Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 166

Cửa vào bí cảnh Đức Dung nằm ở phía trên sơn cốc Vô Nhai, là một đám bạch vân thoạt nhìn hết sức bình thường.

Hơn mười vị tu giả Độ Kiếp kỳ đồng thời bay đến phía trên bạch vân, sử dụng vũ khí bản mạng, quán nhập linh lực vào bạch vân. Một khắc sau, bạch vân bắt đầu quay cuồng biến sắc, không gian vặn vẹo, dần dần biến thành một hố đen có thể dung nạp đồng thời mấy người bọn họ tiến vào.

Rất nhiều tiểu tu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, khó trách muốn tiến vào bí cảnh Đức Dung cần phải dựa vào tỷ thí, mười mấy tu sĩ Độ Kiếp kỳ hợp tác lại mới có thể mở ra bí cảnh, nghĩ cũng biết thứ tốt bên trong khẳng định không ít.

Sau khi bí cảnh mở ra, Diệp Chi Châu là đệ nhất danh nên nhận được sự chú ý của toàn bộ mọi người, nhưng cậu lại rất bình tĩnh, không, phải nói là hiện tại tâm tình của cậu rất không xong.

“Không phải là Viên Kính.” Trong mắt của cậu hiện lên một vệt sáng lạnh, nắm chặt tay, “Hắn chỉ có tám hồn kỳ, Viên Kính hiện tại là do Viên Thai ngụy trang thành, rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Đông Phương Thư nghe vậy cũng cẩn thận đánh giá “Viên Kính” đứng cách đó không xa, nhíu mày, “Thân thể hắn đột nhiên tốt lên rồi.”

“Cộng thêm tu vi tăng vọt đến Kim đan kỳ nữa.” Diệp Chi Châu nói tiếp, lại mở ra công năng quét hình của Thông Thiên xác nhận một chút, trầm giọng nói, “Toàn bộ bệnh trạng thể yếu đều biến mất, chắc chắn hắn đã lấy được Nhục Bạch Cốt.”

Đông Phương Thư gật đầu, xuất ra uy áp ngăn trở tầm mắt của mọi người, hỏi, “Có muốn đi bí cảnh Đức Dung nữa không?” Kế hoạch của hai người vốn là tiến vào bí cảnh Đức Dung tiêu diệt giả kỳ trên đầu Viên Kính trước, miễn cho lúc diệt sát nhân vật chính sẽ ngộ thương đến hắn, nhưng hiện giờ Viên Kính đã biến thành Viên Thai, phải thay đổi kế hoạch thôi.

Diệp Chi Châu suy xét một chút, gật đầu, “Đi, nhiệm vụ tìm Viên Kính giao cho ngươi. Viên Thai đi bí cảnh Đức Dung rất đúng lúc, trong bí cảnh giết người dễ dàng hơn.”

Đông Phương Thư cầm tay cậu, “Cẩn thận.”

“Yên tâm, cho dù là vì ngươi, ta cũng sẽ hảo hảo bảo vệ chính mình.”

Tạm biệt Tô Dận đang lo lắng, từ chối khéo đề nghị của Lưu Sa giới thiệu “Viên Kính” cho cậu nhận thức, để cậu cùng “Viên Kính” tổ đội ở trong bí cảnh, sau khi một tu giả Độ Kiếp kỳ tuyên bố có thể tiến vào bí cảnh, Diệp Chi Châu đi theo phía sau một tu sĩ khác, bay vào hố đen trước Viên Thai một bước.

Trước mắt tối sầm lại nhưng ngay sau đó liền sáng ngời, một thung lũng u ám bị sương mù bao phủ xuất hiện ở trước mắt. Các tu sĩ khác lục tục tiến vào rồi nhanh chóng rời đi, cậu nhìn bốn phía, dán trên người một tờ Liễm tức phù, trốn ở gần chỗ cửa vào.

Công năng quét hình củaThông Thiên vẫn luôn được mở ra, năm phút sau, thân ảnh Viên Thai xuất hiện ở trong màn ảnh quét của Thông Thiên.

[Quét hình hoàn tất, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật. Độ tương xứng của thân thể cùng linh hồn là 100%, có chín hồn kỳ.]

[Đang tiếp thu nội dung kịch bản ….. Tiếp thu thất bại.]

[Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ….. Kiểm tra hoàn tất, không có khác thường.]

Chín hồn kỳ? Không khác thường?

Cậu chau mày, cẩn thận nhìn thân ảnh mơ hồ kia đang đi tới vùng sương mù, nhưng vẫn không nhìn rõ được gì.

“Thông Thiên, ngươi xác định là chín hồn kỳ?”

[Xác định.]

Có cổ quái! Sao đột nhiên lại nhiều ra thêm một hồn kỳ? Chẳng lẽ trước khi tiến vào bí cảnh Viên Thai lại đổi thành Viên Kính? Nhưng vì sao hắn lại muốn làm như vậy?

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận linh khí dao động mỏng manh, ánh mắt của cậu trở nên sắc bén, trực tiếp hóa phong thân thể tiêu tán ở trong không khí, sau đó bay lên trên không, lần nữa ngưng thực thân thể, rủ mắt nhìn xuống dưới.

“Hắn chạy thoát rồi! Quả nhiên giống như lời Tiểu Thai nói, đệ nhất danh này có ác ý với Lâm Tiên Các chúng ta.” Một vị tu sĩ tuấn tú mặc lam bào cầm trường kiếm đứng ở chỗ Diệp Chi Châu đứng trước đó, đen mặt nhìn cửa đi vào.

“Chạy thoát? Nhanh như vậy?” Một vị nam tử áo bào trắng từ cửa đi vào ngự kiếm bay tới, nhíu mày xem xét hoàn cảnh nơi này, trầm giọng nói, “Chắc chắn kẻ này đã che giấu thực lực khi tỷ thí, hắn không phải là linh căn lôi hệ!”

“Chỉ là một tên Kim đan sơ kỳ, mười người chúng ta còn sợ không giết được hắn sao?” Lại một thanh niên hắc bào bay tới, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt, “Cái gì đệ nhất danh, là do Viên sư huynh nhường hắn thôi. Nếu không phải kiêng kị hắn có sư phụ là tên ma đầu giết người kia, sao mọi người sẽ để hắn kiêu ngạo lâu như vậy chứ?”

Lại có thêm vài tu sĩ lục tục lại đây, trong tay tất cả đều cầm vũ khí.

“Cư nhiên để hắn chạy thoát! Các ngươi nói xem ở bên ngoài các trưởng lão chặn giết Thiên Hà tôn giả có thể thành công không? Đồ đệ đã xảo trá như thế, vậy sư phụ …..”

“Tám đối một, Thiên Hà chết chắc rồi! Muốn tái diễn thảm cảnh diệt phái Lâm Tiên chúng ta năm đó, không có cửa đâu!”

“Lần này phải phiền sư huynh Viên Thai liều mạng hao tổn tu vi tính ra đại kiếp nạn của môn phái, để chúng ta sớm có chuẩn bị, nếu không thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”

Lại một tiếng xé gió sắc bén truyền đến, Viên Kính từ sau sương mù dày đặc bay ra, nghiêm túc nói, “Đều cảnh giác một chút, nói không chừng Diệp Chi Châu kia đang trốn ở gần đây, tản ra! Ta đi làm mồi nhử, các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ chỉ thị của ta.”

Nhóm tu sĩ vội vàng im miệng, sôi nổi kính cẩn xác nhận, sau đó rời đi.

Viên Kính nhìn quanh hoàn cảnh nơi này, sau đó nghi hoặc nhìn lướt qua sương mù đặc biệt nồng đậm trên không, cũng ngự kiếm bay đi.

Đợi nơi này khôi phục an tĩnh, Diệp Chi Châu hiện thân, khí tức hơi bạo động.

Quả nhiên là đã thay đổi người, vả lại ác linh kia cư nhiên đã sớm đào bẫy cho cậu cùng Đông Phương, định tách bọn họ ra rồi một lưới bắt hết. May mắn là lúc tỷ thí cậu vẫn luôn dùng linh lực lôi hệ do cộng sinh với Đông Phương mà có, chứ không phải sử dụng linh lực phong hệ của chính mình, nếu không phải vậy nói không chừng lần này đã bị Viên Kính mai phục được rồi.

Giữa cậu cùng Viên Thai đã là tình trạng ‘ngươi cho ta là cá nằm trong lưới, ta nghĩ ngươi là đồ ăn ở trên bàn’, thú vị, rất thú vị.

Sương mù dày đặc bay qua, thân thể cậu hóa phong lần nữa, đuổi theo hướng Viên Kính rời đi. Nếu tiến vào Đức Dung chính là Viên Kính, vậy cậu không thể trực tiếp hạ thủ được.

Đây thời điểm để cho mấy đóa hoa trong nhà kính chưa bao giờ rời sư môn kia thấy được thế giới bên ngoài hiểm ác như thế nào, về phần người yêu đang bị vây công hả, a, cậu rất bội phục dũng khí của tám tên tu giả Độ Kiếp kỳ kia đấy.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Bên ngoài bí cảnh Đức Dung, Đông Phương Thư nhìn tám tu sĩ Độ Kiếp kỳ đang bao vây lại đây, lạnh lùng cong môi, “Tám hồn kỳ buộc vào tám người, vả lại người bị buộc nhất định phải là Độ Kiếp kỳ …… Xem ra các ngươi chính tám tên ngu xuẩn cuối cùng bị hồn kỳ mê hoặc kia.”

Một nam tử diện mạo yêu nghiệt mặc hồng bào nghe vậy cười lạnh, lấy vũ khí ra, “Thiên Hà, năm đó ngươi giết biểu muội của ta, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!”

“Biểu muội?” Đông Phương Thư nhìn hắn, híp mắt cẩn thận đánh giá hắn một phen, đột nhiên cong môi lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Những kẻ rác rưởi trong Hoan Hỷ Cung tu luyện công pháp hấp thụ năng lực người khác chẳng lẽ không đáng chết sao? Ngươi muốn báo thù cho biểu muội ngươi, vậy ta đây giúp người khác báo thù thì có gì sai hả?”

Nam tử hồng bào siết tay nắm chặt vũ khí, căm hận nói, “Nhưng năm đó biểu muội của ta là bị người khác lừa vào Hoan Hỷ Cung, nàng chưa từng làm qua chuyện xấu!”

“Do ngươi cho là thế thôi.” Đông Phương Thư không muốn lãng phí nước miếng với hắn, tầm mắt đảo từng tu giả mang ánh mắt hoặc là cừu hận, hoặc là lạnh lùng, trong lòng hiểu rõ, “Thì ra lần này hồn kỳ dùng cừu hận để hấp dẫn các ngươi ….. Muốn báo thù liền tới đi, không cần vô nghĩa.”

Tám vị tu giả bị thái độ kiêu ngạo của y kích thích đến càng thêm phẫn nộ, ồn ào cầm lấy vũ khí bắt đầu tấn công, nam tử hồng bào vừa tấn công vừa nói, “Hình như ngươi rất để ý tên đồ đệ kia đúng không? Yên tâm, hắn sẽ được hầu hạ thật tốt. Còn có mấy phế vật trong phái Thanh Thành kia, chúng ta cũng sẽ phái người hảo hảo chiếu cố.”

Thái độ mạn bất kinh tâm của Đông Phương Thư bỗng nhiên biến mất, khí tức trên người trở nên khủng bố, điện quang hiện lên trong tay, dần dần ngưng tụ thành một thanh cự kiếm, “Dám đả thương đồ đệ của ta, ta liền lấy toàn bộ tánh mạng cả nhà ngươi!” Còn có phái Thanh Thành, tuy rằng y cũng không thèm để ý chết sống của mọi người trong phái Thanh Thành, nhưng lấy tính tình mềm lòng của Tiểu Châu, nếu phái Thanh Thành xảy ra chuyện, Tiểu Châu khẳng định sẽ rất đau buồn.

Không thể tha thứ!

Mũi kiếm rạch ra một đường, khuấy lên một trận linh khí rồi biến thành một cơn lốc, dễ dàng chặn lại công kích toàn lực của tám vị tu giả.

Trong lòng nam tử hồng bào chấn động, trong mắt không thể tin. Cường độ linh lực cùng lực khống chế tầm cỡ này, chắc chắn Thiên Hà không phải là tu vi Độ Kiếp kỳ! Mà là cảnh giới trên Độ Kiếp kỳ ….. Không ổn rồi!

Sương mù không tiếng động tràn ngập khắp nơi, Viên Kính buồn bực xoay quanh ở một chỗ, cả giận nói, “Tại sao đã lục soát toàn bộ bí cảnh nhưng vẫn tìm không thấy Diệp Chi Châu vậy hả? Các ngươi đúng là phế vật, không tìm thấy người thì đã đành, cư nhiên còn tự làm mình bị thương, thật mất mặt!”

Nam tử lam bào lại nuốt vào một viên đan dược, đè lại cánh tay bị thương, tái nhợt nói, “Viên sư huynh ngươi đừng tức giận, tình huống này không bình thường, hình như một khắc trước chúng ta đã từng dừng lại ở đây, trên mặt đất vẫn còn băng vải mà ta bỏ lại.”

Mọi người nghe vậy sắc mặt đại biến, vội đứng dậy xem xét chung quanh, sau đó tất cả đều kinh sợ.

“Đúng vậy, nơi này có lọ đan dược ta bỏ lại!”

“Nhưng ở nơi đây chỉ là sương mù đơn thuần, không phải là mê chướng, phóng thích linh lực cũng không bị trở ngại mà ……”

“Nhưng vì sao chúng ta vẫn luôn đảo quanh một chỗ chứ?”

“Ta nghe nói trong bí cảnh Đức Dung có một nơi gọi là tử địa, không chừng chúng ta đã…”

“Không phải! Sư thúc đã nói tử kia ở phía tây bí cảnh Đức Dung, rõ ràng chúng ta đi về hướng đông!”

Cảm xúc khẩn trương sợ hãi bắt đầu tràn ngập trong lòng mọi người, Viên Kính lấy ra một pháp khí phóng lên không trung, biểu tình thay đổi, “Là ảo trận!”

Mọi người sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn pháp khí.

“Là Diệp Chi Châu …..” Viên Kính càng nóng nảy, lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, rút trường kiếm ra cao giọng quát, “Đồ chuột nhắt nhát gan, chỉ biết chơi lén! Lăn ra đây cho ta!”

Diệp Chi Châu cầm trận bàn đứng ở phía trên bọn họ, cong môi cười lạnh. Cái này mà kêu là chơi lén hả? Quả nhiên là đóa hoa đơn thuần trong nhà kính, chỉ biết loạn ném rác lên người khác.

Đưa tay kích thích trận bàn, cậu dứt khoát ngồi xếp bằng trên phi kiếm, híp mắt nhìn trò vui. Không biết Đông Phương ở bên ngoài thế nào rồi, còn Viên Thai kia nữa …… Bí cảnh Đức Dung yêu cầu phải ngốc đủ năm ngày mới có thể đi ra ngoài, thật phiền phức.

Thu hồi linh kiếm, Đông Phương Thư nhìn về phía tám vị tu giả nằm trên mặt đất không thể động đậy, lạnh lùng hỏi, “Người của phái Thanh Thành ở nơi nào?” Y vừa mới dụng thần thức quét qua, phát hiện nhóm người Huyền Trung Tử vốn nên trở lại đỉnh núi đang trụ đều không thấy tung tích.

Nam tử hồng bào hòa hoãn tinh thần lại, lau đi vết máu ở khóe miệng, phẫn hận hỏi, “Vì sao ngươi lại không giết chúng ta!” Sĩ khả sát bất khả nhục!! Giữ bọn họ lại là có ý gì!

Đông Phương Thư nhìn hắn giống như nhìn người chết, hỏi ngược lại, “Tại sao ta lại phải gánh sát nghiệt vì những kẻ không liên quan chứ?”

Hồng bào nam tử nghẹn lại, cư nhiên cảm thấy y nói rất có lý.

“Lúc trước ba đại môn phái là Hoan Hỷ Cung, Lưu Vân Phái, Thương Lãng Trang cấu kết với nhau, giết sạch một ngàn lẻ tám người của Đông Phương gia ta, nguyên nhân chỉ vì một quyển công pháp có thể là thần cấp cùng mấy món thần khí giả, ngươi nói xem, ta giết cả nhà bọn họ báo thù, có nên hay không?”

Tám vị tu sĩ bị số lượng người mà y nói ra dọa sợ.

“Mà các ngươi.” Đông Phương Thư nhìn bọn họ, sau đó nâng mắt nhìn về phía các tu sĩ khác bị động tĩnh đánh nhau của bọn họ ép ra phía ngoài, lôi quang quanh người như ẩn như hiện, “Bị ma tu che mắt, khiến cho vô số tu sĩ vô tội rơi vào bẫy rập của ma tu, thật quá ngu xuẩn!”

“Ngươi có ý gì?” Hồng bào nam tử bị y nói đến mặt đỏ lên, phản bác, “Cái gì bị ma tu che mắt! Này rõ ràng là ân oán giữa tu sĩ chúng ta, cùng ma tu có quan hệ gì chứ!”

“Không cảm nhận được sao?” Đông Phương Thư đưa tay, đan linh lực thành một tấm lưới vô hạn, bao phủ tất cả tu sĩ ở đây, sau đó ngẩng đầu nhìn trời xanh, “Khí tức của ma tu đã rất gần rồi.”

Theo lời y nói, trên bầu trời đột nhiên bị xé ra một khe hở lớn màu đen, hắc vụ từ trong đó bay ra, sau đó nhanh chóng tràn ngập khắp nơi, ánh mặt trời bị che kín, tựa như đêm tối. Trong không khí mùi máu tươi càng ngày càng đậm, hun đến mọi người muốn nôn ra.

“Xảy ra chuyện gì?!” Tám vị tu sĩ kinh hãi gần chết.

Đông Phương Thư không đáp, lạnh lùng nhìn một điểm nào đó trong hắc vụ, trong tay huyễn hóa ra cự kiếm, “Chờ ngươi đã lâu rồi, Phệ Hồn Phiên.”

Bí cảnh Đức Dung, trong lòng Diệp Chi Châu khẽ động, lấy Thông Thiên ra, “Đông Phương vừa mới dùng đại hình thuật pháp, mau chiếu tình huống bên ngoài cho ta xem một chút.”

Cái gương nhỏ rung rung, sau đó nhanh chóng bay lên không trung biến lớn, mặt kính chợt lóe, hiện ra cảnh tượng bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment