Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 63


Edit : Linhxu
Sợ bóng sợ gió một hồi, khi bốn người trở lại khách sạn thì trời đã chạng vạng tối, Senke đã chuẩn bị tốt bữa tối phong phú đợi bọn họ. Đương nhiên, phần lớn đều do khách sạn cung cấp, hắn chỉ hâm nóng lên mà thôi. Hơn nữa, nơi này chỉ có một mình phiêu tiểu thư ăn thực phẩm chín, công việc của hắn công tác cũng có vẻ đơn giản.
Bữa tối, sau nghỉ ngơi một lúc, Nam Cung Phiêu liền đi vào phòng ngủ, buổi chiều cảm xúc quá mức căng thẳng khiến nàng cảm thấy phi thường mệt mỏi, không phải là vì có chuyện xảy ra, mà là vì phải đối mặt với ánh đèn loang loáng cả buổi, còn có âm thanh ầm ĩ quá đáng, đều khiến cho nàng chán ghét cực độ.
King đã nói qua không phải ma cà rồng, nhưng vì sao lại sợ náo nhiệt, sợ ánh sáng chứ?
Kỳ quái!
Rõ ràng mệt đến đòi mạng, chỉ cần nhớ tới mấy thứ này là nàng đã không thể im lặng nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng thoảng qua khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc, còn có dáng người làm cho nàng mê muội, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra cười nhẹ.
Bên kia, trong phòng công tác, Senke và KING ngồi trên giường, nhìn tivi theo dõi, thỉnh thoảng liếc nhìn tivi đnag chiếu chương trình giải trí.
King hít sâu một hơi, nằm ở trên giường, hai tay gối sau đầu, nhẹ giọng hỏi: “Senke, trước kia ta là người thế nào?”
Senke vội vàng buông điều khiển từ xa xuống, học KING giả thở dài, nằm ở bên cạnh hắn, trả lời: “Trước kia chủ tử rất lạnh, không có cảm tình gì, sẽ không để mắt nhìn một nữ nhân, ít nhất sẽ không làm partner của phiêu tiểu thư.”
“…” Nghe Senke nhắc tới nàng, KING liền không tự chủ được nhớ tới thân ảnh tinh tế cuồng dã kia.
“Cơ hồ bên cạnh chủ nhân không có nữ nhân xuất hiện, ngươi không thích chạm vào thân thể nữ nhân, hoặc là đơn giản phát tiết, sau đó ngươi sẽ trực tiếp đá nàng ra ngoài phòng, cũng sẽ tuyệt không sẽ để cho nàng cưỡi trên người ngươi.”
“…” King hơi nhíu mày, lườm hắn(Senke) một cái, không ngăn cản hắn(Senke) tiếp tục.
“Vì ta được ở gần chủ nhân nên nhóm dơi dơi nữ rất ghen tị, mới có thể khu trục ta, hại ta tách khỏi chủ nhân.” Senke bày ra vẻ nặt thảm thương, hai mắt lưng tròng nhìn KING, “Tuy rằng ta không biết vì sao chủ nhân lại rời khỏi lâu đài Dracula, nhưng ta cho rằng chủ nhân không có trí nhớ, căn bản là không giống chủ nhân.”
“Ân?”
Senke chu miệng lên, không hờn giận cau mày: “Ngươi rõ ràng là hấp huyết vương, vì sao còn muốn nghe lời người khác? Một chút uy nghiêm cũng không có. Phiêu tiểu thư là thực đáng yêu, nhưng nàng chỉ là một nhân loại thấp kém, rất không biết tôn trọng huyết tộc, nàng không nên thô bạo đối với ngươi như thế.”
“Nga.” KING lại quay đầu đi, nở nụ cười nhẹ, những người khác không sao cả, chỉ có nàng… Rất tốt.
Thon dài ngón tay hơi hơi xẹt qua hai má KING, Senke lộ ra nụ cười ôn nhu: “Chủ nhân rất nặng nghĩa khí, rất tốt với ta, nhưng ta vẫn thích chủ nhân trước kia, sẽ không giống hiện tại, lạm dụng tình cảm.”
“… Lạm dụng tình cảm?”
“Đúng rồi, tình cảm ma cà rồng rất ít ỏi, tuyệt đối không thể tách ra, nếu không sẽ càng thêm cô độc, thêm cừu hận.”
“Cừu hận?” Lam mâu xẹt qua một tia nghi hoặc, trở nên thâm thúy, mê mang. Tình cảm của hắn từng dành cho ai đó sao sao? Đã từng chuyên chú dành ột người sao?
Từ khi hắn mất trí nhớ tới nay, chỉ nhớ rõ một cái tên Chân Mịch, đây là đại biểu cho việc hắn vẫn yêu nàng như cũ?
Vậy thì còn Nam Cung Phiêu? Sao nàng lại có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú của hắn?
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một bóng dáng màu đỏ xẹt qua, Senke theo bản năng nhoài người lên che cho KING, xoay người một cái, “Ba!” thanh âm nhỏ bé xuyên thấu qua thủy tinh, “Lách cách!” thủy tinh vỡ vụn rơi xuống người Senke.
“Ách…” Senke thống khổ nhăn mi lại, ghé vào trên người KING, thở phì phò.
“Xảy ra chuyện gì ! !”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Nam Cung Phiêu lao tới, thoáng nhìn thấy KING đang ở trần, Senke thì đang khóa ngồi trên người hắn(KING), vẻ mặt ủy khuất, mỗ nữ lập tức nhíu mày, tư tưởng nhiễm màu sắc hủ nữ.

King không giải thích, đỡ se dậy, thấp giọng nói một câu: “Giúp hắn nhìn xem miệng vết thương.” Cánh chim màu đen bỗng nhiên xuất hiện, tung mình ra ngoài
“…”
Nam Cung Phiêu đi đến bên cạnh Senke, tà ác nhăn mặt nhăn mũi, nheo đôi mắt lại nhìn chăm chú vào hắn(Senke), bàn tay mềm thong thả vươn về phía quần lót của hắn.
Senke vội vàng kéo lấy quần mình, khẩn trương nhìn nàng: “Phiêu tiểu thư, cô… cô làm gì?”
“Hắc hắc, bị KING bạo cúc đi? Đến, để tỷ tỷ nhìn xem cái mông đáng yêu của cậu bị thương đến mức nào? Ha ha… Ha ha… Nam Cung Phiêu cười gian.(@@@ bó tay vs Phiêu tỷ a!!)
“… Không phải ! Tôi trúng… Trúng đạn rồi!”
“Tôi biết, súng của hắn thực mạnh!” Tối hôm qua nàng mới dùng qua, đương nhiên biết.
“… Phiêu tiểu thư, tôi… Tôi là phần eo bị trúng đạn bạc.”
“Ân?” Nam Cung Phiêu càng nghe càng thấy không thích hợp, vội vàng xoay người hắn lại, thoáng nhìn thấy khe hở bàn tay đặt bên hông hắn chảy ra đầy máu tươi.
Bàn tay mềm thật cẩn thận kéo tay hắn ra, hai tay kéo lấy quần áo, mạnh mẽ xé ra, lộ ra một lỗ máu nhỏ, đầu đạn màu bạc không ăn sâu.
“Tôi từng thấy đầu đạn này, anh chờ một chút, tôi đi lấy dụng cụ!” Vừa nói xong, thân ảnh kiều nhỏ phóng ra khỏi phòng như một cơn gió.
“…” Senke nghe thấy vậy ra một trận mồ hôi lạnh, nàng đi lấy dụng cụ? Chẳng lẽ muốn lấy đầu đạn ra a? Phiêu tiểu thư nói như thế hắn nào có thể tin a? Chẳng lẽ nàng cũng giống chủ nhân mắt có thể nhìn xuyên qua mọi vật?
Không phải a, nếu phiêu tiểu thư có mắt thấu thị làm sao có thể cho rằng hắn và chủ nhân có quan hệ chứ?
Thời điểm mỗ nam còn đang trầm tư, Nam Cung Phiêu đã cầm một cái cái hộp nhỏ, chạy vào, một tay đem đẩy Senke ngã xuống giường, lấy từ trong hộp nhỏ ra một cái kéo, vẫn chưa xuống tay, Senke mạnh mẽ đè tay nàng lại, sợ hãi nói: “Phiêu tiểu thư, cô… cô được không a?”
“Đừng nhìn!” Nam Cung Phiêu bỏ tay hắn ra, cầm lấy khăn mặt lau sạch miệng vết thương.
Toàn thân Senke trở nên căng thẳng, cắn mạnh môi dưới, chỉ biết run run, cái mạng dơi dơi của hắn đều nằm ở trong tay phiêu tiểu thư, nàng trăm ngàn đừng khẩn trương a.
Nam Cung Phiêu liếc mắt ngắm hắn một cái, cầm lấy cái bật lửa, hơ qua cái kéo, vừa tiến hành tiểu phẫu, vừa hạ giọng nói: “Loại thủ thuật nhỏ này tôi đã làm rất nhiều lần, đây là môn bắt buộc của đặc công. Thực là không hiểu hai chủ tớ các người, sao cứ làm như không tin ta chút nào, hoài nghi năng lực của ta.”
“…” Senke cảm giác phần eo như sắp bốc cháy, còn có cảm giác lo lắng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, đã không thể trả lời vấn đề của nàng.
Chỉ là một thủ thuật nhỏ, hắn chịu được!
“Nam tử hán đại trượng phu, bị thương một chút có tính là gì, anh cũng đừng coi mình là dơi dơi nữa, thả lỏng đi.”
Senke càng thêm thống khổ nhăn mi lại, ở trong mắt nàng hắn đã sớm là cô dâu nhỏ của chủ nhân rồi!
Bàn tay mềm đột nhiên vỗ vỗ đùi hắn, Senke hơi run một chút, Nam Cung Phiêu hét lên: “Anh thả lỏng một chút a, bản thân đã mấy trăm tuổi, da thịt cứng rắn đến đòi mạng, làm sao cắt a? Anh như vậy sẽ ảnh hưởng tới tiến độ giải phẫu, sẽ càng đau. Nếu làm không tốt đợi lát nữa tôi mà cắt nhầm vào mạch máu. Anh mà chết, ta đi chỗ nào tìm một con dơi dơi khác cho KING a?”
“… o, ok!” Dưới sự đe dọa của Nam Cung Phiêu, Senke hít sâu một hơi, tận lực giao thân xác ra, trầm tĩnh lại, hắn và chủ nhân vừa gặp lại, mới không cần tách ra đâu.
Vào thời điểm hắn quyết tâm bình tĩnh lại, đột nhiên một chiếc khăn mặt được nhét vào trong miệng hắn, Senke giật mình trợn mắt.
Đừng cắn môi nát, ta muốn đến đây, nhẫn nại một chút.
“… Ân!”
Tầm mắt Nam Cung Phiêu trở lại miệng vết thương, mày hơi hơi nhíu lại, bắt đầu xử lý miệng vết thương của hắn. Senke quay đầu đi, nhìn chăm chú vào cảnh đêm ngoài cửa sổ, tự gây áp lực ình, không cần suy nghĩ đến cái kéo đnag chạy loạn bên hông, còn có da thịt tinh tế kia.

Chết tiệt! Hắn(KING) lại muốn đi nơi nào!
Thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài ban công, KING từ bên ngoài trở về, bạc môi nhếch lên, mày nhướng cao, đi đến bên người Senke, Nam Cung Phiêu cũng không bị hắn ảnh hưởng, chỉ có Senke dùng bộ dáng thống khổ nhìn hắn.
Lam mâu nhìn nhìn miệng vết thương của hắn(Senke), xoay người đi đến trước cửa tủ lạnh, lấy ra một bình huyết, đi trở về bên cạnh Senke, mở nắp ra cho hắn mở ra, cắm ống hút, bỏ khăn mặt ra, nhét ống hút vào miệng hắn(Senke): “Uống!”
Senke chớp chớp mắt, cau mày: “Chủ nhân, đây là… Cuối cùng… , ta không thể…”
“Nếu ngươi không hấp huyết sẽ biến thành dơi dơi bình thường!”
“…” Senke khuất phục sự nghiêm túc trong ánh mắt KING, ngoan ngoãn ngậm lấy ống hút, vừa tiếp xúc với mùi máu tươi, hắn liền không thể dừng lại mạnh mẽ hấp.
King thấy hắn vội vàng uống máu, tầm mắt lại chuyển đến trên người Nam Cung Phiêu, không thể hoài nghi, sao nàng lại có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Nam Cung Phiêu dùng một cái kép gắp đầu đạn ra, rút khẩu súng lục loại nhỏ trên đùi ra, lấy ra một viên đạn, mở đầu đạn ra, nhướng mi, liếc mắt ngắm Senke một cái, thấy toàn bộ tinh thần hắn đều đặt vào bình huyết, phỏng chừng hiện tại hắn sẽ không sợ đau nữa đi?
Nghĩ đến đây, nàng không nói gì, lấy thuốc sung rắc đều trên miệng vết thương của Senke, cầm lấy cái bật lửa, chọn mức lớn nhất, nhanh chóng xẹt qua miệng vết thương.
Chỉ thấy “Oanh” một tiếng, thuốc sung gặp lửa nổ tung, bốc lên một là khói trắng.
Khi Nam Cung Phiêu còn đang nhìn Senke, KING đã vươn tay cầm lấy bình huyết của hắn, mỗ nam vinh quang té xỉu ngã xuống giường.
Nàng cầm lấy khăn mặt lau vết máu trên tay, nhún nhún vai nói: “Đây là phương pháp tiêu độc tốt nhất, tôi cũng không biết anh ta sợ đau như vậy.”
King bất đắc dĩ cúi mắt xuống, nhìn Senke, giải thích nói: “Anh ta sợ lửa.”
“… Nha. Quên , sorry.”
“Miệng vết thương như thế nào?”
“đã lấy viên đnạ ra, may nhờ có thủy tinh ngăn cản, nên vết thương không sâu, băng bó xong sẽ không sao .”
“Nga.”
Nam Cung Phiêu lấy băng vải trong hòm ra, bắt đầu vòng qua eo Senke, KING phi thường muốn nói để hắn làm, nhưng hắn không muốn phá hỏng tư thế này, đành phải cố nén , nhìn chăm chú vào hai luồng mềm mại đang chạm vào đũng quần mình.
Quả thực là ở khảo nghiệm tự chủ của hắn a!
Nam Cung Phiêu vừa băng bó, vừa hỏi King: “Bắt được hung thủ không?”
“Không.”
“Ân?” Nam Cung Phiêu hơi kinh ngạc nhìn hắn, “Anh cũng có thể để cho hắn chạy sao?”
“Ân.” King gật gật đầu, lam mâu vẫn tiếp tục nhìn về phía địa phương dụ hoặc kia, “Tốc độ của hắn rất nhanh, hẳn là dơi dơi.”
“Nga, có biết là ai sai khiến không?”
“Dơi dơi thuộc tộc Dracula là sẽ không xuống tay với ta, nhưng còn có một đám dơi dơi thuộc huyết tộc đơn cánh, trước kia bọn họ từng có mâu thuẫn với tộc Dracula.”

“Huyết tộc đơn cánh?” Nam Cung Phiêu hai mắt lóe ra kinh ngạc.”Nghĩa là chỉ có một cánh sao?”
“Ân, ” King ngắm nàng, ngả ngớn nhướng mày, “Tựa hồ em thực có hứng thú?”
“Đúng vậy!” Hai tay mạnh mẽ xé băng vải, buộc thành một cái nơ bướm xinh đẹp, chấm dứt băng bó.
Thân ảnh hưng phấn chuyển lại quỳ gối giữa hai chân của hắn(KING), hai tay ôm đùi hắn, đôi mắt đẹp trợn to: “Nói nói đi, huyết tộc đơn cánh là như thế nào ?”
Lam mâu nhìn vẻ mặt cực độ vui sướng của nàng, không tự chủ được nở nụ cười tà mị, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, tiếng nói trở nên trầm thấp, thực mềm mại, mang theo nhiều điểm dụ hoặc: “Mỗi người bọn họ chỉ có một cái cánh, trong suốt cuộc đời luôn không ngừng tìm kiếm ình một cái cánh nữa, chỉ có một đôi cánh cân xứng mới là hoàn mỹ nhất. Tựa như tộc Dracula nếu có được một nửa nữa mới là hạnh phúc nhất …”
Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào lam mâu mộng ảo kia, bị hắn hấp dẫn, ngây ngốc tùy ý để cho bạc môi tới gần, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, thong thả hỏi: “Vậy… Nếu hai ngươi đều là nam, hai cánh cùng một bên có thể cản trở không?”
“…”
Toàn bộ không khí lãng mạn KING tạo ra đã bị vấn đề kỳ quái này của nàng phá vỡ vỡ, mỗ nam đang sầu lo nhíu mày, không biết trả lời như thế nào. Hắn biết trong tộc huyết có người cũng nuôi dưỡng nam sủng, nhưng hắn hoàn toàn không biết chuyện già sẽ xảy ra giữa hai nam nhân, cho tới bây giờ cũng không chưa từng nghĩ tới việc làm chuyện yêu cùng một nam nhân, vậy, hia người có cánh cùng một bên có thể bay cũng nhau không?
Này… Nữ nhân này đang cố ý!
Vào thời điểm hắn đang muốn gầm nhẹ, Nam Cung Phiêu lại đột nhiên che miệng hắn lại, đôi mắt mờ sương nhìn hắn: “Vậy anh tìm lâu như vậy, đã tìm được một nửa khác của mình chưa?”
Lam mâu xẹt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh khôi phục, thong thả lắc đầu.
“Tôi sẽ chúc phúc cho anh, KING!”
Nam Cung Phiêu chắp hai tay lại, đôi môi đỏ mọng khẽ hôn lên mặt hắn một cái, nở nụ cười quyến rũ, cầm lấy cái hộp nhỏ, đi khỏi phòng làm việc, chỉ để lại KING đang ngây dại.

Nam Cung Phiêu trở lại phòng, buông hòm chữa bệnh ra, đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên tay, nhướng mắt nhìn vào gương thủy tinh. Không thể phủ nhận, KING rất quan tâm Senke, Senke cũng trung tâm như một với hắn, quan hệ của hai người bọn họ đã vượt mức hai chủ tớ, là quan hệ bạn bè tốt.
Tuy rằng KING bề ngoài lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không có dị tâm với bằng hữu, là người bạn hiếm có. Bất quá, hắn nói hắn mất trí nhớ? Không biết sau khi khôi phục trí nhớ hắn có thể thay đổi tính tình hay không?
Nàng vẫn thích hắn hiện tại hơn! Ân!
Ánh mắt bỗng dưng sửng sốt, Nam Cung Phiêu kinh ngạc nhìn chăm chú vào khuông mặt mình trong gương, nàng dùng thích chữ với KING?
Thích?
Nàng đã từng nói hai chữ thích với nhiều nam nhân, nhưng lần này là tư tưởng lại nói với hắn… Thích? Nàng chỉ từng có loại cảm tình trong tiềm thức này đối với Cung Trữ Trạch, chưa từng từng có với nam nhân khác… Động tâm?(trong tiếng bong thích=xi hoan, nghĩa là 2 chữ nha)
Nàng động tâm sao?
“no! Ta sẽ không tự chuốc lấy cực khổ !”
Nhưng mà, nàng quả thật thực ghen tị với quan hệ hữu hảo của Senke và King, cho dù biết rõ bọn họ không phải đồng tính luyến ái, nàng cũng vẫn theo bản năng oán hận, chán ghét,…
Chết tiệt! Bọn họ còn nằm cùng trên một cái giường! !
Chính yếu là, bên hông KING chỉ có thể cho nàng ngồi lên, mà không phải Senke, không phải Senke! !
“Ba!”
Một cái bàn tay mềm mại đánh vào gương, Nam Cung Phiêu nhăn mi lại, nhìn chăm chú vào bàn tay đang dần dần chảy ra máu đỏ tươi. Chưa bao giờ quá xúc động như thế, bạo lực, cư nhiên là vì một kẻ mới quen hơn một tháng!
“Ta đã yêu sao?”
Nam Cung Phiêu vã nước lạnh lên mặt, cũng không băng bó miệng vết thương trên tay, mặc nội y nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Gần đây bị cái nam nhân kia nhiễu loạn cuộc sống của nàng, mê hoặc suy nghĩ của nàng, đến ngay cả Cung Trữ Trạch trọng sinh cũng làm cho nàng cảm thấy chán ghét, nàng đang làm sao vậy?
Nàng cần bình tĩnh, tỉnh táo lại, cẩn thận để ý nhất để ý tình cảm của bản thân, cẩn thận suy nghĩ sai lầm đang nảy mầm này!

Tư tưởng đấu tranh hỗn loạn, khiến Nam Cung Phiêu càng thêm mệt mỏi, chỉ chốc lát đã đi vào mộng đẹp.
Đêm khuya, thân ảnh cao lớn đẩy cửa bước vào, trong chớp mắt đã bay tới đầu giường của nàng, mắt vàng xẹt qua, nâng tay nàng lên, nhìn chăm chú vào miệng vết thương đang chảy máu tươi.
Snow không khỏi nhấc bàn tay mềm mại lên, t đầu lưỡi ướt áliếm liếm máu tươi mỹ vị, mắt vàng bỗng dưng hiện lên một tia kinh ngạc.
Máu của nàng? !
“Mother?” Snow khó tin lắc đầu, tại sao trên người nàng lại có hương vị của mẫu thân?
“Không! Không có khả năng !”
Sau khi mẫu thân sinh hạ hắn đã bị người cướp đi, từ đó đến nay không thấy bóng dáng, chẳng lẽ nàng ở bên ngoài còn cùng nam nhân khác…
Snow có thể khẳng định, cho dù Nam Cung Phiêu là muội muội hắn, cũng tuyệt đối không thể có thể là đứa nhỏ của Jayne. Bởi vì trên người nàng cũng không có chút hơi thở ma cà rồng nào.
Không, hoặc là hắn quá mức tưởng niệm mẫu thân, mới có thể sinh ra loại ảo giác này, mới có thể cho rằng nàng thuần khiết nư vậy sẽ có bóng dáng mẫu thân.
Ngón tay thon dài một lần nữa trở lại trên khuôn mặt đang say ngủ, mắt vàng trở nên thâm u, nhìn chăm chú vào dung mạo mộng ảo kia, hầu kết cao thấp di động, trầm thấp hỏi: “Rốt cuộc em là ai?”
… KING…”
Đôi môi đỏ mọng thốt ra một cái tên quen thuộc, Snow chậm rãi nhướng mày, nàng đang ở trong ý niệm của Chân Mịch thiên sứ, hay là ý thức của chính nàng?
KING?
Tên ca ca vẫn là quen thuộc nhất với Chân Mịch, cũng là cái tên đầu tiên mà nàng nhớ tới, cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ yêu nhau đến vậy.
“Hưu!”
Hai chiếc răng nanh bỗng dưng vươn ra, mắt vàng nhìn chăm chú vào cái cổ mảnh khảnh, Snow rất muốn biết suy nghĩ trong đầu nàng, muốn biết thân thể của nàng là cái gì.
“Snow!”
Tiếng nói của KING đột nhiên vang lên phía sau, Snow mạnh mẽ quay đầu lại, hai người gần nhau trong gang tấc, chóp mũi chạm vào một chỗ, Snow bỗng nhiên sửng sốt, chợt cảm thấy một luồng khí lạnh như băng đánh tới, không dám thở mạnh.
King nheo đôi mắt lại, ngón tay thong thả vuốt ve răng nanh của hắn(Snow), tiếng nói trầm thấp dần dần vang lên: “Ta nói cho cho đệ biết, đừng chạm vào nàng…” Ngữ khí rất nhẹ, nhưng tuyệt đối uy hiếp.
“Ca ca, ta…”
“Huyết của nàng chỉ có thể là của ta!”
Snow dần dần thu răng nanh lại, đối mặt với hơi thở lạnh như băng đến xương của KING, hắn không nắm chắc phần thắng, huống chi hắn là ca ca, huyết tộc không cho phép tự giết lẫn nhau.
King thấy hắn thu hồi dục vọng hấp huyết lại, nở nụ cười tà mị: “Đây mới là đệ đệ ngoan của ta.”
Thân ảnh cao lớn dần dần lui về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lam mâu chuyển dời đến trên người Nam Cung Phiêu, đại chưởng kéo chăn của nàng lên, kéo áo ngủ của Nam Cung Phiêu xuống, kéo Bra lên, lộ dấu vết chứ thập nhạt, không thèm quan tâm Snow nhìn thấy thân thể của nàng.
Ánh mắt Snow dừng lại trên chữ thập giá, càng thêm kinh ngạc nhướng ày: “Thiên sứ thánh ngân?”
“Thiên sứ?” King khó hiểu hơi nghiêng đầu.
“Thánh ngân này có thể ngăn cản ma cà rồng thương tổn A Phiêu, ngăn cản linh khí huyết tộc đối xâm nhập vào nàng.”
“Nhưng vì sao lần trước khi đệ dùng điện lưu với nàng…”
“Ha ha, trong máu của ta có một nửa thuộc loại thiên sứ thánh khiết, thánh ngân không có hiệu quả với ta, nhưng mà ca ca ngươi…”
Snow nhướng mày, giang hai tay ra, nở nụ cười nhẹ, nói: “Ca ca, ta muốn cưới nàng làm vợ!”
“…”

Bình Luận (0)
Comment