Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 51


Edit : Linhxu
Beta: meott
Không phải lần đầu tiên Nam Cung Phiêu bảo hộ nhân vật trọng yếu, nhưng là lần đầu tiên bảo hộ siêu sao cấp thế giới, lần đầu tiên hiểu được cái gì tên là FANS cuồng, cái gì gọi là điên cuồng, cái gì gọi là… Khoa trương!
“Snow, em yêu anh!”
“Snow, kí tên kí tên!”
“Snow, em muốn gả cho anh! !”
“Snow, em muốn thượng anh!”(ách, cái từ nỳ……bít giải thích thế nào đây……nàng ta mún ở trên nha)
“…”
Nam Cung Phiêu ngăn bên cạnh Snow, không khỏi liếc mắt xem thường, hiện tại người trẻ tuổi truy đuổi ngôi sao thực điên cuồng, đặc biệt là giới tính không tưởng tượng được. Tuy nói rằng nam nữ ngang hàng, nhưng nữ hài tử cũng nên có chút rụt rè chứ?
Aiz… Nếu là bạn của cô, xác định phải giả bộ như không biết!
Đợi chút!
Nam Cung Phiêu vừa quay đầu lại, nhìn chăm chú vào cô gái nói: “Em muốn thượng anh” kia, nhìn thật quen mắt, đã gặp ở đâu a?
Cô gái cảm giác được tầm mắt của Nam Cung Phiêu, dời ánh mắt nhìn về phía cô, tò mò nháy mắt mấy cái. Đột nhiên hai mắt sáng ngời, vung mạnh tay với cô: “A Phiêu, tớ là Finnie, A Phiêu! !”

“…” Nam Cung Phiêu vội vàng dừng chải tóc, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của KING, vội vàng chui vào bên phía KING, che giấu bản thân.
“A! !”
Đột nhiên, trong đám người truyền đến một tiếng thét chói tai, KING cùng Nam Cung Phiêu đồng thời quay đầu nhìn về phía thanh âm, thoáng nhìn vị trí vừa rồi của Finnie bốn phía xung quanh nhanh chóng tách ra, mọi người đều che miệng lại, sắc mặt kinh ngạc nhìn ở giữa.
Nam Cung Phiêu giữ chặt cánh tay KING, trầm thấp nói: “Tôi đi xem, ngươi chiếu cố Snow!” Không đợi KING đáp lại, nàng liền nhảy qua lan can, chen vào giữa dòng người.
KING đương nhiên rõ ràng ý của cô, thân hình nhỏ nhắn trong đám đông như vậy nhưng di động có vẻ rất nhanh, lại nói thân thủ của cô đủ để ứng phó có chuyện xảy ra, hắn không cần lo lắng.
Nhưng là…
KING liếc mắt ngắm Snow đang kí tên một cái, hắn (Snow) còn cần hắn (KING) đến bảo hộ sao?
Nam Cung Phiêu chen đến khu vực trống trải giữa dòng người, kinh ngạc nhìn Finnie đang nằm trên mặt đất. Bó hoa rơi trên mặt đất, sắc mặt Finnie tái nhợt, khóe miệng còn chảy ra một vệt máu.
Nam Cung Phiêu vội vàng đi đến bên cạnh cô, vươn hai ngón tay đặt trên vị trí động mạch cổ của cô ấy, không cảm thấy mạch đập. Tầm mắt xẹt qua thân thể, đồng phục đỏ thẫm không có gì khác thường, cũng không có nửa vết máu.
Cô quay đầu, cẩn thận nhìn hai má Finnie, ý đồ tìm ra một chút dấu vết để lại.
Một cơn cơn gió nhẹ thổi qua, thổi loạn mái tóc dài của Finnie, một vết ngân quang hiện lên, Nam Cung Phiêu vội vàng hướng tầm mắt tới, phát hiện bên tai trái của cô có máu tươi chảy ra.
Bàn tay mềm mại thật cẩn thận nhấc đầu Finnie lên, phát hiện tai trái cũng không khác thường. Nam Cung Phiêu chợt nhớ tới án giết người một năm trước, vội vàng xoay đầu cô qua chỗ khác, phát hiện cạnh lỗ tai phải lộ ra một cây cái đinh nhỏ bằng sắt, ước chừng dài khoảng một ly.
Dựa theo dấu vết xuất huyết phán đoán, cái đinh sắt này hẳn là trực tiếp đâm thủng đầu Finnie, đã xuyên tới tai trái, lỗ tai trái hẳn là có đầu nhọn của cây đinh.

“Thế nào?”
Trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói của KING, Nam Cung Phiêu đứng lên, lắc đầu: “Đã chết, có điều tôi đã thấy thủ pháp giết người của hung thủ, tương tự như một năm trước một người lãnh đạo quốc gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”
“Hửm?”
“Chính là cảm thấy… Vì sao lại tìm Finnie? Mà không phải xuống tay với Snow?”
Ánh mắt KING quét qua các cô gái chung quanh, dường như các cô đã phát hiện sự tồn tại của mình, bắt đầu hai mắt tỏa sáng. Hắn biết rõ huyết tộc trời sinh mị lực không thể kháng cự, xem ra nếu không đi, hắn sẽ không thể giữ được quần áo trên người.
Thoáng nhìn vài cái cảnh sát đã tới gần, KING vỗ vỗ bả vai cô, nói: “A Phiêu, để cho cảnh sát xử lý, chúng ta vào khách sạn bàn lại.”
“Ừm, được!”
Nam Cung Phiêu gật gật đầu, cởi cái bao tay màu trắng ra, hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi vòng luẩn quẩn.
KING nói với cảnh sát chứng cứ mình phát hiện, bọn họ gật gật đầu, sau đó xử lý thi thể Finnie. Khi hắn vừa xoay người lại, phía sau đột nhiên có một đám nữ sinh xông đến, kéo cánh tay hắn, hưng phấn mà hỏi.
“Soái ca, anh là bằng hữu của Snow sao?”
“Anh tên là gì?”
“Nhìn trang phục của ngươi, có phải là vệ sĩ hay không?”

“Soái ca số điện thoại của anh là bao nhiêu? Chúng ta đi HAPPY đi!”
“…”
Nam Cung Phiêu vừa nghe đến đây, vội vàng kéo tay KING, nhanh chóng rời khỏi đám người, vọt vào khách sạn. Khi tất cả mọi người bị bảo an khách sạn ngăn ở ngoài cửa thủy tinh, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai người bay qua sáu hành lang lên tầng 6, sau đó Nam Cung Phiêu cùng KING đi thang bộ lên, may mắn Snow ở phòng tổng thống lầu 7, bằng không khẳng định đi là ép chết cô.
Nam Cung Phiêu nhớ tới Finnie chết, quay đầu lại hỏi: “Anh có ý kiến gì với vụ giết người kia?”
KING thong thả chớp chớp mắt, trầm thấp nói: “Tôi đoán hắn muốn khiến em sợ hãi.”
“Tôi?”
“Ừm, mục tiêu kế tiếp có lẽ sẽ là… Senke?”
“Vậy không sợ, hắn là dơi.”
KING lắc đầu, mỉm cười nói: “Lần trước biệt thự bị đốt, Senke mệnh lớn chạy thoát, lần này sẽ không đơn giản như vậy.”
Nam Cung Phiêu mới nhớ tới vụ hỏa hoạn ở nhà mình, mạnh mẽ trừng mắt to: “Đối phương biết Senke là dơi, sợ lửa, cho nên…”
“Đúng vậy!” KIING đứng trên hành lang nhìn xuống đường qua lớp kính thủy tinh: “Tôi cảm giác MING có người giúp đỡ, đối phương là một ma cà rồng.”
“Không! Lần trước MING cần huyết của Caligula và Snow.”
“Không phải bọn hắn, còn có một ma cà rồng rất cường đại xuất hiện.”
“A?” Nam Cung Phiêu đi đến bên cạnh hắn, tò mò nháy mắt mấy cái: “Mạnh hơn anh sao?”

KING rũ mắt xuống, nhìn động tác đáng yêu của cô, nở một nụ cười tà mị, đột nhiên hỏi ra một vấn đề thực đặc biệt: “Nếu tôi chết trên tay hắn, em sẽ khóc sao?”
Nam Cung Phiêu mặt nhăn nhíu mày, nhếch đôi môi đỏ mọng lên, quay đầu đi, nhìn bầu trời xanh thẳm. Trầm mặc một lát, ánh mắt trở nên thâm u, nhẹ giọng trả lời: “Chết nghĩa là giải thoát… Không phải sao?”
KING sửng sốt, mắt lam xẹt qua một tia kinh ngạc, muốn cố nhìn vào con ngươi đen thâm thúy kia, cô nghe được lời này ở đâu? Không, dường như là hắn từng nói qua!
Hắn từng nói với ai? Hay là ai đã nói với hắn?
Nhất thời, KING bỗng nhiên rung động trừng to mắt, mạnh mẽ kéo Nam Cung Phiêu vào trong lòng, ôm thật chặt. Bạc môi ghé sát vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn, hơi thống khổ nói: “Ta không có giết ngươi, ta thật sự không! !”
Nam Cung Phiêu đang muốn đặt câu hỏi, hai cái răng nanh đã không hề báo trước đâm vào cổ cô, “Phập” một tiếng, cảnh tượng trước mắt biến hóa, đi vào một căn phòng hắc ám, trên giường lụa mỏng bay lên, vài chiếc lông chim màu đen bay lượn trong không trung.
Bên giường có một chiếc đồng hồ màu bạc, nhắc nhở thời gian trôi đi, kim đông hồ nhẹ nhàng di động, chứng minh hắn đang tồn tại.
Một bóng người, một không gian yên tĩnh, như kể lại hết thảy thay đổi và buông xuôi. Hy vọng xa vời một hồi hạnh phúc ngọt ngào kia, được hồi báo chỉ là sự hoang vắng lạnh lùng.
Trong không gian tịnh mịch, nàng hoa lệ xoay người, lưu lại cho hắn sự hối hận và bóng tối, nàng đã mang đi sự cao ngạo, chỉ còn ưu thương.
Được hưởng, bị thương, nhìn rõ, đã quên, trái tim đã chết…
“Chết nghĩa là giải thoát…”
KING mạnh mẽ rời khỏi cổ của cô, nâng mặt cô lên, kích động lắc đầu: “Không! Không được rời khỏi ta! Chân Mịch!”

PS: hắc hắc, gắn A Phiêu vào toàn bộ ảo tưởng thành một, trí nhớ đã mất của KING sẽ trở lại, có chút quan hệ loạn – luân nha, nhưng tuyệt đối không quá phận, đừng loạn tưởng! ! (loạn luân danh nghĩa thôi)
Oa ha ha ha! Tiết lộ quá nhiều, không nói nữa!

Bình Luận (0)
Comment