Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 54

Sau khi từ chỗ Vi Trang về, Diệp Chi Châu cố ý nhắn tin cho Tư Việt, ẩn ý biểu đạt sự ỷ lại cùng nhớ mong anh trai, sau đó được người anh trai lãnh đạm này đáp lại.

“Đừng nghĩ nhiều, anh đi công tác về sẽ đưa quà sinh nhật cho em.”

Đừng nghĩ nhiều?

Xóa xong tin nhắn, cậu sờ sờ cằm, rốt cuộc Vi Trang có nói cho Tư Việt chuyện mình trộm chạy tới điều tra thân thế hay không nhỉ? Anh trai là người ít nói lạnh lùng, thật sự không thể đi thăm dò thái độ được, nhưng không chừng lại có thể hỏi được tên có đầu óc thiếu mất sợi gân Vi Trang kia …

Thăm dò không ra kết quả thì đành phải từ bỏ, cậu mở album ra, lật xem từng tờ từng tờ, ngón tay không tự giác chọt chọt khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai của Tư Hữu Càn, lại chọt chọt vẻ mặt nghiêm túc của Tư Tể Dân. Dáng vẻ của hai cha con nhà này rất giống nhau, đều là trán rộng cằm vuông, đúng theo kiểu chính trực đẹp trai như mắt thẩm mỹ của thế hệ trước. Tuy rằng khuôn mặt Tư Việt có vẻ tương đối nhu hòa hơi giống Chung Mẫn, nhưng ngũ quan lại giống Tư Hữu Càn bảy tám phần, chỉ có Tư Hàn, bề ngoài hoàn toàn khác hẳn người Tư gia, rõ ràng là ngũ quan tinh xảo nhu hòa, lúc cười lên lại cho cảm giác rạng rỡ, cũng không biết khi trưởng thành thì như thế nào …

Ánh mắt cậu xẹt qua ảnh chụp Chung Mẫn khi còn trẻ, cậu nhíu mày, dùng công năng phóng to của hệ thống cẩn thận đánh giá dáng vẻ nguyên chủ. Mày kiếm mắt sáng, khóe môi cong tự nhiên, gương mặt mập mạp còn mang theo nét trẻ con, nhưng cũng có chút sắc bén, mũi rất thẳng, làn da cũng không tồi … Môi cùng mắt của nguyên chủ phỏng chừng giống mẹ ruột Chung Khả, cũng rất giống với Chung Mẫn, nhưng lại không giống với Tư Hàn tinh xảo nhu hòa một chút nào …

Khoan đã, một chút cũng không giống?

Cậu tìm ảnh chụp Tư Hàn sau khi lớn lên quan sát một phen, lại nhìn dáng vẻ đối lập của nguyên chủ, lông mày nhíu lại chung một chỗ. Trong tư liệu có nói hai người lớn lên rất giống nhau, nhưng hiện tại nhìn kỹ, ngũ quan hoàn toàn không giống, giống chỗ nào chứ? Chẳng lẽ hệ thống lại lừa đảo? Nhưng lúc trước cậu xem tư liệu nhìn ảnh chụp của hai người khi còn bé, quả thật rất giống …

[Xin tin tưởng hệ thống.]

Dòng suy nghĩ bị màn ảnh đột nhiên hiện ra đánh gãy, cậu liếc mắt xem thường, lấy cái gương nhỏ ra kéo kéo đuôi của nó, hỏi, “Thông Thiên, thân thể Chung Mẫn thật sự không có vấn đề gì sao? Chỉ cần uống an thần hoàn nghỉ ngơi thôi à?” Trong tư liệu, việc Chung Mẫn mất sớm làm cậu rất để ý, cậu còn tưởng rằng trên người Chung Mẫn có bệnh không thể nói nên mới qua đời sớm như vậy, nhưng khi để Thông Thiên lén kiểm tra thì cho ra kết quả gì, chỉ yêu cầu tĩnh dưỡng thư thái.

[Xin tin tưởng hệ thống.]

Rồi rồi rồi, hệ thống là vĩ đại nhất, sẽ tin tưởng hệ thống.

Tắt màn ảnh đi, cậu ngửa ra sau ngã xuống giường, cuốn chăn lại. Cậu có cảm giác Tư gia đâu đâu cũng bất thường, nhưng rốt cuộc là bất thường ở chỗ nào …… Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mộng mơ hồ xuất hiện một nam nhân mặc trường bào nhưng không thấy rõ khuôn mặt, cậu cố gắng muốn lại gần, lại phát hiện thân thể không cử động được, chỉ có thể phí công hướng phía nam nhân này la lên. Đột nhiên quanh người dâng lên đám sương, dần dần che khuất thân ảnh nam nhân cao lớn kia, cậu càng nóng nảy, quơ hai tay muốn xua hết sương ra, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó hình ảnh biến thành cảnh đường phố hiện đại náo nhiệt. Một đôi nam nữ tuổi chừng ba mươi vui vẻ cười nói cùng nhau đẩy một chiếc xe nôi từ siêu thị đi ra, đột nhiên từ khúc cua có một chiếc xe vận tải lớn lao về phía hai người, trong lúc nguy cấp, người đàn ông đẩy xe nôi ra xa, ôm lấy người phụ nữ đang hoảng sợ hét lên ở bên cạnh.

Tiếng tông cùng tiếng phanh xe vang ở bên tai, tầm mắt xoay chuyển, cậu phát hiện mình biến thành đứa bé mới chỉ biết lật trong chiếc xe nôi kia, ngây thơ nhìn hai người nằm trong vũng máu cách đó không xa, mờ mịt kêu “a a”. Mọi người nhanh chóng xúm lại đây, một người phụ nữ lớn tuổi tốt bụng đẩy xe nôi ra chỗ khác, màu đỏ biến mất, biến thành cửa siêu thị không ngừng có người ùa ra, cậu quay đầu, tựa hồ thấy được một khuôn mặt nghiêm túc quen thuộc …..

“Ba ba!”

Đầu cậu đầy mồ hôi lạnh từ trong mơ bừng tỉnh, cậu đưa tay đè cái trán đau đớn, trái tim không khống chế được đập thình thịch. Giấc mơ này ….. còn có khuôn mặt kia … Cậu vội vàng xốc chăn lên tìm cuốn album, lật đến ảnh chụp chung của Tư Hữu Càn cùng Tư Tể Dân, cẩn thận xác nhận một chút, nhịn không được siết chặt tay.

Là Tư Hữu Càn! Cậu chắc chắn không nhìn lầm!

Cảnh trong mơ khi nãy chắc là ký ức của nguyên chủ, nhưng vì sao Tư Hữu Càn lại xuất hiện ở chỗ cha mẹ nguyên chủ gặp tai nạn chứ?

Sau khi cha mẹ mất, Chung Mẫn vẫn luôn đi tìm em gái bị mất tích khi còn bé, về sau khi bà kết hôn cùng Tư Hữu Càn, việc tìm người liền bị Tư Hữu Càn vì đau lòng vợ mình nên nhận lấy … Chẳng lẽ Tư Hữu Càn đã sớm tìm được tung tích của Chung Khả?

Không bình thường, quả nhiên Tư gia không bình thường.

Cậu bỏ cuốn album xuống thở sâu một hơi, áp chế cảm giác tiêu cực đang sinh ra vì xâm nhập ký ức của nguyên chủ, mở tư liệu hệ thống, càng thêm cẩn thận lật xem khúc ban đầu trong kịch bản.

Tư Hàn bị bắt cóc ở đầu tháng sáu, năm ngày sau Hình Quan được giải cứu, Tư Hàn mất tích, cảnh sát tìm kiếm nửa tháng vẫn không có kết quả liền rút quân về. Lúc ấy tinh thần Chung Mẫn đã có chút thất thường, khi nghe nói cảnh sát rút về thì tưởng con mình gặp bất trắc gì liền bị kích thích lớn, thiếu chút nữa nhảy từ trên lầu xuống. Tư Hữu Càn đúng lúc phát hiện vợ mình không bình thường, vội đưa bà vào bệnh viện, trải qua một phen kiểm tra, Chung Mẫn được chẩn đoán bị chứng trầm cảm nhẹ. Một tuần sau, trong một hoạt động công ích giúp đỡ cô nhi viện của công ty, Tư Hữu Càn ngẫu nhiên nhìn thấy Tần Bảo, sau khi xác nhận thân phận liền mang cậu về, đưa đến trước mặt Chung Mẫn.

Một tuần …… Quá nhanh, cũng quá trùng hợp.

Con trai bị mất tích, vợ thì vẫn còn nằm viện, vậy mà Tư Hữu Càn vẫn còn có thời gian bay đến S thị tham gia một hoạt động công ích không quan trọng, còn trùng hợp phát hiện được Tần Bảo? Có là đồ ngốc mới tin đây là trùng hợp!

Điểm đáng ngờ lớn như vậy mà lúc đầu cậu không phát hiện được, nếu không phải do lần này đột nhiên mơ thấy ký ức nguyên chủ ….. Cậu ngẩng đầu xoa xoa trán, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Kỳ quái, hình như trước khi mơ thấy ký ức nguyên chủ cậu còn mơ thấy gì đó, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra được …

Sau đó vài ngày, trước khi ngủ cậu dùng tinh thần lực tra xét ký ức tuổi thơ bị phong bế của nguyên chủ. Sau vụ tai nạn xe cộ không có nhà để về, cô nhi viện hẻo lánh hoang vắng, lão viện trưởng cay nghiệt, căn phòng tối đen dơ bẩn, từng buổi tối mùa đông lạnh đến mức ngủ không được …. Đột nhiên trước cửa cô nhi viện xuất hiện vài chiếc xe hơi sang trọng, cùng với đôi mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua cửa xe của Tư Hữu Càn.

Cậu mở mắt ra, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong phòng cho người ta một loại ảo giác ấm áp an nhàn. Xốc chăn lên đứng dậy, cậu đi đến phía trước cửa sổ kéo màn ra, híp mắt nhìn về Chung Mẫn đang ôn hòa tạm biệt Tư Hữu Càn ở trước cửa biệt thự.

Người đàn ông này giấu Chung Mẫn làm những việc kia, rốt cuộc có mục đích gì?

Có lẽ là nhận ra cậu lạnh lùng đánh giá, Tư Hữu Càn đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn lại đây. Trong lòng Diệp Chi Châu cả kinh, vội nở nụ cười, thân mật hướng ông ta vẫy vẫy tay. Tư Hữu Càn nhíu mày, ánh mắt trở lại bình thường, đạm mạc gật gật đầu xem như đáp lại. Chung Mẫn chú ý tới ánh mắt của Tư Hữu Càn, theo tầm mắt của ông ta, nghiêng người ngửa đầu nhìn lại, thấy con trai nhỏ nhà mình mặc quần áo ngủ đứng ở trước cửa sổ lầu hai, vội tươi cười phất phất tay, yêu thương vui sướng trong mắt cơ hồ như khiến người ta chìm vào trong đó.

Một người trên mặt đều là tình yêu thương con mình, một người trong mắt chỉ có đạm mạc, đây là một đôi “cha mẹ” kỳ quái cỡ nào.

Cậu cười đáp lại Chung Mẫn, sau đó nhìn theo Tư Hữu Càn lên xe rời đi, sờ sờ cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo.

Có lẽ đã tới lúc đi S thị nhìn một chút.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Trong kịch bản, Vi Trang chỉ tốn một tuần liền tra ra chuyện của Tư Hàn, mà lần này hiệu suất lại chậm đến bất thường, cũng may Diệp Chi Châu cũng không vội, cũng không trông cậy vào hắn có thể tra ra cái gì, tìm đến hắn cũng chỉ là hy vọng có thể thông qua hắn nói cho Tư Việt là mình cũng hoài nghi, đồng thời cũng gia tăng mức độ hảo cảm với vị trinh thám này, nếu có thể được, lại tăng thêm ấn tượng xấu của hắn đối với Tư Hàn.

Bỏ qua cuộc gọi của Vi Trang, cậu tạm biệt Chung Mẫn mang vẻ mặt lo lắng, ngồi trên taxi đi tới sân bay. Đang là thời gian nghỉ hè, học sinh đều lựa chọn ra ngoài du lịch, cậu cũng nằm trong số đó nên không có gì bất thường cả.

Sau khi tới S thị cậu cũng không lập tức đi tới cô nhi viện nguyên chủ đã từng ở, mà là đi tới nơi mà vợ chồng Chung Khả đã từng cư trú. Tiểu khu cũ kĩ nay đã biến thành một khu phức hợp náo nhiệt, cậu cất bước đi vào, tiện tay mua một cái lúc lắc nhỏ dành cho trẻ con, chậm rãi đi dạo không mục đích.

Chung Khả cùng người nhà thất lạc là ở thời điểm mười năm náo động kia, lúc ấy bà chỉ có mười một tuổi, người lại hơi ngốc, thiếu chút nữa đã bị bọn buôn người lừa bán. Sau này may mắn được một đôi vợ chồng ngoại quốc nhận nuôi đưa ra nước ngoài mới có thể bình an lớn lên. Chín năm sau đôi vợ chồng kia qua đời, Chung Khả đã thành niên sau khi sắp xếp xong đám tang cho cha mẹ nuôi rồi dựa theo ký ức về lại trong nước, làm một giáo viên dạy tiếng Anh trong một trường trung học ở S thị, sau đó gặp được viện trưởng cô nhi viện Tần Thủ Nghiệp lớn hơn bà ba tuổi.

Một năm sau hai người kết hôn, ba năm sau nhận nuôi một cậu nhóc con lai đột nhiên xuất hiện trước cửa cô nhi viện vả lại chỉ biết nói ngoại ngữ, năm năm sau có con của mình, đặt tên là Tần Bảo, sau khi Tần Bảo được bốn tháng, cha mẹ của cậu nhóc con lai tìm nhận lại con mình rồi dẫn đi, sau đó không quá mấy tháng, hai vợ chồng bị xe tông tử vong. Kỳ quái nhất chính là, sau khi Tần Thủ Nghiệp chết thì con của ông là Tần Bảo cư nhiên lại không được đưa vào cô nhi viện nhà mình, cũng không nhận được một phân tiền bồi thường nào, mà là bị đưa đến một cô nhi viện ở vùng ngoại thành hẻo lánh.

Có trá, rốt cuộc Tư Hữu Càn đóng vai trò gì trong chuyện này?

Bất tri bất giác đi tới rạp chiếu phim, cậu thu hồi suy nghĩ, thấy thời gian còn sớm, liền tùy tiện mua một vé xem phim rồi đi vào rạp.

Tần Mạc đi ngang qua rạp chiếu phim, ánh mắt đảo qua cái lúc lắc trên quầy bán vé, bước chân dừng lại, xoay người đi tới, nhẹ nhàng cầm lúc lắc lên.

Từng tiếng vang nhỏ nhặt kêu lên, thanh âm so với trong trí nhớ hoàn toàn bất đồng. Anh bỏ lúc lắc xuống, trong đôi mắt màu xanh hiện lên một tia ảm đạm, nghĩ nghĩ, lại cầm lúc lắc lên, nhìn về phía nhân viên công tác đứng sau quầy đang ngây ngốc nhìn mình, lễ phép hỏi, “Cái này, là của mọi người sao?”

Rõ ràng là tiếng Trung, nhưng lại không phù hợp với hình tượng tóc vàng mắt xanh của anh.

Nhân viên công tác ngốc ngốc cố gắng nhớ lại ngữ pháp tiếng Anh, vội lắc đầu nói rằng, “Không phải, chắc là của vị khách vừa mới đứng đây.”

Anh gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một cái ví, từ bên trong rút ra một tờ tiền có giá trị lớn nhất để trên quầy, quơ quơ cái lúc lắc, “Cái này, tôi muốn mua, giúp tôi xin lỗi vị khách kia nhé.” Nói xong xoay người bước đi, hoàn toàn không cho nhân viên có cơ hội cự tuyệt.

Nhân viên nhìn tờ tiền có thể mua được thêm mấy cái lúc lắc trên quầy, lại nhìn bóng dáng cao lớn đã sắp biến mất ở trong tầm mắt, hậu tri hậu giác cao giọng ngăn cản, “Này, ngài không thể như vậy, hơn nữa tiền cũng quá nhiều rồi! Quý khách? Quý khách, ngài chờ một chút!”

Bóng dáng kia biến mất, nhân viên không gọi nữa, có chút dở khóc dở cười. Vị khách nước ngoài này sao lại kỳ quái như vậy, nói chuyện thì rất lễ phép, sao hành động lại không có đạo lý như thế ……

Diệp Chi Châu xem phim xong đi ra ngoài thì lúc lắc đã mất, bù lại nhận được một tờ tiền mệnh giá lớn. Vì bộ phim tiếp theo sắp chiếu, nhân viên bận rộn không có thời gian giải thích cụ thể, chỉ nói đơn giản rồi đưa tiền đưa cho cậu sau đó liền tiếp tục bận rộn.

….. Có lẽ là người nào dẫn theo trẻ con rồi “mua” lại thôi. Cậu buồn cười thu hồi tờ tiền, xoay người rời khỏi rạp chiếu phim, đi ngược hướng với Tần Mạc.

Buổi tối trở lại khách sạn, cậu ở trên mạng tìm kiếm thông tin cô nhi viện nguyên chủ ở khi còn bé, sau khi chuẩn bị đầy đủ, cậu cải trang ăn diện một phen, giữa trưa ngày hôm sau lấy thân phận học sinh tốt bụng đi tới cô nhi viện đã thay đổi.

Viện trưởng cay nghiệt đã già rồi, cũng béo hơn, là một ông cụ tốt tính hay cười. Ông nhiệt tình đón Diệp Chi Châu vào, cảm khái nói rằng, “Hiện tại mấy người trẻ tuổi rất hảo tâm, hai ngày trước cũng có một nhóm đến đây, hôm nay cháu lại đưa nhiều đồ chơi như vậy, bọn nhỏ vui vẻ muốn chết rồi.”

“Có thể làm cho bọn nhỏ vui vẻ thì tốt, là việc nên làm.” Cậu khách khí hàn huyên, từ từ xuất ra tinh thần lực, bao bọc đại não của viện trưởng, ngay khi viện trưởng ngồi vào chỗ của mình cậu liền nhìn thẳng vào hai mắt của ông, dùng tinh thần lực quấn trong tiếng nói, “Viện trưởng, cháu còn nhớ trước kia cô nhi viện rất nhỏ rất cũ nát, hiện giờ lại thay đổi rất lớn, chắc có không ít người hảo tâm quyên trợ nhỉ.”

Biểu tình viện trưởng trống rỗng trong chớp mắt, sau đó cười trả lời, “Quả thật có người hảo tâm giúp đỡ, nhưng cô nhi viện có thể biến thành như hiện giờ, tất cả đều dựa vào một quý nhân gặp được hơn mười năm trước trường kỳ giúp đỡ, nhờ phúc của người đó, các đứa trẻ trong viện hiện tại đều được đi học, được ăn cơm no.”

“Vậy ngài còn nhớ rõ đứa bé tên là Tần Bảo không? Khi bị đưa tới đây cậu ấy còn rất nhỏ, chỉ mới được mấy tháng.”

“Tần Bảo? Không không không, trong viện chưa từng có đứa bé như vậy.” Viện trưởng vội vàng phủ định, sau đó tạm dừng vài giây, lại đột nhiên sửa miệng nói, “Quả thật có một đứa bé như vậy, là do bệnh viện đưa tới, nói là cha mẹ bị tai nạn xe cộ đã tử vong, cũng không có thân nhân khác … Là tôi có lỗi với nó, tôi vốn định đối tốt với nó, nhưng trong viện vẫn còn có những đứa trẻ khác cần được nuôi sống, tôi cũng không muốn khắt khe với nó đâu … Đều là do người kia, là người kia muốn tôi làm như vậy, nói chỉ cần tôi nuôi hư đứa bé kia, hắn liền giúp đỡ những đứa trẻ còn lại trong cô nhi viện đến trường có ăn cơm, tôi cũng không còn cách nào …”

Diệp Chi Châu giật giật lông mày, gia tăng tinh thần lực, “Người kia là ai? Vì sao lại muốn ông nuôi hư đứa bé kia?”

Sắc mặt viện trưởng đột nhiên trắng nhợt, không trả lời vấn đề của cậu, ngược lại ánh mắt hỗn loạn thì thào nói, “Tôi cũng không muốn làm thế, Tiểu Bảo con đừng trách ông … Đừng khóc, đi theo quý nhân sẽ có cuộc sống hạnh phúc, gia gia không phải muốn vứt bỏ con … Cuộc sống trong viện rốt cục cũng tốt hơn, bọn nhỏ đều được ăn no mặc ấm, được đi học, phòng ốc cũ kỹ cũng có tiền để sửa lại … Chỉ là xóa hết tin tức của Tiểu Bảo mà thôi, dù sao con cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn, không có việc gì, không có việc gì …”

Tâm tình Diệp Chi Châu phức tạp thu hồi tinh thần lực, nhìn hai mắt lão viện trưởng đã mất đi tiêu cự, thở dài một tiếng. Có lẽ người này bị áp lực áy náy trong lòng tra tấn rất lâu, mặc dù phòng tuyến tinh thần thâm sâu nhưng rất dễ bị khiêu động, ký ức còn có chút hỗn loạn. Lấy ra một viên an thần hoàn bỏ vào ly trà của viện trưởng, cậu nhìn quanh căn phòng viện trưởng được trang trí đơn giản, xoay người rời đi.

Tần Mạc hướng trợ lý khoát tay, một mình xuống xe đi vào cô nhi viện.

Phó viện trưởng vội vàng đi ra đón tiếp, biểu tình có chút khẩn trương, “Ngài chính là Tần tiên sinh phải không, cái kia, cha tôi đã lớn tuổi, thân thể không tốt lắm, sau cơm trưa liền đi ngủ, ngài xem …”

“Không có việc gì, tôi chỉ muốn xem một ít hồ sơ thu nhận trẻ mồ côi thôi, không cần đặc biệt chiêu đãi.”

Phó viện trưởng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, vội lấy lòng trả lời, “Thủ tục nhận nuôi trong viện chúng tôi vẫn luôn rất nghiêm khắc, tư liệu cũng rất đầy đủ, ngài cứ việc xem, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, tôi làm ở đây đã hơn hai mươi năm, tất cả những đứa trẻ từng được nhận nuôi tôi đều nhớ rõ.”

Ánh mắt Tần Mạc giật giật, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh đều nhớ rõ?”

“Đúng, đúng vậy.” Phó viện trưởng bị ánh mắt xanh biếc lãnh đạm không có cảm xúc của anh nhìn như vậy, nhịn không được run rẩy trong lòng, “Cho dù chỉ là nuôi trong thời gian ngắn, tôi vẫn nhớ rõ …”

“Vậy một đứa trẻ tên là Tần Bảo thì sao? Đôi mắt rất to, tóc rất mềm, rất thích cười, buổi tối lúc ngủ thích ôm vật gì đó, rất ngoan cũng không khóc nháo, lúc không có người sẽ tự mình phun bong bóng chơi.” Có lẽ những lời này đã được anh nói qua rất nhiều lần, ngữ tốc hơi nhanh, trong ánh mắt chậm rãi dâng lên một tia hy vọng, “Mọi người có từng nhận nuôi một đứa trẻ như vậy không?”

“Không, không có.” Phó viện trưởng né tránh tầm mắt của anh, trong lòng có chút giật mình, “Trước kia điều kiện của chúng tôi không được tốt, không chăm sóc được cho trẻ sơ sinh, chỉ nhận trẻ từ năm tuổi trở lên.”

“Vậy sao ….” Hy vọng trong mắt tan biến, ánh mắt Tần Mạc lại biến về đạm mạc, thái độ cũng càng thêm lạnh lùng, “Dẫn tôi đến phòng hồ sơ, tự tôi tìm là được rồi, anh không cần làm cùng đâu.”

Phó viện trưởng vội xoay người dẫn đường, phía sau lưng không tự giác chảy một tầng mồ hôi lạnh, “Vậy mời ngài đi theo tôi ….”
Bình Luận (0)
Comment