Người phụ nữ nắm một nắm hạt dưa ăn trên đường, ăn một lát đã xong một nắm hạt dưa, sau đó nói: “Ăn khá ngon, lấy cho tôi một bịch.
”Phó Lê đưa cho người ta một bịch hạt dưa được bao kĩ bằng giấy dầu, sau đó nhận lấy tám mao tiền.
Sau cái khởi đầu tốt đẹp này, việc buôn bán của cô liền tốt lên, Lăng Nghị còn đứng bên cạnh giúp cô lên giọng hét to: “Hạt dưa rang ăn ngon đây, muốn mua thì có thể ăn thử không cần trả tiền…”Nghe được có thể miễn phí nếm thử xem mùi vị thế nào, người vây quanh trước mặt cô càng nhiều hơn.
Có vài người ăn xong ngại đắt liền đi, có nhiều người sau khi ăn xong cảm thấy ăn ngon liền mua một bao, người mua hạt dưa phần lớn đều là hương thân trấn trên, mặc quần áo chỉnh tề sạch sẽ, còn có công nhân chạy xe đạp.
Chẳng bao lâu sau khi Lăng Nghị mở hai bịch hạt dưa, mười một bịch hạt dưa đã bán xong rồi.
Phó Lê nắm chặt lòng bàn tay đầy tiền của mình, cô cuộn tấm vải cũ và số hạt dưa còn lại cùng với Lăng Nghị đi đến một góc đếm tiền, mười một bao hạt dưa bán một bịch tám mao tiền, trừ đi ba đồng tiền nguyên liệu cùng với đường, muối, phí tổn dầu ăn, cô đã kiếm lời được năm đồng tiền.
Sau khi Phó Lê tính rõ ràng xong, cô cười đến đôi mắt cũng nheo lại, không ngừng đếm tới đếm lui tiền trong tay.