Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 134

Tinh thần lực làm một loại lực lượng linh hồn, nơi chứa đựng là ở biển tinh thần lực căn nguyên trong đại não. Nếu biển tinh thần lực căn nguyên của bản thân đầy đủ cường đại sẽ có thể mạnh mẽ xâm nhập biển tinh thần lực căn nguyên của người khác, hấp thu tinh thần lực người khác, hoặc là cũng có thể cưỡng chế tách biển tinh thần lực căn nguyên của người khác. Nhưng loại phương pháp này đối với người bị xâm nhập sẽ gây thương tổn cộng thêm tính hủy diệt, ở thế giới của cậu, mạnh mẽ xâm nhập cùng hấp thu tách tinh thần lực của người khác là hành vi phạm tội ác liệt nhất đối với tinh thần lực.

Nếu hành vi cưỡng chế dung hợp tinh thần lực người khác có thể ví với cưỡng gian, thì hành vi mạnh mẽ xâm nhập cũng hấp thu bóc tách tinh thần lực lại giống như vào nhà cướp bóc cộng thêm thêm giết người diệt khẩu vậy … Trong tình tiết đồng quy vu tận kia, nhóm nam chủ chỉ vừa mới “thăng cấp dị năng” không lâu, nói cách khác, lúc ấy nhóm nam chủ hẳn là vừa mới thức tỉnh tinh thần lực, biển tinh thần lực vẫn còn yếu ớt vẫn chưa được củng cố, năng lực tự bảo vệ mình tương đương với trẻ sơ sinh …… Mạnh mẽ xâm nhập đại não trẻ sơ sinh bóc tách biển tinh thần lực của đối phương, còn một lần sáu cái ….. Đủ để tử hình một vạn lần. Cho nên kẻ thức tỉnh tinh thần lực, núp ở sau lưng nhân vật chính giúp nhân vật chính rốt cuộc là ai?

Diệp Chi Châu mở ba kịch bản ra, bắt đầu nghiên cứu từng chút một.

Người có thể giúp nhân vật chính, vả lại có thể làm cho nhân vật chính tín nhiệm, nhất định phải rất quen thuộc với nhân vật chính. Mà từ tình tiết nhân vật chính lúc còn rất nhỏ đã có liên lạc với tổ chức dị năng, có thể khẳng định người đó quen nhân vật chính lúc còn rất nhỏ.

Khi còn bé liền đứng ở bên cạnh nhân vật chính ….. Thường Diệu sao? Trong lòng cậu hiện ra cái tên này, nhưng lại rất nhanh phủ định. Kết quả quét hình của Thông Thiên không có sai, hiện tại Thường Diệu đúng là đang ở trạng thái tinh thần lực còn chưa thức tỉnh, không phải là hắn. Vậy còn có ai, theo bên cạnh nhân vật chính từ nhỏ, vả lại có thể làm cho nhân vật chính tín nhiệm ….. Ba phần tư liệu đều dừng ở một đoạn —— khi nhân vật chính biến thành người thực vật, mẹ của hắn đã ôm tiền thuốc men do Tần gia đưa chạy trốn.

Ôm tiền chạy trốn, sau đó cũng chưa từng xuất hiện qua, cho dù sau này nhân vật chính mở cửa tiệm ở B thị thuận lợi đủ đường, thanh danh truyền đến cả nước ngoài cũng biết, cho dù …… cuối cùng nhân vật chính cùng với tổ chức dị năng “đồng quy vu tận”, tin tức tử vong cùng tin tức dị năng nháo đến cả toàn thế giới cũng biết.

Cậu vội lật ngược về, càng lật càng nhíu mày.

Mẹ của nhân vật chính tên là Tưởng Tố Tố, là cô nhi, diện mạo bình thường cuộc sống cũng bình thường, duy nhất không bình thường chính là năm hai mươi tuổi say rượu cùng cha Tần xảy ra quan hệ, sau đó mang bầu nhân vật chính, rồi sinh ra nhân vật chính. Sau khi sinh xong bà ta không có đi tìm cha Tần nháo loạn, mà chỉ nhờ người truyền tin nói mình đã sinh tôn tử cho Tần gia, muốn một bút tiền nuôi con. Tần gia thấy bà ta coi như an phận, liền trực tiếp đưa tiền cho xong việc. Mười năm sau, Tưởng Tố Tố đột nhiên chuyển nhà, làm hàng xóm với gia đình Thường Diệu cũng vừa mới đến B thị, lý do chuyển nhà là vì muốn con học ở trường tốt hơn …..

Hai mươi năm trước là từ mẫu độc lập kiên cường yêu con, nhân vật chính có chuyện, liền trở mặt biến thành tra mẫu tuyệt tình yêu tài, vấn đề rõ ràng như vậy mà khi cậu xem tư liệu lại không chú ý tới. Còn có tình tiết Tưởng Tố Tố cùng cha Tần phát sinh quan hệ kia, rất trùng hợp, giống như là Tưởng Tố Tố vừa vặn biết cha Tần uống say, sau đó cố ý đi nhầm tới tầng lầu của cha Tần ôm cây đợi thỏ vậy ….. Chẳng lẽ năng lực đoán trước không phải là của nhân vật chính, mà là của Tưởng Tố Tố? Không đúng, khi nhân vật chính gọi điện cho tổ chức dị năng đã từng nói qua, hắn đoán trước cùng hồn thị tuyệt đối không thể sai ….. Chẳng lẽ Tưởng Tố Tố và nhân vật chính đều có dị năng đoán trước?! Chẳng lẽ dị năng còn có thể di truyền?

Giả sử như Tưởng Tố Tố làm hết tất cả đều vì âm mưu, giả sử dị năng có tỷ lệ di truyền nhất định, như vậy Tưởng Tố Tố đúng lúc cùng cha Tần xuân phong một lần kia liền có chút khả nghi. Nếu dị năng đoán trước của nhân vật chính là di truyền từ Tưởng Tố Tố, vậy dị năng hồn thị của nhân vật chính có thể là di truyền từ cha Tần không? Lại nghĩ tới kết cục của Tần Thư Hậu ….. Có lẽ Tần Thư Hậu cũng di truyền dị năng hồn thị, nhưng hắn lại không biết, sau đó nhân vật chính vì không cho trên thế giới này có người có dị năng giống mình tồn tại, liền đơn giản hủy đi Tần gia …..

Nếu Tưởng Tố Tố thật là kẻ thức tỉnh tinh thần lực núp ở sau lưng nhân vật chính, như vậy thực lực của nữ nhân này khá là đáng sợ, tinh thần lực cộng thêm dị năng ….. Khoan đã, có thể đoán trước không phải là dị năng, mà là một loại thiên hướng thức tỉnh tinh thần lực thì sao? Như vậy nhân vật chính có thể hay không cũng …..

Cậu che mặt ngã vào trên ghế, gõ đầu của mình. Cậu dùng hệ thống quét hình nhóm nam chủ nhiều lần như vậy, còn quét trạng thái linh hồn nhân vật chính mấy lần, nhưng cậu lại không quét qua trạng huống thân thể nhân vật chính! Nhân vật chính dùng qua dị năng mấy lần, mỗi lần hệ thống đều sẽ nhắc nhở, cậu liền lý lẽ đương nhiên cho rằng nhân vật chính có được chính là dị năng … Nhưng cậu lại quên mất hai loại lực lượng dị năng cùng tinh thần lực này đều có thể cùng tồn tại!

“Em đang làm gì đó?” Tay bị nắm chặt, sau đó thắt lưng bị ôm, cơ thể rơi vào cái ôm quen thuộc.

Diệp Chi Châu hoàn hồn, sau đó sống không còn gì luyến tiếc nhìn người yêu đen mặt, giống như cá khô lật người nhìn bên ngoài cửa sổ, nửa chết nửa sống nói, “Em đang cứu vớt đại não ngu xuẩn của em ….. Tại sao em lại có thể không chú ý đến việc quan trọng như vậy chứ …..”

Cố Nghị nhíu mày, sờ trán cậu, “Phát sốt à?”

Diệp Chi Châu kéo tay y xuống, vô cùng muốn khóc. Đã từng là đùi vàng hiện giờ lại biến thành nhân viên chăm thú cưng, ài, cậu thật hoài niệm những ngày nằm làm phế vật quá …..

Dựa theo nội dung kịch bản, lúc này nhân vật chính chỉ “vừa mới” phát hiện mình có dị năng, cho nên khi hắn đi vào tỉnh Y cũng không có lập tức đi hội đổ thạch, mà là ở trong cửa hàng nguyên thạch bên ngoài “nhặt” mấy món bỏ đi.

Diệp Chi Châu căn cứ vào app theo dõi giấu trong điện thoại của nhân vật chính truy ra vị trí của hắn, tìm được nhân vật chính rồi lẳng lặng mở ra công năng quét hình của hệ thống.

[Quét hình hoàn tất, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật. Trong đại não có năng lượng khác thường dao động, tinh thần lực có dấu hiệu thức tỉnh sơ bộ. Đan dược thích hợp: Hủ thực đan, toái hồn đan thượng phẩm, vạn độc đan thượng phẩm, ký thể ly hồn đan thượng phẩm, ……]

Hủ thực = ăn mòn, toái hồn = làm vỡ linh hồn, ký thể ly hồn = tách hồn khỏi thân thể -> mn biết Thông Thiên định làm j rồi đấy =.=

Cư nhiên đã thức tỉnh sơ bộ …… Cậu nắm chặt thủy tinh châu trong túi áo, ở trong lòng thở dài, “Thông Thiên, những đan dược đó ….. Mày muốn tao bị thiên đạo đuổi đi sao?”

Thủy tinh châu lăn lăn trong tay cậu, màn ảnh hiện ra, [Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ.]

“……” Rốt cuộc là ai không bình tĩnh hả!

Tắt màn ảnh đi, cậu kéo kéo Cố Nghị bên cạnh, hạ giọng nói rằng, “Lát nữa đi vào em chỉ cái nào thì anh mua cái đó, nhớ kỹ, là anh mua, không phải em, hiểu không?”

Cố Nghị thu hồi tầm mắt đánh giá Tần Bách cùng Thường Diệu, gật gật đầu.

Hai người đi vào trong cửa hàng, Diệp Chi Châu cứ líu ríu gọi anh họ anh họ, hoàn mỹ biểu hiện ra hình tượng em họ não tàn chưa thấy qua cảnh đời. Cố Nghị bị cậu gọi đến biểu tình buộc chặt, cuối đầu chọn thạch đầu, hoàn toàn không nhìn ánh mắt quỷ dị của nhân vật chính nhìn qua.

“Trướng! Thật sự trướng!” Sư phụ cắt thạch trong tiệm đột nhiên gào to một tiếng, hấp dẫn không ít người đi đường chung quanh.

Thường Diệu vẻ mặt kinh hỉ, “Tiểu Bách, vận khí của em thật tốt, cư nhiên thật sự trướng!”

Tần Bách thu hồi tầm mắt đánh giá Cố Nghị, nghi hoặc trong lòng biến mất, cao hứng đến hàm súc, “Cách ngôn nói đại nạn không chết tất có phúc đến cuối đời, có lẽ ông trời thấy em bị tai nạn xe ăn không ít khổ, cho nên ngay tại nơi này bồi thường cho em.”

“Cậu em này kiếm được lời rồi!” Sư phụ cắt thạch tưới chút nước lên mặt cắt, chỉ chỉ phần cắt nói rằng, “Nhìn chất nước xem, tiền vốn cậu em bỏ ra đã lấy lại được mấy chục lần rồi.”

Đổ thạch tựa như đánh bạc, cảm giác chiến thắng quả thật khiến người mê muội, ít nhất Thường Diệu đã bị mê hoặc.

“Tiểu Bách, khi nãy sao em lại chọn khối thạch đầu này? Ha ha, có cái này thì em không cần sầu phí dụng trị liệu, học phí với tiền sinh hoạt nữa.” Thường Diệu giống như trẻ con vui mừng đến hai má đỏ bừng, hưng phấn từ trong túi tiền lấy ra một tờ biên lai trực tiếp vo lại ném vào thùng rác, “Tiểu Bách, em không cần tạm nghỉ học đâu, chúng ta có thể cùng nhau tốt nghiệp rồi!”

Tần Bách vội cười kéo lấy hắn nói rằng, “Được được, người chung quanh đều đang nhìn anh đó, chúng ta điệu thấp chút.”

Thường Diệu nghe vậy có chút ngại ngùng hướng người chung quanh cười cười, sau đó lại gần máy cắt thạch kích động lôi kéo sư phụ bắt đầu hỏi chuyện.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Diệp Chi Châu thu hồi tầm mắt đánh giá, tùy tay chỉ một khối đá, như có điều suy nghĩ. Thường Diệu này ….. Như thế nào giống như có chút ngốc. Trong kịch bản người này chính là một đại học bá, phương diện tình cảm đi theo con đường ổn trọng khổ tình, hiện tại sao lại ….. Là bởi vì thiếu đi kích thích xuất ngoại cùng nhân vật chính mất tích, cùng với sau khi về nước bị tai nạn xe cộ cùng với học bổng tôi luyện ra sao …. Nghĩ như vậy, Thường Diệu trưởng thành cư nhiên tất cả đều là bởi vì nhân vật chính. Khó trách tình cảm Thường Diệu đối với nhân vật chính sẽ phát sinh chuyển biến, vì một người mà thay đổi nhân sinh thậm chí ngay cả tính tình ….. Hơn nữa có nhân vật chính dẫn lối …..

“Còn mua nữa không?”

Câu hỏi của Cố Nghị đánh gãy suy nghĩ của cậu, cậu hoàn hồn quét mắt mấy tảng đá đã lựa phía trước, gật gật đầu. Những cái này đều là mấy khối nhân vật chính có khả năng mua được, vả lại bên trong có phỉ thúy chất lượng tốt, mua mua mua, nhất định phải mua, vả lại phải cắt ra chất nước tốt hơn của nhân vật chính!

Vì thế máy cắt trong tiệm được hoạt động lần nữa.

Thạch đầu của nhân vật chính bên kia đã vào giai đoạn mài giũa, vô cùng buồn tẻ nhàm chán, quần chúng vây xem phát hiện bên này có động tĩnh, liền sôi nổi nhìn lại đây.

Cố Nghị dưới chỉ điểm của Diệp Chi Châu tự mình tiến lên vẽ đường cắt trên thạch đầu, sư phụ cắt thạch dựa theo nét vẽ lưu loát hạ dao, gạt đá vụn ra, tưới nước lên, vui vẻ hô, “Trướng! Bên này cũng trướng!”

Người vây xem ào ào tụ lại đây, mà ngay cả Thường Diệu cũng không ngoại lệ. Tần Bách lại nhìn chằm chằm Cố Nghị một hồi, nhớ tới thân phận thương nhân châu báu của đối phương, lần thứ hai xóa nghi hoặc trong lòng. Hồn thị sẽ không phạm sai lầm, Cố Nghị tuyệt đối không có dị năng thấu thị, cho nên lần này ra trướng hẳn là do vận khí, đối phương làm về châu báu, đi đổ thạch cũng bình thường.

Mười mấy phút sau, phỉ thúy hai bên đồng thời được giải ra.

“Không tồi không tồi, tảng đá kia của cậu em mặc dù có chút tỳ vết, nhưng có thể bán hơn mấy vạn.”

“Ha, là băng chủng, màu sắc trong suốt, tìm một sư phụ chạm trổ tay nghề tốt làm thành vật trang sức cùng mặt nhẫn, đại khái có thể bán hơn mười mấy hai mươi vạn, chúc mừng quý khách!”

Lời nói của hai sư phụ cắt thạch đồng thời vang lên, chung quanh lập tức an tĩnh quỷ dị. Rõ ràng đều là trướng, là việc vui, nhưng người vây xem lại cảm thấy có chút xấu hổ cùng vi diệu.

Thường Diệu gãi đầu, “Cái kia, vận khí của bọn họ thật tốt, ha ha.”

Tần Bách nhíu mày. Vì để không có vẻ quá mức nghịch thiên, hắn đã cố ý chọn một khối thạch đầu có chút tỳ vết, chuẩn bị xây dựng hình tượng người có vận khí tốt trước, sau đó mới để lộ ra “thiên phú” đổ thạch, dựng nên tên tuổi. Nhưng hôm nay….. Hắn nhìn mấy khối đá Cố Nghị mua, vừa nghi hoặc vừa buồn bực. Ánh mắt người này ngược lại thật không tệ, còn đúng lúc mua trúng mấy thạch đầu hắn định mua tiếp đó.

Không khí chung quanh quỷ dị, hắn vội bán thạch đầu đã được giải đi, tâm tình không vui lôi kéo Thường Diệu đi đến cửa hàng khác. Thạch đầu trong cửa hàng này có thể làm cho hắn sửa mái nhà dột đã không còn, đành đi sang tiệm khác vậy.

Diệp Chi Châu vẫn luôn chú ý động thái của nhân vật chính thấy vậy kiền kéo kéo Cố Nghị, thuê một cái xe đẩy nhỏ thu những thạch đầu đã mua lại, sau đó tìm một nơi không người chú ý thu thạch đầu vào không gian, bỏ xe đẩy lại, lần thứ hai chậm rì rì đi đến cửa hàng thứ hai có nhân vật chính.

Lần này Tần Bách vừa mới bắt đầu chọn thạch đầu không bao lâu, Diệp Chi Châu cố ý khi Tần Bách đang chọn hai khối thạch đầu bên trong không có phỉ thúy, vẻ mặt ngốc bạch ngọt gọi “anh họ” đến chọn, vì thế “anh họ” tùy tay liền chọn trúng một khối thạch đầu có phỉ thúy bên trong.

Tần Bách lần thứ hai nhíu mày, suy xét một chút liền quyết định không làm bộ làm tịch nữa, xoay người chọn một thạch đầu mình đã dùng thấu thị trước đó.

Thường Diệu có chút lo lắng, “Tiểu Bách, vận khí là thứ không chính xác, vừa nãy bán thạch đầu đã đủ tiền cho em học xong đại học rồi, chúng ta đừng đổ thạch nữa, lỡ như lỗ vốn …..”

“Sẽ không.” Trong lòng Tần Bách đang lo nghĩ về Cố Nghị cùng Diệp Chi Châu bên kia, thái độ khó tránh khỏi qua quýt, “Sẽ trướng, tin tưởng em.”

Thường Diệu còn muốn khuyên nữa, Tần Bách lại không muốn tiếp tục nghe, trực tiếp cầm thạch đầu đi tới chỗ giải thạch.

Mấy phút sau, tin tức đổ trướng lần thứ hai truyền đến, Diệp Chi Châu nghe vậy cong môi cười cười, bảo Cố Nghị lần thứ hai càn quét sạch sẽ thạch đầu mà nhân vật chính có thể mua được, trực tiếp mang thạch đầu đi.

Lần thứ hai bỏ lại xe đẩy, cậu nhìn chằm chằm động thái của nhân vật chính, sau đó cùng nhân vật chính chân trước chân sau vào cửa hàng thứ ba, mở công năng quấy nhiễu của hệ thống, sau đó cố ý lớn tiếng nói rằng, “Sớm biết vậy liền không mua nhóm thạch đầu thứ hai, anh họ, làm sao toàn bị sụp không chứ, thiệt mất mấy chục vạn a.”

“Không có việc gì, anh họ có tiền.” Cố Nghị một bộ dáng thổ hào, “ôn nhu” sờ tóc cậu, “Em cứ tùy ý thiệt đi.”

Da đầu Diệp Chi Châu căng thẳng, không dám gọi anh họ nữa, thành thành thật thật chọn thạch đầu.

Tần Bách nhìn thấy bọn họ tiến vào chỉ cảm thấy xúi quẩy, rất sợ bọn họ lần thứ hai càn quét hết thạch đầu, vội vàng mở thấu thị tìm ra một khối thích hợp, gọi ông chủ đến trả tiền. Thường Diệu vội ngăn hắn lại, trên mặt tràn đầy không đồng ý, “Tiểu Bách, đổ thạch cũng là bài bạc, em nghiện rồi.”

“Em có đúng mực, yên tâm, sẽ không bị thiệt, không lẽ một khối cũng không trướng sao.” Tần Bách bỏ ra tay hắn thanh toán, thái độ càng thêm có lệ.

Thường Diệu nhìn tay của mình, lại nhìn ánh mắt nhìn như lãnh tĩnh nhưng kì thật lại rất cuồng nhiệt của Tần Bách, nhíu mày thật sâu.

Diệp Chi Châu cũng tùy tay chọn một khối thạch đầu không có phỉ thúy mua xuống, cùng nhân vật chính song song đứng ở chỗ giải thạch.

“Ai, sụp rồi …..” Sư phụ giải thạch bỏ công cụ xuống, tiếc nuối lắc lắc đầu.

Tần Bách không dám tin tiến lên cào cào đá vụn, có chút kích động, “Làm sao có thể, bên trong này rõ ràng có thạch, tôi đã thấy ….. Thạch đầu tôi mua làm sao có thể sụp chứ!”

Sư phụ giải thạch đã thấy nhiều khách nhân có cảm xúc kích động khi giải sụp như nhân vật chính, đối với chất vấn của hắn chỉ lắc lắc đầu dọn dẹp, bắt đầu giải thạch cho người khác. Khách mới tiến lên, nhân vật chính bị đẩy ra khỏi vòng vây, Thường Diệu vội trấn an giữ chặt hắn, khuyên nhủ, “Sụp liền sụp thôi, chúng ta coi như chưa từng có gì cả, trở về đi, cảm xúc của em nhanh chóng thay đổi như vậy không tốt để tĩnh dưỡng thân thể.”

“Không có khả năng.” Tần Bách vẫn bị vây trong khiếp sợ khi dị năng mất đi hiệu lực, màu mắt nhanh chóng biến thâm, muốn chạy tới cửa hàng thứ tư, “Hẳn là do sai lầm, không có việc gì, chúng ta lại đi giải một lần nữa.”

“Tiểu Bách, đừng đi.”

“Chỉ là sai lầm mà thôi, Thường Diệu, chẳng lẽ anh không tin em sao? Yên tâm, sẽ trướng.” Hiện tại hắn vội vàng muốn xác định dị năng có phải mất đi hiệu lực hay không, đây chính là con bài chưa lật cuối cùng của hắn, nếu mất đi hiệu lực … Không! Tuyệt đối không thể được!

Diệp Chi Châu ôm thạch đầu cùng Cố Nghị đi ngang qua, vẻ mặt đau khổ, “Cư nhiên lại sụp, anh họ, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, chúng ta không giải nữa, hơn nữa đổ thạch cũng không tốt, cảm giác giống như đánh bạc vậy, rơi vào liền ra không được.”

Cố Nghị “sủng nịch” vỗ vai cậu, “Vậy em đừng mua, nhìn anh mua là được, lát nữa đi hội đổ thạch sẽ cho em mua, bên trong thạch đầu rất nhiều, phẩm chất cũng tốt hơn, không dễ sụp đâu.”

“Được rồi ….. Vậy em sẽ thử, ai, mấy chục vạn tiền tiêu vặt anh cho em sắp hết rồi.”

Hai người đi xa, tâm tình Thường Diệu phức tạp, giữ chặt Tần Bách thấm thía khuyên nhủ, “Em xem, trẻ con nhà giàu cũng biết đánh bạc không tốt, không thể trầm mê. Tiểu Bách, hiện tại em đang khó khăn, tiền thuốc men tiền sinh hoạt, còn có học phí vài năm nữa, dì lại mất tích ….. Em bình tĩnh một chút, chúng ta đừng đi đánh bạc nữa được không?”

Tần Bách rốt cục tìm về một chút lý trí, tuy rằng trong lòng vẫn sốt ruột như cũ, nhưng tốt xấu gì cũng biết băn khoăn trong lòng Thường Diệu, liền làm bộ như nghe khuyên nhủ gật gật đầu, “Được rồi, xin lỗi, hôm nay là em xúc động.”

“Không có việc gì.” Thường Diệu nhẹ nhàng thở ra, vội lôi kéo hắn rời khỏi chỗ bán thạch ở đầu ngã tư, cố gắng làm bộ như vui vẻ nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi dạo ở nơi khác nhé? Em có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm?”

Mấy tiếng sau, nhân vật chính một mình xuất hiện ở nơi bán nguyên thạch ở ngã tư đường, bắt đầu điên cuồng đổ thạch, nhưng mà sau khi trải qua trăm phát trăm trúng ban đầu, dị năng của hắn lần thứ hai trở nên không nhạy, bắt đầu bị sụp liên tục. Thường Diệu vội vàng chạy tới, thấy Tần Bách cư nhiên giấu mình tới đánh bạc, trong lòng tràn đầy khiếp sợ cùng thất vọng, bước lên phía trước muốn kéo hắn rời đi. Tần Bách vừa mới bị sụp lần nữa, cảm xúc càng thêm hỏng mất, hoàn toàn không nghe Thường Diệu khuyên can, bắt đầu làm ầm ĩ, cuối cùng vẫn là ông chủ đi ra trấn an một phen hai người mới tỉnh táo lại.

Sắc trời đã tối, mọi người ai về nhà người ấy.

Ngày hôm sau, nhân vật chính giấu Thường Diệu đi tới hội đổ thạch.

Diệp Chi Châu vô cùng “trùng hợp” gặp được Thường Diệu đang gấp đến độ xoay quanh ở cửa hội trường, nghi hoặc dừng bước hỏi, “Í, đây không phải là người ngày hôm qua cùng mua thạch đầu sao? Sao anh lại ở đây? Bạn của anh đâu?”

Thường Diệu nhìn thấy cậu thì ánh mắt sáng lên, nhớ tới ngày hôm qua nghe được đối thoại của thổ hào, vội kích động tiến lên nói rằng, “Bạn anh đã vào hội trường, anh vào không được, em, mọi người là muốn vào hội trường sao, có thể mang theo anh không?”

“Bạn anh không mang anh đi cùng hả? Vé mời vào đây có giá năm mươi vạn, rõ ràng có thể mang thêm một người mà.” Diệp Chi Châu ra vẻ kinh ngạc, sau đó vô cùng hào phóng nói, “Đúng lúc em cùng anh họ đều có vé, anh đi theo tụi em, em mang anh đi vào.”

Vẻ mặt Thường Diệu khiếp sợ, “Năm, năm mươi vạn? Không phải vé mời là do khách sạn đưa sao?”

“Làm sao có thể. ngày hôm qua anh cũng thấy đó, tiền đổ thạch đều đặc biệt lớn, đồ vật giao dịch lại quý trọng, tư cách đi vào làm sao có thể tùy tiện đưa được, đều là kẻ có tiền cả thôi.” Diệp Chi Châu tri kỷ giải thích, sau đó càng thêm nghi ngờ hỏi, “Không đúng a, ngày hôm qua hình như em nghe thấy anh nói bạn anh gần đây tương đối khó khăn, năm mươi vạn cho một tấm vé mời, anh ta tìm đâu ra tiền? Là có người dẫn anh ta đi vào sao? Nếu anh ta cũng được người mang vào, vậy quả thật không có cách nào đi chung với anh được, một vé chỉ có thể mang một người thôi.”

“Không phải, là vé của hắn ….. Về phần hắn tìm đâu ra tiền …..” Khiếp sợ trên mặt Thường Diệu rút đi, chậm rãi biến thành khổ sở cùng nản lòng, sau đó kéo kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, “Anh cũng đang muốn biết ….. rốt cuộc Tiểu Bách đang làm cái gì …..”
Bình Luận (0)
Comment