Doãn Hiếu Bằng nghe chuông báo động thì lập tức đứng dậy nhìn ra ngoài, Phó Thiệu Bân đã hành động ông ta cũng không thể đứng đó mà nhìn như vậy.
“Chuyện gì vậy?” – Ông Lôi nhíu mày hỏi.
“Có thuốc nổ…lập tức sơ tán mọi người” -Người vừa lên tiếng chính là Doãn Hiếu Bằng, ông bà họ Lôi cũng kinh người nhìn nhau.
Lôi Thị nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, thuốc nổ có thể bị phát nổ bất cứ lúc nào mọi người đều sợ chết chạy loạn ra cửa làm kín đường ra, Lôi Duật Thiên lệnh cho thuộc hạ đưa ông bà Lôi và cả Tư Điềm Hi ra ngoài còn hắn sẽ tự đi tìm vị trí thuốc nổ.
“Từ Khiêm đưa cô ấy ra ngoài” – Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Không được, em không đi một mình đâu” – Tư Điềm Hi phản đối rất kiên định ở lại.
“Nơi này rất nguy hiểm đừng bướng nữa nghe lời anh đi” – Hắn cố gắn đè giọng chấn an nhân lúc cửa thang máy mở ra hắn liền đẩy cô đi ra phía Từ Khiêm bên ngoài.
“Lôi Duật Thiên…” -Tiếng hét của người phụ nữ vang lên nhưng cửa thang máy đã đóng chặt.
Tầng thượng Phó Thiệu Bân như đang chờ sẵn Lôi Duật Thiên đến, hắn nhìn người đàn ông đi đến không cảm xúc nhưng trên khoé môi lại nở một nụ cười như ý.
“Hài lòng với món quà của tôi không?” – Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt thư thả.
“Được rồi vậy thì cứ giải quyết một lần đi…nếu không thì cậu sẽ không dừng lại nhỉ” – Hắn lấy ra một thẻ nhớ nhỏ màu đen ném qua cho Phó Thiệu Bân đứng đối diện.
Du Huyên Diệp năm đó là người có triển vọng nhất trong lĩnh vực nghệ thuật múa, Hoắc Gia đã đầu tư và tổ chức một cuộc thi chọn ra tài năng xuất sắc nhất và Du Huyên Diệp là người được chọn. Trong ngày tuyên bố giải thưởng cô gái diễn mở đầu chính là Du Huyên Diệp và bị tai nạn đuối nước mà chết cũng là một phần kế hoạch của Hoắc Khương và Phó Gia ra tay.
Nhờ sự chấn động này mà giá cổ phiếu của tập đoàn Phó Thị tăng lên đến chóng mặt và Hoắc Khương cũng nhận về một số tiền nguồn góc không rõ. Những người kinh doanh đạt được lợi ích như họ chính là người máu lạnh ra tay tàn độc hơn bất kì ai thậm chí là mạng người vô tội.
Phó Thiệu Bân không tin nỗi những gì mình đã nghe thấy liền ném cái máy phát chứa thẻ nhớ đó xuống đất nhìn Lôi Duật Thiên.
“Nực cười…ông ta đúng là độc ác nhưng không đến mức giết cả con gái ruột …”-Phó Thiệu Bân hiểu rõ cha mình là người ra sao nhưng dù sao cô bé đó cũng là con ruột của ông ta mà.
“Cậu nhầm rồi, Du Huyên Diệp là con riêng của mẹ cậu và một người đàn ông khác…” -Đó cũng là lí do tại sao nhiều năm qua hắn lại không nói cho Phó Thiệu Bân biết.
“Cậu nghĩ tôi tin à” – Phó Thiệu Bân nữa nghi nữa ngờ.
“Không tin thì cứ hỏi Phó lão gia đi” – Lôi Duật Thiên không có ý giải thích cho hắn tin hay là không tin.
“Nếu cậu lừa tôi…tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu” – Phó Thiệu Bân ném một cái điều khiển từ xa cho Lôi Duật Thiên rồi nhanh chóng rời đi.
…
Đã nữa tiếng trôi qua trong bình lặng khiến tim của Tư Điềm Hi cứ nôn nao muốn ra khỏi xe đi tìm Lôi Duật Thiên nhưng đều bị Từ Khiêm và thuộc hạ của Lôi Duật Thiên ngăn lại.
“Tư tiểu thư đã không sao rồi ạ” -Từ Khiêm vừa nhận được thông báo thì liền nói với Tư Điềm Hi ngay.
“Còn anh ấy đâu…anh ấy không sao chứ” – Cô chỉ quan tâm đến Lôi Duật Thiên có bị thương hay không.
“Anh ấy không sao ạ…” – Từ Khiêm nhanh đáp.
Cửa sau của tập đoàn JL thuộc hạ của Lôi Duật Thiên đánh ngất Hồ Phí Nhiên mang lên xe tải chở đi một cách dễ dàng còn Tư Uý Minh thì đi lên xe về Tư Gia còn chẳng để ý đến bà ta đã chạy lạc đi đâu trong lúc hoảng loạn lúc nảy.
“Sao ba có thể bỏ lại mẹ ở đó” – Tư Mỹ Như cố nén sự bất mãn nói với ông ta.
“Bà ta là trẻ con sao? Tự mình chạy loạn cũng phải biết đường về chứ” -Tư Uý Minh bực mình quát lại vài câu.
Tư Uý Minh chính là loại người chỉ biết có bản thân mà thôi, Hồ Phí Nhiên hầu hạ ông ta bao nhiêu năm nhưng trong mắt ông ấy thì bà ta cũng chỉ là loại phụ nữ tâm cơ thấp kém không đáng để lão nhọc lòng.
Tư Kiến Trạch nghe tin cũng vội về nhà nhưng khi biết Tư Điềm Hi không có vấn đề gì thì nhẹ nhỏm ở lại công ty giải quyết vấn đề. Gần đây xảy ra nhiều việc lạ thường như vậy Tư Kiến Trạch cũng bắt đầu đề phòng