Luôn Có Người Đợi Anh

Chương 42

Liên Gia Kỳ từ tòa nhà chọc trời của trụ sở chính của công ty bước ra thì trời đã tối đen như mực.

Xử lí công việc ở văn phòng cả ngày khiến anh hơi mệt mỏi, nhưng anh vẫn lái xe đến một quán bar thể thao. Anh và Tằng Thiếu Hàng đã hẹn nhau tối nay cùng xem trận bóng đá truyền hình trực tiếp ở đây.

Xem bóng đá ở bar là sở thích từ thời Liên Gia Kỳ còn đi học ở Anh. Văn hóa bóng đá rất phổ biến ở đây. Các quán bar luôn là nơi tốt nhất cho các fan hâm mộ. Họ thích sợ náo nhiệt và rượu bia nên đã coi quán bar là sân vận động thứ hai của trận cầu náo nhiệt.

Trên đường đến đây, Liên Gia Kỳ phát hiện ra xe mình sắp hết xăng bèn dừng ở một cây xăng để đổ. Sau khi đổ đầy bình xăng, chuẩn bị trả tiền nhưng rút ví ra xong, anh cầm mãi mà không móc tiền ra.

Trong ví của anh không phải là không có tiền. Tuy không mang theo nhiều tiền mặt nhưng cũng phải một hai nghìn tệ. Một hai nghìn tệ này xếp tập dày cộp ở một ngăn. Ngăn kia chỉ có duy nhất một tờ một trăm tệ mới cứng. Một tờ và một tập, một sự đối lập rất rõ ràng.

Tờ một trăm tệ ở một mình này là tiền Điền Điền trả anh hôm đó. Khi cho tiền vào ví, anh cũng không hiểu thế nào mà lại đặt tờ tiền này ở riêng một ngăn, không muốn nó lẫn với những tờ tiền khác.

Nhân viên thu ngân của cây xăng đợi có chút hiếu kì. Ban đầu cô ta nghĩ, người đàn ông mặc đồ này quên không để tiền vào ví sao? Nhưng liếc mắt thì thấy rõ ràng trong chiếc ví da có tập tiền dày cộp. Sao không trả tiền nhỉ?

Nhân viên thu ngân liếc nhìn khiến Liên Gia Kỳ sực tỉnh, nhận ra mình có chút lơ đãng. Anh vội rút mấy tờ một trăm tệ ra trả tiền. tất nhiên, anh không hề dùng tờ tiền Điền Điền trả.

Khi Liên Gia Kỳ đến quán bar, Tằng Thiếu Hàng đã đợi anh ở đó. Còn khoảng gần nửa tiếng nữa, trận đấu bóng mới bắt đầu. Màn hình ti vi lớn đang chiếu mục tin tức giải trí.

Vừa ngồi xuống, Liên Gia Kỳ liền thấy ngay khuôn mặt Hạ Lỗi trên màn hình ti vi. Anh ta trả lời phỏng vấn cùng mấy diễn viên chính đóng bộ phim truyền hình nào đó. Tuy ngồi bên các diễn viên nổi danh nhưng vẻ ngoài tuấn tú và nụ cười rạng rỡ của anh ta lại nổi bật và thu hút sự chú ý của khán giả không kém gì các ngôi sao kia.

Người dẫn chương trình giới thiệu:

“… Yêu em không có lý do, bộ phim tình cảm lãng mạn đô thị này đang trong quá trình ghi hình. Bộ phim có sự tham gia diễn xuất của các ngôi sao được nhiều người hâm mộ. Từ khi bấm máy, bộ phim đxa thu hút được rất nhiều sự chú ý. Sau khi chọn được Lê Hiểu và Tạ Bội Bội vào vai nam nữ chính, họ đã nhanh chóng trở thành nhân vật tiêu điểm của các phương tiện truyền thông. Còn người đóng vai nam thứ, người mới Hạ Lỗi cũng vì tham gia bộ phim này mà trở nên nổi tiếng, được đạo diễn đánh giá là sẽ có tiền đồ sáng lạn…”

Thấy Liên Gia Kỳ vừa ngồi xuống đã dán mắt vào bản tin giải trí trên ti vi, Tằng Thiếu Hàng cảm thấy có chút là lạ.

“Gia Kỳ, cậu bắt đầu có hứng với những tin tức giải trí từ bao giờ thế? Trước đây cậu vốn không xem chương trình này mà.”

Liên Gia Kỳ ngoái đầu lại thản nhiên nói:

“Ồ! Tôi tiện xem thôi mà.”

Tằng Thiếu Hàng cũng liếc mắt nhìn, vừa đúng lúc quay đến khuôn mặt Hạ Lỗi. Hai cô gái ngồi bên cũng thốt lên:

“Á! Thật là đẹp trai! Giới điện ảnh lại có một khuôn mặt mới đẹp trai rồi. Với khuôn mặt đó, tớ dám cá anh chàng này chắc chắn sẽ nổi danh.”

Cô gái kia còn kích động hơn:

“Là Hạ Lỗi. Tớ đã gặp anh ấy rồi. Anh ấy là người thành phố G chúng ta. Trước đây anh tràng này đẹp trai nổi tiếng ở trường cấp ba số hai của thành phố G đấy. Khi đó, tớ đang học ở trường cấp ba số một. Tớ thường cùng mấy cô bạn cùng trường kết thành nhóm hâm mộ anh ấy. Khi đó, trong trường thường có nữ sinh mến mộ chạy đến ngắm anh chàng đẹp trai này, đẹp đúng như lời đồn

“Đệ nhất mỹ nam trường cấp ba số hai”.”

Tằng Thiếu Hàng nghe liền nhớ lại. Hạ Lỗi là người thành phố G, đã từng học trường cấp ba thành phố G. Anh nhớ khi Điền Điền đến làm ở vườn hoa từng viết trong sơ yếu lí lịch là học ở trường cấp ba số hai của thành phố G. Tuổi tác Hạ Lỗi và Điền Điền không cách nhau là mấy. Theo đó, có lẽ Điền Điền cũng biết anh chàng nổi danh trong trường này.

Vừa nghĩ, Tằng Thiếu Hàng vừa buột miệng lên tiếng:

“Trước đây, Hạ Lỗi học ở trường cấp ba số hai của thành phố G. Tôi nhớ Điền Điền cũng học ở trường đó. Có khi cô ấy quen ngôi sao tương lai này cũng nên.”

Liên Gia Kỳ im lặng một lát rồi lên tiếng:

“Vâng. Cô ấy quen. Cô ấy và Hạ Lỗi không chỉ học cùng trường cấp ba số hai mà còn là hàng xóm tầng trên tầng dưới, quan hệ rất tốt.”

Tằng Thiếu Hàng sững người.

“Hả? Sao cậu biết?”

“Lần đó, khi Điền Điền nói tôi gây tai nạn rồi bỏ trốn trước mặt các phóng viên, tôi đã không thể kìm nén được cơn giận dữ của mình, lao đến nhà họ Diệp và xảy ra xô xát với cô ấy ở ngoài cầu thang. Khi đó, Hạ Lỗi lập tức lao ra bảo vệ cô ấy.”

Tằng Thiếu Hàng biết chuyện Liên Gia Kỳ và Điền Điền to tiếng lần đó nhưng chi tiết này thì anh không hề biết. Vừa nghe thế, anh liền nói:

“Cậu ta xông ra bảo vệ cô ấy. Nói như vậy quan hệ giữa hai người họ rất than thiết rồi. Liệu… cậu ta có phải là bạn trai của Điền Điền không?”

Liên Gia Kỳ trả lời rất ngắn gọn:

“Tôi không biết.”

Anh vừa nói vừa nhấp một hớp bia. Không biết tại sao, loại bia Blue Ribbon này vốn dễ uống mà vào trong miệng anh lại có vị đắng chát nhè nhẹ.

Còn Tằng Thiếu Hàng bỗng hiểu ra tại sao Liên GIa Kỳ lại chú ý đến bản tin giải trí vốn chẳng bao giờ để ý như vậy.

“Không thể nào. Điền Điền chưa bao giờ nói với em chuyện cô ấy có bạn trai. Cô ấy cũng chưa bao giờ nhắc tới cậu Hạ Lỗi này. Trông cô ấy chăm sóc ang sen của Liên Gia Kỳ như vậy, em còn đoán cô ấy vì cảm kích trước sự quan tâm của Liên Gia Kỳ thành ra cũng thích cậu ấy rồi cơ.”

Sau khi nghe chồng đi xem bóng đá về kể chuyện xảy ra ở quán bar, Lục Hiểu Du khó tin mở to đôi mắt.

“Cô ấy thật sự chưa từng nhắc đến sao?”

“Một chút cũng không.”

“Nhưng nghe giọng của Liên Gia kỳ thì quan hệ giữa họ rất tốt đấy.”

Lục Hiểu Du hiểu ra.

“Thảo nào Liên Gia kỳ rõ ràng động lòng mà vẫn không bày tỏ như vậy. Chưa biết chừng là vì cậu Hạ Lỗi này.”

“Còn phải nói sao? Chắc chắn là thế rồi. Gia Kỳ như chim sợ cành cong. Năm đó, tạ Uẩn Nhã đột nhiên bị anh chàng đẹp trai thuở thanh mai trúc mã cướp đi. Nếu anh là cậu ấy, anh cũng không muốn biết núi có hổ mà vẫn cứ tiến vào đâu. Hơn nữa em còn không biết con người cậu ấy sao? Luôn cho rằng quân tử không cướp người yêu của người khác.”

“Uẩn Nhã cũng không muốn làm tổn thương Gia Kỳ, nhưng thế giới tình cảm không thể dành cho ba người. Chỉ có thể chọn một trong hai thì tất phải hi sinh một người. Một người chịu đau khổ còn tốt hơn là cả ba người phải chịu giày vò. Em cảm thấy khi đó Liên Gia Kỳ buông tay là đúng. Dù Uẩn Nhã có tiếp tục ở bên cậu ấy thì hai người cũng chẳng thể nào vui vẻ được.”

Tạ Uẩn Nhã, bạn gái cũ của Liên Gia Kỳ là bạn đại học, cũng như Tằng Thiếu Hàng và Lục Hiểu Du.

Khi đó, Tạ uẩn Nhã là cháu gái của phó hiệu trưởng trường. trước mười tám tuổi, cô ấy sống ở Đường Châu, lớn lên cùng bà ngoại, một diễn viên kịch sân khấu. Cô có thể đánh đàn tì bà, hát Côn Khúc [1] , là cô gái yểu điệu thục nữ cổ điển. Không biết có phải từng học qua diễn kịch hay không mà ánh mắt cô đặc biệt đẹp. Khi nhìn người khác, cho dù chỉ là liếc qua cũng khiến người khác mê mẩn.

Trong buổi đón tân sinh viên, Tạ Uẩn Nhã mặc sườn xám ôm tì bà lên sân khấu hát Côn Khúc khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Cô nhanh chóng trở thành đối tượng theo đuổi của các nam sinh trong toàn trường. Khi mạng nội bộ của trường bầu chọn hoa khôi, số phiếu của cô đứng thứ hai.

Năm Tạ Uẩn Nhã vào học, Liên Gia kỳ vừa từ Anh trở về học năm thứ tư. Nét đẹp cổ điển của cô gái này đã khiến anh, người suốt ba năm đại học chưa từng để ý đến bất kỳ cô gái nào rung động. Để có thể theo đuổi cô ấy, khi đó anh đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Lục Hiểu Du cũng giúp anh không ít.

Khi đó Tạ Uẩn Nhã và Lục Hiểu Du cùng học bộ môn nghệ thuật trong trường, quan hệ rất thân thiết. Vì cô ấy rất hiểu Tạ Uẩn Nhã nên đã giúp Liên Gia Kỳ lên kế hoạch theo đuổi có tính khả thi cao. Sau hàng loạt đợt tấn công, cộng thêm bản thân Liên Gia Kỳ cũng khá ưu tú, cuối cùng Tạ Uẩn Nhã cũng gật đầu nhận lời làm bạn gái anh.

Tình cảm này phát triển thuận buồm xuôi gió. Vấn đề xuất hiện vào mùa hè năm Tạ Uẩn Nhã tốt nghiệp đại học. Liên Gia kỳ đưa cô đi Anh chơi. Coi như là món quà cô tặng mừng cô tốt nghiệp. Kết quả, dưới tháp Luân Đôn, nơi có biết bao người đến thăm quan, Tạ Uẩn Nhã bất ngờ gặp lại người con trai hàng xóm hồi nhỏ, năm mười hai tuổi đã cùng bố mẹ di cư sang nước ngoài sống.

“Chào! Chào cô! Xin hỏi… có phải … cô họ Tạ không?”

Một chàng trai Hoa Kiều cao lớn tuấn tú mỉm cười chạy đến bắt chuyện với Tạ Uẩn Nhã. Ban đầu Liên Gia Kỳ không hề để ý. Vì Tạ Uẩn Nhã vốn mang trong mình đậm nét cổ điển phương Đông nên cô thu hút sự chú ý của các chàng trai phương Tây là chuyện bình thường. Nhưng chàng trai này lại hỏi có phải cô ấy họ Tạ không khiến anh có chút kinh ngạc.

Liên Gia kỳ càng kinh ngạc hơn trước thái độ của Tạ Uẩn Nhã. Sau khi sững người, cô ấy bỗng nhìn chàng trai đó vui mừng khôn xiết, nét mặt mừng rỡ như ánh sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.

“Triển Bằng Phi, anh có phải Triển Bằng Phi không?”

“Tạ Uẩn Nhã, đúng là em thật rồi. Phải. Anh là Triển Bằng Phi. Thật là vui khi gặp được em ở đây.”

Xa cách đã lâu, hai người bạn cũ lại gặp được nhau nơi đất khách quê người nên họ càng vui mừng khôn xiết. Tạ Uẩn Nhã luôn miệng cười và xuýt xoa. Cô vốn là một cô gái trầm tĩnh, nhẹ nhàng. Trước dây cô chưa từng tỏ ra vui mừng quá độ như vậy. Lần này, rõ ràng là rất dễ nhận ra niềm vui mừng tột độ trong lòng cô.

Khi đó Liên Gia Kỳ chưa biết được cảnh trùng phùng dưới chân tháp Luân Đôn này sẽ là tai họa trong thế giới tình yêu của anh. Nhưng thấy thái độ vui mừng khác thường của Tạ Uẩn Nhã như vậy, anh cũng cảm thấy có chút kì lạ, bản năng mách bảo mối nguy hiểm phía trước. Anh đã tự an ủi mình. May mà chỉ là kỳ nghỉ ở Anh, mấy ngày nữa là về rồi. Tạ Uẩn Nhã sẽ không đi lại với Triển Bằng Phi này nhiều được nữa.

Tuy nhiên đây là cách nghĩ của anh. Từ sau khi từ Anh trở về, tần suất liên lạc bằng điện thoại và mạng internet của Tạ Uẩn Nhã với Triển Bằng Phi rất nhiều, hơn nữa quan hệ của họ lại càng lúc càng gắn bó. Cô vẫn là bạn gái của anh nhưng anh dần dần cảm thấy trái tim cô càng lúc càng rời xa. Nguyên nhân anh không cần hỏi cũng biết, tất nhiên là vì Triển Bằng Phi.

Trong làng Liên Gia Kỳ thật sự vô cùng cay đắng đau khổ. Việc đưa bạn gái đến Anh du lịch là do anh sắp xếp. Chuyến đi chơi ở tháp Luân Đôn hôm đó cũng là kế hoạch của anh. Nếu thời gian du lịch ở Anh, đến tham quan tháp Luân Đôn sớm một ngày hay muộn một ngày thì đã không gặp Triển Bằng Phi. Anh ta cũng chỉ là du khách từ Pháp bay sang Anh đi nghỉ. Tháp Luân Đôn là điểm đến cuối cùng trong cuộc hành trình của anh ta. Nhưng không sớm cũng không muộn, anh lại chọn ngày hôm đó để đi tham quan tháp Luân Đôn. Điều này dẫn đến cục diện đau khổ khó diễn tả nổi như ngày hôm nay. Anh càng nghĩ càng cảm thấy mình đã mua dây buộc mình.

Từ miệng Tạ Uẩn Nhã, Lục Hiểu Du cũng biết tình cảm giữa đôi bạn tốt này của mình đang đứng trước nguy cơ tan vỡ. Tạ Uẩn Nhã đã thổ lộ đôi chút với người bạn thân của mình. Khi nhắc đến Triển Bằng Phi mắt cô ánh lên lấp lánh, là thứ ánh sáng trước đây chưa từng có. Hồi nhỏ, họ đã lớn lên bên nhau như thế nào; lại trải qua quãng thời gian khó quên như thế nào; sau khi anh ấy theo bố mẹ đi di dân, cô đã đau buồn như thế nào… mười năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ như in Triển Bằng Phi, người anh năm đó. Tình cờ gặp lại dưới chân tháp Luân Đôn, anh ấy vừa gọi, trong nháy mắt cả thế giới như mới lạ khác thường, tươi sáng rực rỡ.

Bất luận là Tạ Uẩn Nhã hay Triển Bằng Phi, cả hai đều không hề quên đối phương. Tuy mất liên lạc trong nhiều năm liền, họ đã từ thiếu niên trở thành thanh niên nhưng phút trùng phùng, họ đều nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hơn nữa, là yêu ngay từ lần gặp lại. Cùng trải qua những năm tuổi thơ tuyệt đẹp, lại thêm nỗi nhớ không thể quên suốt bao nhiêu năm nay, dường như trong phút giây trùng phùng, đôi nam nữ đang tràn trề tuổi xuân này đã nảy nở tình yêu ngay trong trái tim mình.

Tuy rõ ràng biết Liên Gia Kỳ là bạn trai của Tạ Uẩn Nhã nhưng Triển Bằng Phi sống ở phương Tây nhiều năm vẫn tấn công cô quyết liệt. Anh ta cho rằng chỉ cần cô ấy còn chưa kết hôn thì vẫn có quyền lựa chọn. Anh ta muốn cùng người bạn trai bây giờ của cô cạnh tranh đến cùng.

Tạ Uẩn Nhã vì điều này mà cực kì đau khổ. Vì trên phương diện tình cảm này, những gì cô được giáo dục từ trước đến giờ giống như thời cổ đại là một lòng đến cùng. Bà ngoại luôn cảnh cáo cô, cô gái đối với chuyện tình cảm thì nhất định phải hết sức cẩn thận, đừng dễ dàng nhận lời làm bạn gái người ta. Nếu đã chọn ai thì sẽ gắn bó với ngưới đó đến cùng. Chứ thay người này sang người khác thì không thể thật lòng với người ta được.

Đây là yêu cầu của bà ngoại từ trước đến giờ với Tạ Uẩn Nhã. Cô cũng tán đồng cách nghĩ như vậy. Nhưng cô không ngờ mình lại gặp Triển Bằng Phi ở Anh. Sự xuất hiện của anh ta, những đòn tấn công theo đuổi quyết liệt của anh ta đã khiến cô cảm thấy rối tung hết cả lên.

Cô biết mình không nên thay long đổi dạ khi yêu người khác. Liên Gia kỳ là người bạn trai khó mà chọn được, lại đối xử với cô cực kì tốt. Cô vốn định gắn bó với anh trọn đời trọn kiếp. Trong một đêm trăng tuyệt đẹp, cô còn cùng anh thề non hẹn biển. Nhưng số phận như đang trêu đùa cô, khiến cô rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tình yêu Tạ Uẩn Nhã dành cho Triển Bằng Phi ngàng càng không gì ngăn nổi, nhưng trên phương diện lý trí, cô vẫn luôn ép mình không thể nghĩ đến sự thay đổi nào khác. Cô không thể làm như thế. Như thế sẽ làm tổn thương Liên Gia Kỳ. Anh không làm gì sai cả, không đáng phải chịu sự tổn thương như vậy.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Tạ Uẩn Nhã quyết định hi sinh tình cảm của mình. Tuy người cô yêu thực sự là Triển Bằng Phi nhưng cô không thể phụ tình yêu Liên Gia Kỳ dành cho cô. Cô nuốt nước mắt gửi một email nói rõ với Triển Bằng Phi, nói rằng cô không thể tiếp nhận sự theo đuổi của anh vì cô đã là bạn gái của Liên Gia Kỳ. Họ đã có thề hẹn. Cô không thể phản bội lại lời thề ban đầu của mình.

Sau khi gửi email đi, Tạ Uẩn Nhã cắt đứt mọi liên lạc với Triển Bằng Phi. Kết quả, anh ta đã bay đến Trung Quốc trong thời gian ngắn nhất, bất chấp tất cả tìm đến với cô.

“Em không nên như vậy. Em làm như vậy sẽ chỉ khiến ba người đều đau khổ. Tình yêu không phải sự thương xót hay niềm cảm thông. Tình yêu càng không phải thứ bố thí. Nếu anh là Liên Gia Kỳ, anh tuyệt đối không muốn em thương xót, cảm thông và bố thí như vậy.

Sau khi đến tìm Tạ Uẩn Nhã, Triển Bằng Phi lại đến tìm Liên Gia Kỳ. Khi đó, từ chính miệng Triển Bằng Phi, Liên Gia Kỳ mới biết được quyết định cuối cùng của Tạ Uẩn Nhã. Im lặng hồi lâu anh mới khó khăn lên tiếng:

“Nếu bây giờ người Uẩn Nhã yêu là anh thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Anh hãy đưa cô ấy đi đi. Xin anh, nhất định phải làm cho cô ấy được hạnh phúc.”

[1] Côn Khúc: lưu hành ở các địa phương miền Nam Giang Tô đến Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát
Bình Luận (0)
Comment