Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 7

Chân trời hôn ám,

tuyết xuống càng dày,

Sương gió kêu gào,

không trung trắng xoá.

Gió tuyết dần ngưng, tia nắng yếu ớt mỏng manh của mùa đông xua tan mây xám chập chùng. Trên không, tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly san sát đan nhau, cung thành nguy nga dưới ánh nắng hư ảo lại càng trở nên khí thế.

Trời đẹp như hôm nay, hiếm thấy ở một nơi có mùa Đông khắc nghiệt như Đế đô Yến Kinh.

Ráng hồng ẩn hiện nơi chân trời, báo hiệu một trận tuyết còn dữ dội hơn những trận tuyết đã qua đang tới. Hoàng thành yên lặng chờ đợi, dường như biết rằng trận tuyết này chắc chắn sẽ tới.

Thất tử của Thọ Vương và Trưởng tử của Tuyên Thành Quận vương đều cùng nhau nhập kinh, Hoàng đế mở yến mừng, chân thành tiếp đãi.

Vì là gia yến, long tôn phượng tử tụ hội, thế cho nên cũng không quá trọng cung quy lễ nghi. Những người tham dự đều là người trong Hoàng thất, đều là vương công quyền thần. Yến này được định sẵn sẽ diễn ra tại Tử Thần điện đông ấm hạ mát, tất cả giao cho Thượng Thiện giám xử lý chuẩn bị.

Hoàng hôn buông xuống, Đường Oanh bị nhũ mẫu bao bọc kín mít, nom như thể là một chiếc bánh bọc trong lớp lớp lá, lúc ấy mới thong thả tới Tử Thần điện. Đường Oanh có thể tự đi những bước ngắn, không cần người đỡ, chỉ có điều rằng trẻ nhỏ không có nhiều sức, trời giá rét lại dễ nhiễm gió lạnh.

Hoàng hậu dùng bữa trưa xong đã đi Tử Thần điện rồi. Lúc nàng đi, Đường Oanh còn chưa thức giấc. Khi nàng tỉnh dậy, đã nhìn thấy bên gối có một bức tượng đất màu vàng, nhìn rất sống động. Nhũ mẫu và cả Đường Oanh nàng đều là người Giang Nam[1], nơi ấy rất ít khi có tuyết. Hôm trước cung nhân của Vị Ương cung đắp đôi tượng bằng tuyết trong đình viện, đẩy cửa ra liền có thể nhìn thấy. Những khi nhũ mẫu bế nàng đi qua hành lang, nàng cũng không khỏi quay đầu nhìn ngắm.

[1] Cô Tô thuộc Tô Châu, cũng có thể coi là người vùng Giang Nam, nơi đây là vùng sông nước, rất ít tuyết.

Hôm qua mặt trời lên cao, trời quang nắng ấm, đôi tượng tuyết đã tan chảy thành nước. Kiếp trước Đường Oanh là người phía Nam, cũng rất ít khi được nhìn thấy tuyết, bây giờ thấy vậy, cũng tiếc nuối trong lòng. Tiếc nuối từ đáy lòng cũng chẳng hề che giấu, vậy là hiện rõ ra bên ngoài, bị Hoàng hậu phát hiện. Cuối cùng, vô thanh vô sắc, lặng lẽ đưa tới cho nàng một bức tượng đất, có lẽ là để an ủi chăng?

Nào ngờ, đến hôm nay tuyết đã trở lại. Những bông tuyết nho nhỏ bay lượn nhao nhao trong không trung.

Từ Vị Ương cung tới Tử Thần điện, vì để tránh gió tuyết, vẫn là ngồi kiệu mà thôi.

Đường Oanh ôm lấy tượng đất, trẻ nhỏ không có nhiều sức, nhũ mẫu lo nàng mệt, nghĩ cách dỗ dành để nàng buông tượng đất ra, lại thấy hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy, không có ý tứ muốn buông. Nhũ mẫu thấy nàng thích đến như thế, cũng chiều theo mà thôi, rồi lại không tự chủ mà nghĩ tới mấy lời tán ngẫu mình nghe được mấy ngày gần đây.

Nhũ mẫu là dã phụ dân gian, không hiểu được những chuyện nơi hậu đình. Đường Oanh vào cung học tập tu dưỡng vì ngôi Trữ quân này, ngày sau khó lòng mà gặp lại thân sinh còn đang ở Cô Tô. Phận làm dưỡng nữ, ở dân gian, thường là khi nhà thiếu nhi nữ, hay khi nhà cần xông hỉ trấn tà, mà khi đã là dưỡng nữ của người rồi, khó lòng mà có thể trở về bên thân sinh phụ mẫu. Nhũ mẫu lo lắng cho tình cảnh của Đường Oanh, biết rằng Đường Oanh không phải là đứa trẻ duy nhất Đế - Hậu nuôi dưỡng, huống hồ vinh hoa phú quý vốn chẳng bì được với huyết thống thân tình. Đã ở Vị Ương cung hơn nửa tháng, nhũ mẫu cũng dần an tâm, tuy Hoàng hậu lãnh đạm nhạt nhẽo, thế nhưng đối với Đường Oanh, rốt cuộc vẫn là quan tâm thật lòng.

- --

Tử Thần Điện.

Đèn nến lung linh, ánh sáng lan tràn, Trên cột gỗ, long phượng quấn quanh, đằng vân giá vũ. Nội điện rộng rãi, thảm trải kín sàn, hoa cẩm tú nở rộ trên bàn lớn. Đoàn đoàn cung nga tay bê khay gỗ, trên khay là bình vàng ly bạc, nối nhau ra vào. Hai bên điện, cầm sáo hợp tấu, phượng ca loan vũ. Hoàng đế ngồi bên trên, Hoàng hậu dẫn dầu bên nữ quyến mệnh phụ, đối diện là bên của vương công quyền thần.

Nâng chén chúc mừng, không khí hân hoan.

Yến này nhũ mẫu không thể vào cùng Đường Oanh, Hoàng hậu đích thân đi ra, bế đứa trẻ vào. Không hẹn trước, ánh mắt tất cả đều đổ về nơi đây, nhìn đứa trẻ kia đang mở to hai mắt quan sát xung quanh. Ngoài Hoàng đế và Nhan Tốn ra Đường Oanh không nhận ra ai khác, rồi nàng lại nhìn thấy có hai đứa trẻ ngồi bên hai vị phu nhân, thân mặc cẩm bào, thần sắc câu nệ.

Hẳn là Thất tử của Thọ Vương và Trưởng tử của Tuyên Thành Quận vương.

Than long hỏa đem sự ấm áp đến cho Tử Thần điện. Áo choàng bông và tượng đất của Đường Oanh đã bị nhũ mẫu giữ lại rồi. Hoàng hậu bế nàng đi tới, cầm lấy bàn tay nàng, thấy bàn tay nhỏ vẫn còn ấm áp, lúc này mới yên tâm để nàng ngồi xuống. Trước khi dự yến Hoàng hậu đã nói qua với Đường Oanh, nói rằng nàng còn đang nhỏ, còn chưa đủ sức khỏe, miễn cấp bậc lễ nghi.

Hoàng đế dừng động tác, tất cả cũng dừng theo. Hai vị phu nhân nắm chặt lấy tay hai đứa trẻ ngồi bên cạnh mình, ánh mắt toát ra sự đề phòng.

Hoàng đế ngồi đó, ngũ quan đoan chính, có mấy phần tuấn lãng thanh dật, thế nhưng nơi mi tâm chỉ có sự mệt mỏi suy nhược. Hắn nhìn về phía Đường Oanh, nhỏ nhẹ ôn tồn mà hỏi nàng: "Ở Vị Ương cung, đến bây giờ đã quen rồi chứ?"

Hoàng đế hỏi câu này, hỏi như không hỏi. Đã quen hay chưa, trẻ nhỏ như vậy sao có thể trả lời cho rõ ràng, mặc dù có trả lời được cũng không được tính là trả lời. Đường Oanh nhìn hắn, rồi lại nhìn Hoàng hậu, bất giác lại nghĩ tới một vài chuyện thú vị - tỷ như, quả thật đúng như lời đồn đại, Đế - Hậu không hợp. Đường Oanh đã ở Vị Ương cung hơn nửa tháng, thế nhưng chưa từng thấy Hoàng đế tới Vị Ương cung, còn Hoàng hậu, mỗi ngày đều đến dâng thuốc lên cho Hoàng đế, tận trách thê tử.

Đường Oanh không biết đáp lại thế nào, đành ỷ lại việc mình đang là trẻ nhỏ, cứ vậy mà ngây ngốc ngu ngơ. Nghiêng nghiêng ngả ngả ôm lấy tay Hoàng hậu, chớp chớp mắt to tròn, gọi một tiếng: "Phụ hoàng..."

Hoàng đế chưa từng có nữ nhi, từ trước tới nay những đứa trẻ được đưa vào cung cũng đều trên năm tuổi, đã nghe trẻ nhỏ khiến người ta yêu thích, lúc này mới biết lời ấy không phải giả. Đường Oanh ngoan ngoãn ngồi ăn, răng sữa cũng chưa mọc hết, Hoàng hậu đưa khăn tay tới lau miệng cho đứa trẻ, lại cho cung nga dâng tới một bát sữa bò, từng thìa từng thì chầm chậm đưa tới bên miệng.

Mọi người nhìn cảnh này, bây giờ đã hiểu được vì sao khi nãy Hoàng đế hỏi câu kia.

Hai vị phu nhân, một người là Thọ Vương phi, một người là Tuyên Thành Quận vương phi. Theo lệ cũ, thân phận như vậy không nên dự yến. Nhan Tốn lúc này đang nâng chén rượu, nheo mắt chờ xem kịch hay.

Qua ba tuần rượu, quả nhiên hai vị phu nhân không hẹn mà cùng nắm chặt lấy tay con mình, than thở lo lắng về nỗi phiền muộn khi thân tình ly biệt, từng lời nói ra đều tha thiết cốt nhục tình thân, những là nhi tử còn nhỏ không thể xa thân mẫu, những là thân mẫu cần có nhi tử ở bên tận hiếu phụng dưỡng.

Những lời này, rõ ràng là đang hướng về phía Hoàng hậu, nói cho Hoàng hậu nghe.

Ai cũng hiểu, lại không ai lên tiếng phản bác chất vấn, Hoàng đế cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe. Nhan Tốn tự rót cho mình một ly rượu, dáng vẻ thanh nhàn xiết bao, trong khi Tiêu Thận cũng đang thưởng một ly Thanh Từ.

Hai vị phu nhân dần dần thôi nước mắt, rút khăn tay ra, lau đi giọt lệ, lại trăm miệng một lời: "Khẩn cầu Bệ hạ ân chuẩn cho thần thiếp ở lại Đế kinh, nuôi dạy nhi tử."

Từ trong tôn thất, chọn ra một người cho ngôi Trữ quân, sau này Trữ quân kế vị, chính là Hoàng đế, trở thành Hoàng đế rồi, thân sinh phụ mẫu ắt phải thành thần tử, vì đề phòng cung biến mà xưa nay con cái và phụ mẫu thân sinh phải xa cách ngàn trùng, khó lòng gặp lại. Vùng đất mà Thọ Vương và Tuyên Thành Quận vương được phong cách xa Yến Kinh, mà Vương phi và Quận Vương phi đây, dù sao cũng chỉ là phụ nhân, không đáng lo ngại. Hoàng đế nói qua lại vài câu với Tiêu Thận và Nhan Tốn, sau cùng với hướng về phía người yên lặng từ đầu tới cuối – chính là Hoàng hậu đây, hỏi: "Hoàng hậu nghĩ thế nào?"

Tựa như là Hoàng hậu đã sớm quen với sự lãnh đạm của Hoàng đế, cũng chỉ điềm nhiên gật đầu: "Ý tứ của Bệ hạ, thần thiếp thuận theo."

Kịch đã hạ màn, mượn khi đã chuếnh choáng say, Hoàng đế hạ thánh chỉ: Đường Diễm, Thất tử của Thọ Vương, xếp hàng thứ năm, tứ phong Lâm Xuyên Quận vương, cùng Thọ Vương phi ngụ tại Cam Tuyền cung. Đường Đại, Trưởng tử của Tuyên Thành Quận vương, xếp hàng thứ sáu, tuổi còn nhỏ, tạm chưa tứ phong, cùng Tuyên Thành Quận vương phi ngụ tại Hàm Lương cung. Đoan Vương, phục tông tịch, tứ phong Tĩnh Viễn Quận vương, Trưởng nữ Đường Oanh tuổi còn nhỏ, tạm chưa tứ phong, Hoàng hậu nuôi dạy, ngụ tại Vị Ương cung.

Từ Tử Thần điện trở về Vị Ương cung, Đường Oanh trăm mối khó giải, rốt cuộc thì nàng tranh ngôi Trữ quân vì cái gì, mà nàng ở đây có ý nghĩa gì? Luận xuất thân, phụ thân nàng còn mang trên lưng án cũ, dưỡng hổ hổ làm loạn; luận tuổi tác, sức khỏe Hoàng đế sa sút, không còn cách nào khác, vì phòng quyền thần nên phải lập Trữ quân, Lâm Xuyên quận vương đã mười tuổi, chính là người thích hợp nhất; luận giới tính, tuy nói Tấn triều từng có tiền lệ Nữ đế, thế nhưng cũng chỉ có một vị.

Đường Oanh cố gắng nhớ lại từng việc từng việc xảy ra trong buổi yến.

Hai vị phu nhân Vương phi và Thọ Vương phi này, đồng lòng trăm miệng một lời như thế, ắt là có thông đồng, ắt là có người sai khiến chỉ điểm. Tiếp nữa, người ít có năng lực trong cuộc chiến cửu long đoạt đích nhất chính là nàng đây, giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng, cữu cữu của nàng, Nhan Tốn, thảnh thơi thong thả, đắc ý mấy phần. Cuối cùng, Ngũ huynh của nàng, Lâm Xuyên Quận vương Đường Diễm cùng với Lục huynh Đường Đại, đến tận hôm nay mới nhập kinh, vậy mà nàng đã ở Vị Ương cung được hơn nửa tháng rồi.

Hoàng đế hỏi nàng đã quen thuộc Vị Ương cung hay chưa, ý tứ chính là – đầu tiên phải ở Vị Ương cung đã, rồi mới có thể tính đến quen hay không quen. Đường Oanh đã hiểu được rồi, hiểu được rằng bản thân mình ở nơi này, từ đầu tới cuối chỉ là một quân tốt thí. Huynh muội Nhan thị mang trên lưng mối nghi hoặc mưu hại Trữ quân, Hoàng đế lại không tìm được chứng cứ rõ ràng, lại không cam tâm để lịch sử lặp lại thêm lần nào nữa, Tiêu Thận mới phải ra chiêu này, đem nữ nhi của một vị phế Vương vào cung, không chút do dự mà để cho Hoàng hậu nuôi dưỡng. Người Hoàng đế định sẵn sẽ lên ngôi Trữ quân, hoặc là Lâm Xuyên quận vương, hoặc là Đường Đại, dù cho là ai thì hiện tại cả hai đều đang được chính tay thân mẫu nuôi nấng, vẹn cả đôi đường.

Nói cách khác, Đường Oanh sống hay chết không ai quan tâm. Cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.

Phượng liễn dừng lại, gió tuyết càng dày.

Nhẫn Đông bung dù gỗ, vén rèm kiệu.

Đường Oanh ngồi trong lòng Hoàng hậu, ôm tượng đất trong tay. Nhũ mẫu tới bế nàng lên, thấy đôi mắt của đứa trẻ này ngước lên, long lánh ánh nước. Nhũ mẫu nhìn thế, có chút giật mình, bàn tay sững lại trong không trung. Hoàng hậu buông mi nhìn xuống, đưa tay vuốt qua khóe mắt Đường Oanh, quả đúng là nước mắt.

"Mệt sao?"

Trẻ nhỏ, chơi đùa náo nhiệt một lúc sẽ mệt nhọc, nhưng trong yến Đường Oanh chỉ ngoan ngoãn ngồi yên, đưa tới thứ gì sẽ ăn thứ ấy, không đòi hỏi cũng không náo loạn, nói nhẹ là nhu thuận, nói nặng, có lẽ là nhạt nhẽo không có hứng thú.

Đường Oanh không phản ứng, chỉ khẽ lắc đầu, lại ôm chặt lấy cổ Hoàng hậu. Đường Oanh ít khi làm nũng thế này, Hoàng hậu cũng cưng chiều mà cười, chịu đựng cơn buồn ngủ, ôm chặt lấy nàng.

Một lớp áo bông bao phủ kín mít, khuôn mặt nhỏ nhắn khuất ở bên trong, xinh xắn đáng yêu. Nhẫn Đông giương dù lên, Hoàng hậu nhận lấy, nghiêng tán dù về phía đứa trẻ, che chắn đi hết thảy gió sương mưa tuyết.

Hàng mi ướt át, ánh mắt Đường Oanh nhìn bờ vai bên kia của Hoàng hậu dần dần bị tuyết phủ trắng xóa. Không kìm được, nàng nhỏ giọng ngập ngừng: "Mẫu hậu... Nhi thần... sợ." Đường Oanh cảm thấy mình càng lúc càng ỷ lại vào người dưỡng mẫu này rồi, như thể là một thói quen dần dần ngấm sâu.

Nghe thế, Nhẫn Đông và nhũ mẫu bật cười. Đường Oanh hổ thẹn, xấu hổ nghiêng nghiêng đầu, khóe mắt vẫn nhìn xem liệu mẫu hậu có giễu cợt mình hay không.

Khóe môi Hoàng hậu khẽ cong lên, từ trên cao, buông mi nhìn xuống. Ý cười kia không biết là giễu cợt hay là chân thành cảm thấy hài hước, dù cho có cưng chiều ưu ái cũng vô cùng kín đáo nội liễm, những thứ để lộ ra ngoài rất ít ỏi, thoang thoảng phảng phất như gió xuân.

"Có mẫu hậu ở đây, đừng sợ."

Hoàng hậu phát hiện tối nay Đường Oanh rất khác thường, suy đoán có lẽ là do yến tiệc khiến đứa trẻ sợ hãi, dù sao cũng không phải là sinh ra ở Hoàng cung. Sợ hãi như thế, lại ỷ lại vào mình, Hoàng hậu vốn đã cho rằng bản thân mình sống một cuộc đời đơn độc trong Hoàng cung Yến Kinh này, ấy thế mà lại có một người ỷ lại dựa vào.

Chỉ có một câu ngắn ngủi, vậy mà khiến tiếng thét gào của sương tuyết gió mưa bốn phía cung thành chợt biến mất, trở nên vô cùng yên tĩnh an ổn. Đường Oanh gục đầu bên vai Hoàng hậu, cũng là lúc mấy người tiến vào Vị Ương cung.

Cửa son mở ra, mở ra rồi đóng lại, bỏ lại phía sau những màn ngươi lừa ta gạt, những hồi quyền mưu không nể nhân tình, những trận địa càn khôn của lòng người, những ván cược đánh đổi cả tiền đồ lẫn sinh tử. Chân trời hôn ám, tuyết xuống càng lúc càng dày, sương gió kêu gào, không trung trắng xóa. Cửa son khép lại, thu hẹp tầm nhìn.

Cách biệt với sự hỗn loạn huyên náo của hồi tranh đấu giằng co ngoài kia, trong này là một nơi ấm áp.

Nơi đây, trong ánh sáng hư hư thực thực của đèn nến, dưới tán dù nghiêng ngả, có gương mặt mỹ nhân.

- -- Hết chương 6 ---

Là một người có chấp niệm với văn phong cổ điển, thân là editor/translator tôi đặc biệt mãn nguyện với chương này ????
Bình Luận (0)
Comment