Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 186

Phó Lê lật qua lật lại cái chén để xem xét, thậm chí cô còn dùng đầu lưỡi liếm, mới xác nhận trong chén thật sự không có gì.

Phó Lê cảm thấy thất vọng, có thể dư lại một giọt cũng tốt, sau đó pha loãng ra, dùng để tưới ruộng, nhất định không hiệu quả bằng nho này, nhưng chắc là có thể tăng sản lượng cây công nghiệp.

Gần đây cô xem chương trình nông nghiệp đến nghiện, trong mơ đều là nghiên cứu hạt giống, tìm mọi cách để trồng trọt.

Đến nỗi cô có một loại ý nghĩ, cô muốn thi vào đại học nông nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì đi làm việc ở viện nghiên cứu nông nghiệp, nghiên cứu ra cách nâng cao sản lượng cây lương thực. Nếu có một giọt linh tuyền này, nói không chừng cô có thể nghiên cứu ra cái gì thì sao.

Phó Lê thở dài tiếc nuối.

Hệ thống không nhìn nổi cô ngốc nghếch như vậy, nó nói thẳng: "Nước linh tuyền có thể tái sinh, khoảng chừng mười lăm ngày đến một tháng là chén ngọc có thể sản sinh ra một giọt, tích góp một vài chục năm là có thể được một chén nhỏ."

Phó Lê: "!!”

Niềm vui tới quá đột ngột!

Phó Lê vui vẻ nói: "Cái gì ngươi cũng biết, vậy mà không nhắc nhở ta ngay từ đầu, nếu không sao ta có thể tưới hết cả chén cho thực vật chứ? Ngươi nói xem, có phải ngươi cố ý hay không, cố ý mượn cớ lừa nho của ta?"

Hệ thống:..."

Phó Lê hỏi mấy lần hệ thống cũng không trả lời, nó trực tiếp chơi trò biến mất.

*

Mặc kệ có phải hệ thống muốn dùng nước linh tuyên để trồng ra trái cây hay không, có phải nó cố ý không nhắc nhở cô hay không, Phó Lê đều không so đo nữa.



Dù sao thì, quả nho có thể trị bệnh của Lăng Trạch, chén ngọc vẫn còn có thể cho ra nước linh tuyên, cô đã rất thỏa mãn.

Thời tiết bây giờ đang chuyển tiếp giữa mùa xuân và mùa hè, nho không có kết trái, trước kia Phó Lê biết những nhà có tiên dù mùa đông cũng có thể ăn các loại rau củ quả trái mùa, nhưng mùa hè mà ăn nho, lại còn mỗi ngày đều ăn... Đoán chừng Lăng Trach se nghi ngo, co khi con khong dam an.


Phó Lê nghĩ, cô quyết định lấy quả nho làm đồ ăn cho hai đứa nhỏ, nước nho nhiều, ngọt và vỏ cũng mỏng, nấu một hồi, sẽ biến thành chè, thêm mấy viên khoai lang đỏ vào, cái gì cũng không nhìn ra.

Lúc đầu, hai đứa nhỏ ăn chè có cho thêm quả nho. Kết quả sau vài ngày, buổi sáng Lăng Tuệ chảy m.á.u mũi, bác sĩ vừa nhìn thấy liên cho ra kết luận... Khí huyết quá nhiều.

Hắn còn cảm thán, người mở quán thịt kho đúng là không giống bình thường, nuôi trẻ con cũng có thể nuôi cho thừa quá nhiều dinh dưỡng, đến nỗi chảy cả m.á.u mũi.

Phó Lê thở dài, kể từ đó Lăng Tuệ không ăn chè nữa, chỉ có Lăng Trạch ăn.

Lăng Tuệ không cảm thấy chị dâu bất công, mà cô nhóc còn cho Lăng Trạch để cậu ăn nhiều một chút, thân thể cô nhóc tốt rồi, hy vọng Lăng Trạch cũng có thể giống như vậy.

Không phụ lòng chè của Phó Lê, chỉ sau mấy ngày sắc mặt Lăng Trạch đã trở nên hồng hào, rất có tinh thần, lúc nói chuyện không nhỏ giọng như vậy nữa, bộ dạng có chút giống thiếu niên tinh thần phấn chấn.

Quả nho là đồ tốt, nên Phó Lê cứ thế nấu chè cho Lăng Trạch ăn mỗi ngày. Bên cạnh đó, Phó Lê không hề quên nước linh tuyền, giọt nước linh tuyên đầu tiên được tích trữ đã bị cô pha loãng tưới rau củ quả.

Cho dù đã pha loãng rất nhiều lần, mắt thường vẫn có thể thấy được rau củ quả cao lớn hơn, cây cải dầu nhỏ mới đó đã trưởng thành, cây ớt cho ra trái thật dài, cà tím đỏ đỏ tím tím...

Chỉ là không có hiệu quả ghê gớm như quả nho, nhưng mùi vị ngon hơn so với rau củ quả bình thường, nhìn cũng ngon mắt hơn.

Một giọt nước linh tuyên, Phó Lê thu được một sân rau củ quả. May là cô có ít loại, sau khi thu hoạch rau củ quả xong, không đợi nó kịp hư thì đã bị cô và hai đứa nhỏ ăn hất.
Bình Luận (0)
Comment