Nào kham nổi một đoạn tình cảm
thương hải tang điền, dài theo năm tháng
Đường Oanh ngây người, ánh mắt chằm chằm dõi về nơi bàn tay nam nhân chạm trên cổ tay Thái hậu, trong lòng nổi lên ham muốn chiếm hữu mãnh liệt xưa nay chưa từng có, cơ hồ lan tỏa bủa vây lấy nàng. Lồng ngực như bị lửa thiêu, nhen nhóm lên trong nàng một cỗ giận dữ buồn phiền không tên.
Theo bản năng, nàng tiến lại gần. Thái hậu chợt quay đầu nhìn về phía nàng, ảnh mắt có chút kinh ngạc, rồi liền trở về như cũ, mà sự lạnh nhạt ấy lúc này vào tới trong mắt Đường Oanh lại trở nên lạnh lẽo như hàn băng, dập đi ngọn lửa trong lồng ngực nàng, biến nó trở thành một đám tro tàn chỉ trong tích tắc. Cái nhìn của Thái hậu khiến cho nàng tỉnh táo mấy phần, lại giật mình không hiểu vì sao mình lại có loại cảm xúc quái dị đến mức thất thố như thế.
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ lâu, bước chân đã tiến tới gần. Ánh mắt nàng rời khỏi Thái hậu, chậm rãi chuyển về phía nam nhân lạ mặt, mà tâm trí nàng lúc này, vẫn như đang nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy bị như một con rối gỗ mặc cho người khác khống chế.
Không kiểm soát được, vừa mở miệng, lời lẽ thoát ra đã tràn đầy ngữ khí chất vấn: "Đây là ai?"
Thái hậu nghe, nghi hoặc khó hiểu cớ gì mà người này lại tức giận, nhưng cũng chỉ nhìn qua nam nhân kia, cười nhạt: "Đây là a cữu ngài, Nhan Thù, trước kia đã nhắc qua mấy lần." Rồi nàng cũng vô thức rút tay về, biểu tình vẫn là bất động thanh sắc.
A cữu? Nhan Thù? Chính là vị kia, lúc còn bé tư chất tầm thường, tới năm ấy đột nhiên tiến bộ vượt bậc? Vậy... chỉ là huynh muội?
Tâm tình thư hoãn, đột nhiên không hiểu sao lại có chút vui vẻ, lại lần nữa ý thức được mà chu toàn lễ tiết, nở một nụ cười điềm đạm.
Nhan Thù đứng dậy, lưng dài vai rộng, thập phần hùng dũng oai nghiêm, nhưng rồi y phục mặc trên người lại rõ vẻ cũ kỹ, quả thực rất có phong thái của một ẩn sĩ. Hắn tới trước mặt Hoàng đế, khom người hành lễ: "Thảo dân Nhan Thù tham kiến bệ hạ." Thân hình cao lớn như vậy, ngay cả khi khom lưng cúi đầu hành lễ cũng thật giống như đang cõng trên vai một quả núi.
Vừa nãy không nhận ra người, lại trầm giọng lạnh mặt chất vất trưởng bối, dĩ nhiên là Đường Oanh nàng thất lễ. Vội vàng đỡ hắn dậy, thành khẩn chân thành: "A cữu là bậc trưởng bối, chớ đa lễ."
Nhan Thù cũng không khách sáo câu nệ, cười nói: "Nếu không phải đã nghe cung nhân thông truyền ta còn tưởng ngài là vị nào đem lòng mến mộ Thái hậu đấy!" Nhan Thù có đôi mắt rất sáng, lấp lánh tinh quang.
Đôi mắt ấy chiếu vào Đường Oanh, quan sát nàng, chợt nghe Thái hậu lên tiếng: "Xưa nay vẫn vậy, tháng trước Giang Hạ sinh nữ nhi, ta ôm một lát thôi cũng đã đủ khiến nàng mất hứng."
Nhan Thù cười to vài tiếng, giơ tay nhấc chân đều rất tiêu sái, khí chất hào sảng phóng khoáng, lại chế nhạo Đường Oanh mấy câu: "Không ôm đứa bé còn đang trong nôi, chẳng nhẽ lại ôm ngài hay sao?" Hắn đã nghe Thái hậu kể về Đường Oanh, biết giao tình giữa Hoàng đế và Thái hậu thâm sâu, mà nữ nhi còn trẻ như vậy, ỷ lại dựa dẫm vào mẫu thân cũng là chuyện hiểu được. Vậy là cũng liền vứt bỏ kinh ngạc và nghi hoặc ban nãy.
Vừa lần đầu gặp mặt đã nói lời trêu chọc, xem ra a cữu này cũng thật dễ gần.
Đường Oanh cũng không có tâm tư đâu mà phản bác, nàng còn đang bị lời hắn vừa nói đẩy ngã vào một mảnh mịt mù tối tăm.
Ta... mến mộ a nương?
"Trường Canh, chớ để ý tới hắn, mau tới đây ngồi xuống." Là lời nhắc nhở của Thái hậu.
Đường Oanh nhìn nàng, khẽ giật mình. Thái hậu đang ngồi sau án, dung nhan phủ một lớp phấn son mỏng manh, thanh lãnh như sắc trăng, rồi lại mơ hồ còn có phần diễm lệ như sắc hoa. Trên án, trà cụ bày biện chỉnh tề, một tay nàng nâng chén trà, một tay nàng đỡ vạt áo, từng cử chỉ như thể đã sớm khắc trong lòng Đường Oanh, cho dù là những cử chỉ nhỏ nhất, cũng đã đều trở nên quen thuộc.
Mẫu thân tổng sẽ cho đứa trẻ loại cảm giác an lòng, Đường Oanh đành áp xuống hết những kích động bất an, tới ngồi xuống bên Thái hậu. Nhan Thù cũng thong thả ngồi xuống, yên vị rồi liền rất nhanh mà tiếp tục câu chuyện phiếm còn đang dang dở.
Trưởng bối nói chuyện, cho dù là Hoàng đế cũng chỉ có thể ngồi nghe. Huynh muội xa cách lâu ngày, bây giờ nói chuyện phần nhiều cũng chỉ là những chuyện năm cũ năm xưa, nàng càng không thể nói thêm được gì. Nhàn hạ rảnh rỗi mà ngồi đó, đầu óc miên man suy nghĩ, bất giác lại rơi vào một khoảng trầm tư trăm mối khó giải.
Mến mộ a nương?
Hồi tưởng lại hành vi vừa khi nãy của mình, quả thực là vô cùng không có đạo lý.
Đường Oanh tư chất nhạy bén, hiện tại lại lâm vào khốn cục vì hai chữ 'mến mộ', càng hoang mang mờ mịt càng cảm thấy khẩn trương, gọi là trầm ngâm suy nghĩ, thế nhưng bản thân cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.
Nghĩ, phảng phất như nàng bị vây giữa bốn bề mộng cảnh, bốn phía vắng lặng, không có ngã rẽ, chỉ có một con đường dẫn nàng về phía trước, nơi xa sâu thẳm. Trước mắt là sương mù dày đặc, nàng chỉ có thể bước từng bước, rẽ sương mà đi, thấp thoáng như nhìn thấy vô vàn những ảo ảnh, lại cảm thấy những cảm xúc mấy năm trở lại đây càng lúc càng rõ ràng, lúc này trở về.
Mà lúc này, nàng không muốn buông tay để cho cảm xúc ấy tiêu thất nữa. Nàng muốn tìm ra ngọn nguồn, tra ra gốc rễ, nhìn thấu đến tận cùng, muốn phân rõ rốt cuộc chân tướng là gì, lại khiến cho nàng càng lúc càng bất an.
Không biết đã đi bao lâu, sương mù dày đặc dần tiêu tan, chỉ dư lại những sợi mỏng, bay trên không trung. Sương như sợi bông, dường như có ánh sáng từ đâu chiếu tới, giúp nàng nhìn càng rõ ràng hơn. Gió nhẹ phất qua, mang theo hương phù dung thoang thoảng, thanh hương quanh quẩn bên nàng, khiến cho nàng dừng bước.
Trước mắt là hành lang dài giữa Vị Ương cung. Trăng sáng treo cao, đêm trầm như nước. Có nữ tử đứng đó, váy dài quét đất, nắm lấy tay một nữ hài năm tuổi, cúi đầu dịu dàng nói: "Phù dung đẹp nhưng sớm nở tối tàn, hàm ý không tốt. A nương, vì vậy nên gọi ta 'Hoa Nô'."
Hô hấp trở nên bất ổn, Đường Oanh gắt gao nhìn bóng lưng của nữ tử kia. Cũng chỉ là bóng dáng là thôi. Chỉ là ảo ảnh. Nàng quay đầu, ngây ngốc bước về phía trước, muốn tiến lại gần, nhưng rồi mộng cảnh trước mắt đột nhiên tan biến không còn bóng dáng.
Lúc này nàng lại nhìn thấy cảnh tượng khác.
Trong uyển đình Lãng Phong uyển, có nữ hài thẳng lưng quỳ đó, nữ tử kia chầm chậm bước lại từ phía xa. Tới gần nữ hài, nàng vươn tay, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, lại khiến người lòng người an định: "Tiểu Thất, chúng ta về thôi."
Đèn lồng tỏa ra ánh sáng vàng, vừa rõ ràng vừa mơ hồ, soi rọi bóng đêm đen như mực. Tiếng tim đập như tiếng trống trận, lần này thứ nàng nhìn thấy không chỉ là bóng dáng, mà rõ ràng là cả dung nhan. Thẳng cho tới khi nữ tử ấy ôm nữ hài vào trong ngực, sau đó buông mi mà hỏi, ngữ điệu ôn hòa: "Lần sau còn dám tùy ý chạy lung tung nữa không?"
Nữ hài ôm chặt lấy nàng, lắc đầu: "A nương, con biết con sai, nhưng chỉ là... con lo lắng cho ngài."
"Lo lắng cho ta? Chưa từng nghe có đạo lý nữ nhi lo lắng cho mẫu thân. Có ta ở đây, ngươi chỉ cần an tâm mà trưởng thành là được." Gần trong gang tấc, Đường Oanh thấy rành mạch từng đường nét trên gương mặt nàng.
Trong một thoáng, hô hấp của nàng ngừng lại.
A nương. A nương...
Đường Oanh đứng bật dậy, động tác mạnh mẽ đột ngột làm cho án kỷ rung lên, trà cụ trên ấy đổ nghiêng, hắt ướt vạt ngoại bào của nàng. Cung nhân kinh hô, lập tức bước tới thỉnh tội, rồi nhanh chóng thu dọn sạch sẽ. Chỉ có Đường Oanh vẫn còn ngây ngốc đứng đó. Lúc này nàng không hề mờ mịt, nàng vô cùng rõ ràng, chỉ là... không thể tin nổi rằng mình có thể đi trái đạo lý, vi phạm luân thường đến mức như thế. Nàng không biết nên làm gì.
"Tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến."
Lương yến lưỡng cư, yến đậu thành đôi, ngụ ý phu thê. Điển tích một biển mệnh mông, nàng lại chọn ra hai câu ấy, có lẽ... từ khi ấy lòng đã có tạp niệm, chỉ là nàng chưa từng truy xét sâu xa.
Nhưng mà, sao có thể như thế này? Sao ta có thể như thế này?
"Trường Canh?" Có người đứng sau, vỗ nhẹ vai nàng.
Nơi bị bàn tay ấy chạm vào như run lên, nàng biết người phía sau mình là ai, cho nên giờ phút này lại càng không biết phải đối mặt thế nào. Nuốt xuống, áp chế trái tim vẫn hoảng loạn, từ từ quay người lại. Ánh mắt nàng chạm phải gương mặt của người ấy, lập tức rời đi, nhìn sang nơi khác, thanh âm bật ra cổ họng cũng khàn khàn run rẩy: "A nương..."
Thái hậu kinh ngạc, đưa tay áp lên trán Đường Oanh: "Sao sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy? Bị bệnh rồi?" Khi nãy nàng nói chuyện với Nhan Thù, vừa nói vừa để ý tới Đường Oanh, cảm thấy cử chỉ của người này hôm nay quả thực rất khác thường, chỉ là khi ấy không rảnh bận tâm. Vừa rồi tiễn Nhan Thù đi, vừa về đã thấy nàng thất hồn lạc phách đứng ngây người trong điện, trà cụ cũng bị hất đổ.
"Không, không phải." Đường Oanh lùi về sau mấy bước, bất động thanh sắc tránh khỏi đụng chạm của Thái hậu, cảm thấy trên trán mình có một ngọn lửa, len lỏi lan tỏa vào đến tận trong lòng.
Cái gì mà không phải, đây là bộ dáng khiến người khác nhìn vào thấy an tâm sao?
Cho nên Thái hậu mặc kệ nàng phủ nhận, lập tức truyền triệu y quan.
Hoàng đế đổ bệnh là chuyện lớn, y quan tới rất nhanh, khom người thi lễ, rồi lập tức chẩn mạch. Cổ tay gác trên gối bông, Thái hậu ngồi ngay bên cạnh, nếu là lúc trước, nàng sẽ nói nói cười cười, mà bây giờ, đầu nàng cũng không ngẩng lên, khóe mắt không dám đưa loạn, cảm giác như mình đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Có là bệnh thì cũng là tâm bệnh, y quan chẩn không ra bệnh gì, chỉ có thể theo lễ mà nói mấy câu như 'có trời giáng phúc, Hoàng đế ắt sẽ khỏe mạnh', nói xong cũng cáo lui.
Sắc mặt đã khá hơn chút, Đường Oanh xê dịch, cách xa Thái hậu ra một chút, kỳ thực trong lòng lại là muốn tới gần. Tâm lý mâu thuẫn, cử chỉ cũng không thong thả ung dung. Lúc này không còn sớm nữa, Nhẫn Đông cũng đã phân phó cung nhân dọn cơm chay lên, căn bản là nàng không thể trốn tránh được.
Đường Oanh đưa mắt nhìn quanh, hy vọng dời đi sự chú ý của mình sang chuyện khác. Chợt nhìn trên bàn có đặt một bát thuốc, thuốc đã cạn đáy, chỉ còn lại vài giọt mà thôi. Nàng nghĩ tới một chuyện, lại vội vàng nhìn sang Thái hậu, hỏi: "A nương, sức khỏe ngài thế nào rồi?" Cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Thái hậu.
Thái hậu cười, lúc này nụ cười có chút lạnh nhạt: "Vốn không phải là chuyện lớn, ngày thu nhiễm lạnh là chuyện thường, ngươi chớ lo lắng quá mức."
Nụ cười dù nhạt nhưng lại rơi vào lòng Đường Oanh, tâm tư rung lên theo. Ánh mắt vô thức lưu luyến, nhưng chạm phải ánh mắt của Thái hậu, liền lập tức nhìn sang nơi khác, che giấu cảm xúc bất an. Nàng thấp giọng: "Là chuyện liên quan tới ngài, con không thế không lo lắng."
Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi bay, nếu không phải là ngồi gần, tuyệt sẽ không nghe rõ. Thái hậu càng cảm thấy hôm nay Đường Oanh rất quái dị, nhưng sáng nay tới thỉnh an vẫn còn rất bình thường, chỉ có nửa ngày ngắn ngủi đã biến hóa như thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nay nàng đã mười ba, tâm tư thiếu nữ tuổi này vốn là khó đoán được, huống hồ mấy năm ròng rã ngồi trên Đế vị, lòng dạ quân vương sâu xa khó nắm.
Có lẽ là, chính vụ bận rộn, mệt nhọc mà thôi.
Thái hậu đặt bàn tay mình lên bàn tay của Đường Oanh, ánh mắt lúc này dịu dàng: "Tiểu Thất, ta biết ngươi cố gắng nỗ lực, nhưng đối với ta, ngươi vẫn là một đứa trẻ mà thôi, đừng đặt quá nhiều áp lực lên mình. Con đường gian nan hiểm trở, có việc khó giải quyết, chớ kiên cường chống đỡ một mình, vẫn có thể nói với a nương."
Con người nàng, lãnh đạm đã thành tính, hiếm khi nói những lời vụn vặt, càng hiếm khi lộ ra tâm tư tình cảm, những lời như thế, nói ra đã là rất khó có được. Đường Oanh nghe, chóp mũi nóng lên, buông ánh mắt nhìn bàn tay gầy gò phủ lên bàn tay mình, tâm tư ngổn ngang trăm mối.
Nàng che chở bảo vệ, vài năm trước thôi, bàn tay nàng vẫn còn có thể nắm trọn lấy, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Oanh, mà nay, phủ lên đã không còn có thể phủ kín được nữa, mà chỉ khiến bàn tay nàng nhìn càng yếu ớt. Bàn tay nàng từng dắt một bàn tay bé nhỏ khác đi khắp Vị Ương cung, xem hoa nở hoa tàn, ngắm mây đến mây đi. Từ một đứa trẻ chập chững tới một thiếu nữ tràn đầy xuân sắc, ngồi trên Đế vị mà gánh vác giang sơn, nay, bàn tay nàng đã không còn có thể bao bọc được lấy bàn tay người này nữa.
Mười hai năm, nói dài thì không quá dài, mà cũng không thể nói là ngắn, nào kham nổi một đoạn tình cảm thương hải tang điền, dài theo năm tháng? Thế nhưng Đường Oanh lại cảm thấy yêu thương của nàng, đúng quả là dài theo năm tháng đấy. Nàng tự chất vấn mình: Sao ngươi có thể, sao ngươi có thể... dành loại tâm tư này cho một người hết lòng nuôi dưỡng dạy dỗ ngươi?
Bên tai nàng lại phảng phất câu kia – "Nhưng đối với ta, ngươi vẫn là một đứa trẻ mà thôi."
Lại càng hận mình, càng tự trách, câu kia khiến đáy lòng nàng nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi.
Thái hậu yêu thương nàng, yêu thương này là tình thương như tình thương giữa người thân, mà bản thân Đường Oanh nàng đây? Nàng lại thấy lòng mình loạn lên, vô thanh vô tức tự hỏi chính mình – Ngươi đối với nàng, lẽ nào... không phải là tình thương giữa người thân sao?
Nếu bàn về tình yêu, hai người yêu nhau, dắt tay nhau tạo nên một gia đình, tình yêu rồi cũng sẽ biến thành tình thương, hai người yêu nhau sẽ trở thành thân nhân. Lúc này nàng cũng đã không phân rõ được thứ tình cảm của nàng đối với người kia, đến tột cùng thì là thân tình hay là... ái tình.
Thu dọn tàn dư, áp chế tâm tư rối loạn, Đường Oanh mới ngẩng đầu, nhìn Thái hậu, cười một nụ cười hoàn hảo không có kẽ hở: "Con biết, cũng chỉ muốn nói rằng... ta sợ... sẽ không xa ngài nổi."
—- Hết chương 39 —-
Editor mạn đàm: Rồi giờ đã tới giai đoạn nhận ra lòng mình và đấu tranh tâm lý, dự là Bệ hạ sẽ lạnh lùng mode-on và Điện hạ sẽ bị thất sủng ???? *cười thoả mãn*