Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 5

Gọi một tiếng 'Mẫu hậu'

Truyền thuyết Hoàng Hậu hấp tinh khí của trẻ nhỏ đã tồn tại từ lâu, có thể nói về chuyện cũ hai năm trước, khi Nhan Hậu tạ thế.

Truyền thuyết kể rằng dung mạo Tiểu Nhan hậu không bì được với tỷ tỷ, vì thế cho nên bị Hoàng đế vắng vẻ. Sinh nở là thiên chức của phụ nữ, nhưng dù cho là Y chính Thái Y viện hay là Hoa Đà tái thế, Nhan Hậu vẫn luôn suy nhược gầy yếu, không thể có Hoàng tự. Tiểu Nhan hậu ganh ghét đố kị không nể tình thân, khi mặt trời khuất dạng liền hóa thành yêu tinh, đêm xuống nhập vào mộng của tỷ tỷ mình, báo điềm sinh non. Ngày hôm sau Nhan Hậu thoát mộng, thế nhưng ôm hận trong lòng mà tạ thế. Nhan Hậu trọng tình trọng nghĩa, trước khi tạ thế vẫn cầu Hoàng đế hãy chiếu cố quan tâm đến muội muội mình, cũng chính là vì thế nên Trung cung lại lần nữa rơi vào tay nữ tử Nhan thị.

Tiểu Nhan hậu cầm quyền trong cung, mà lục cung chẳng có mấy ai, đương nhiên, trọng trách nuôi dạy người kế thừa Đế vị sẽ là của nàng. Hoàng đế không ưng thuận, thế nhưng nhìn quanh cũng không thấy ai đủ năng lực đủ bản lĩnh hơn, cũng đành chịu đựng. Nào ngờ liên tiếp ba vị Trữ quân được nuôi dạy ở Vị Ương cung này đều bỏ mạng. Không tìm được nguyên do chính xác, Hoàng đế dù sao cũng vẫn là minh quân, không vấy tội lên người Hoàng Hậu. Thái tử Hoằng, trưởng tử của Dự Vương - thân huynh trưởng của Hoàng đế, sắp tròn bảy tuổi, Hoàng đế đưa tới Vị Ương cung, hết lòng nuôi dạy.

Thứ nhận lại được, không ngờ lại là một thi thể lạnh băng. Bệnh đậu mùa là bệnh nan y, bệnh không có thuốc trị, không thể cứ qua loa nói rằng trúng độc được. Hoàng đế bán tín bán nghi, đêm xuống một mình tới Vị Ương cung. Trăng treo đỉnh đầu, cung nhân đã lui, gió đêm xào xạc. Hoàng đế khe khẽ bước vào, thấy cửa tẩm điện đang mở, Hoàng Hậu ngồi trước gương, một thân hồng y, môi son đỏ như máu. Hoàng đế thất kinh, một tháng sau đó không vực lại được tinh thần, mãi cho tới tháng Giêng khi phủ nha khai ấn mới hạ một đạo thánh chỉ tiếp tục tuyển Trữ quân.

- --

Đêm nào cũng vậy, Đường Oanh sẽ ngủ trên một giường nhỏ trong tẩm điện Vị Ương cung. Nhũ mẫu vỗ nhẹ lưng nàng, gương mặt đầy ắp vẻ sầu lo, rồi lại mang câu chuyện Hoàng hậu hút tinh khí của trẻ nhỏ ra để hù dọa nàng. Như thể là cho rằng nàng không hiểu, cho nên vừa thì thầm vừa giơ chân múa tay. Đường Oanh không tin thần quỷ, cũng chỉ có thể quay đầu đi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say sưa.

Đang an ổn trong mộng, dường như có người bước tới gần.

Lát sau, nàng cảm nhận được có một bàn tay khe khẽ vỗ lưng nàng, dùng lực vừa đủ, khiến cõi lòng người ta an tâm. Đường Oanh biết, người này là Hoàng hậu. Mẫu thân kiếp này của nàng, Đoan Vương phi, lớn tuổi hơn Hoàng hậu, có lẽ là cũng bị cuộc sống thường ngày khiến cho phiền muộn mệt mỏi, cho nên không mấy khi thực sự gần gũi thân cận với nàng. Kiếp trước, Đường Oanh đã quen với tình thân đạm bạc, nàng là cô nhi, cha mẹ nuôi nhận nàng về, nhưng rồi một năm sau mẹ nuôi sinh một đứa bé trai. Sự tồn tại của Đường Oanh trong gia đình ấy trở nên không còn thích hợp, nhưng nàng biết ơn ân nuôi dạy, dù chỉ là một ngày. Lên trung học, nàng trọ lại ở trường. Lên đại học, nàng tự thuê một căn hộ nhỏ. Càng lúc càng độc lập, lúc kiếm ra tiền mỗi tháng đều gửi tiền về, mỗi khi Tết lễ đều sẽ về ăn một bữa cơm đoàn viên. Chỉ có vậy, không hơn.

Sau khi đến nơi này, Đường Oanh lại muốn trở về. Lí do đơn giản là vì nàng cảm thấy cái chết của mình quá sức không minh bạch. Suy nghĩ lại, thực sự là mặc dù bây giờ đã xác định được mình đang ở triều đại nào, thế nhưng điều này cũng chẳng thể đảm bảo rằng nàng có thể bình yên sống đến già, hiện tại còn vô duyên vô cớ bị cuốn vào cuộc cửu long đoạt đích. Cửu long đoạt đích, chỉ cần thua một nước cờ, kết cục sẽ thảm hại. Hơn nữa, nàng hiểu rõ rằng ở xã hội đặt Hoàng quyền lên trên hết này, việc phụ nữ bị áp bức là việc đã ăn sâu bám rễ, thâm căn cố đế không cách nào thay đổi.

Càng nghĩ càng muốn được quay trở về, rồi lại hoàn toàn không có manh mối.

Hoàng hậu và nàng, thực ra cũng chẳng mấy thân cận – Hoặc, nói chính xác hơn – Hoàng hậu chẳng mấy thân cận với tất cả mọi người.

- --

Hôm nay Đường Oanh ngồi trên giường nhỏ, khoanh chân lại, tiêu khiển với con lật đật, nhũ mẫu xúc từng thìa cháo đưa tới bên miệng nàng. Hoàng hậu ngồi đó, tay phải cầm mũi kim, may may vá vá, tập vải xếp trên bàn, thi thoảng ánh mắt lại hướng về phía này, vô cùng thản nhiên, cũng không nhìn ra nổi một tia tình cảm, tựa như là đang kiểm tra xem đứa trẻ có đang ăn ngoan hay không mà thôi.

Không lâu sau đó có một nam tử bước vào, không nghe tiếng thông truyền.

Hắn, một thân quan phục chỉnh tề, nho nhã cao quý, bố tử[1] trước ngược sau lưng thêu tiên hạc, đường chỉ tinh tế cầu kỳ, đai lưng khảm ngọc quấn quanh eo, đầu đội mũ cánh chuồn[2], chỉ lộ ra tóc mai đen nhánh. Hắn bước vào, tay phải nắm thành quyền, tay trái chắp sau lưng, từng bước đều toát ra vẻ tiêu sái phong độ. Ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, để một chỏm râu, hàng chân mày mảnh mà dài, ngũ quan ước chừng có vài ba phần tương tự với Hoàng hậu.

Con lật đật này đã khiến Đường Oanh chán ngấy, những rồi cũng phải ra vẻ thích thú chơi đùa. Hiếu kỳ, nàng đưa ánh mắt nhìn Hoàng hậu đang ngồi cách đó không xa. Hoàng hậu đứng dậy, tiến tới bên giường, bế nàng lên, nhìn nam nhân kia mà cười trầm trầm: "Gọi 'cữu cữu.'"

Lí trí của Đường Oanh cự tuyệt, 'cữu cữu' kia, cùng lắm nàng gọi một tiếng 'ca ca'. Mà hơn nữa Hoàng hậu chỉ là Dưỡng mẫu, căn bản không có quan hệ huyết thống, không ràng buộc gắn bó, ngay đến việc gọi một tiếng 'mẫu hậu' nàng đã khó xử không gọi nổi, nếu có thể không gọi nhất định sẽ không gọi. Nhưng dường như vị cữu cữu này không chịu bỏ qua, có bàn tay thò ra từ ống tay quan bào rộng rãi, đưa tới, nhéo lấy má nàng, còn làm mẫu cho nàng: "Nào, gọi đi, cữu... cữu."

Bàn tay nam nhân thô ráp, Nhan Tốn lại không để ý lực đạo, vừa thả tay ra đã để lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của Đường Oanh một dấu đỏ, đau đến mức hai mắt long lanh mà ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu. Bộ dáng như thế, nhưng Hoàng hậu lại chỉ nhìn mà không nói gì, cũng không dỗ dành an ủi, ngay đến một câu oán trách Nhan Tốn cũng không nói. Ấy mới còn càng tủi thân, chỉ thiếu điều khóc lên, nhũ mẫu thấy như thế liền tới đón lấy nàng. Một phần ba là thực sự đau, một phần ba là để tránh đi việc phải xưng hô như thế này, còn một phần ba chính là... tủi thân. Nhưng rồi cũng không biết phần tủi thân này là từ đâu mà ra, sau này suy nghĩ lại càng không để hiểu nổi, tại sao chỉ một hành động nho nhỏ của Hoàng hậu như thế thôi cũng khiến nàng tủi thân cho được?

Lại ngồi trên giường, nhũ mẫu ôm nàng, lấy ra một chiếc trống nhỏ, đặt dùi trống vào trong tay nàng. Nhũ mẫu quan tâm đến nàng như vậy, nàng cũng không muốn cô phụ hảo ý này, vậy là liền an ổn trở lại. Ánh mắt long lanh trong veo nhìn về phía kia, thấy Hoàng hậu và Nhan Tốn đang đi ra ngoài gian kia, như đang bàn chuyện hệ trọng. Vẫn dõi mắt nhìn theo bóng lưng lả lướt, trong lòng lại có loại linh cảm người ấy sẽ quay đầu cho mình một cái liếc mắt, rồi lại không biết liệu có phải hay không.

Quả nhiên, đúng thực là Hoàng hậu quay nhìn lại, cũng chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua mà thôi, liền rời tầm mắt, bóng lưng cũng cùng lúc khuất lấp.

Đường Oanh tin rằng ánh mắt kia mang theo mấy phần thương cảm, mấy phần áy náy.

Cũng như lúc này, nàng chợt nghe thấy có giọng nói thoảng bên tai mình: "Nhan Tốn, đã quen thói bá đạo, mọi thứ nên thuận theo ý hắn."

Hoàng hậu không biết Đường Oanh đã thức giấc, lúc này nghe rõ từng câu từng chữ. Nhưng, Đường Oanh cũng không rõ ràng tại sao Hoàng hậu lại nói với nàng những lời này. Rồi nàng lại phát hiện ra rằng Hoàng hậu không nói 'cữu cữu của ngươi' hay 'huynh trưởng của ta', mà lại gọi thẳng tên họ. Hoàng hậu tri thư đạt lễ, là nữ nhi nhà thế gia, xét theo lý tuyệt đối không thể như thế, xét theo tình, tựa như Hoàng hậu thực rất lãnh đạm với huynh trưởng của mình.

Đường Oanh còn chưa kịp nghĩ sâu xa thêm đã cảm nhận được Hoàng hậu dường như là đang lau lau má cho mình. Một thoáng mát lạnh, hơi thở khẽ thoảng qua đây, mang theo hương thuốc tới bên nàng. Kiếp trước nàng là điều chế viên, rất nhạy cảm với các loại hương dược liệu, như lúc này đây cũng có thể phân biệt được mấy loại thuốc Đông Y. Lòng bàn tay Hoàng hậu áp lên má nàng, xoa khe khẽ, dùng lực vừa đủ, vô cùng dịu dàng.

Đường Oanh lúc này mới nhận ra, da của trẻ nhỏ rất mẫn cảm, có lẽ vết đỏ lúc ban ngày giờ đã tím lại rồi, Hoàng hậu xoa thuốc cho nàng.

Nhớ kiếp trước nàng bị trật chân lúc dự đại hội thể thao của trường Đại học, bạn học ngỏ ý muốn đưa nàng đi kiểm tra, ngay đến việc này nàng cũng từ chối khéo léo. Nàng không muốn tùy ý nhận lấy ân tình.

Mà đã nhận ân tình, nhất định phải trả.

Kiên cường độc lập, lúc này linh hồn nàng đang bị giam trong thân xác của một đứa trẻ. Đến lúc này rồi, nàng cũng chỉ có thể đem phần non trẻ nhất của mình ra, nhu thuận hoàn toàn, hưởng lấy chiếu cố.

Hôm sau, nhũ mẫu dịu dàng bế nàng lên. Đường Oanh chưa tỉnh ngủ, xoa xoa mi mắt còn đóng chặt, hai tay chống trên vai nhũ mẫu. Y phục thời này không dễ mặc, tay chân Đường Oanh cũng nhỏ bé vô lực, luống cuống một hồi, đai lưng cũng không đeo cho tốt.

Y phục chỉnh tề, Đường Oanh bước vài bước xiêu vẹo, bỗng nhiên khựng lại. Vào Vị Ương cung, y phục của nàng cũng đều là y phục mẫu thân nàng đưa cho, trẻ nhỏ lớn nhanh, y phục cũng chẳng cần cầu kỳ. Hoàng hậu hẳn là một người có tâm tư tỉ mỉ, còn sớm chuẩn bị mấy bộ y phục rộng rãi một chút, phòng khi nàng không thoải mái.

Nhũ mẫu thấy đứa trẻ nhìn bộ y phục trên người chằm chằm, cười nói: "Hoàng hậu điện hạ thật khéo tay." Đã hơn mười ngày rồi cũng chưa thấy có đêm nào Hoàng hậu hóa thành yêu tinh, nhũ mâu cũng bỏ bớt phòng bị. Cung quy lễ nghi trong Vị Ương cung này từng chút từng chút đều chuẩn mực, ai nấy đều tuyệt đối tuân thủ, ngay cả nhũ mẫu nàng cũng rất có tiến bộ rồi.

Nhũ mẫu nói thế, Đường Oanh mới nhớ tới những ngày kia mình ghé vào bên giường, Hoàng hậu quả thực đang may may vá vá, những sấp vải kia, chẳng phải là nàng đang mặc trên người đây sao?

Bất kể là những cái vỗ lưng khi nàng đã chìm vào giấc ngủ, hay là những tia áy náy Hoàng hậu chôn trong đáy mắt, hoặc là những bộ y phục như thế này... Hoàng hậu giấu sự quan tâm của mình rất kỹ, nhưng mỗi hành động đều như mưa xuân, khẽ khàng mà dài lâu.

Không biết Hoàng hậu đã vào điện từ lúc nào, đi tới bên giường, nắm lấy tay nhỏ của Đường Oanh, ánh mắt lên xuống xem xét, một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu: "Vừa vặn." Hoàng hậu quả thực có chút đau lòng cho đứa nhỏ này. Nàng vốn đã biết phu phụ Đoan Vương bị lưu đày nơi đất Cô Tô vắng vẻ, hẳn là cuộc sống sẽ không dư dả, thế nhưng không ngờ rằng đứa trẻ này sẽ gầy gò nhỏ bé như thế, mấy kiện y phục chuẩn bị sẵn đều quá rộng.

Đường Oanh thừa nhận, mình may mắn. Tuy rằng kiếp trước chỉ là cô nhi, thế nhưng cha mẹ nuôi đối xử với nàng cũng đã vẹn nghĩa, không có thân tình, vẫn là có nghĩa, nàng ghi tạc trong lòng, nàng cảm kích báo đáp. Có lẽ cũng vì như thế, Đường Oanh không quen với việc nhận lấy ân tình của bất kỳ ai khác, sẽ cảm thấy đến việc nhận ân huệ cũng là khó khăn. Kiếp này, sinh ra ở đất Cô Tô, phụ mẫu coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, người dưỡng mẫu trước mắt nàng đây cũng che chở thương tiếc.

Đường Oanh cảm thấy mình thực may mắn.

Chóp mũi chua xót, nàng hướng về phía Hoàng hậu, đưa tay, cầu một cái ôm. Đáy mắt Hoàng hậu thoáng qua tia kinh ngạc bất ngờ. Hoàng hậu hiểu Đường Oanh không theo mình cũng không thích thân cận, lại có nhũ mẫu ở bên từ khi còn nhỏ, bản thân nàng cũng chẳng cưỡng ép, buông tay để mặc cho nhũ mẫu. Lúc này đứa trẻ này đột nhiên lại muốn ôm mình, Hoàng hậu chợt cảm thấy đứa trẻ này thực hiểu chuyện. Bế đứa trẻ lên, ôm vào trong lòng, lại sửa nếp áo, hỏi: "Điểm tâm sáng, muốn ăn cái gì?"

Trong lòng Đường Oanh chỉ tràn đầy cảm kích, đắm chìm trong sự dịu dàng ôn nhu này, chợt, một tiếng gọi vô thức bật ra, phá vỡ bức tường ngăn cách: "Mẫu hậu..."

Hoàng hậu có chút sững lại, sửng sốt. Tiếng gọi ngọt như đường, mềm như tơ, giọng nói còn rất non nớt, nhưng dường như là chất chứa bao cảm kích và cảm tình, khiến cho trái tim Hoàng hậu cũng mềm mại. Nàng nở nụ cười, nghiêng đầu kề sát vào, tay điểm chóp mũi đứa trẻ, trêu đùa: "Mẫu hậu? Mẫu hậu, không thể ăn."

- -- Hết chương 4 ---
Bình Luận (0)
Comment