Edit: Muur_Feng Beta: Phưn Phưn Tần Khả và Hoắc Tuấn đã kết hôn hơn tám năm, nhưng bóng dáng của hạt đậu nhỏ cũng chưa từng nhìn thấy. Mà Hoắc Thịnh Phong hằng năm vẫn du lịch bên ngoài cũng nhịn không được mà gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình, nhưng như thường lệ đều bị đứa con trai ruột trả về một câu "Nếu thích thì tự sinh".
Trong chuyện này, thái độ của Hoắc Tuấn vô cùng kiên quyết. Tất cả mọi người trong Hoắc gia đều thay phiên nhau ra khuyên bảo, kể cả Hoắc Cảnh Ngôn, nhưng cuối cùng không ai có thể ngăn được việc Hoắc Tuấn đưa một thùng Đỗ X Ti* về Hoắc gia.
(Đỗ X Ti: Đỗ Lôi Ti = Durex nha quý vị =))) Đối với chuyện này, Tần Khả vẫn luôn không có thái độ gì. Với cô mà nói, con cái không phải là phân đoạn mà cuộc sống nhất định phải trải qua. Thực tế Tần Khả không cảm thấy, trên góc độ vĩ mô của nhân loại, những chuyện mọi người trải qua thì cô cũng phải trải qua mới có thể gọi là cuộc sống hoàn mĩ.
Cho nên Hoắc Tuấn không muốn thì cô cũng nghe theo. Chỉ là cô đã uyển chuyển nhắc nhở Hoắc Tuấn, không phải cứ dùng áo mưa là sẽ an toàn 100%, cô có thể tiêm thuốc ngừa thai hoặc uống thuốc tránh thai để đảm bảo được hai tầng, nhưng mỗi lần nhắc tới, đều bị Hoắc Tuấn đè lên giường hôn đến nỗi nói không nên lời:
"Những thứ đó đối với thân thể không tốt, em đừng có mà lộn xộn." ―― Mỗi lần người nọ đều nói như vậy.
Thời gian trôi qua, quả thật là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tần Khả cũng không để ý đến nữa.
Đến khi Hoắc Tuấn đã qua 30 tuổi nhưng vẫn chưa có con, thì trong giới cũng dần nổi lên các lời đồn đại.
Có người nói vị phu nhân chính quy của Hoắc gia là một nhân tài kỹ thuật, trong một hạng mục nghiên cứu khoa học thì bất ngờ bị thương, để lại bệnh khiến cho mình không thể mang thai. Hơn nữa sau sự kiện đó, cái danh hiệu yêu vợ thành ma của vị chủ nhân trẻ tuổi Hoắc gia đã sớm truyền đi đến mức mọi người đều biết, vì phu nhân mà thà rằng không có con cũng chẳng phải chuyện ngạc nhiên gì.
Tần Khả nghe người hầu trong nhà bất bình nói về lời đồn xong cũng chỉ cười cho qua chuyện, lười phải để ý, nhưng Hoắc Tuấn lại làm không được. Chỉ cần vì Tần Khả, chuyện điên rồ gì anh cũng làm được ―― Một lần tình cờ trong yến tiệc nghe được có người lại khua môi múa mép, lúc đó đã là một thân vô giá Tiểu Hoắc gia cũng không thèm để ý địa vị của mình, giống như một tên lưu manh, chỉnh đốn người kia ngay tại chỗ.
Cuối cùng, còn vừa lau máu bên môi, vừa cười lạnh buông lời hung ác.
"Là tôi không muốn, chứ không phải cô ấy không thể. Mong tôi có con để làm gì? Để cái tai họa đó chui ra tranh sự nuông chiều của Tần Tần với tôi hay là để làm cha cậu?" Có lẽ là bị lời hung ác của người không thèm để ý đến thanh danh phong độ làm cho chấn động, chỉ trong một đêm những lời "Làm cha cậu" đã truyền khắp giới thượng lưu.
Buổi tối hôm đó, Hoắc tổng đã một bó tuổi liền ủ rũ cụp đuôi quỳ ván giặt đồ trước cửa phòng ngủ chính cả đêm.
Chỉ là sau lần bùng nổ này, ở trong vòng chuyện đó xem như hoàn toàn nổi lên ―― Đổi thành người khác nói ra những lời đấy, hiệu quả tất nhiên sợ hãi thậm chí có chút nghe rợn cả người, nhưng nếu thay bằng Hoắc đại thiếu gia, thì mọi người cũng không thấy lạ lẫm gì.
Đều đã gặp qua việc đời ―― ai mà không biết Hoắc đại thiếu gia vì để lừa được vợ "trốn" xuất ngoại một năm rưỡi về nhà, mà có thể tự mình tạo ra cả một đội ngũ từ tai tiếng đến paparazzi đến quay phim đến chỉnh ảnh đến viết bài đến loan tin, càng có thể vì chính danh của vợ, mà ở trong buổi tiệc của Hoắc gia tay không bóp vỡ ly rượu hạ mình đến bên chân người kia? Một kẻ từ đầu đến đuôi đều điên như vậy, thì làm ra được chuyện này bọn họ cũng không thấy kì quái.
Nhưng sự thật chứng minh, xác suất trong khoa học là thứ không thể nào coi nhẹ, dù khả năng chỉ có 1%.
Bước vào năm thứ chín của hôn nhân, 1% không hẹn mà tới.
Năm ấy vì đuổi kịp việc thăng chức, trước cửa ải cuối năm Tần Khả bận đến tối mày tối mặt, cô hoàn toàn vùi đầu vào các loại luận văn, đối với trạng thái mệt mỏi của cơ thể, cũng chỉ coi là do công việc quá mức mệt nhọc mà gây ra.
Cho đến khi cô phát hiện mình bắt đầu có dấu hiệu nôn nghén.
Tần Khả không phải là kiểu người không biết chăm sóc cơ thể mình, vì vậy dù công việc có bận rộn, thì cô cũng xác nhận bản thân mình ít nhất cũng đã dựa theo quy luật ba bữa một ngày để không gây tổn hại đến dạ dày ―― cho nên không lý nào chỉ một tháng ngắn ngủi đã làm hư dạ dày.
Chợt nhận ra một việc, cô lập tức mở lịch trên điện thoại di động, tính toán thời gian dì cả đến thăm.
――
Trễ hơn một tuần.
"..." Tần Khả đứng trước bồn rửa mặt được thiết kế vô cùng đẹp mắt, nhìn cô gái trong gương, giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt tinh xảo của cô.
Mệt mỏi, buồn nôn, dì cả chậm chạp không tới...
Nếu chỉ có một điều thì không sao, nhưng cộng lại với nhau thì thật sự không khéo chút nào.
Tần Khả thở dài một hơi, có chút đau đầu.
Nhưng mà cô lại không gấp, chỉ gọi điện thoại bảo quản gia mới trong nhà sắp xếp giúp mình đi kiểm tra sức khỏe định kỳ ―― Hoắc Cảnh Ngôn đã bị Hoắc Tuấn đưa ra nước ngoài làm việc, đến nay Tần Khả không thể nghĩ ra rốt cuộc vì công vì tư thì trong này cái nào lớn hơn.
Tuy rằng không nói trước với quản gia, nhưng sau khi bác sĩ tư nhân tới, thì rất nhanh kết quả kiểm tra sức khỏe của Tần Khả đã có kết quả.
Bác sĩ tư nhân phụ trách khám bệnh đứng trong thư phòng của Tần Khả, trông biểu cảm vô cùng lo lắng.
"Tiểu thư Tần, ngài đã mang thai... được ba tuần." Tất cả các chỉ tiêu cho thấy, Tần Khả và quả trứng được thụ tinh đều rất khỏe mạnh, nhưng bác sĩ vẫn dè dặt báo cáo giống như túi thai nằm ngoài tử cung.
Dĩ nhiên nguyên nhân là, dù có là nhóm bác sĩ tư nhân của Hoắc gia, thì bọn họ đã sớm biết đầu óc của vị chủ nhân trẻ tuổi Hoắc gia có hơi bệnh, có suy nghĩ thế nào với đời sau của mình.
Tần Khả day ấn đường:
"Tôi biết rồi." Bác sĩ lại hỏi một cách dè dặt:
"Vậy chuyện này, bên Hoắc tổng có cần chúng tôi..." "Không cần, chuyện này để tôi nói là được. Mọi người về đi." Tần Khả nói xong, thì nhìn thấy vị bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm ―― giống như vừa sống sót sau tai nạn vậy.
Tần Khả thấy có chút buồn cười.
Chờ nhóm bác sĩ tư nhân rời đi, Tần Khả ngồi trong thư phòng một lát, tâm trạng vừa kỳ diệu lại vừa phức tạp. Cô vô thức sờ bụng một cái.
Chỉ mới ba tuần, đương nhiên nơi đó sẽ không có cảm giác gì, chẳng qua biết nơi này có nhiều thêm một sinh mệnh nhỏ, thì loại tâm trạng này vẫn hết sức kì lạ.
Tần Khả suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi một dãy số.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Tiểu thư Tần?" Trong điện thoại là một giọng nam, chủ nhân giọng nói này là trợ lí đặc biệt của Hoắc Tuấn.
Xưng hô "Tiểu thư Tần" là yêu cầu của Hoắc Tuấn đối với người bên cạnh, theo như lời anh nói, thì anh rất thích cách gọi "Vợ hoặc bạn đời của Hoắc Tuấn", nhưng anh biết so với danh hiệu "Phu nhân Hoắc gia" gắn liền với Hoắc gia, thì Tần Khả xứng đáng nhận được tôn trọng bằng một tên gọi khẳng định bản thân.
Dần dà, người hầu Hoắc gia hoặc cấp dưới trong công ty biết rõ tình hình của Hoắc gia, đều gọi Tần Khả là "Tiểu thư Tần".
Đầu ngón tay Tần Khả giật giật.
"Hoắc tổng của các anh có ở công ty không?" "Có, bây giờ Hoắc tổng đang họp, tôi có thể giúp ngài chuyển điện thoại cho ngài ấy." ――
Với Hoắc Tuấn mà nói Tần Khả chính là ngoại lệ duy nhất, cho nên dù có bất tiện quấy rầy đến cuộc họp thì Hoắc Tuấn cũng sẽ vì cuộc gọi của Tần Khả mà tạm dừng ―― trợ lí không biết đến điều này đều đã bị cuốn gói.
Tần Khả:
"Không cần... Lát nữa tôi sẽ đến công ty, chờ anh ấy kết thúc cuộc họp thì nói cho anh ấy, không cần phải quấy rầy." "Vâng, tiểu thư Tần." *
Tài xế Hoắc gia đưa Tần Khả đến dưới lầu tổng công ty Hoắc Tuấn làm việc.
Trợ lí của Hoắc Tuấn đã sớm tự mình xuống lầu chờ ở phía trước sảnh. Đối với gương mặt và thân phận của vị trợ lí đặc biệt Hoắc tổng thì cấp dưới trong công ty đã quá quen thuộc, vừa nhìn thấy anh ta đứng ở ngoài sảnh, thì không ít nhân viên ra vào đều vô cùng tò mò.
"Hình như đang chờ đón ai đó." "Trợ lí đặc biệt của Hoắc tổng, vậy thì không khác lắm so với tự ngài ấy tới đón, phải là đối tác có giá trị con người tới cấp bậc nào mới được như vậy nhỉ?" "Không nghĩ ra được... Hạng mục lớn trong năm nay, vị này cũng không có tự ra trận như vậy mà?" "Đúng đó, thật là kỳ quái, chẳng lẽ gần đây công ty có động thái lớn gì sao?" "―― ngàn vạn lần đừng mà, cũng sắp đến cửa ải cuối năm rồi, vốn dĩ đã bận thành chó, nếu lại đẩy nhanh tiến độ hạng mục, vậy mặc kệ có bao nhiêu tiền thưởng, tôi cảm thấy bản thân vì kiếm tiền mà có thể sẽ mất mạng đấy." "Tôi cũng vậy." "Này này, trợ lí chuyển động, đi qua đó đi qua..." Hễ người có lý do dừng lại bên trong sảnh lớn, lúc này hoặc sáng hoặc tối, gần như không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về hướng mà vị trợ lí đặc biệt kia đang đi tới.
Theo tầm mắt của mọi người, chỉ thấy một người thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, trên người mang khí chất của cô gái nhỏ lại mang chút khí chất nữ sĩ, xuất hiện trước cửa lớn công ty.
Trên người cô mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng vừa người, bên trong mặc chiếc áo lông cao cổ màu đen tuyền cùng với chiếc quần jean màu xanh đậm, chân đi một đôi boot nhỏ, đường cong trên cơ thể cô gái mềm mại lại thon dài. Tóc không làm kiểu phức tạp, chỉ buộc thành đuôi ngựa trông nhẹ nhàng thoải mái, trên mặt cũng chỉ đánh một lớp phấn mỏng. Nhìn từ khí chất thì khó phân biệt được tuổi tác, nhưng trông từ phong cách quần áo thì cũng biết được đây tuyệt đối không phải office lady thường ngồi trong văn phòng.
Nhưng gương mặt kia quả thật là không chút tì vết, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái liền có cảm giác như vừa thấy cảnh đẹp ý vui.
"Tiểu thư Tần." Vị trợ lí cung kính lễ độ mời người đi đến thang máy chuyên dụng bên kia.
Nhũng người lén vây xem càng kinh ngạc.
"Rốt cuộc đây là ai, không giống như đối tác chút nào?." "Nhìn phong cách quần áo và gương mặt, càng giống sinh viên vừa tốt nghiệp không bao lâu... Nhưng khí chất lại không quá giống, thật là kỳ quái." "Mấy người có nghe thấy trợ lí Tôn xưng hô với cô ấy không?" "Gì cơ?" "Tôi nghe thấy, hình như là kêu tiểu thư Tần." "Tần... Tôi nghĩ tới một người, có quan hệ với Hoắc tổng." "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi cũng nghĩ đến." "Điên rồi điên rồi, tôi phải gửi tin nhắn vào nhóm chat của bộ phận chúng tôi ―― Hoắc tổng kết hôn chín năm, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy vợ của ngài ấy!" "Mấy người vừa nói cô gái kia chính là bà Hoắc trong tin đồn?! Này này này cũng quá trẻ tuổi rồi!" "Cũng không hẳn là nhỏ tuổi, hình như đã 27, 28 tuổi? Nhưng mà nhìn bề ngoài thì trông nhỏ tuổi thật." "Wow, từ sớm tôi đã muốn gặp vị có thể thuần phục được Hoắc tổng trong truyền thuyết... Tôi thật sự đã được nghe rất nhiều về cô ấy." "Này còn nữa... Tôi nghe nói hai người bọn họ quen biết nhau từ thời trung học, hồi đó vì cô ấy mà Hoắc tổng có thể điên đến mạng cũng không cần." "Anh không theo kịp tin tức của hội chị em gì cả, không phải hồi đó, mà là đến nay vẫn thế. Nhất định anh chưa nghe về việc hai năm trước vì muốn kích vợ ngài ấy về nước mà Hoắc tổng đã làm ra chuyện gì nhỉ? Tới đây tới đây tới đây, tôi phổ cập khoa học cho anh, tới lúc đó anh sẽ biết vì sao quy tắc đầu tiên trong công ty chính là cách xa Hoắc tổng cái người điên kia ra một chút..." "..." Thời điểm cả công ty vì Tần Khả đến mà trò chuyện đến sôi sùng sục, thì Tần Khả đã theo vị trợ lí đặc biệt của Hoắc Tuấn, đi thang máy chuyên dụng lên thẳng đến tầng họp.
Sau khi ra khỏi thang máy chính là tầng mà Hoắc Tuấn làm việc, hiển nhiên tất cả cấp dưới đều đã được trợ lí Tôn dặn dò từ trước, nên lúc này mỗi một người đi qua đều chủ động chào hỏi Tần Khả.
Trợ lí Tôn dẫn Tần Khả tới khu nghỉ ngơi bên cạnh phòng họp.
"Tiểu thư Tần, cuộc họp của Hoắc tổng vẫn chưa kết thúc, cho nên tôi nghe theo ý ngài, không quấy rầy tới ngài ấy. Ngài chờ ở chỗ này một lát, để tôi đi vào thông báo." "Không cần." Tần Khả cười cười.
"Tôi ở đây chờ anh ấy là được rồi." Trợ lí Tôn do dự.
――
Làm trợ lí của Hoắc Tuấn, hơn nữa còn là một trong số ít người có thể kiên trì làm hai năm, anh ta biết rõ trọng tâm trong nguyên tắc cân bằng giữa sinh hoạt và công việc của Hoắc Tuấn, thì quan trọng nhất chính là mọi việc lấy Tần Khả làm trọng.
Cuối cùng hiện tại cũng để cho anh ta gặp được hai lựa chọn khó khăn nhất, bất luận là có làm theo hay không, thì dường như anh ta cũng đã vi phạm đến nguyên tắc quan trọng nhất của Hoắc tổng.
Cảm giác như mình đã mò tới ranh giới cuối cùng của kiếp sống nghề nghiệp khiến cho trên đầu của anh ta cũng sắp đổ mồ hôi hột.
Tần Khả nhận lấy ly cà phê được chuẩn bị bởi nhân viên trước quầy lễ tân ở tầng này, sau khi nhẹ giọng nói cảm ơn, vừa quay đầu lại thì phát hiện trợ lí của Hoắc Tuấn vẫn đứng bên cạnh sô pha như cũ, ánh mắt trông đầy rối rắm.
Tần Khả vừa suy nghĩ thì biết được nguyên nhân.
Cô cười khẽ:
"Không sao, nếu có chuyện gì thì anh cứ nói là tôi yêu cầu." "..." Trợ lí vừa nghe lời này, thì như được đại xá lập tức hướng Tần Khả cúi đầu.
"Vậy nếu tiểu thư Tần có yêu cầu gì, thì cứ cho người thông báo với tôi một tiếng ―― tôi đi xử lí công việc trước." "Được." *
Cũng do Tần Khả đến đúng dịp, đây chính là cuộc họp tổng kết cuối năm, các bộ phận báo cáo đều chiếm không ít thời gian, chờ đến khi kết thúc, lúc mọi người nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp, cách mấy mét từ sàn nhà trắng như tuyết, trông thấy sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã tối đen.
Toàn bộ tầng này đều là khu vực làm việc của Hoắc Tuấn, cho dù đã ra khỏi phòng họp cũng không ai dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có một hai tiếng bàn bạc hạ tới mức thấp, đa số người còn lại đều im lặng không nói.
Chỉ là mấy người đi đầu vừa bước qua chỗ ngoặt ở hành lang, thì tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi, trong không gian lớn như vậy mấy người họ có thể thấy rõ ―― chói mắt nhất, đại khái chính là khu nghỉ ngơi bên tay phải, cái người đang ngủ trên tay vịn của ghế sô pha mềm mại.
Đội ngũ đằng trước, mấy người không hẹn mà cùng ngừng chân.
Có người nhíu mày, thấp giọng hỏi:
"Đây là nhân viên của bộ phận nào... Tại sao lại chạy tới đây ngủ? Có phải chê tính tình gần đây của Hoắc tổng rất tốt phải không?" "Không phải bộ phận chúng tôi." "Tôi cũng không biết. Hình như chưa thấy bao giờ." "Tuổi rất nhỏ, thực tập à?" "Thực tập thì sao có thể lên được tầng này?" "Bất kể là bộ phận nào, trước cứ đánh thức đi, nếu không đợi lát nữa Hoắc tổng đi ra gặp phải lại tức giận, dù có là bộ phận nào cũng không có trái ngon mà ăn đâu." "Cũng đúng. Để tôi." Đang nói chuyện, đi ra khỏi bọn họ là một vị OL* đã được bốn mươi mấy tuổi giàu kinh nghiệm, đôi giày cao gót giẫm lên sàn nhẹ nhàng bước tới.
(*: Office Lady)
Bà cúi người, có lẽ là nằm ở đó nên cô gái khó chịu nhíu mày lại trông vô cùng mệt mỏi đã khiến cho bản năng người mẹ trong bà dâng lên, vì vậy mà theo bản năng động tác đẩy cũng rất nhẹ.
"Này em ơi, em ơi...?" Tần Khả mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đèn thủy tinh treo trên trần nhà chiếu sáng lên mặt sàn trắng như tuyết, chiếu qua trước mắt Tần Khả một khoảng trắng bệch. Ý thức của cô hỗn độn vài giây, rồi lý trí mới chậm rãi trở về.
"Tại sao lại ngủ ở đây? Cô là nhân viên bộ phận nào? Sao lại lên được tầng này?" "... À." Tần Khả xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.
Quả nhiên thời kỳ đầu mang thai là việc rất khổ sở ―― bằng không lấy lực tự chủ của cô, thì dù có mệt nhọc, cũng sẽ không ngủ thiếp đi ở chỗ này.
Tần Khả đứng lên:
"Tôi..." Không đợi cô nói xong, đột nhiên cách đó không xa chỗ mấy người kia đang đứng, nghe thấy có người hướng ra sau lưng bọn họ lên tiếng:
"... Hoắc tổng." "Đứng ở đây làm gì vậy?" Giọng nói quen thuộc từ xa tới gần, chẳng qua là còn mang thêm vẻ nghiêm túc và lạnh nhạt mà Tần Khả chưa từng biết tới.
Tần Khả giật mình, đột nhiên trong lòng có hơi hoảng hốt.
Quả thật đây là lần đầu tiên cô tới nơi làm việc của Hoắc Tuấn, đã quen với dáng vẻ người đàn ông ở trong nhà trông chẳng trưởng thành lên được chút nào, ngược lại sự ấu trĩ càng ngày càng tăng theo tuổi tác, bất chợt vừa nghe ngữ khí khi anh làm việc, thì trong lòng liền dâng lên cảm xúc phức tạp lại buồn cười.
Vừa chớp mắt một cái, thì ra đã cùng anh trải qua nhiều năm như vậy.
Có lẽ đứa bé này, cũng đã tới đúng lúc rồi.
"... Em ơi??." Người bên cạnh hạ thấp giọng gọi ý thức Tần Khả về lần nữa, sau khi cô hoàn hồn thì không khỏi cười tự giễu ―― Tại sao đột nhiên lại nghĩ nhiều như vậy, xem ra mang thai thật sự rất dễ làm cảm xúc tăng lên.
Nghĩ như vậy, Tần Khả khẽ mỉm cười với đối phương.
"Cảm ơn ngài. Có điều tôi không phải nhân viên của công ty, tôi là lên đây tìm người." "Tìm người sao lại tìm ở trên đây, khu làm việc ở tầng này đều thuộc về ――" OL ngừng lại, rồi chợt bừng tỉnh,
"Cô tới tìm Hoắc tổng?" "Vâng." Tần Khả gật đầu, tầm mắt lướt qua người bên cạnh, nhìn vào giữa nhóm người đang đứng cách đó không xa.
Cũng đúng lúc này, từ trong hành lang dài Hoắc Tuấn đi ra.
Có lẽ là nhiều năm sinh hoạt chung đã tạo nên thần giao cách cảm, từ giữa mấy người đó đi ra, Hoắc Tuấn vừa nhấc mắt lên, ánh mắt hai người liền nhìn thẳng vào nhau.
Hoắc Tuấn đứng lại, bỗng hoàn hồn, bước nhanh về phía trước:
"Tần Tần?" Loại xưng hô thân mật này khiến cho tất cả mọi người đang đứng tại đây đều sửng sốt.
Mấy giây sau, tất cả mọi người cùng chuyển tầm mắt đến trên người Tần Khả, đều mang theo vẻ tò mò và đánh giá.
Nét mặt Hoắc Tuấn không tốt nhíu chặt mày:
"Sao không có ai thông báo cho anh là em tới công ty?... Có phải em chờ rất lâu rồi không?" "Là em không cho trợ lí của anh quấy rầy cuộc họp." Tần Khả hơi do dự, ánh mắt khẽ lướt qua sau lưng Hoắc Tuấn, rồi mới đưa tầm mắt về. Cô hạ thấp giọng:
"Em có chuyện cần nói với anh, nhưng chỗ này không tiện cho lắm, bọn mình vào văn phòng của anh nói đi." "Được." Hoắc Tuấn đồng ý, cơ thể theo bản năng kéo Tần Khả sát vào trong ngực mình.
Hai người đi ra ngoài, mấy người sau lưng thì mang vẻ mặt phức tạp mơ hồ còn nghe có tiếng nói chuyện truyền tới:
"Lần sau không cần tới như vậy, có chuyện gì thì em để bọn họ thông báo với anh, anh về nhà là được..." Chờ bóng dáng hai người khuất dần khỏi tầm mắt, mấy người ngơ ngác nhìn nhau, rồi bắt đầu đi tới thang máy.
"Mở rộng tầm mắt." "Đúng đấy, lúc sống còn có thể nghe thấy Hoắc tổng nói chuyện dịu dàng như vậy." "Lần đầu tiên thấy phu nhân Hoắc gia, so với trong tưởng tượng của tôi thì trông trẻ tuổi đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng mà không hiểu sao trước kia lại có người vui đùa nói cô ấy là Tô Đát Kỷ[1] của Hoắc gia, hôm nay vừa thấy, rốt cuộc cũng hiểu rõ." "Ha ha ha, nhìn dáng vẻ Hoắc tổng vừa thấy cô ấy thì đôi mắt đều không dời đi được, lời này quả thật không sai." "..." *
Bên trong văn phòng của Hoắc Tuấn.
Cơ thể người đàn ông cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới hé miệng, khó khăn lắm mới tìm về được giọng nói của mình:
"... Em nói cái gì?" So với người nào đó thì thời gian tiếp thu tin tức còn sớm hơn rất nhiều, Tần Khả trông vô cùng bình tĩnh. Ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng ổn định, vẻ mặt cô bình tĩnh lặp lại một lần.
"Em có thai." Ánh mắt và cơ thể của Hoắc Tuấn đều vô cùng cứng ngắc:
"Ai..." "Nếu anh dám hỏi là của ai, vậy thì bắt đầu từ hôm nay ôm chăn gối xuống sàn nhà mà ngủ." Cuối cùng Hoắc Tuấn cũng lấy lại tinh thần, bởi vì quá kinh ngạc mà trên gương mặt tuấn tú là đủ loại cảm xúc ảo não phẫn nộ đan xen, lại còn có chút dữ tợn:
"Anh mỗi lần đều ―― sao có thể?" Tần Khả có hơi mệt mỏi, tựa lưng vào ghế sô pha, giọng điệu uể oải:
"Em đã sớm nói với anh. Tỷ lệ ngừa thai của thứ đó cũng không phải là trăm phần trăm." "..." Hoắc Tuấn xanh mặt, không nói lời nào.
Tần Khả quan sát phản ứng của anh, lại qua vài giây, dường như nhịn cười không được, nhẹ giọng hỏi:
"Anh thật sự ghét trẻ con đến vậy à?" Hoắc Tuấn nhíu mày, im lặng một lúc lâu, sau đó anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Khả, ôm cô gái vào trong lồng ngực, mang tâm trạng phức tạp ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng nói:
"Anh chỉ là không hy vọng có người khác phân đi lực chú ý của em với anh, nếu như có con... Vậy nhất định em sẽ không yêu anh giống như trước nữa." Tần Khả sửng sốt, không khỏi mỉm cười.
"Con là con, anh là anh, hai người không giống nhau ―― Chẳng lẽ đến chuyện này em còn không thể phân biệt được hay sao?" "..." Hoắc Tuấn chỉ càng vòng chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô, nhưng không nói chuyện.
Tần Khả do dự, nhẹ giọng nói:
"Nếu anh thật sự không muốn đứa bé, vậy chúng ta phá nó là được." Vừa dứt lời, Tần Khả liền cảm giác được người đang ôm mình bỗng trở nên cứng đờ.
Lại qua vài giây, cô nghe thấy người phía sau rầu rĩ thấp giọng nói:
"Nhưng mà làm vậy, đối với thân thể của em sẽ không tốt." Tần Khả suy nghĩ,
"Thật ra thì trên lý thuyết, mang thai mười tháng sảy thai và sinh non, đều có hại đến thân thể." "..." Hoắc Tuấn càng hạ thấp giọng, anh vùi đầu vào hõm cổ cô gái, khẽ cọ lên mái tóc dài mềm mại của cô, dường như có chút rầu rĩ không vui:
"Xin lỗi, Tần Tần, là lỗi của anh..." Tần Khả càng không nhịn cười được.
"Anh có lỗi gì? Anh là giám đốc sản xuất chẳng lẽ lại đổ tội cho áo mưa vì đã không thực hiện đúng chức trách?" Hiển nhiên Hoắc Tuấn không có tâm trạng đùa giỡn với cô.
Không biết sự yên lặng đã kéo dài trong phòng làm việc tới bao lâu, thì Tần Khả mới nghe thấy Hoắc Tuấn khàn giọng hỏi:
"Vậy Tần Tần, còn em?" "Hả? Em cái gì?" "Đứa bé này, em muốn giữ nó lại sao?" Ở bên tai cô Hoắc Tuấn than nhẹ:
"Khi đó Hoắc Cảnh Ngôn nói với anh, anh nên hỏi ý kiến của em. Có làm mẹ hay không đều là quyền lợi của em, em có quyền lựa chọn... Anh ta nói đúng, nhưng anh vẫn luôn ích kỉ không muốn cho em có lựa chọn này." Hoắc Tuấn nói xong, qua một lúc lâu, Tần Khả mới khẽ cử động. Cô nhẹ nhàng kéo Hoắc Tuấn đang ôm mình ra, xoay người, đối mặt với anh.
"Em vốn là sao cũng được. Có hay không, với em mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cuộc đời của em sẽ không vì một đứa bé có tồn tại hay không mà phát sinh ra biến đổi gì lớn cả." "Vậy bây giờ còn giống không?" "... Ừm." Dường như Tần Khả có hơi ngượng ngùng, cô khẽ cười một cái:
"Hoắc Tuấn, rất thần kỳ." Cô duỗi tay kéo tay Hoắc Tuấn đặt lên trên bụng mình:
"Khi em nghĩ tới ở đây đang có một sinh mệnh nhỏ đang từng chút lớn lên, nghĩ đến dòng máu chảy trên người nó chính là của hai ta, nghĩ đến nếu sau này nó lớn lên, một nửa giống anh, một nửa giống em... đây là lần đầu tiên em có tưởng tượng như vậy. Mà ý nghĩ này, không giống như tất cả những vui buồn mà em đã trải qua, mà giống như một sự tồn tại của kỳ tích vậy." Tần Khả dừng lại, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào ánh mắt Hoắc Tuấn.
"Anh thật sự không chờ mong nó đến sao? Nếu không, vậy chúng ta phá nó, về sau sẽ không nhắc lại chuyện này; nhưng nếu anh cũng mong đợi giống như em, vậy chúng ta sẽ sinh nó ra được chứ? Anh không muốn nhìn xem, rốt cuộc nó có bộ dạng thế nào, càng giống ai hơn sao?" "..." Đồng tử Hoắc Tuấn khẽ run, mấy giây sau anh thấp giọng cười một tiếng, âm thanh khàn khàn mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Hoắc Tuấn cúi người, ôm chặt cô gái trước mặt, ở bên tai cô cười khổ:
"Em đang giở trò vô lại với anh đấy, Tần Tần..." "―― Sao em lại giở trò vô lại?" Tần Khả vô tội trừng mắt.
"Không phải em đưa quyền lựa chọn cho anh à?" Hoắc Tuấn dán sát bên lỗ tai cô, nhẹ giọng than thở:
"Em cũng đã nói như vậy rồi, anh làm sao có thể ―― tàn nhẫn nói với em anh không có mong đợi nó giống như em, sau đó muốn em bỏ sự mong đợi đó đi?" Tần Khả rủ mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Anh mới là giở trò vô lại mà? Em không tin là chút mong đợi anh cũng không có, bây giờ lại đùn đẩy suy nghĩ muốn sinh nó ra lên trên người em." "..." Hoắc Tuấn không lên tiếng.
Anh ôm Tần Khả, hai người yên lặng dựa vào nhau. Không biết qua bao lâu, thời điểm Tần Khả gần như ngủ thiếp đi trong lồng ngực của Hoắc Tuấn, thì cô mới nghe bên tai truyền tới tới một giọng nói dường như rất xa xôi.
"Tần Tần, em nói... đứa bé sẽ là con trai hay con gái đây?" "Không biết." Tần Khả yên lặng cong môi,
"Anh hy vọng nó là con trai hay con gái?" "Ừm, con gái đi." "... Tại sao?" "Nếu là con trai, vậy có thể nó sẽ rất giống anh. Hơn nữa nghĩ đến về sau lại thêm một thằng nhóc khiến anh ghen tị, anh đã cảm thấy tâm trạng rất khó chịu." "..." Tần Khả nhẹ giọng cười.
"Được, vậy hy vọng, đây sẽ là một bé gái." Chú thích: Tô Đát Kỷ[1]: Là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu thứ hai của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Bạn Phưn có lời muốn nói: Vô cùng vô cùng vô cùng cảm ơn bạn Muur_Feng đã tặng cho mình hai chương cuối phiên ngoại (ˆ⌣
ˆԅ). Không nhờ có bạn chắc tui còn đang nhây tới giờ chưa edit xong chương này luôn quá kkkk. Yêu bạn nhiều nhiềuuuu <3 (~ ̄
³ ̄
)~