Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 162

Thời gian giống như bị dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn các quang điểm phiêu tán trong không khí, không ai nói gì.

Chưởng sự Tụ Bảo Các trừng lớn mắt rướn cổ lên, há miệng, ánh mắt trợn trắng nghĩ muốn té xỉu, nhưng bất đắc dĩ tố chất thân thể của tu sĩ quá lợi hại, không ngất thành công.

Lực lượng quen thuộc yếu dần rồi tiêu tán, cậu dùng ngón tay chạm vào một mảnh nhỏ linh thụ còn sót lại, mùi bạc hà lơ lửng trong không khí dần dần nhạt đi. Tất cả tiếng động đều biến mất, trong tai cậu chỉ còn lại tiếng trái tim nhảy lên kịch liệt, tinh thần lực vẫn luôn thu liễm che giấu cuồng bạo tản ra, cậu mãnh liệt nắm chặt quyền nâng mắt nhìn về phía nóc nhà, cao giọng quát lên, “Là ai? Lăn ra đây mau!”

Đồng âm mang theo tức giận tuyệt vọng thống khổ bén nhọn xẹt qua màng tai mọi người, chấn kinh bọn họ một phen.

“Thần thức này ….. là Nguyên Anh? Của một đứa con nít ư?”

“Không không không, có lẽ là khí tức của tráng hán mặc áo choàng phát ra.”

“Con nít? Chỗ nào có con nít?”

“Bị tráng hán kia ôm giấu trong áo choàng, khi nãy ta vừa mới nhìn thấy.”

Tô Dận cứng người ở trong góc, chịu đựng đủ loại thần thức quét tới áo choàng che chắn Diệp Chi Châu, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, “Tiểu, Tiểu Châu, thần thức của ngươi sao lại ……” Nói xong khẽ cắn môi, đưa tay lấy túi trữ vật, “Lát nữa ta dẫn dắt tầm mắt của bọn họ ra chỗ khác, ngươi nhân cơ hội chạy ra bên ngoài, đừng quay đầu lại! Trong túi trữ vật có truyền âm phù, sau khi ngươi rời khỏi đây tìm một nơi an toàn trốn đi, sau đó truyền âm cho sư huynh để hắn tới đón ngươi, hiểu chưa?”

Diệp Chi Châu dừng giãy dụa, đại não sung huyết hơi chút tỉnh táo lại, dùng sức kéo áo hắn, cắn răng ngoan thanh nói, “Ta không chạy! Không có việc gì, ta cam đoan ngươi đến như thế nào thì ra về như thế ấy!” Nói xong lần đầu tiên xuất ra thực lực của《Tử Hư công pháp》đã củng cố tích góp từng tí một trong hai năm nay, mở cánh tay của hắn ra nhảy xuống, ném xuống dưới chân hai người một trận bàn bảo hộ, cắn ngón tay nhỏ máu vào ngay mắt trận, dùng linh lực thúc giục rồi rút song đao bản thu nhỏ đã trộm luyện chế trước đó ra, dùng tinh thần lực thực chất hóa thành đôi cánh, hướng phía nóc nhà vọt mạnh tới.

Tô Dận bị động tác liên tiếp nhanh chóng lại thuần thục của cậu làm ngây ngốc, đến khi kịp phản ứng muốn ngăn cản thì đối phương đã bay đến giữa không trung, hắn bước lên một bước, trận bàn liền khởi động, một màn hào quang đột nhiên bắn ra bao phủ hắn lại, khiến hắn không thể đi tới được nữa.

Tu vi Kim đan kỳ cư nhiên lại không hề có tác dụng với màn hào quang trước mặt, hắn vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ, trong lòng tràn đầy lo lắng, không che giấu tung tích nữa, hướng Diệp Chi Châu giữa không trung quát, “Tiểu Châu! Trở về, đừng đi!”

Nhóm tiền bối chỉ nhìn thấy tráng hán đứng ở góc vài giây, sau đó một đứa bé đột nhiên từ trong áo choàng lao ra, ngay sau đó một màn phòng hộ dâng lên bao phủ tráng hán lại, thần thức của họ bị triệt để ngăn cách ở bên ngoài lớp phòng hộ.

“Trận bàn này cư nhiên có thể ngăn được thần thức của ta, chắc chắn đây là pháp khí!”

“Đúng là một tiểu hài tử, chẳng lẽ là vị tiền bối nào tu luyện công pháp tương đối đặc biệt chăng? Có công hiệu lui cốt [1] chẳng hạn?”

[1] Lui cốt: thu nhỏ xương lại

“Không! Đứa bé kia rõ ràng chỉ mới đến Luyện khí kỳ, vẫn chưa Tích cốc đâu!”

“Nhưng thần thức này …..”

Mùi bạc hà trong không khí đã triệt để biến mất, linh khí do linh thụ xuất ra khi vỡ vụn cũng dần dần tiêu tán, Diệp Chi Châu xông vào quang điểm nổi lơ lửng trong không trung, dùng tinh thần lực quán nhập vào song đao hướng phía trần nhà hung hăng chém một cái, vỗ cánh, ngay khi trần nhà vừa bị hủy liền xông ra ngoài!

Chưởng sự vừa mới bình tĩnh lại liền muốn hôn mê tiếp, đây rốt cuộc là tiểu hài tử ở chỗ nào tới thế, đôi cánh bán trong suốt quỷ dị kia lại ngoạn ý gì vậy, cư nhiên chọc thủng được trần nhà đã được trận pháp gia cố thành cái lỗ, có còn để cho người ta hảo hảo buôn bán không hả!

Có người ngại sự tình nháo còn chưa đủ lớn liền vô cùng tri kỷ mở rộng trần nhà thêm một chút, thuận tiện cho mọi người xem kịch vui.

“Chậc chậc, không hổ là vị kia a, ngay cả tiểu hài tử cũng hận không thể giết chết y.”

“Suỵt, ngươi là ngại sống lâu quá hả, im lặng!”

“Đáng tiếc cho đứa bé kia, một mầm non tu luyện tốt như vậy, cư nhiên lại luẩn quẩn trong lòng đi khiêu khích vị kia …..”

Một đám lão quái vật không biết đã sống bao lâu ngửa đầu nhìn nóc nhà, trong mắt mang theo đồng tình. Phải tận mắt nhìn thấy một đứa trẻ đi chịu chết thì quá tàn nhẫn rồi … Nhưng họ vẫn muốn xem, về phần cứu người hay ngăn cản gì đó, đều là lão gia hỏa thành tinh, có thể không động thủ liền tuyệt không động thủ, thành thành thật thật xem cuộc vui đi.

Diệp Chi Châu căn bản không biết động tác nhỏ của những người đó, lúc này trong lòng cậu đều là suy nghĩ nếu người yêu chết vậy cậu cũng không muốn sống nữa, dứt khoát chết chung đầu thai gặp nhau ở thế giới kế tiếp.

Bầu trời bên ngoài rất xanh, không khí rất trong lành, không có uy áp khủng bố, cũng không có lão quái vật già nua dữ tợn gì đó, chỉ có một nam tử mặc áo bào trắng khí chất như thiên tiên đang đứng ở một trên thanh cự kiếm, thản nhiên nhìn sang bên này. Người tu chân phần lớn diện mạo không tồi, nhưng ở trong những cái không tồi kia, nam tử áo bào trắng này coi như là đỉnh của đỉnh không tồi.

Diệp Chi Châu lập tức dừng lại, trừng lớn mắt nhìn nam tử kia, hô hấp trở nên dồn dập. Khuôn mặt này tuy rằng chưa từng thấy qua, nhưng thân ảnh …..

Gió nhẹ thổi qua, thân ảnh của nam tử áo bào trắng đột nhiên biến mất tại chỗ, sau đó phía sau lưng cậu căng lên, thân thể rơi vào một cái ôm ấm áp dày rộng, hô hấp ấm áp phun ở phía sau cổ, “Tìm được ngươi rồi, Tiểu Châu.”

Tay cậu run lên, song đao rớt xuống, tất cả cảm xúc xúc động phẫn nộ trong nháy mắt tan biến, hốc mắt nhịn không được đỏ hồng, cậu hoàn toàn không cần hình tượng mà kéo cổ họng khóc ra, “Ngươi tên hỗn đản này! Hỗn đản! Ta nghĩ ngươi đã chết rồi ….. Tại sao ngươi lại có thể làm ta sợ như vậy …..”

Ầm, song đao xuyên qua lỗ thủng trần nhà rơi xuống sàn đại sảnh.

Ánh mắt của nhóm tiền bối mê mang, cái phát triển này …… là sao?

Tô Dận đang lo lắng ở trong vòng bảo hộ liền cứng đờ, ngây ngốc cả người. Ồ? Tiểu Châu khóc kìa, từ lúc được nhặt về tới lúc ba tuổi Tiểu Châu cũng chưa khóc được mấy lần cư nhiên bây giờ lại khóc ….. Thật vui mừng mà, rốt cục Tiểu Châu cũng giống hài tử bình thường rồi ….. Không đúng!

Hắn trừng lớn mắt điên cuồng đánh vòng bảo hộ, tê tâm liệt phế rống, “Hỗn đản! Buông Tiểu Châu ra! Có gì cứ nhắm đến ta, khi dễ tiểu hài tử thì có bản lĩnh gì hả!”

Đông Phương Thư đang bị Diệp Chi Châu khóc đến lòng đầy luống cuống nghe vậy ánh mắt liền trở nên sắc bén, duỗi ngón tay hướng về phía Tô Dận, thế giới liền an tĩnh.

Diệp Chi Châu thấy thế thì không khóc nữa, đưa tay kéo tóc y, lau nước mắt lên áo y, “Ngươi làm gì sư thúc thế! Ngươi buông hắn ra! Hắn nuôi ta lớn như vậy cũng không dễ dàng gì! Ngươi bỏ mặc ta còn chưa tính, giờ gặp mặt còn dọa ta, làm ta sợ, còn, còn khi dễ sư thúc, hỗn đản! Ta muốn về thế giới của mình! Nhiệm vụ không làm nữa, ta muốn cùng ngươi sống riêng!”

[Đang quét hình thân thể kí chủ …… Thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật.]

[Có muốn trở lại thế giới kia hay không?]

Diệp Chi Châu bị màn ảnh đột nhiên hiện ra làm cho nghẹn lại, hít hít mũi cẩn thận hô, “Thông Thiên?”

Hà bao treo ở bên hông Đông Phương Thư động đậy, một giọng trẻ con vang lên, “Kí chủ.”

Diệp Chi Châu trợn tròn mắt, vội dùng tay kéo hà bao của Đông Phương Thư, gấp giọng nói rằng, “Thông Thiên, sao ngươi lại ở cùng chỗ với Đông Phương thế? Ngươi, ngươi có bị thương không, ngươi ở đây, vậy cái mà ta vừa mới lấy được kia ……”

“Là nó huyễn hóa ra phân thân để tìm ngươi.” Đông Phương Thư mở miệng, kéo hà bao xuống bỏ vào trong tay cậu, đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, “Giới tu chân cũng không chỉ có một tiểu thế giới, sau khi ta trở về bởi vì đã xóa hết sát nghiệt bị thiên đạo cảm ứng được trực tiếp kéo vào thượng giới, tốn chút công phu mới xuống dưới được lần nữa. Xin lỗi, đã tới chậm.”

Cậu nắm chặt hà bao, có chút ngốc, “Thượng giới, đó là gì ….. vậy cái cây kia…”

“Khi ta mới vừa bị kéo vào thượng giới vẫn không tìm được phương pháp xuống dưới, không tự mình đi tìm ngươi được, chỉ có thể dùng linh lực đầu nhập vào linh vật ở hạ giới, hy vọng có thể sớm phát hiện tung tích của ngươi.” Đông Phương Thư cầm ngón tay bị đứt của cậu, lấy đan dược bôi cho cậu, vuốt tóc cậu, “Xin lỗi, vừa rồi ta cảm ứng được khí tức khi có khi không của ngươi, nghĩ ngươi gặp nguy hiểm, cho nên xúc động.”

Cậu càng thêm ngơ ngẩn, “Nhưng cái cây kia đã ngàn năm rồi đấy.”

“Tốc độ thời gian ở thượng giới bất đồng với thế giới này, Tiểu Châu, lần này ngươi là đầu thai mà đến, so với ta chậm hơn rất nhiều, Thông Thiên vì muốn cho ngươi có được thân thể thuộc về chính mình ở thế giới này nên đã bảo lưu ký ức tiêu hao hết lực lượng, lâm vào hôn mê, ta cũng là mới tìm được nó thôi.”

Cậu gian nan tiêu hóa tin tức, lấy cái gương nhỏ ra nhẹ nhàng vuốt ve, “Thông Thiên, vất vả ngươi rồi.”

“Không khổ cực.” Giọng trẻ con lại vang lên, cái gương nhỏ nhẹ nhàng rung rung, như là đang cọ cậu vậy.

“Đây là bộ dáng thật sự của ngươi sao?”

Cái gương nhỏ ngượng ngùng lóe lóe mặt kính.

“Thật xấu ……” Cũ kỹ, còn bị mất một góc nữa chứ.

Cái gương nhỏ không động nữa, an tĩnh một lát liền đột nhiên bay trở về trong ngực Đông Phương Thư cái vèo.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Cậu nhịn không được nhếch miệng cười, vội lấy lại dùng sức hôn một cái, cẩn thận nhét vào trong lòng ngực của mình, “Ngươi là đáng yêu nhất, không giận không giận.” Nói xong kéo áo Đông Phương Thư, “Vừa nãy ngươi làm gì sư thúc ta thế? Thả hắn ra. Nếu không có hắn, ba năm trước lúc ta vừa tới đây đã chết rồi.”

Đông Phương Thư nghe được từ chết theo trực giác nhíu mày, đưa tay xoa xoa bờ môi của cậu, giải thích, “Ta chỉ là ngăn cách thanh âm phía dưới thôi, không có thương tổn sư thúc ngươi ….. Về sau không được hôn Thông Thiên nữa.”

Dấm chua!

Diệp Chi Châu kéo tay y xuống, trừng y một cái rồi nói, “Chúng ta rời đi trước đã, những lão gia hỏa dưới đó dùng thần thức quét tới quét lui rất đáng ghét. Đem sư thúc theo luôn, chúng ta về Liên Vụ Sơn.”

” Liên Vụ Sơn?”

“Là nơi ta lớn lên.”

Đông Phương Thư đánh giá thân thể ba tấc của cậu, trong mắt hiện lên ý cười, “Quả thật ngươi cần phải lớn thêm.”

Diệp Chi Châu đánh y, dùng lỗ mũi phun khí, “Đợi ta lớn lên còn cần mười mấy năm nữa, trước khi ta thành niên thì người tự mình dùng tay đi ha!”

Lần này Đông Phương Thư không cười nổi, mặt đen lại.

Nhóm tiền bối trong đại sảnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó ngũ giác đột nhiên biến mất, còn không đợi bọn họ sốt ruột, ngũ giác lại lục tục khôi phục, lại ngửa đầu nhìn trời, trừ bỏ một cái lỗ lớn, còn đâu thân ảnh nam tử áo bào trắng cùng đứa bé kia chứ.

“Tráng hán mặc áo choàng cũng không thấy.” Một lão gia hỏa vỗ vỗ cái bụng phì, chẹp chẹp miệng, “Các ngươi nói …… Đứa bé nọ cùng vị kia là quan hệ như thế nào?”

“Không thể là phụ tử được.” Lại một người nói tiếp, suy đoán, “Có thể là đồ đệ mới thu chăng?”

“Không giống, họ thân mật như vậy, nói không phải là phụ tử ai tin?”

Nhóm tiền bối líu ríu bát quái, chưởng sự thì trừng lớn mắt nhìn phía trước trống không đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, thanh âm run rẩy, “Bảo, bảo khí cửu cấp, là thần khí đứng đầu còn tồn tại …… Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!”

Tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai lên, sôi nổi quay đầu lại nhìn, sau đó kích động.

“Chưởng sự, cái này bán ra sao? Ta ra một vạn linh thạch thượng phẩm!”

“Ta ra hai vạn!”

“Năm vạn! Ta ra năm vạn!”

Chưởng sự hoàn hồn, nhanh chóng thu trường kiếm vào túi trữ vật, dùng sức lắc đầu, “Kiếm này sẽ là trấn điếm chi bảo mới của Tụ Bảo Các, không bán!”

Nhóm tiền bối bùng nổ, sôi nổi bắt đầu lừa gạt hắn bán vũ khí, không còn ai nói về chuyện Đông Phương Thư mang người rời đi nữa.

Tô Dận thoát khỏi trận bàn, cẩn thận nhìn Đông Phương Thư ngồi ở phía trước pháp khí phi hành, dịch tới chỗ Diệp Chi Châu, “Tiểu Châu, này, người này …..”

“Người đi ngang qua linh thụ vào buổi trưa, sư phụ tương lai của ta.” Diệp Chi Châu nhếch miệng cười, đưa cho hắn một viên an thần hoàn, “Y là tán tu, có thể theo chúng ta về Liên Vụ Sơn, ta cũng không cần rời khỏi mọi người.”

Tô Dận nghe vậy liền vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng thu liễm, nhìn về phía Đông Phương Thư, cố lấy dũng khí hỏi, “Xin, xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?”

“Đông Phương Thư.” Đông Phương Thư quay đầu lại liếc hắn một cái, dừng một chút, lại bổ sung, “Đạo hiệu Thiên Hà.”

Bộp, an thần hoàn trong tay Tô Dận rớt xuống dưới.

Thiên Hà tôn giả, thân thể toàn linh nghịch thiên, thiên linh căn lôi hệ, trăm tuổi hóa anh, ngàn tuổi hóa thần, làm người điệu thấp thần bí, không ai biết y vốn tên là gì cùng sư phụ là ai. Khoảng một ngàn năm trăm năm trước, Thiên Hà tôn giả đột nhiên xuất hiện, lúc ấy lẻ loi một mình đồ sát ba môn phái tu chân lớn nhất, vượt cấp giết mười mấy Độ kiếp kỳ, một trận chiến thành danh, sau đó mai danh ẩn tích. Thiên Hà tôn giả lần cuối xuất hiện cũng đã là chuyện của trăm năm trước, lúc ấy tu vi là Độ kiếp kỳ…..

Bộp, linh quả trong tay Diệp Chi Châu cũng rớt xuống.

“Hồn kỳ …..”

Đông Phương Thư nhìn về phía cậu, “Như thế nào?”

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Dận, chậm rãi nắm chặt tay, “Trên đầu sư thúc …… khi nãy, đột nhiên hiện ra ……”

Đông Phương Thư nhíu mày, cũng nhìn về phía Tô Dận.

“Sao, làm sao vậy …..” Tô Dận bị nhìn khiến thân thể cứng ngắc, sợ sệt rụt bả vai, “Cái gì hồn kỳ? Ngươi, các ngươi đang nói gì vậy?”
Bình Luận (0)
Comment