Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 45

Sau sinh nhật của cô, ngày hôm sau gặp Đặng Chi Tư, Vu Thanh đề nghị muốn dọn đến ở tiểu khu Ôn Trạc sinh sống.

Nghe được lời này, Đặng Chi Tư nhíu mày, thập phần không tán đồng, lại đưa ra một câu hỏi khác: "Cô cùng Ôn Trạc sao lại thế này? Ngày hôm qua trên Weibo chỉ kém không trực tiếp nói cho thiên hạ hai ngươi đang bên nhau."

Vu Thanh liếm liếm môi, có chút thật cẩn thận hỏi: "Nếu tôi cùng Ôn Trạc công khai, phải trả bao nhiêu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng?"

Đặng Chi Tư ngó liếc mắt cô một cái, không muốn bao lâu liền cùng cô so với cái con số.

Vu Thanh dừng một chút, cúi đầu trong lòng cân nhắc tài sản chính mình. Nhìn thấy cô như vậy, Đặng Chi Tư nghĩ nghĩ, bổ sung nói: 

"Thật ra không quan trọng, tùy công ty làm thế nào."

Nghe được lời này, Vu Thanh thở dài, u oán hộc ra một câu: "Ngày hôm qua tôi đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy."

Đặng Chi Tư mới vừa uống một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra, bởi vì dồn dập nuốt xuống mà bị sặc, cả người bắt đầu điên cuồng ho khan, mặt đỏ bừng.

Không nghĩ tới cô ấy sẽ có phản ứng lớn như vậy, Vu Thanh vội vàng xoa lưng cho cô ấy, nhỏ giọng nói: "Cô sao vậy...... Tôi quen anh ấy cũng lâu rồi, cũng không phải hôn nhân chớp nhoáng."

Cuối cùng cũng hít một hơi,nghe được cô nói như vậy, Đặng Chi Tư thiếu chút nữa bị chọc tức ngất đi, chỉ vào cô cả giận nói: "Sự nghiệp của cô mới vừa khởi sắc liền kết hôn? Cô điên rồi! Giải thưởng cũng chưa lấy được mấy cái, cam tâm sao?"

Vu Thanh bị cô ấy nói sửng sốt, mím môi, nghiêm túc nói: "Chi Tư, ba năm sau, tôi sẽ lui ngay khi hợp đồng hết hạn. "

Khí thế Đặng Chi Tư nháy mắt tiêu xuống, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, rồi lại không biết nói cái gì.

"Cũng không có gì đâu, chính là cảm thấy, này cũng không phải là việc tôi muốn làm." Vu Thanh cười cười với cô ấy, không sao cả nhún vai.

Trước kia vẫn luôn muốn a, sau khi tiến vào giới giải trí trên màn ảnh rộng, có thể có rất nhiều người thích cô hay không, về sau có thể không hề cảm thấy tịch mịch nhỉ, mẹ cô sau khi thấy có thể sẽ hối hận khi đó vứt bỏ một cô con gái không.

Liệu cô không bởi vậy mà cảm thấy rất vui sướng không.

Nhưng sau khi Ôn Trạc đi, lại nhiều người thích cô, cô vẫn luôn cảm thấy rất cô đơn. 

Nghĩ rằng mẹ cô có thể xem được bộ phim mà cô quay, cô cũng một chút đều không vui.

Bởi vì anh không có ở đó.

Bởi vì không có người kia ở, dù có bao nhiêu cũng thật vô vị.

Cô không cần nhiều người thích nữa.

Chỉ có Ôn Trạc yêu, Vu Thanh cảm thấy chính mình, cũng đã có được cả thế giới.

"Giúp tôi an bài một chút nha! Tận lực cùng toàn nhà, có thể mua liền mua, hiện tại tiền của tôi hẳn là đủ." 

Vu Thanh cười hì hì ôm cánh tay của cô ấy làm nũng, "Tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, tôi dùng nhân cách của tôi thề!"

Đặng Chi Tư tâm tình có chút hạ xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, thở dài thanh, gật gật đầu, "Vậy về sau cô muốn làm cái gì?"

"Rất muốn trở về đọc sách," 

Nói xong câu đó cô đột nhiên cười lên tiếng, quay đầu nhìn Đặng Chi Tư, "Bất quá có phải quá già rồi sao, đến lúc đó tôi 25 rồi."

Đặng Chi Tư lắc lắc đầu, "Muốn đi liền đi thôi."

Cả đời này nhiều ngắn ngủi, đừng đáng tiếc.

Vu Thanh cái mũi đau xót, cô liếm liếm môi, thấp thấp lên tiếng.

Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm chính mình phản chiếu qua cửa sổ, hốc mắt ửng đỏ, trên môi lại nở nụ cười mãn nguyện, cái  răng nanh đặc biệt thấy được.

Vu Thanh cầm lấy di động, chậm rãi gửi một tin nhắn cho Ôn Trạc: Em không muốn công tác, về sau anh nuôi em được không?

Đầu bên kia nhanh chóng đáp lại, giống như thời thời khắc khắc canh giữ di động bên cạnh vậy.

—— anh đem tất cả cho em, em nuôi anh.

Vu Thanh nhìn chằm chằm ba chữ cuối cùng, chua xót vừa mới dâng lên trong lòng lập tức biến mất, chân mày cô cau lại, thập phần ghét bỏ: Không nuôi, nuôi không nổi.

Không đợi Ôn Trạc trả lời, Vu Thanh đã tới nơi, vừa định xuống xe, điện thoại vang lên, cô nhìn thoáng qua, lại ngồi trở lại vị trí, tiếp lên.

"Ngôi sao nhỏ?"

"ừ."

"Làm gì thế?"

Ôn Trạc thấp giọng cười một cái, tiếng cười cùng với hơi thở phun ở trên microphone di động, nghe tới có chút lười biếng, "Không có tiền sao?"

Vừa nghe, Vu Thanh liền nghe ra mục đích gọi điện của anh, khóe miệng nhịn không được cong cong, lại chịu đựng tiếng cười trong cổ họng, cố ý chọc giận anh, "Đúng vậy, không có tiền."

"Không phải cho em sao?"

"À?"

"Tiền của anh đều cho em, em dùng để bao dưỡng anh."

"...... Liền như vậy muốn làm tiểu bạch kiểm á?"

Nghe vậy, Ôn Trạc lại cười lên tiếng, thanh nhuận tiếng nói, mang theo vài phần khàn khàn, thông qua điện lưu truyền tới trong tai Vu Thanh, làm bên tai cô nhịn không được phát nóng, "Ừ, muốn ăn cơm mềm của vợ."

Vu Thanh mặt nháy mắt đỏ lên, cuống quít nói tạm biệt rồi cúp điện thoại, trong đầu vẫn luôn lắc lư câu nói kia của anh, choáng váng xuống xe.

*

Trước nghi thức khởi động máy《 sóng vai đi 》, Vu Thanh dành nửa ngày để gặp Hứa Tiểu Vân, hai người gặp nhau trong một quán cà phê, trò chuyện về những sự kiện gần đây của nhau.

Sau khi nghe Vu Thanh chấp nhận lời cầu hôn của Ôn Trạc, đôi mắt Hứa Tiểu Vân bỗng dưng trừng lớn, rồi sau đó kích động bắt lấy tay cô: "Cậu cũng quá sung sướng! Ngôi sao nhỏ nhà cậu quả thực soái bạo phía chân trời!"

Vu Thanh đắc ý giơ đầu.

"Nói," Hứa Tiểu Vân làm mặt quỷ với cô, "Phương diện kia thế nào, dễ chịu không?"

Trà sữa trong miệng Vu Thanh thiếu chút nữa phun ra, vội vàng rút khăn giấy che miệng, trợn mắt nhìn cô nàng: "Không có! Còn không có! Đừng như nói bậy!"

"Không có? Cư nhiên còn không có?!" Hứa Tiểu Vân âm điệu bỗng chốc lên cao, đầy mặt khiếp sợ, "Sao có thể! Trước đây hai người không phải vẫn luôn ở chung sao!"

"Đúng vậy......"

"Làm sao có thể không được! Trai đơn gái chiếc đó! Sao có thể không lau súng cướp cò!"

Vu Thanh vô ngữ, nhìn chằm chằm cô nàng một hồi, sâu kín nói: "Cậu hình như rất có kinh nghiệm.":))

Hứa Tiểu Vân lập tức cấm nín, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.

"Tiểu sư đệ cậu đâu?" Vu Thanh hứng thú, cười hì hì đem bàn tay đến trước mặt cô nàng: "Cho tớ xem ảnh đi! Để tớ xem có xứng với cậu không."

Hứa Tiểu Vân mặt khó được hiện lên hai tầng đỏ ửng, vốn định thoái thác, nhưng nhìn thấy vẻ mong đợi của Vu Thanh, cũng không làm mất hứng thú của cô, chầm chậm từ di động mở album ảnh.

Người đàn ông trong bức ảnh đang ngủ trên bàn, lộ ra nửa cái sườn mặt, tóc tựa hồ bị người cố tình chà đạp, xoã tung mà hỗn độn. 

Nửa khuôn mặt hãm ở khuỷu tay, nhưng vẫn có thể nhìn ra chỉnh thể lớn lên thập phần thanh tuấn.

Nụ cười Vu Thanh cứng ở bên môi.

Không lâu sau khi nhìn chằm chằm bức ảnh, ngẩng đầu nhìn Hứa Tiểu Vân, ra vẻ trấn định hỏi: "Tiểu sư đệ của cậu tên gì? Có vẻ hơi quen."

"Khả năng cậu gặp rồi." Hứa Tiểu Vân đem điện thoại thu trở về, cười cười, "Trước kia cũng là cao trung cùng chúng ta, bất quá trước kia tớ chưa thấy qua cậu ta, cậu ta tên là Hướng Cảnh Thời."

Nháy mắt như là có thứ gì "Oanh ——" một chút, trong nháy mắt, đầu óc Vu Thanh nổ tung.

Vu Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong điện thoại, tuy trên môi nở nụ cười không sao cả, nhưng đáy mắt cô nàng lại tràn đầy tình cảm.

Vu Thanh tức khắc nói cái gì đều không nên lời.

Chẳng mấy chốc, cô liền cùng Hứa Tiểu Vân bắt đầu nói về những chủ đề khác, đáy lòng dường như bị thứ gì đó chặn lại, rầu rĩ, ngột ngạt đến mức không thể thở ra vì khó chịu.

Hai người trò chuyện đến tám giờ tối.

Hứa Tiểu Vân còn có chút luyến tiếc Vu Thanh, đang muốn mở miệng đêm nay kêu cô qua đêm, Ôn Trạc gọi điện thoại đến, ngữ khí lười biếng nhũn ra, đáng thương vô cùng thúc giục cô về nhà.

Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Hứa Tiểu Vân cười lên tiếng, chế nhạo Vu Thanh chớp chớp mắt, "Được rồi, chúng ta đi thôi, tớ đưa cậu trở về, tớ chính là người có xe."

Vu Thanh nhìn cô nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là bứt lên tươi cười gật gật đầu.

*

Vu Thanh đi vào một trong những tòa nhà ở tiểu khu, vào thang máy, nhấn tầng trên cùng.

Cái đoạn đường tiểu khu này rất tốt, lại nổi tiếng, cho nên Đặng Chi Tư cũng không thay Vu Thanh mua phòng ở. Vu Thanh dứt khoát từ bỏ, trực tiếp thu thập hành lý liền dọn đến chỗ Ôn Trạc.

Ưm...... cứ giả vờ như đã mua nhà ở đây đi.

Vu Thanh thất thần ấn mật mã khóa, bởi vì đầu hỗn loạn không khỏi bấm sau mấy lần, nghe khoá cửa vang "bíp bíp", trong lòng càng thêm bực bội.

Bên trong vang lên tiếng bước chân vững vàng của một người đàn ông, đi đến trước cửa, mở cửa.

Nhìn thấy dáng vẻ uể oải ỉu xìu của Vu Thanh, đôi mắt Ôn Trạc rũ xuống, kéo cô vào, đóng cửa lại, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không vui sao?"

Vu Thanh lắc lắc đầu, đi tới sô pha nằm xuống, hai mắt trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì.

Ôn Trạc đi qua ngồi ở bên cạnh cô, sờ sờ đầu.

Vu Thanh đầu như là bị thứ gì đó vón lại thành một quả bóng, không xoay chuyển được, bực bội gãi gãi tóc, ngồi dậy, nhìn Ôn Trạc: "Ngôi sao nhỏ, Hứa Tiểu Vân thích hướng Cảnh Thời."

Ôn Trạc mặt mày hơi nâng, ở trong đầu kiếm người trong miệng cô, theo sau bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng.

"Trước đây em không nói cho anh biết,"

Vu Thanh nuốt nuốt nước miếng, có chút khó có thể mở miệng, "Về vấn đề đó, em có hỏi Lương Triệt vì cái gì lại lấy đồ của em, hắn trả lời là Hướng Cảnh Thời thích em."

Ôn Trạc nhẹ nhàng "ừ".

"Anh nghĩ em nên nói cho Hứa Tiểu Vân biết không?" Trên mặt cô tràn đầy thấp thỏm bất an.

Ôn Trạc thở dài, vốn dĩ thật sự không nghĩ vì đã từng nói chuyện với tình địch, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cô, hơn nữa anh còn thiếu Hướng Hà một ân tình, anh liền thấp giọng mở miệng: "Không cần phải nói."

Vu Thanh sửng sốt.

"Không phải Hướng Cảnh Thời." Ôn Trạc mím môi, trong mắt hiện lên một tia hung ác, nhưng đối với tầm mắt cô lại nhu hòa xuống, "Lương Triệt trộm cầm đồ vật cho Hướng Cảnh Thời, em cảm thấy hợp lý sao?"

Vu Thanh trong cổ họng trở nên khô khốc lên, thanh âm khàn khàn vô cùng, "Nhưng hắn là em trai của em."

Em trai sao có thể sẽ đối với chị gái có......

Ôn Trạc không nói chuyện, thò lại gần ôm lấy cô.

Vu Thanh ở trong lòng ngực anh rầu rĩ nói: "Kỳ thật em cũng có nghĩ tới, nhưng chính là không thể tin được......"

"Ừ."

"Ngôi sao nhỏ, em cảm thấy thật ghê tởm...... Quá ghê tởm......" 

Vu Thanh càng nói càng khó chịu, dạ dày tựa hồ quay cuồng, có thứ gì đó đang trào lên dọc theo thực quản.

Nghe được lời này, Ôn Trạc nâng cằm cô, nhìn chằm chằm cánh môi phiếm bạch, rồi sau đó ở mặt trên nhẹ mổ một ngụm.

Vu Thanh vừa rồi không có cảm giác buồn nôn.

"Còn cảm thấy ghê tởm không?"

"......"

"Còn khó chịu?"

"...... Không có."

"Vậy em tắm đi."

"... Hôn lần nữa."

Thanh âm thấp thấp, mang theo điểm làm nũng.

Nghe thế ngoài ý muốn nói, nháy mắt Ôn Trạc cười lên tiếng, duỗi tay nhéo nhéo thịt mềm mại trên mặt cô, mặt mày nhu hòa không thể tưởng tượng, "Hôn em thêm lần nữa, quên Lương Triệt cùng Hướng Cảnh Thờ nhé."

Vu Thanh trừng mắt anh, đem tay anh kéo xuống, làm mặt quỷ với anh, "Không hôn liền không hôn, em mới không thèm!"

Thấy cô định đứng dậy chạy đi, Ôn Trạc lập tức bắt lấy cổ tay của cô, sắc mặt hơi trầm xuống, ngữ khí thập phần không vui: "Em còn muốn tiếp tục ghi nhớ?"

Vu Thanh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn lắc lắc đầu.

Rồi sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, gãi gãi đầu, lắp bắp hỏi: "Ngôi sao nhỏ, chúng ta khi nào lãnh chứng......"

"Lãnh chứng?" Ôn Trạc nghi hoặc lặp lại một lần, phản ứng lại, chôn ở cổ cô cười nửa ngày, "Đương nhiên là càng sớm càng tốt, nhân tiện anh ăn em luôn."

Vu Thanh nháy mắt không muốn để ý đến anh, cố gắng đẩy đầu anh ra, nhưng anh lại không chút sứt mẻ.

Sau khi cười đủ rồi, Ôn Trạc đem đầu nâng lên, đáy mắt hàm chứa thủy quang nhè nhẹ, thoạt nhìn thập phần liêu nhân, "Bất quá sổ hộ khẩu của em hẳn là ở chỗ mẹ em."

Nghe vậy, Vu Thanh buồn bực, theo sau nói: " Một lát nữa em sẽ tìm bà ấy, lấy sổ hộ khẩu."

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Ôn Trạc liếc mắt một cái: "Còn có, em muốn mua lại căn hộ mà ba đã để lại cho mẹ, lúc mua xong tiền tiết kiệm hẳn là còn thừa mười mấy vạn, đều cho bà ấy, về sau em sẽ không bao giờ nữa liên hệ với bà."

Ôn Trạc xoa xoa đầu cô, "Em cảm thấy tốt là được rồi."

Vu Thanh đáng thương nhìn anh: "Em đây hiện tại chính là kẻ nghèo hèn."

"Lại không có tiền?" 

Ôn Trạc cười nhẹ, nhướng mày, "Không phải anh đem tiền đều cho em sao? Anh còn chờ kim chủ Thanh Thanh bao dưỡng nha."

Vu Thanh cố lấy mặt lẩm bẩm: "Rõ ràng một cái băng nhi cũng chưa nhìn đến."

"Chuyển trong thẻ của em."

"Không có, em không thấy được tin nhắn." Nói xong lúc sau, cô nghĩ nghĩ, mở ngân hàng trực tuyến, "Anh chuyển cho em bao nhiêu, đủ cho em ăn một cây kem á......"

Nụ cười của cô cứng ở bên môi, sau đó ngơ ngác nhìn Ôn Trạc, "Anh chuyển cho hết cho em......?"

"Ừ." Nhìn biểu tình dại ra của cô, Ôn Trạc nhịn không được cong lên khóe miệng, bổ sung nói, "Còn để lại mấy ngàn khối, phải mua đồ vật cho em ăn."

Vu Thanh rũ xuống mắt, không nói chuyện.

"Mấy ngày nữa đổi giấy chứng nhận bất động sản của phòng ở này sang tên em, hôm nay chưa kịp."

Bị câu này bổ sung kích đến nước mắt lạch cạch lạch cạch thẳng rớt, Vu Thanh nghẹn ngào hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Nhìn thấy nước mắt cô, Ôn Trạc sửng sốt một chút, theo bản năng duỗi tay đi lau, rồi sau đó thực nghiêm túc nói: "Vu Thanh, mấy thứ này đối với anh một chút đều không quan trọng, một chút cũng không."

Cho nên không cần thiết bởi vì cái này mà khóc.

"Hơn nữa, rất đáng giá." Đôi mắt Ôn Trạc tựa hồ phiếm quang, ở cặp đen nhánh như mực trong mắt gợn sóng, "Mua được một cô vợ xinh đẹp."

Vu Thanh tiếng khóc dừng xuống, ôm cổ anh, rầu rĩ phản bác nói: "Em mới không phải mua anh."

"Ừ, anh là do em nhặt."

"Rõ ràng là chính anh cố chấp muốn ở nhà em."

Nghe được lời này, Ôn Trạc cúi đầu nhìn cô một cái.

Hốc mắt cùng cái mũi đều còn màu đỏ phiếm nhàn nhạt, trong mắt súc một tầng hơi mỏng sương mù, làn da trắng nõn thủy nhuận, như là một véo liền phải ra nước, cả người thoạt nhìn thủy nộn nộn.

Ôn Trạc ánh mắt ám trầm xuống dưới, liếm liếm khóe miệng, cũng không thèm để ý lời cô nói, thanh âm mang theo điểm uy hiếp, "Thật muốn làm em."

Vu Thanh mặt nháy mắt đỏ lên, vừa định đẩy anh ra, nhưng chợt nhớ ra hôm nay lời Hứa Tiểu Vân nói, cô ngập ngừng hỏi: "Kia vì cái gì không......"

Không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, Ôn Trạc ngây ngẩn cả người, lại lần nữa ôm cô cười lên tiếng, "Bà xã em sốt ruột?"

Vu Thanh xấu hổ và giận dữ cơ hồ muốn độn địa, cô cắn răng tránh anh, rồi đi về phòng.

Giọng nói của Ôn Trạc lại vang lên.

"Chạy cái gì?" Vừa dứt lời, phía sau liền dán lên một thân hình cứng rắn mà ấm áp.

Vu Thanh muốn tránh anh, nhưng anh lại lần thứ hai triền lên, xấu hổ đến mức lời nói đều không nhanh nhẹn: "Em, Em không cái ý tứ kia!"

"Phải không?"

Ôn Trạc khóe mắt khẽ nhếch, đem hai tay cô đan vào nhau, một tay cố định. Rồi sau đó đem cô để trên tường, cúi đầu hôn lấy môi cô, cánh môi chậm rãi xuống phía dưới, ở phía dưới xương quai xanh cô dùng sức liếm mút, cho đến khi xuất hiện vết đỏ mới bỏ qua.

Vu Thanh đáy mắt một mảnh mê mang, dại ra mở mắt nhìn anh.

Trước mắt nam nhân lần thứ hai cười một cái, bởi vì dục niệm, mà tầng đáy mắt tựa hồ lại dày đặc chút, thâm thúy mà lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.

"Giải giải khát cho em trước," Ôn Trạc sờ sờ mặt cô, ôn nhu hôn hôn cái trán của cô, thanh âm có chút khàn khàn, "Mặt khác, chờ kết hôn xong lại nói."

Vu Thanh thật muốn nhảy dựng lên trừu hai bàn tay anh.

Rồi sau đó anh tiếp tục nói, "Anh chờ nổi."

...... Hừ.
Bình Luận (0)
Comment