Thôn ngưu đầu là một cái thôn nhỏ, ít người qua lại, người dân chủ yếu sống bằng nghề đánh cá, cũng xem như là đủ ăn đủ mặc.
Cách khá xa cửa thôn tạo hạ một cái miếu Hà Bá, bên trong miếu hai đứa trẻ một nam một nữ đang ngồi tại một góc trong miếu ôm lấy nhau.
Nam hài tên là 'Trương Á Vũ, Nữ hài 'Trương Hồng Đan, hai người là huynh muội song sinh, nguyên bản huynh muội họ là con của một nhà khá giả trong trấn, nhưng 'Trương Phụ, lại đột ngột qua đời, thân thích cắn xé mưu tài đoạt lợi, ba mẹ con họ bị đuổi ra ngoài sống nay đây mai đó, Trương Mẫu trong người vốn mang bệnh nặng cách đây không lâu liền đã ngã xuống bỏ lại hai huynh muội.
Thanh âm nỉ non nữ hài vang lên, y lay lay bờ vai của Á Vũ, Ca ca muội đói, nước mắt tí tách rơi xuống nền đá, Á Vũ mơ màng tỉnh dậy, hắn xoa xoa đầu trấn an muội muội, được rồi' muội ở đây, ca sẽ đi kiếm gì đó để muội ăn.
Nói đoạn Á Vũ liền đứng dậy muốn đi, một bàn tay nhỏ nhanh chóng nắm lấy tay hắn, ca' muội sợ quá, Nữ hài lại òa khóc ôm lấy bắp chân hắn. Được rồi vậy muội đi cùng huynh đi, Hồng Đan cắn môi đi theo sau Á Vũ.
Lát sau hai người xuất hiện tại bờ sông gần đó, Á Vũ lên tiếng: muội ở đây đợi ca nhé,Hồng Đan nhẹ nhàng "um ca nhớ cẩn thận đó, Á Vũ trong lòng vốn rất sợ nhưng hắn vấn cố đè nén nỗi sợ trong lòng cắn răng nhảy xuống, Á Vũ mò mẫm theo bờ sông, một lát sau hắn cũng tóm được một con cá rô nhỏ, trên mặt khó nén được vui mừng, hắn ngước đầu lên tìm Hồng Đan, trên bờ sống không một bóng người, Á Vũ kêu la hoảng loạn, Muội Muội, ngươi đâu rồi, đùa như vậy ta không vui, muội mau ra đây cho ta, phía sau cách hắn không xa, hai con con mắt to lớn đỏ thẫm dưới nước đang từ từ tiến gần phía sau hắn.
Á Vũ hốt hoảng vì nhận ra phía dưới chân hắn đang bị thứ gì đó tóm chặt không chút nhục nhích, một cái đầu to lớn của con giao long trồi lên khỏi mặt nước, nó rống lên một tiếng kinh thiên liền ngã gục xuống, " phừ~phừ' hơi thở yếu ớt, trong miệng nó nhả ra một đứa bé, vẫn còn thoi thóp, một cánh tay của nữ hài đã bị nhai nát, Á Vũ thấy được liền kinh hoảng hét thảm, Muội muội, Á Vũ bổ nhào về phía muội muội hắn, giờ phút này đã không còn nỗi sợ nào có thể doạ lùi được hắn, Á vũ Ôm Hồng Đan vào trong ngực, nước mắt rơi tí tách trên mặt muội hắn, Hồng Đan yếu ớt mở mắt, Ca! Muội đau quá.
Nói đoạn, Hồng Đan nhắm mắt không chút động tĩnh, Á Vũ ánh mắt oán độc nhìn qua phía con giao long già đang thoi thóp, tay hắn mò mẫm cầm được một cục đá, 'bụp bụp' hòn đá nện trên đầu con giao long nhưng lại tựa như trẳng hề hấn gì với nó, giao long quẫy đuôi đưa hai huynh muội hắn quấn lên trên bờ, lúc này một tiếng nói phát ra từ trong miệng giao long, "tiểu tử' nếu ta không ra tay giúp thì vừa nẫy muội muội của ngươi đã thực sự chết dưới tay của tên cáo già kia rồi, giao long chỉ hướng phía xa xa, một con cáo hình người to lớn bị cắn đứt đầu đang nổi trên mặt nước.
Á Vũ sởn gai ốc, cúi đầu xem Như tạ lễ, ngươi mau xem, muội muội ta còn cứu được không, Á Vũ giọng điệu khẩn cầu, nếu có thể thì ta bằng lòng chết thay muội ấy, xin ngài hãy ra tay cứu lấy muội muội của ta, Lão giao long lên tiếng trấn an: muội muội của ngươi sẽ không chết được đâu, ngươi yên tâm, Á Vũ nghe vậy liền thoáng an tâm một chút, hắn cúi đầu thật xâu, đa tạ ngài đã ra tay cứu giúp huynh muội ta, sau này có cơ hội ta chắc chắn sẽ báo đáp, Lão Giao khịt mũi khinh thường, báo đáp thì ta không cần, dù sao thọ mệnh của ta cũng chỉ còn vài ngày, lão ho khan, lấy từ trong kẽ răng ra hai vật gì đó, bụp, mặt đất hơi lõm xuống, một cây đại kiếm đen thui khắc trên mình những hoa văn cổ đại, ' leng keng' một cây kiếm nhỏ nhẹ lại rơi xuống, một thanh kiếm màu ngọc bích sáng lung linh, hai thanh cổ kiếm này đã nằm bên trong kẽ răng của ta hàng vạn năm, nay gặp các ngươi xem như hữu duyên liền đem tặng cho hai ngươi vậy,
Ngươi chỉ cần nhỏ vào là nó sẽ ngay lập tức nhận chủ, Á Vũ nghe vậy liền lại gần cắn ngón tay nhỏ xuống một giọt máu, trong tức khắc thân cây đại kiếm toả ra từng luồng hắc khí, phù văn trên thân kiếm hơi hơi sáng lên liền tắt ngủm trở lại thành một cây kiếm đen thui như cũ, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một đoàn khí đang từ từ chạy khắp toàn thân hắn, Á Vũ cảm nhận được thân thể càng lúc càng nóng, từng chất màu đen nhầy nhụa theo từng cái lỗ chân lông hắn toát ra, mùi tanh hồi xộc vào mũi, Á Vũ cắn răng chịu đựng, một tuần hương sau, cơn đau đớn ta đi, Á Vũ cảm giác trong người nhẹ nhõm, thanh âm Lão Giao Long truyền vào tai hắn, ngươi mau xuống sông tắm rửa lại đi, mùi khiếp quá, còn hơn miệng của ta nữa, Á Vũ ngửi được liền nôn khan, hắn nhanh chóng nhảy xuống sông tắm rửa.
Lát sau Á Vũ lên lại bờ, làn da hắn trở nên trắng nõn trong trẻo, Giờ đến muội muội của ngươi, ngươi giúp nàng ta nhỏ máu nhận chủ thanh kiếm kia đi, Á Vũ không chút chần chừ liền cắn nhẹ ngón tay của Hồng Đan, từng rọt máu tí tách rơi vào trên thân kiếm, kiếm phát ra từng tiếng ong ong trong trẻo cao quý, thân kiếm toả ra từng luồng khí màu xanh lục thẩm thấu vào chỗ mi tâm của Hồng Đan, đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt, nàng mở mắt, chỉ cảm nhận được nỗi đau tận tâm gan, cảm giác từng đoàn huyết nhục sôi sục, từng chất nhầy nhụa nàu đen tiết từ trong lỗ chân lông của nàng ra ngoài, một lát sau tra tấn kết thúc, Hồng Đan trong mê man dần tỉnh lại, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt nàng, Ca ca' chúng ta chết rồi sao?
Á Vũ nhẹ đáp, chúng ta vẫn còn sống, tất cả là nhờ vị trước mặt chúng ta đây, nàng ngước mắt nhìn lên, hai đôi mắt đỏ thẫm đang nhìn chằm chằm hai người, Hồng Đan thét lên một tiếng sợ hãi rút vào trong ngực ca ca nàng, Á Vũ thấy vậy liền dịu dàng xoa đầu Hồng đan, đừng sợ, đây là Giao Long tiền bối, người đã cứu trúng ta khỏi nguy hiểm, Hồng Đan dụi dụi mặt khẽ gật đầu về phía Lão Giao xem như chào hỏi.
Lão Giao ho khan, hai ngươi cũng xem như là đệ tử của ta, đây coi như quà sư đồ gặp mặt, một cái hộp nhỏ xuất hiện trước mặt hai người, đây là hai bộ công pháp vạn năm trước ta thu hoạch được trong một cổ tiên động phủ, ta cũng từng một thời gian luyện qua nhưng thấy khó quá liền từ bỏ, thọ mệnh của ta không còn lâu nữa, ngay cả thứ ta từng coi là con kiến vào vạn vạn năm trước bây giờ cũng có thể đánh ngang tay với ta, y ngước nhìn lên bầu trời than nhẹ một tiếng, Giao Thủy Nhi, cuối cùng ta cũng sắp được đoàn tụ với nàng.
Quên nói với các ngươi, vì sư họ tên là 'Giao Bá Long' nói đoạn Lão Giao liền thân thể tan biến hoá thành hai đoàn máu xâm nhập vào trong người Á Vũ và Hồng Đan, cơn khoan khoái, cảm giác như tràn đầy sức mạnh trong người, bỗng hai người hét thảm đau đớn, từ giọt máu bị bức ra hỏi người theo từng lỗ chân lông, một tuần hương sau, cơn đau rút đi, hai người tỉnh lại, thấy cả người toàn máu, Hồng Đan sợ hãi ôm lấy cánh tay ca ca của nàng, Á Vũ sờ sờ trên trán thì phát hện trên trán mọc ra hai cái sừng nhỏ, Á Vũ hoảng loạn nhìn cũng thử sờ lên trán của Hồng Đan, trên trán Hồng Đan cũng y hệt mọc hai cái sừng nhỏ.
Chết rồi mau lên, 'Á Vũ' cầm lấy cây đại kiếm vác trên lưng, tiện tay cầm luôn cây kiếm của muội muội, trời sáng bị những người đánh cá phát hiện thì họ đuổi giết chúng ta mất, Á Vũ kéo tay muội muội hắn, chạy vào sâu trong rừng, hai người chạy băng băng lại tựa như không cảm nhận được một chút mệt mỏi.
Trời tờ mờ sáng, hai người xuất hiện ở một hạp cốc nằm sâu trong khu rừng, xung quanh toàn cây cổ thụ chọc trời, càng tiến vào sâu sương mù càng trở nên dày đặc, lúc này hai người không còn dám chạy nhanh như trước, Á Vũ và Hồng Đan lần lượt lấy riêng phần mình vũ khí ra, đi thêm chừng một tiếng đồng hồ nhận ra không có nguy hiểm gì hai người tiếp tục chạy vào sâu hơn.
Một tuần sau" Á Vũ và Hồng Đan đều tựa như đã mệt mỏi, phía trước tiếng thác nước ầm ầm, hai người dừng lại nghỉ ngơi tại dòng suối bên cạnh thác nước, Á Vũ và Hồng Đan tắm rửa sạch sẽ, 'Hồng Đan' nhìn vào chiếc sừng của 'Á Vũ' không nhịn được mà cười to, ca ca xấu nhìn huynh buồn cười quá đi, Á Vũ không nhịn được cũng cười to, haha chúng ta đều giống nhau.
Ca' chúng ta liền ở tạm đây đi, Á Vũ đánh giá xung quanh, chỗ này tựa hồ cũng không có gì nguy hiểm, Á Vũ nhìn lướt qua thân thể muội muội, phát hiện chỗ cánh tay phải của Hồng Đan tuy vết thương đã lành nhưng cánh tay thì có lẽ đã không thể mọc lại được như cũ.
Á Vũ lặng lẽ giấu nỗi buồn trong mắt, ôm chặt lấy muội muội, Hồng Đan cũng nhận ra mình thiếu thứ gì đó liền oà khóc, Ca' muội hiện giờ có phải rất xấu xí không, nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt nàng, không muội rất xinh đẹp, Á Vũ' xoa xoa đầu muội muội, đúng rồi, cái hộp Sư Phụ giao cho chúng ta!, Hồng Đan' chỉ chỉ vào chỗ gốc cây bên cạnh, 'phù' may quá Á Vũ thở nhẹ một hơi.
Hai người họ vội mở ra xem, bên trong có hai quyển công pháp quyển đầu tiên tên là
"Bá Thể Ma Kinh " quyển thứ 2 tên là
"Thiên Thần Cửu Biến" Á Vũ lên tiếng ta tu quyển thứ nhất, muội tu quyển thứ hai nhé, Hồng Đan khẽ um.