Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 62

Sau khi Phương Thục Hà nhìn thấy ảnh chụp thi thể của Tư Hàn thì không bao lâu phòng tuyến tâm lý sụp đổ nhận tội, còn cung cấp một ít chứng cứ năm đó bà ta trộm lưu lại để chuẩn bị gây khó dễ cho Tư Hữu Càn. Vụ việc phát triển tới nước này là điều mà Diệp Chi Châu không nghĩ tới, vụ bắt cóc đã xảy ra quá lâu, rất khó tìm chứng cứ, cậu còn tưởng rằng phải dây dưa rất lâu chứ.

Cái chết của Tư Hàn đã có manh mối, nhưng vụ tai nạn xe cộ năm đó Tư Hữu Càn lại không nhận tội, Diệp Chi Châu vốn định dùng tinh thần lực, lại không nghĩ tới Tần Mạc đột nhiên mang theo luật sư xuất hiện ở đồn cảnh sát, một giờ sau, Tư Hữu Càn nhận tội, vụ án tai nạn xe cộ đã trần ai lạc định.

“Sao anh lại làm được thế? Tìm chứng cớ ở đâu vậy?” Tốc độ nhanh chóng này khiến người ta không dám tin mà.

Tần Mạc lắc đầu, dẫn cậu đi đến ô tô đang đậu ven đường, “Đã là người thì sẽ có nhược điểm, Tư Hữu Càn cũng không ngoại lệ. Chứng cớ thì chỉ cần muốn là có thể tìm được, chỉ cần mất ít công sức.” Những năm gần đây mỗi lần anh về nước đều sẽ điều tra lại vụ tai nạn xe, nhưng mỗi lần đều bị chặt đứt manh mối về người lái xe tải kia, hiện tại biết Tư Hữu Càn là kẻ chủ mưu, đã có đầu mối, kết nối với tuyến thời gian sẽ không còn khó nữa.

“Nhược điểm?” Diệp Chi Châu ngồi trên xe, nhíu mày, “Tư Hữu Càn còn có nhược điểm? Chẳng lẽ là Tư Tể Dân? Nhưng ông ta cũng không giống như là người hiếu thuận a …..” Nếu hiếu thuận cũng sẽ không để một ông lão ở một mình trong một tiểu khu khác, còn rất ít đi thăm hỏi …… Còn nữa, hai cha con Tư Hữu Càn cùng Tư Tể Dân hoàn toàn là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không phải loại tốt đẹp gì. Mặc dù Tư Tể Dân không tham dự vào chuyện của Tư Hàn, nhưng nhất định là có biết, nhưng người này lại chỉ trơ mắt để Tư Hữu Càn càn quấy, không có nhân tính.

“Tư Hữu Càn không chỉ có một đứa con riêng thôi đâu.” Tần Mạc cũng đi theo ngồi lên xe, vươn ra hai ngón tay, “Ở nước ngoài ông ta còn có một đứa con gái và một đứa con trai, một đứa bảy tuổi một đứa bốn tuổi, mẹ của tụi nhỏ là tình đầu của ông ta, mười năm trước khi đối phương ly hôn, Tư Hữu Càn liền có ý định tiếp cận, sau khi làm dao động đối phương liền đưa người ra nước ngoài, mà nguyên nhân ly hôn là bởi vì chồng của bà ta đột nhiên nghiện ma túy, bỏ mấy lần nhưng không được, em đoán thử coi, vì sao chồng bà ta lại nghiện ma túy.”

Diệp Chi Châu không biết nên nói cái gì cho phải, yên lặng mở miệng, “Là do Tư Hữu Càn làm phải không.”

“Tiểu Bảo thật thông minh.” Tần Mạc mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cậu, “Một chút nhân tính cuối cùng của Tư Hữu Càn đều đặt trên người mối tình đầu cùng con của bà ta, nếu anh nói cho bà ta biết chồng trước của bà nghiện ma túy là do Tư Hữu Càn làm hại ….. Em nhìn đi, nhân tính chính là loại đồ vật như vậy, chỉ cần cẩn thận tìm, sẽ có lỗ hổng có thể chui vào.”

Xúc cảm trên đầu ấm áp mềm nhẹ, Diệp Chi Châu lại bắt đầu không được tự nhiên. Cậu quay đầu né tránh, trong lòng hơi xấu hổ. Anh trai tiện nghi này rất thích làm động tác thân mật với cậu, cậu không biết anh em nhà khác có như vậy hay không, nhưng dù sao cậu vẫn không quen.

Lần thứ hai bị né tránh, ánh mắt Tần Mạc thâm sâu, sau đó dịch người ra, đưa tay đè trán nói, “Anh muốn về nước một chuyến, Tiểu Bảo, trong khoảng thời gian này em phải ngoan ngoãn ở đây, anh rất nhanh sẽ trở về tìm em.”

Diệp Chi Châu vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng mắt lại không dám nhìn anh.

Đau đớn giảm bớt, Tần Mạc buông tay xuống, nhìn cậu thật sâu, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng chọt đầu cậu, “Tiểu Bảo, khi còn bé em rất đáng yêu, rất dính anh, cũng chỉ dính anh thôi.” Hơn nữa cũng không đi đâu cả, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở trong tầm mắt của anh.

Diệp Chi Châu đưa tay che đầu, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc. Nguyên chủ khi còn bé được kề cận với người nhà kia, đã đầu thai có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn mới rồi.

Đêm đó Tần Mạc trở về nước, không muốn bất luận ai đi đưa.

Sau khi xảy ra chuyện Vệ Tư Hàn đã một tuần không đến trường, tiếp đó đổi lại quần áo đã bắt chước nguyên chủ, biến thành phong cách tiểu thanh tân nhã nhặn mà y thích. Y sửa lại tên, sau đó dọn ra ký túc xá, dần dần xa lánh bạn học.

Vương Hổ nhìn cái giường trống không thở dài, “Ai, cũng không biết Tư Hàn đã xảy ra biến cố gì, cả người đều thay đổi, còn sửa lại tên ….. Nhưng hai ngươi thật là thú vị, cậu đổi tên y cũng đổi tên, nhưng cái này rất tốt, tớ cũng không cần đau đầu khi xưng hô với các cậu nữa.”

Cất kỹ thẻ học sinh sau khi đã đổi tên, Diệp Chi Châu cười đứng dậy vỗ vai hắn, cũng bắt đầu thu dọn hành lý, “Cho nên nhớ đừng gọi sai nữa, về sau y không phải là Tư Hàn mà là Phương Tư, mà tớ, cậu có thể gọi tớ là Bảo ca.”

“Xì, rõ ràng cậu nhỏ hơn tớ!” Vương Hổ cười mắng, sau đó lại nhíu mày, “Sao cậu cũng dọn dẹp đồ đạc thế, đừng nói là cậu cũng muốn dọn ra ngoài a.”

“Không phải dọn ra ngoài.” Diệp Chi Châu lắc đầu, sau đó cười cười nói rằng, “Trong nhà có chút chuyện, tớ muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, được rồi, tớ đi đây, sẽ thường xuyên trở về thăm cậu.”

Vương Hổ đưa cậu xuống lầu, sau khi trở về nhìn gian phòng trống trải hơn phân nửa, nhịn không được lại thở dài, “Hai người này….. Rốt cuộc là làm sao vậy a, chỉ nghỉ lễ mấy ngày thôi mà đã …..”

Vệ Tư Hàn sau khi đổi tên triệt để mất nguồn kinh tế, Vệ gia không quản y, Tư Hữu Càn cùng Phương Thục Hà lại bị tống vào tù, số tiền trước đó cũng đã tiêu xài phung phí không còn dư lại bao nhiêu, hiện tại dọn ra ký túc xá phải đóng tiền thuê nhà, y liền triệt để nghèo túng. Mấy lần tới cửa tìm Vệ Tùng Ninh nhưng không có kết quả, y chỉ đành phải một mình đi vào trung tâm hỗ trợ việc làm cho sinh viên, muốn kiếm ít tiền sinh hoạt cùng tiền khám bệnh.

Công việc nhân viên siêu thị hay phát tờ rơi rất cực khổ, nên y dừng mắt ở bảng tin thuê gia sư. Nhờ phúc của Vệ Kiến Quốc, thành tích của y vẫn không tồi, làm gia sư vẫn đủ sức.

Công việc gia sư cũng chia tốt xấu, mệt nhất là làm gia sư cho học sinh trung học, y nhanh chóng bỏ qua mấy tin tuyển dụng đó, sau đó dừng tầm mắt ở tin tuyển dụng ngắn gọn cuối cùng.

“Yêu cầu: sinh viên, tính tình ôn hòa, diện mạo thanh tú trở trên, thanh âm dễ nghe, có thể chơi được với trẻ em, lương 500, mỗi tuần cố định 6 tiếng …..” Mắt y sáng rực lên, người này ra điều kiện rất tốt, chính là cái này! Nhanh chóng ghi nhớ tin tức, y vội vã chạy tới trước quầy đăng ký tư liệu muốn phương thức liên lạc của đối phương, rất sợ công việc lương cao như vậy bay mất.

Nhân viên công tác nhập thông tin mà y nói vào hệ thống kiểm tra, sau đó tiếc nuối lắc đầu, “Xin lỗi, công việc này vừa mới được một nữ sinh viên ngành tâm lý nhận rồi, bên kia cũng đồng ý thuê, song phương đã thỏa thuận, cậu tìm cái khác đi.”

Vệ Tư Hàn có chút bất mãn lại có chút mất mát, chỉ đành trở lại bảng tin tiếp tục tìm kiếm.

Diệp Chi Châu dựa vào dịch dung đan thoải mái đứng ở bên cạnh y, lúc xoay người rời đi cố ý đụng phải y, sau đó cố ý thấp giọng oán giận nói, “Cái quán bar này sao lại như thế chứ, thuê nhân viên mà còn yêu cầu dáng vẻ xinh đẹp, có ý gì chứ, kỳ thị diện mạo bình thường chắc.”

Vệ Tư Hàn bị cậu va vào, vừa định phát hỏa, nghe đến câu sau thì ngẩn người, nhìn nhìn diện mạo bình thường của đối phương, trong lòng vui vẻ, vội đi về phía trước tìm tin tức đối phương vừa mới nói.

[Tỷ lệ yêu nhau của Hách Tĩnh cùng nhân vật chính giảm còn 60%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Tiến vào toilet rửa sạch dịch dung đan, Diệp Chi Châu híp mắt sờ cằm. Phá hư cơ hội gặp mặt của nhân vật chính cùng Hách Tĩnh cư nhiên làm giảm đi 40%, quả nhiên hồn kỳ này cũng không khó lấy! 60% còn lại kia ….. Chờ chứng tự bế của con gái Hách Tĩnh chuyển biến tốt đẹp thì hẳn là có thể chậm rãi giảm đi.

Trong quán bar náo nhiệt, Vệ Tư Hàn thuần thục qua lại trong đám người, một bên đưa rượu một bên cùng khách trêu đùa. Trong khu vui chơi cho trẻ em cách đó một con đường, Diệp Chi Châu mặc một bộ trang phục thú bông, ngốc ngốc đi đến bên người một cô bé, khều khều vai của bé, biến thanh âm trở nên ngây thơ, xoay người hỏi, “Bạn nhỏ ơi, thích ngôi sao không?”

Cô bé ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó nghiêng người né tránh.

Cậu thấy thế vội vàng dùng tinh thần lực từ từ rót vào tiếng nói, tiếp tục hỏi, “Cô bạn nhỏ, chỗ này của anh có ngôi sao nè, em có muốn không?”

Cô bé chuyển động, trộm nhìn cậu một cái.

Cậu mỉm cười, đưa bình thủy tinh ngôi sao chứa đầy tinh thần lực qua, ngón tay mập mập cọ cọ vài cái, vô số đốm sáng từ trong bình thủy tinh tản ra bay vào không trung, bay lượn vài vòng rồi chậm rãi biến mất.

“Ngôi sao …..” Ánh mắt cô bé sáng lên, lộ ra nụ cười.

“Tặng cho em.” Nhét bình thủy tinh vào tay cô bé, cậu sờ sờ mái tóc mềm mại của đối phương, để lại một tia tinh thần lực thư giãn trên người đối phương, sau đó xoay người rời đi.

Có tinh thần lực an ủi, cô bé dễ chịu hơn rất nhiều, bé cầm bình thủy tinh nhìn Diệp Chi Châu đã đi xa, nghiêng đầu, “Người đưa ngôi sao tới … là thiên sứ sao?” Nhưng vì sao thiên sứ lại béo như vậy ….. Đi đường còn bị ngã sấp xuống …..

Hách Tĩnh vẻ mặt lo lắng chạy đến, thấy con gái ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế đá ven đường, nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh tiến lên ôm người vào trong ngực, không ngừng nói, “Bảo bối, con làm ba sợ muốn chết, lần sau không được im lặng rời đi nữa, biết chưa?”

“Ba ba.”

Hách Tĩnh sửng sốt, sau đó mừng như điên, lui ra nhìn ánh mắt của bé, thật cẩn thận hỏi, “Bảo bối, con vừa mới gọi ba là gì? Con nguyện ý nói chuyện với ba ba rồi sao?”

“Ba ba.”

“Ba ba đây, ba ba đây …..” Kéo con gái vào trong ngực lần nữa, hắn chớp chớp đôi mắt đã ẩm ướt, cúi đầu hôn đỉnh đầu con gái. Từ khi vợ hắn qua đời, con gái liền không chịu mở miệng nói chuyện, hiện giờ rốt cục ….. rốt cục …..

Người ôm bé quá mức kích động, cô bé do dự một chút, đưa tay vỗ vỗ sống lưng hắn, sau đó giấu lọ thủy tinh vào trong ngực. Vẫn là ….. không nói cho ba ba biết vậy ….. Thiên sứ là bí mật của một mình bé thôi.

[Tỷ lệ yêu nhau của Hách Tĩnh cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu gian nan tháo đội đầu xuống, trong lòng như muốn hỏng mất, “Đừng nói không ngừng cố gắng nữa, trước đó mày dạy tao tháo ra kiểu gì thế, rõ ràng mặt sau là khóa kéo, nhưng vì cái gì lại kéo không ra.”

Hệ thống như là bị cậu làm khó, màn ảnh nhá nhá, sau đó xê dịch về phía trước, chậm rãi phun ra hai chữ, [Cố lên.]

Diệp Chi Châu trợn trắng mắt, sau đó phẫn nộ tắt màn ảnh đi.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Trên đầu đột nhiên truyền đến một lực đạo, sau đó khóa kéo được kéo ra, bên tai vang lên âm thanh, sau đó là một trận lôi kéo rất nhỏ, rốt cục cái đầu cậu đã được trả tự do. Cậu thở ra một hơi, cào cào mái tóc loạn thất bát tao xoay người lại, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, “Cám ơn ngài, cái đội đầu này phiền quá, cũng may có ngài ….. Ách, anh? Sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt Tần Mạc cẩn thận nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng mái tóc loạn xà ngầu của cậu, mỉm cười, “Không phải là ung thư, cũng không có khối u.”

“Hả?”

“Tiểu Bảo.” Tần Mạc tiến lên ôm lấy cậu, lực đạo rất lớn thái độ lại cường ngạnh, thanh âm thỏa mãn ngữ khí ôn nhu, nhưng lời nói ra lại không hay ho chút nào, “Anh sẽ không buông tay, em là của anh, anh muốn trói em lại, đời này em đừng nghĩ tránh được anh.”

Lực đạo trên thắt lưng hơi lớn, trên người cậu còn mặc trang phục thú bông, bị siết hơi khó thở, vội dùng sức đẩy anh, “Anh, anh làm sao vậy? Mau thả ra, em không thở được.”

“Không.” Ánh mắt Tần Mạc trầm trầm, ôm cậu giống như ôm con nít trực tiếp nhét vào trong xe, sau đó đi vào khóa cửa xe lại, gắt gao dính trên người cậu, “Tiểu Bảo, em là của anh.”

Lời thoại quen thuộc cùng hành vi bá đạo, hơn nữa mơ hồ xuất hiện tình tiết play trên ô tô bị khóa cửa ….. Diệp Chi Châu ngốc ngốc, sau đó kinh ngạc, “Tần Mạc! Có phải anh luôn bị đau đầu không?”

Tần Mạc thấy cậu không giãy dụa nữa, thỏa mãn mỉm cười, “Ừm, nhưng Tiểu Bảo yên tâm, lần này anh về nước kiểm tra không có vấn đề gì cả, anh sẽ dành toàn bộ cuộc đời để chăm sóc em, sẽ không nửa đường bỏ em lại một mình.”

Diệp Chi Châu nghe vậy càng ngốc hơn, “Chẳng lẽ lần này anh về nước là đi kiểm tra não? Bởi vì bị đau đầu cho nên anh hoài nghi mình bị ung thư hoặc có khối u?”

Tần Mạc không nói lời nào, tiếp tục ôm chặt cậu, so với lúc trước chỉ ngẫu nhiên làm ít động tác thân mật rụt rè cao lãnh thì hoàn toàn bất đồng, vừa bá đạo lại dính người, còn vô cùng không biết xấu hổ, “Tiểu Bảo, em là của anh, chỉ có thể là của anh, từ lúc gặp em lần đầu tiên anh đã biết như thế.”

“….. Cho nên hình tượng anh trai tốt thân sĩ cho tới nay đều là giả bộ đúng không? Bởi vì anh hoài nghi mình có bệnh mạng không còn lâu, nên không muốn liên lụy em?”

Tần Mạc trực tiếp chôn mặt ở cổ cậu.

Diệp Chi Châu nghẹn lời hỏi trời xanh, cậu đã gặp qua tất cả nhân vật trong kịch bản, cũng từng xuất tinh thần lực trước mặt mỗi người, nhưng vẫn không thu được bất luận phản hồi gì. Cũng có lúc cậu nóng vội, nhưng lại không thể tùy tiện dùng tinh thần lực đi dò hỏi đầu óc người khác, vẫn luôn nghẹn trong lòng, còn lo lắng có khi nào tinh thần lực của người yêu bị hao tổn quá lớn mà không thể theo tới không …… Té ra đối phương vẫn luôn ở bên cạnh, chẳng qua là giả bộ giấu đuôi sói thôi.

Cậu mém nữa quyết định sau khi lấy hồn kỳ cuối cùng sẽ thử dùng tinh thần lực nhất nhất thăm dò từng nhân vật ….. Thậm chí cậu còn hoài nghi Hách Tĩnh xuất hiện cuối cùng chính là người yêu của mình ……

“Vì sao anh không sớm nói cho em biết đầu anh bị đau ……” Diệp Chi Châu đưa tay nhéo tóc anh, vừa buồn cười vừa đau lòng, dò xét tinh thần lực vây quanh đối phương, một chút rồi lại một chút chuyển tới đại não của anh, “Không ngờ đời này tính cách của anh lại bình thường như vậy …..” Bình thường đến mức khiến cậu hoàn toàn không nhận ra ….. Không đúng, kỳ thật là có dấu hiệu, mỗi lần Tần Mạc đột nhiên tới gần đều khiến cho tinh thần lực của cậu mất đi cảnh giác …… Quả nhiên nên tự trách mình quá ngốc không để ý đến ….. Thật sự là ……

Đau đớn ở đại não dần dần biến mất, sau đó chậm rãi biến thành một cảm giác thư thái mềm nhẹ, Tần Mạc không biết nên hình dung cảm xúc đột nhiên dâng lên trong lòng đó như thế nào, nhưng anh biết, cuộc đời của anh đã viên mãn. Dùng sức ôm chặt người trong ngực, anh mở mắt, không tiếng động mỉm cười.

Đây là bảo bối của anh, chỉ thuộc về anh, là bảo bối cả đời của anh.

Tư Hữu Càn bị phán tử hình, hoãn lại hai năm mới chấp hành. Phương Thục Hà bị phán chung thân, nửa đời sau làm bạn với ác mộng.

Hai năm sau, Tư Hữu Càn bị chấp hành án tử hình, không có người giúp ông ta nhặt xác cũng không người đi hỏi thăm. Phương Thục Hà bị ác mộng tra tấn thành bộ dáng quê mùa da vàng như nến, giống như dáng vẻ bà ta thích ngụy trang trước kia, sau khi nghe tin Tư Hữu Càn đã chết, bà ta mơ thấy ác mộng càng thêm đáng sợ. Vệ Tư Hàn thì bị cảnh sát bắt trong một đợt truy quét mại dâm, sau đó bị nhà trường đuổi học, biến mất ở B thị.

[Tỷ lệ yêu nhau của Hách Tĩnh cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ năm, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn thành, có muốn tiến vào thế giới kế tiếp không?]

Ở trong lòng chọn không, Diệp Chi Châu đặt bó hoa đến trước mộ của Tư Hàn, mỉm cười với Tần Mạc bên cạnh, “Đi thôi, dì với anh vẫn đang chờ chúng ta.”

Tần Mạc nắm chặt tay cậu, gật gật đầu.

Ba năm sau, Tư Tể Dân qua đời, Chung Mẫn bán đi tất cả đồ vật có liên quan đến Tư gia, theo Diệp Chi Châu và Tần Mạc dọn ra nước ngoài, Tư Việt cũng lập tức chuyển sự nghiệp ra nước ngoài, mở ra cuộc sống mới.

Bị chuyện của Tư Hữu Càn kích thích quá sâu, Vi Trang quyết đoán buông tha suy nghĩ về nước phát triển, cũng đi theo chạy ra nước ngoài, làm một thám tử vui vẻ tự do; Lỗ Thần sau năm năm làm bác sĩ trong trường thì tham gia một tổ chức viện trợ quốc tế, bước lên hành trình theo đuổi giấc mơ; Hình Quan rốt cục đã trưởng thành thành thục, tiếp quản công ty trong nhà; Vệ Tùng Ninh trở thành đại luật sư, đón ba mình đến B thị, sau đó tìm cho ông một công việc dạy học cho những đứa trẻ ở cô nhi viện, vừa thoải mái lại có cuộc sống dưỡng lão phong phú; sau khi chứng tự bế của con gái Hách Tĩnh chuyển biến tốt đẹp thì hắn từ chối công việc ở dàn nhạc, mở một cửa hàng nhạc cụ, rốt cục cũng có nhiều thời gian làm bạn với con gái hơn.

Diệp Chi Châu tắt đi hệ thống tư liệu, nghiêng đầu nhìn người yêu đang ngủ trưa bên người, vuốt mái tóc vàng rực của anh, mỉm cười, đây mới là cuộc sống ….. Ừm, đời này người yêu có “bộ lông vàng” sờ đã thật.

Chung Mẫn bưng nước trái cây đi ra, thấy thế mỉm cười, sau đó trừng mắt nhìn Tư Việt đang cầm văn kiện vào cửa.

Lông mày Tư Việt nhảy nhảy, quyết đoán làm bộ như không phát hiện.

“Đáng đời con không tìm được người yêu.” Chung Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, lắc xong lại nhịn không được cười cười. Bà chưa từng nghĩ tới sau khi thoát khỏi Tư Hữu Càn, cuộc sống của bà lại có thể hạnh phúc an nhàn như thế, nếu Tiểu Khả cùng Tiểu Hàn vẫn còn ……. Bỏ qua thương cảm đột nhiên dâng lên, bà đưa nước trái cây đến bên tay Diệp Chi Châu, xoa tóc cậu, “Tiểu Bảo, cám ơn con.”

Diệp Chi Châu ngẩn người, sau đó mỉm cười đáp lại.

Vài chục năm sau, Diệp Chi Châu cảm thụ tinh thần lực khỏe mạnh dồi dào của người yêu do cậu giúp đỡ uẩn dưỡng, yên tâm chìm vào bóng tối.

Tần Mạc cúi đầu hôn mặt của cậu, nằm bên cạnh cậu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cái gương nhỏ bên gối đột nhiên rung lên, sau đó hiện ra màn ảnh, [Sinh mệnh đặc thù đã biến mất, tiến vào thế giới kế tiếp, chuẩn bị đưa linh hồn lên ….. Đang bị quấy nhiễu, linh hồn đưa lên bị gián đoạn ….. Quấy nhiễu được loại bỏ, chấm dứt hình thức đơn giản lúc trước, mở ra hình thức khó khăn, đang kết hợp nhiệm vụ thế giới … Kết hợp hoàn thành, chuẩn bị đưa linh hồn lên ….. Đưa lên hoàn tất, phần thưởng đã được phát, mở ra nhiệm vụ.]

Màn ảnh biến mất, cái gương vỡ vụn thành bột phấn bay tán loạn trên không trung, sau đó hóa thành điểm sáng biến mất.

Diệp Chi Châu bị đau đớn trên cánh tay tra tấn làm tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy một soái ca lãnh khốc cùng với 6 lá cờ nhỏ đang quay tròn trên đầu hắn.

“Tiện nhân! Không phải ngươi thương tên đệ đệ này nhất sao, vậy ta càng muốn để hắn chết trước mặt ngươi!” Soái ca mặt vặn vẹo, sau đó giơ trường đao nhiễm máu lên, dùng mũi đao đâm ngay chính diện mắt của Diệp Chi Châu.

Fuck!

“Không được hại em ta!” Một bóng trắng tinh tế đột nhiên đánh tới che ở trước người Diệp Chi Châu, sau đó mũi đao hung hăng hạ xuống, thẳng tắp xuyên qua bụng của bóng trắng, máu tươi phun ra.

“A ——!”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, rất câu chấn tâm thần người nghe.

Biểu tình soái ca vặn vẹo, sau đó khoái chí cười to, “Ha ha ha, tiện nhân ngươi cũng có ngày hôm nay, yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu, không phải ngươi luôn coi trọng gương mặt của mình sao, hôm nay ta sẽ phá hủy nó!”

Mũi đao được rút ra, thiếu nữ run lên ngã vào trên người Diệp Chi Châu, không có động tĩnh.

Diệp Chi Châu rốt cục kịp phản ứng, vội ôm thiếu nữ vào trong ngực, đưa tay che miệng vết thương trên bụng cô, tinh thần lực điên cuồng khuếch tán tới gần nam nhân, đồng thời ôm thiếu nữ lui về phía sau, gầm lên, “Cút ngay!”

Soái ca lãnh khốc đang đi tới dừng cước bộ, sau đó biểu tình đại biến, “Phế vật như ngươi cư nhiên lại thức tỉnh võ hồn?”
Bình Luận (0)
Comment