mất ngay lập tức.
…..
Ở một nơi khác, Phó Thiệu Bân nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống bàn trên môi lộ ra nụ cười nham hiểm hiện rõ. Tin tức Hoắc Tịch Giao đính hôn với thiếu gia Nhiếp Hữu Vân đã lan truyền gần khắp nơi Vạn Sương.
“Phó tiên sinh anh có gì căn dặn ạ?” – Một tên thuộc hạ đi vào cung kính nói.
“Đi tìm bằng chứng Nhiếp Hữu Vân có liên kết với băng đảng vận chuyển hàng lậu…tôi muốn kết quả trong vòng một ngày” – Phó Thiệu Bân thấp giọng nhưng vô cùng lãnh đạm khó gần.
“Theo lịch sử cá nhân điều tra thì cậu ta hoàn toàn không có khả năng..” – Tên thuộc hạ hơi ngập ngừng nói nhưng bất ngờ nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của Phó Thiệu Bân thì chợt câm lặng.
“Cần tôi dạy cậu làm giả bằng chứng?” – Hắn nhướng mày giọng điệu lạnh người.
“Vâng thuộc hạ lập tức đi làm ngay” – Hắn vội vàng cúi người nhận lệnh thi hành.
Ngày hôm sau, căn cứ nghiên cứu của Lôi Duật Thiên đã chế thành công loại thuốc mới giống như hắn nói nó có tác dụng khiến người ta bắt buộc phải nói ra sự thật thậm chí có thể kiểm tra Ngô Sính Y điên thật hay giả.
“Đã thử thuốc chưa?” – Lôi Duật Thiên nhìn cái ống chứa chất lỏng màu xanh kia.
“Hơn ba mươi phút nữa sẽ có tác dụng” -Người nghiên cứu quan sát màn hình nghiêm túc nói.
Ngô Sính Y đột nhiên thấy đau đầu dữ dội vất vả đứng lên ngồi xuống gào thét, Tư Điềm Hi lạnh mặt nhìn lên màn hình đang hiện ra một dẫy thông tin về tình hình các chức năng của cơ thể bà ta sau khi thấm thuốc.
Một lúc sau trong cái lồng sắt kia đột nhiên yên lặng tất cả mọi người đều tập chung quan sát hành động của bà ta, khuôn mặt bà ta đơ ra cứ như người mất hồn, Tư Điềm Hi nhìn qua màn hình thấy phản ứng của bà ta xem ra thuốc đã hoàn toàn khống chế toàn bộ não bộ của người dùng thuốc.
“Để em đến đó” – Tư Điềm Hi nói với Lôi Duật Thiên một tiếng rồi chậm rãi bước đến.
“Cẩn thận” – Dù đã có hàng sắt bảo vệ nhưng hắn vẫn lo lắng người đàn bà điên kia sẽ làm gì doạ sợ cô thì làm sao.
Cô mỉm cười ôn hoà gật đầu rồi quay mặt đi tới trước cửa sắt nhìn Ngô Sính Y.
“Ngô Sính Y, đây là tên của bà đúng chứ?”- Cô hỏi một câu thăm dò, quả nhiên bà ta vừa nghe thấy tên mình thì liền gật đầu theo bản năng.
“Bà nhớ người tên Hồ Phí Nhiên không?” – Cô tiếp tục hỏi, bà ta lặng một lúc rồi gật đầu.
“Còn Lệ Ái Linh thì sao?” – Bà ta vừa nghe tên của mẹ cô thì hơi gật đầu cũng không có phản ứng điên rồ như lần trước.
“Lệ Ái Linh chết thế nào?” – Cô nhìn bà ta lạnh giọng hỏi tiếp.
“Thắng..thắng xe bị đứt..người va vào vách đá tử vong tại chỗ” – Bà ta cất lời khó khăn đáp.
“Ai làm?” – Tâm trạng của Tư Điềm Hi tệ đến nỗi Lôi Duật Thiên cũng không nhìn nữa mà đi đến đứng phía sau cô.
“Tôi..và Hồ Phí Nhiên đã làm..” – Bà ta đáp khó khăn giống như cổ họng bị một cái gì đó đè sát vào khó lên tiếng.