Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 164

“Tính ra rồi!” Diệp Chi Châu ngẩng đầu vén tóc lên, đưa tờ giấy cho Đông Phương Thư, “Nhưng có một vấn đề ta vẫn chưa rõ, hồn kỳ dời đi có được tính là mới không?”

Đông Phương Thư lắc đầu, “Không tính, hồn kỳ dời đi là từ hồn kỳ đã bị nhổ khôi phục lại, không coi là mới.”

“Vậy ba cái của ngươi …..”

“Tính là ba cái, ba hồn kỳ đó đều muốn đoạt lấy linh hồn của ta.”

Diệp Chi Châu liếc nhìn gương mặt soái ca của y, hừ hừ, “Phệ Hồn Phiên quả nhiên rất yêu ngươi, cư nhiên bỏ ba cái trên người của ngươi.”

Đông Phương Thư đưa tay nhéo nhéo mặt cậu.

“Đừng nhéo, mặt ta sắp sưng lên rồi!” Diệp Chi Châu quay đầu né tránh tay y, chỉ tờ giấy trong tay của y, “Bỏ qua bốn giả kỳ, chúng ta đã lấy được tất cả là bảy mươi hai cái, cho nên chân kỳ (hồn kỳ thật) chỉ còn lại chín cái.”

“Tiểu Châu thật lợi hại.” Đông Phương Thư lấy thuốc cao xoa lên mặt cậu, ôm cậu vào trong ngực, “Ác linh đã lợi dụng Phệ Hồn Phiên đầu thai thành công, lúc này tất nhiên là nguyên khí đại thương, tám chín phần mười là trốn rồi.”

“Vậy kẻ đó sẽ có ký ức sao?”

“Có, Phệ Hồn Phiên sẽ chặt chẽ bảo vệ ký ức hắc ám trong đầu kẻ đó.” Đông Phương Thư lấy Thông Thiên kính ra, quán nhập linh lực vào, đưa tới trước mặt cậu, “Lấy máu đầu tim cùng linh lực vùng đan điền đưa vào Thông Thiên, về sau nó chính là pháp khí bản mạng của ngươi, trong tương lai bất luận ngươi tới chỗ nào, nó sẽ không bao giờ thất lạc với ngươi nữa.”

Diệp Chi Châu nhướng mày, “Luyện hóa thần khí đơn giản như vậy?” Không phải trong tiểu thuyết đều nói rất khó sao.

“Tình huống của ngươi cùng Thông Thiên kính bất đồng, lúc gặp nhau đã hoàn thành nhận chủ, hiện tại chỉ là hoàn thành ký khế ước hai bên.” Đông Phương Thư cẩn thận giải thích, trong mắt hiện lên một đạo ám quang, “Ta vốn là muốn dùng linh lực của mình đúc cho ngươi một linh kiếm làm vũ khí bản mạng, nhưng công đức trên người của ngươi quá nhiều, linh kiếm có khả năng ngay khi vừa ký khế ước với ngươi xong sẽ trực tiếp hóa linh, so với chọn một khí linh xa lạ tiến hành ma hợp, không bằng lựa chọn Thông Thiên đã hoàn tất ma hợp, tuy rằng nó không có lực công kích gì cả.”

Thông Thiên bị ghét bỏ dùng sức rung lên, sau đó biến thành hai thanh tiểu song đao.

“Miễn cưỡng có thể dùng tạm thôi.” Đông Phương Thư để Thông Thiên đã huyễn hóa thành song đao vào tay cậu, ngữ khí có chút cứng ngắc, “Được rồi, lấy máu đầu tim cùng nó ký khế ước, sau đó thu nó vào đan điền đi.”

Diệp Chi Châu liếc mắt, cái mùi chua loét trong không khí này thật muốn sặc chết người ta mà.

Đông Phương Thư không nhìn ánh mắt của cậu, đưa tay gỡ búi tóc rối lọan của cậu, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái lược giúp cậu chải đầu.

Diệp Chi Châu lại mềm lòng, thu hồi tầm mắt lạ lẫm bức ra máu đầu tim nhỏ vào Thông Thiên, nghiêm mặt lầm bầm. Được rồi, người này mặc dù là một thùng dấm chua, nhưng dù sao cũng đã là lão phu phu nhiều năm như vậy, không chê không chê.

Sau khi nhỏ máu lên, Thông Thiên lập tức khôi phục thành bộ dáng cái gương nhỏ, sau đó hóa thành quang điểm chui vào đan điền của cậu.

“Về sau sẽ không thất lạc với ngươi nữa.” Cậu vỗ vỗ bụng, nghi hoặc hỏi, “Nhưng không gian Tử Hư cùng 《Tử Hư công pháp》 là chuyện gì thế? Quà tặng kèm của ngươi sao?”

[Không gian cùng công pháp là của chủ nhân đời trước – Tử Hư chân nhân lưu lại trước khi qua đời, chỉ đưa cho người hữu duyên.]

Cậu sờ cằm, “Cho nên, nói theo một cách chính xác, sư phụ ta phải là vị Tử Hư chân nhân này đúng không?”

[Đúng vậy, tiểu chủ nhân.]

Đông Phương Thư đang chải đầu cho cậu dừng động tác lại, vươn tay tắt đi màn ảnh giữa không trung.

Diệp Chi Châu trừng lớn mắt, “Ngay cả màn ảnh ngươi cũng nhìn thấy được?!” Vậy về sau cậu làm sao cùng Thông Thiên nói xấu y được đây?

Đông Phương Thư liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của cậu, đưa tay nhẹ nhàng gõ đầu cậu, “Ta đã cùng ngươi ký kết khế ước cộng sinh, cùng sinh cùng tử, đồ vật ngươi thấy được ta tự nhiên cũng có thể thấy được, trái lại, lực lượng của ta ngươi cũng có thể sử dụng.” Kỳ thật chỉ là ký kết cộng sinh đơn phương, nhưng điểm ấy không cần phải nói rõ.

Cùng sinh cùng tử?

Diệp Chi Châu kinh ngạc, “Vậy nếu có người muốn giết ngươi, ta liền trở thành nhược điểm lớn nhất của ngươi đúng không? Không được, cộng sinh gì kia nhất định phải chặt đứt!”

“Một khi cộng sinh kết thành, trừ phi bỏ mình, không thể chấm dứt được.” Đông Phương Thư búi tóc xong cho cậu, quay người cậu lại hôn trán của cậu, mỉm cười, “Cho nên ngươi phải hảo hảo bảo vệ chính mình.”

[Có muốn sử dụng tuyệt tình đan không?]

Nụ cười trên mặt Đông Phương Thư cứng đờ, lần thứ hai đưa tay tắt màn ảnh, phóng khí lạnh, “Thông Thiên, ngươi không cần ngụy trang thành hệ thống nữa.”

Màn ảnh lóe lóe, cư nhiên lá gan mập hơn làm trái ý của y, [Lấy hoàn cảnh trưởng thành của tiểu chủ nhân, thiết lập của hệ thống là càng phải thu hoạch được tín nhiệm cùng yêu thích của cậu ấy.]

Lực chú ý của Diệp Chi Châu bị dẫn đi, “Sao ngươi không gọi ta là kí chủ nữa?”

Màn ảnh biến mất, giọng trẻ con trực tiếp vang lên ở trong đầu, “Ta đã nhận ngươi làm chủ, chủ nhân là Tử Hư chân nhân, cho nên ngươi là tiểu chủ nhân.”

Giọng trẻ con mềm mềm nhu nhu khiến Diệp Chi Châu nghe đến là sảng khoái từ đầu đến chân, híp mắt cười nói, “Vậy cho ta tuyệt tình đan đi, ngươi xác định cái này có thể chặt đứt cộng sinh sao?”

“Có thể.”

Đông Phương Thư rủ mắt thấy biểu tình biến đổi liên hồi của cậu, trong lòng vô cùng hối hận vì để cậu thu Thông Thiên làm pháp khí bản mạng. Thấy trong tay cậu đột nhiên có thêm một viên thuốc, vội đoạt lấy bóp nát hủy đi.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

“Ngươi!” Diệp Chi Châu tức giận trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, lại lấy ra một viên, cười lạnh, “Ta cũng không tin ngươi có thể đề phòng cả đời được!”

Đông Phương Thư không động, mặt không đổi sắc nhìn cậu nuốt thuốc xuống, sau đó lần thứ hai bức ra máu đầu tim xoa lên trán cậu, thản nhiên nói, “Ta cũng không tin ngươi có thể cả đời không ngủ được.”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Diệp Chi Châu nổi giận, đứng dậy dùng sức đạp y một cước rồi chạy đến bên người Tô Dận đang mê man ngồi xuống, sinh hờn dỗi.

“Giận hả?”

“Hừ!”

“Lại đây.”

Xoay người dùng lưng đối mặt với y.

“Có muốn xem vũ khí bản mạng của ta không?”

“……”

“Linh lực lôi hệ có thể phóng pháo hoa đó.”

Phương pháp dỗ người thật sự là siêu ngốc! Diệp Chi Châu một bên oán thầm một bên quay người lại.

Từ phái Thanh Thành đến Nghiêu thành, Tô Dận phải ngự kiếm phi hành một ngày một đêm. Mà từ khi có Đông Phương Thư, từ Nghiêu thành về phái Thanh Thành chỉ tốn nửa ngày. Trước khi tới phái Thanh Thành Tô Dận rốt cục tỉnh ngủ, sau đó mơ mơ màng màng dẫn hai người đi gặp chưởng môn.

“Đây là ……” Chưởng môn Huyền Trung Tử bỏ quân cờ xuống, đứng dậy nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Thư đang ôm Diệp Chi Châu, hỏi, “Xin hỏi vị đạo hữu này…..”

“Vị Thiên Hà tiền bối này là sư phụ của Tiểu Châu!” Tô Dận vội ngắt lời hắn, hướng hắn nháy mắt, “Thiên Hà tôn giả đã đồng ý ở lại phái Thanh Thành giáo dưỡng Tiểu Châu, sư huynh, ta thấy ngọn núi Lăng Vân Phong bên cạnh không tồi, không bằng an bài Thiên Hà tôn giả ở nơi đó nhé?”

Ánh mắt Huyền Trung Tử nhìn Đông Phương Thư lập tức thay đổi, nhưng rốt cuộc là chưởng môn, so với Tô Dận ổn trọng hơn rất nhiều, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, đưa tay lễ phép hướng Đông Phương Thư làm lễ vãn bối, “Thì ra là Thiên Hà tôn giả, không có tiếp đón từ xa, về sau Tiểu Châu liền kính nhờ ngài.”

“Không cần phải khách khí.” Đông Phương Thư để hắn làm bán lễ, cao thấp đánh giá hắn, đột nhiên lấy ra quyển sách đưa qua, “Cảnh giới bình cảnh đã có mười năm, tích tụ vào tâm, có lẽ quyển sách này có thể giúp ngươi.”

Huyền Trung Tử cầm lấy sách nhìn xem, thấy là một quyển ghi chép các tâm đắc lúc tu hành của một lão tiền bối đã phi thăng, trái tim nhịn không được đập nhanh vài nhịp, vội lần thứ hai hành lễ nói lời cảm tạ.

Diệp Chi Châu kéo Đông Phương Thư, “Hồn kỳ, hẳn lại là giả.”

Đông Phương Thư nhìn trên đỉnh đầu Huyền Trung Tử đột nhiên xuất hiện năm hồn kỳ, bắn một tia linh lực qua, “Phệ Hồn Phiên đang sốt ruột.”

Diệp Chi Châu gật đầu, trong lòng gõ bàn tính. Sốt ruột mới tốt, sốt ruột mới có thể lộ ra dấu vết.

Một tháng sau đó, bọn họ lại phát hiện một ít giả kỳ trên người những người khác ở phái Thanh Thành. Một năm sau, Diệp Chi Châu dưới sự chăm sóc của Đông Phương Thư tấn thăng lên Trúc Cơ kỳ, sau đó cáo biệt mọi người trong môn phái, bước lên hành trình ngao du khắp đại lục Tu Chân giới.

Mười lăm năm lướt qua nhanh chóng, Diệp Chi Châu đã thành một thiếu niên tuấn tú từ trong minh tưởng tỉnh lại, cảm thụ linh khí lưu động quanh thân, mỉm cười với Đông Phương Thư đang hộ pháp cho mình, “Kết đan thành công.”

“Ừm.” Đông Phương Thư tiến lên vuốt mặt cậu, lại cúi đầu hôn trán của cậu, nói, “Cuộc so tài giữa các môn phái tu chân trăm năm tổ chức một lần mười ngày sau sẽ bắt đầu, một trăm tu giả Kim Đan kỳ thắng cuộc sẽ được đưa vào bí cảnh Đức Dung lịch lãm. Lần so tài này tổng cộng có mấy chục môn phái tu chân của ba mảnh đại lục tham gia, tu chân giả ưu tú sẽ nhiều như trời sao, ác linh khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.”

Con mắt Diệp Chi Châu chuyển chuyển, hỏi, “Chúng ta đã phát hiện ra bao nhiêu giả kỳ rồi?”

“Sáu mươi ba cái.”

“Nói cách khác còn có mười tám cái …..” Cậu sờ cằm, có chút hứng thú, “Phệ Hồn Phiên đây là muốn chơi trò nhân vật chính thiệt giả để cho chúng ta đoán sao?”

Đông Phương Thư lấy ra một pháp bào mới luyện chế đưa cho cậu, trong mắt hiện lên ý cười, “Không cần đoán, ta có biện pháp phân biệt.”

Diệp Chi Châu phối hợp cởi bỏ pháp bào cũ thay cái mới vào, ôm lấy y hôn một cái, “Ta biết, ngươi là lợi hại nhất!”

Đông Phương Thư ôm lấy cậu, biến nụ hôn thành hôn sâu.

Mười ngày sau, hai người đi vào nơi so tài ——sơn cốc Vô Nhai.

“Thật nhiều người.” Diệp Chi Châu đứng ở trên pháp khí phi hành nhìn xung quanh, líu lưỡi, “Tất cả những ngọn núi gần sơn cốc đều bị người khác cắm cờ, chúng ta ở đâu đây?”

Đông Phương Thư cũng nhìn xuống sơn cốc, nhíu mày, “Lần này hình như đặc biệt rất nhiều người tới.”

Một xe ngựa dùng linh ngọc thượng phẩm chế tác chạy qua hai người bọn họ, tạo thành một trận tiểu phong linh lực quét qua.

“Kẻ có tiền cũng thật nhiều.” Diệp Chi Châu nhìn các tu giả sử dụng các loại pháp khí phi hành đi qua đi lại, cảm thấy có chút hoa mắt, “Rất nhiều nguyên liệu luyện khí hiếm có đều xuất hiện, chiếc xe ngựa vừa mới đi qua kia không tồi, ta muốn dỡ bánh xe của nó ra quá.”

Đông Phương Thư nghiêng đầu nhìn cậu, “Hâm mộ hả?”

Diệp Chi Châu thấy y hỏi như vậy liền vội vàng lắc đầu, “Không hâm mộ không hâm mộ, phi kiếm rất tốt, giản dị lại thực dụng.” Từ khi đi vào thế giới giới này, người yêu liền có sở thích nhét một đống bảo bối cho cậu, qủa thật vừa khiến người ta vui vẻ lại làm người ta muốn hỏng mất. Người yêu hảo tâm đưa đồ vật, nếu ngươi nói không cần, người yêu liền thương tâm, nếu ngươi nói muốn, túi trữ vật liền được nhét vào không ngừng, cậu mới không muốn trở thành mục tiêu hàng đầu cho mấy kẻ giết người đoạt bảo đâu!

Leng keng leng keng, xe ngựa bằng linh ngọc kia vốn đã đi xa cư nhiên lại chạy trở về, sau đó một gương mặt quen thuộc ló ra, “Tiểu Châu? Là Tiểu Châu sao?”

Diệp Chi Châu cẩn thận đánh giá gương mặt tuấn tú của đối phương, kinh hỉ nhào tới phía trước, “Lưu Sa! Ngươi cũng tới tham gia so tài sao? Chưởng môn cùng sư thúc bọn họ có đến không?”

Đông Phương Thư tay mắt lanh lẹ ôm lấy thắt lưng cậu, miễn cho cậu rớt xuống pháp khí phi hành ngã xuống sơn cốc …… Tuy rằng người tu chân muốn ngã chết hình như thật sự rất khó khăn.

“Có đến, sư phụ cùng sư thúc đều đến.” Lưu Sa trả lời, sau đó nhìn về phía Đông Phương Thư, thái độ kính cẩn hơn rất nhiều, “Thiên Hà tiền bối, sư phụ đã thành công hóa thần, đa tạ món quà nhiều năm trước của ngài.”

Đông Phương Thư đối với tiểu tu giả nhân phẩm thanh chính này có ấn tượng không tồi, thái độ khó được ôn hòa đáp lại cảm tạ của hắn.

Diệp Chi Châu đẩy cửa sổ ra, sáp lại vui vẻ nói, “Lưu Sa, ngươi cùng sư thúc bọn họ đang ở đâu thế? Chờ ta cùng sư phụ dàn xếp xong sẽ đi tìm các ngươi.”

“Để ta mang ngươi đi luôn.” Lưu Sa đưa tay sờ sờ tóc của cậu, cười đến ôn nhu, “Tiểu Châu đã lớn như vậy, thiếu chút nữa là ta không nhận ra được. Ngươi chờ một chút, để ta chào hỏi bằng hữu đi với ta trước đã.” Nói xong xoay người tránh khỏi vị trí cửa sổ, cùng người bên trong xe nói vài câu, lấy phi kiếm rồi xuống xe.

Xe ngựa đi xa, nụ cười trên mặt Diệp Chi Châu trở nên lạnh nhạt, nhìn về phía Đông Phương Thư, “Hồn kỳ.”

Đông Phương Thư nhíu mày, “Mấy cái? Ở trên người ai?” Nói xong nhìn Lưu Sa, thấy trên đầu hắn không có hồn kỳ, biểu tình dịu đi một ít.

“Mười bảy cái.” Diệp Chi Châu nghiêm túc, “Khi nãy ta vừa mới nhìn từ cửa sổ vào trong xe, thấy có hai người, một người tám cái, một người chín cái, tổng cộng mười bảy hồn kỳ.”
Bình Luận (0)
Comment