Luôn Có Người Đợi Anh

Chương 46

Sau khi mang bộ mặt với cái cằm thâm tím rời khỏi nhà hàng đó, Hoắc Khởi Minh lập tức lên xe gọi điện cho Long ca. Miệng anh ta vẫn còn mùi tanh của máu. Giọng anh ta như rít qua kẽ răng: “Long ca, tôi muốn nhờ anh giúp tôi dạy dỗ một người.”

Hoắc Khởi Minh do dự bấy lâu, tối nay bị Điền Điền khinh mệt và bị Liên Gia Kỳ cho một cú đấm nên anh ta đã hạ quyết tâm. Có điều, tuy quyết định trong cơn phẫn nộ cực điểm nhưng Hoắc Khởi Minh vẫn chưa bị cơn giận làm cho mụ mẫm đầu óc. Anh ta nhất định làm việc này nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ cho thật chu toàn.

Đầu tiên, anh ta yêu cầu Long ca không được để bất cứ ai biết giao dịch giữa họ. Thậm chí, không để lộ chuyện này cho cả Tiểu Chu và La Thiên Vũ. Tuy họ là bạn thân nhất của anh ta nhưng chuyện mạo hiểm càng ít người biết càng tốt, để tránh họ khi nào đó lại nhất thời buột miệng nói ra gây phiền phức cho mình.

“Long ca, chuyện này tốt nhất chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết. Tôi không muốn người thứ ba biết được.”

“Hoắc thiếu gia, cậu yên tâm. Tôi bảo đảm bên tôi tuyệt đối không để lộ nửa lời. Nếu lộ ra ngoài, sau này tôi ra đường thì chỉ có bò bằng bốn chân thôi.”

Nghe Long ca bảo đảm, Hoắc Khởi Minh mới bắt đầu cùng anh ta bàn chi tiết cụ thể. Anh ta đã có sẵn kế hoạch và định bảo Long ca tìm người lái xe tong Liên Gia Kỳ, tạo thành một vụ tai nạn. “Hãy làm cho giống một chút. Phải trông như một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Đừng để người khác nắm được bất kỳ manh mối nào.”

Long ca lại hỏi câu đó: “Vậy cậu muốn hắn chết hay sống?”

Hoắc Khởi Minh thật sự hận Liên Gia Kỳ chết đi được, nhưng làm anh ta mất mạng thì lại là chuyện lớn. Anh ta đắn đo suy nghĩ, đăm chiêu một lúc. Đâm chết Liên Gia kỳ không bằng đâm cho anh ta sống dở chết dở. Nếu nửa đời còn lại, anh ta chỉ có thể nằm trên giường thì chẳng phải đau khổ sống không bằng chết sao?

“Không cần đâm chết. Đâm cho sống dở chết dở là được rồi.”

“Được! Hoắc thiếu gia, tôi biết làm thế nào rồi. Cậu muốn khi nào ra tay?”

Hoắc Khởi Minh đã nghĩ rồi, muốn nhanh chóng tiến hành, càng nhanh càng tốt. Một là không trút được giận, anh ta sẽ vô cùng khó chịu; hai là tai nạn trong thành phố lớn cũng là chuyện rất phổ biến, không phải chuyện gì quá đặc biệt. Nhưng anh ta vừa có chuyện không vui với Liên Gia Kỳ, bây giờ bỗng nhiên xảy ra chuyện sẽ dễ bị người khác nghi ngờ. Suy đi nghĩ lại, nếu thật sự có ý muốn trả thù đối phương, sao không tránh thời điểm này rồi hẵng rat ay, như vậy mới có thể tránh bị người khác để ý.

“Được rồi. Hoắc thiếu gia, cậu đợi hai ngày nữa xem tin trên báo nhé!”

“Long ca, chuyện này mà thành, tôi tuyệt đối sẽ không để anh chịu thiệt. Lần trước La Thiên Vũ trả anh bao nhiêu tiền, lần này, tôi sẽ chi gấp đôi.”

Long ca cười rất hài lòng: “Hoắc thiếu gia, vậy thì cảm ơn cậu trước nhé!”

Trưa hôm sau, Điền Điền và Liên Gia Kỳ cùng vào một cửa hàng bán đồ nữ mua váy. Vì là lần đầu tiên chính thức ra mắt bố mẹ anh nên cô cực kỳ lo lắng về ấn tượng ban đầu. Đến khi nhìn dãy trang phục sang trọng, cô ngẩn ra không biết chọn bộ nào. May mà Liên Gia Kỳ đi cùng cô. Anh hiểu rất rõ cô mặc gì mới phù hợp. Anh đưa tay lấy một chiếc váy xa tanh trắng cho cô thử, quả nhiên rất đẹp. Chiếc váy trắng tung bay cùng mái tóc đen bồng bềnh, người thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp bước ra.

Mặc chiếc váy mới, Điền Điền cùng Liên Gia Kỳ bước ra khỏi cửa hàng. Xe của anh đỗ ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Anh bảo cô đợi ở cửa để anh đi lấy xe. Đang sải bước, chiếc di động trong túi áo Liên Gia Kỳ đổ chuông báo có tin nhắn. Anh vừa bước vừa móc điện thoại trong túi ra xem. NGười gửi tin nhắn là Hoắc Lệ Minh. Anh có chút bất ngờ. Từ sau khi nói rõ mọi chuyện ở bệnh viện, cô ấy đã không còn liên lạc với anh nữa. Cô ấy cũng có lòng tự trọng của mình, sao bỗng nhiên hôm nay lại nhắn tin cho anh?

Liên Gia Kỳ chuẩn bị đọc tin nhắn thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe hơi gầm rú ở phía xa, âm thanh đó đang lao đến với tốc độ rất nhanh. Ngay lúc ấy, Điền Điền hoảng hốt thét lên tùe phía sau:

“Gia Kỳ, cẩn thận!”

Bất giác ngẩng đầu lên, Liên Gia Kỳ phát hiện một chiếc xe cách đó chừng tám chín mét đang lao như điên về phía mình. Anh không kịp tránh thì đã bị đâm rầm một cái, cả người bay lên…

“Gia Kỳ!”

Điền Điền thét lên xé ruột xé gan, vừa thét cô vừa lao về phía anh, cố sức đỡ anh nhưng căn bản là không thể. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh bị xe đâm bay lên không trung rồi ngã xuống. Trái tim cô cũng như ngã theo…

Sau khi Liên Gia Kỳ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Điền Điền cứ ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật mà khóc. Vợ chồng ông bà Liên nhận được tin dữ đều vô cùng lo lắng. Họ vừa ngồi nhấp nhổm đợi kết quả phẫu thuật, vừa hỏi Điền Điền về tình hình vụ tai nạn xe.

Điền Điền nức nở nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói: “Khi đó, Gia Kỳ đi ra bãi đỗ xe để lấy xe, khi được nửa đường, anh ấy rút điện thoại ra, hình như muốn đọc tin nhắn, đúng lúc đó, chiếc xe kia bỗng lao đến. Anh ấy mãi nhìn điện thoại nên không chú ý. Cháu đã thét lên bảo anh ấy cẩn thận nhưng chiếc xe lao với tốc độ quá nhanh, anh ấy không kịp tránh thì…”

Bà Liên mặt trắng bệch, vừa giận vừa lo: “Sao chiếc xe đó lại lao nhanh như thế?Rõ rang nhìn thấy có người đứng trước mặt mà còn không giảm tốc độ…”

“Người lái xe đó nói với cảnh sát là khi đó, anh ta đang mải gọi điện thoại nên không chú ý. Khi nhìn thấy Liên Gia Kỳ, anh ta cũng muốn phanh lại nhưng vội quá lại đạp nhầm chân ga.”

Sau khi gây tai nạn, người lái xe không hề bỏ chạy. Anh ta rất hợp tác, xuống xe gọi điện báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu. Bây giờ, người và xe đều đang bị cảnh sát tạm giữ. Chi tiết vụ tai nạn đã được ghi biên bản. Sau khi lấy lời khai của bên gây tai nạn, hai viên cảnh sát cũng đến bệnh viện lấy lời khai của Điền Điền. Kết luận, vụ tai nạ hoàn toàn do trách nhiệm của người lái xe nhưng có cảnh sát lắc đầy thở dài nói: “Cũng là do người bị nạn không may mắn. Khi đó, người lái xe đang gọi điện thoại, nhất thời phân tâm rối trí, đạp nhầm chân phanh thành ga nên mới thành ra như vậy. Nếu người bị thương cẩn thận một chút, không cắm đầu nhìn điện thoại thì có lẽ đã có thể tránh kịp.”

Bà Liên không tránh khỏi có chút tức giận với người nhắn tin: “Ai lúc đó còn nhắn tin cho Gia Kỳ vậy?”

Điền Điền nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Cháu không biết ạ.”

Bà Liên bỗng nhớ ra, hỏi: “Di động của Gia Kỳ đâu?”

Điền Điền sững người, sau khi tai nạn xảy ra, cô chỉ biết bổ nhào đến bên anh mà khóc. Khi đó, anh không ngừng chảy máu, cô vừa khóc vừa tìm cách cầm máu cho anh nên chẳng có tâm trạng nào để ý chuyện khác.

Còn cảnh sát đến kiểm tra hiện trường cũng không hề phát hiện ra chiếc điện thoại của Liên Gia Kỳ. Lúc đó, hiện trường hỗn loạn, cứu người mới là chuyện cần kíp trước mắt, sau đo thì cảnh sát sẽ có trách nhiệm. Chẳng ai chú ý đến chi tiết chiếc di động biến mất cả. Họ đều doán rằng, lúc xảy ra tai nạn, chiếc điện thoại đã bay ra khỏi tay Liên Gia Kỳ, chưa biết chừng lại văng ra vành đai xanh gần đó.

Di động bị mất cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Rốt cuộc thì trong một vụ tai nạn giao thông, chi tiết này cũng không phải trọng điểm điều tra. Bây giờ, vợ chồng Liên thị cũng chẳng có tâm trạng nào mà để ý đến chuyện đó. Con trai họ còn đang nằm cấp cứu trong phòng phẫu thuật mới là điều họ quan tâm nhất.

Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận hơn tám giờ tối mới kết thúc. Bác sĩ mệt mỏi bước ra tuyên bố, tính mạng của bệnh nhân tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng vì vết thương ở đầu quá nặng, bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, e là tạm thời không thể tỉnh ngay được.

Bà Liên nghe mà thất sắc kinh hãi: “Bác sĩ, ý bác sĩ… không phải là…con trai tôi sẽ tành người thực vật sao?”

“Thưa bà, nếu hôn mê quá ba tháng, không loại trừ khả năng này. Ngoài ra…”

Bác sĩ dừng lại, dường như đang phân vân xem có nên nói tiếp hay không. Ông Liên Thắng Kiệt biết vết thương cả con mình vẫn còn vấn đề, giọng ông hơi run run: “Bác sĩ, còn điều gì, xin ông cứ nói thẳng ra.”

Điền Điền cũng nghe ra tình hình không hay, tim cô như bị siết chặ trong nháy mắt, giống như bị một sợi dây thừng kéo lê trong đau đớn.

“Do vụ tai nạn làm vỡ xương sọ của bệnh nhân, ảnh hưởng đến thần kinh mắt, dây thần kinh thị lực bị đứt, dù cậu ấy tỉnh lại cũng sẽ vĩnh viễn bị mù.”

“Cái gì… Cái gì cơ?”

Ông Liên Thắng Kiệt luôn cố chấn tĩnh, cuối cùng cũng không thể kìm chế được mình, cả người ông lảo đảo. Bà Liên càng không thể chịu đựng nổi tin tức khủng khiếp này. Hai mắt bà hoa lên, cả người mềm nhũn đổ vật xuống. May mà bác sĩ nhanh tay, kịp thời đỡ bà.

Điền Điền đứng bên cạnh cũng dần dần trượt xuống theo bức tường. Sức lực toàn thân cô như bị từng lời nói của bác sĩ rút đi, mất hết hồn phách, cô ngồi phịch xuống chân tường, không hề cử động. Mãi sau, cô mới bật khóc thê lương, tiếng khóc như răng cưa xe toạc màn đêm đen vô tận…

Tai họa ập đến hôm nay, Điền Điền mới thấu hiểu cái gọi là “họa vô đơn chí”. Hôm nay vốn là một ngày hạnh phúc, Liên Gia Kỳ muốn chính thức đưa cô về nhà, giới thiệu cô là bạn gái với bố mẹ anh. Khi cùng nhau đi chọn váy, dù thế nào coo cũng không thể ngờ rằng, chưa đầy nửa tiếng sau, Liên Gia Kỳ đã bị xe đâm ngay trước cửa hàng đó. Một vụ tai nạn ngoài ý muốn khiến hạnh phúc vừa chớm nở của Điền Điền bỗng chốc biến thành thảm cảnh nước mắt chảy thành sông.

Tai nạn xe! Bây giờ, Điền Điền vô cùng thống hận ba từ này. Năm cô mười tuổi, cuộc sống vốn vui vẻ của ba người nhà họ đã bị hủy hoại bởi một vụ tai nạn. Mặc dù sau đó, cô biết đằng sau vụ tai nạn có rất nhiều ẩn tình nhưng trong suốt một thời gian dài, cô đã từng hận người lái xe mất tập trung mà gây nên tai nạn thảm khốc.

Lần này, khi cô vừa mới bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc đầu tiên trong tình yêu, tai nạn lại ập đến, khiến cuộc sống của cô một lần nữ bị đảo lộn. Liên Gia Kỳ đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, không biết đến khi nào mới tỉnh lại. Tỉnh lại rồi thì đôi mắt anh cũng vĩnh viễn mất đi ánh sáng, không thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc này được nữa.

Tại sao lại như vậy? Có phải ông trời cũng mù rồi không?Cô và Liên Gia Kỳ vừa mới bắt đầu nắm tay nhau trên con đường hạnh phúc thì đã bị số phận tàn khốc và thô bạo tách rời. Điền Điền ngồi thụp trong bệnh viện khóc rất lâu, khóc đến mức cổ họng khản đăc rồi im bặt, khóc không thành tiếng nữa.

Sau khi bà Liên ngất đi, bác sĩ đã tiêm cho bà một mũi an thần để nghỉ ngơi, tránh bị kích động một lần nữa. Ông Liên Thắng Kiệt ngồi ngoài cửa phòng hồi sức cấp cứu, con trai ông đang nằm trên giường bệnh trong phòng, chỉ cách ông một chiếc cửa sổ. Ông như già đi cả chục tuổi, những nếp nhăn như những vết dao cuộc đời rạch lên trên gương mặt ông.

Thấy Điền Điền vẫn ở lại bệnh viện không chịu rời đi, ông Liên Thắng Kiệt khuyên cô về nhà trước: “Cháu về thay đồ rồi nghỉ đi một lát. Váy cháu dính đầy máu rồi.”

Bộ váy mà cô mặc vốn là màu trắng thuần khiết nhưng lúc này đã lốm đốm vết máu. Màu đổ tươu ban đầu đã chuyển sang màu đỏ sẫm. Buổi sáng, Liên Gia kỳ chọn cho cô bộ váy này. Ai ngờ lúc này nó lại dính đầy máu của anh.

“Về nhà đi. Cháu không về, mẹ cháu sẽ lo lắng lắm đấy! Tạm thời, Gia kỳ vẫn chưa tỉnh lại, cháu ở đâu cũng chẳng ích gì đâu.”

Tuy không làm được gì nhưng Điền Điền vẫn muốn ở bên Liên Gia kỳ, dẫu anh vẫn còn hôn mê vô tri vô giác. Nhưng chiếc váy lốm đốm máu của cô quả thật khiến ngưới khác chú ý. NGhĩ vậy, cô liền gật đầu: “Bác Liên, vậy cháu về thay đồ rồi quay lại ạ!”

Từ bệnh viện bước ra, Điền Điền vẫy một chiếc taxi về nhà. Trên đường về, cô có đi qua nơi xảy ra vụ tai nạn buổi sáng. Lòng cô đau nhói, khó khăn lắm nước mắt mới khô, bây giờ lại lập tức trào ra. Đúng lúc ấy, bỗng nhớ lại một chuyện, cô lập tức nói: “Bác tài, xin bác dừng xe lại.”

Điền Điền bỗng nhớ ra, có thể di động của Liên Gia Kỳ bị đánh rơi quanh đây. Khi sự việc xảy ra, vì mải cứu người nên chẳng ai để ý đến chi tiết đó. Lúc này, cô ngĩ là mình phải tìm lại nó. Vì điện thoại là của Liên Gia Kỳ, chỉ cần là đồ của anh thì cô không muốn để nó thất lạc.

Một đêm không trăng, sao cũng chỉ lác đác, cửa hàng đã đóng cửa từ lúc chín giờ, ánh đèn neon ở ngoài cũng tắt hết, chỉ có vài ngọn đèn đường lờ mờ, không hề dễ dàng cho Điền Điền tìm điện thoại. Điền Điền tìm ở mấy vành đai xanh gần nơi xảy ra tai nạn. Vì anh sang không đủ nên cô rất mất sức. Diện tích khu vực này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, cây cỏ mọc um tùm, còn cả các loại hoa điểm xuyết nữa nên càng khó tìm kiếm hơn.

Ban đầu, cô thử gọi điện vào di động của Liên Gia Kỳ. Cô muốn phán đoán vị trí của nó qua tiếng chuông điện thoại nhưng không gọi được, không mất mất liên lạc là do bị hỏng hay người ta nhặt được nên đã tắt máy rồi. Nếu có người nhặt được thì chẳng phải là uổng công phí sức cô tìm kiếm nãy giờ sao?

Nhưng Điền Điền vẫn quyết định tiếp tục. Cô nghĩ, biết đâu chưa bị ai nhặt được thì sao? Dù thế nào, mình cũng phải tìm lại một lượt. Người oc công thì trời không phụ, cuối cùng, Điền Điền cũng tìm thấy chiếc điện thoại dưới một bụi cây. Màn hình đen xì, thảo nào không gọi được, không biết có phải là rơi bị hỏng rồi không. Cô thử bật máy lên, chiếc điện thoại vẫn hoạt động bình thường. Có thể lúc rơi xuống bị va đập mạnh nên tự động tắt máy.

Sau khi bật điện thoại lên, màn hình hiển thị có tin nhắn chưa đọc. Rõ ràng đây chính là tin nhắn là Liên Gia Kỳ nhận được trước lúc bị tai nạn xe. Anh còn chưa kịp mở ra xem nội dung. Điền Điền đột nhiên có linh cảm không tốt, cuối cùng, cô vẫn quyết định xem là tin nhắn của ai. Cái tên “Hoắc Lệ Minh” khiến cô hơi sững lại, nội dung tin nhắn càng làm cô bị sốc hơn.

Tin nhắn rất ngắn gọn: “Gia Kỳ, thời gian này anh phải hết sức cẩn thận. Có thể có nguy hiểm đấy!”
Bình Luận (0)
Comment