Buổi chiều bị con gái uy h.i.ế.p muốn bẻ ông thành cái bánh quai chèo, ông nhìn một trăm đồng tiên kia mà nhịn, nhưng suy cho cùng tôn nghiêm cũng đã bị khiêu khích, trong lòng nổi lửa.
Giọng điệu nói chuyện lúc này không cách nào tốt được: "Cha nghĩ nó không biết từ đâu đụng phải cái gì tà thuật rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ, nói không chừng một ngày nào đó xảy ra chuyện, mẹ của con cũng sẽ bao che cho nó, nói nó muốn gì liền cho cái đó, nó muốn ánh trăng trên bầu trời thì cha cũng phải đi lấy được cho nó!"
"Còn có con nữa, con đứng đắn lại chút đi, đừng có suốt ngày chui vào ổ của quả phụ kia để tằng tiu nữa, thành thành thật thật đem con dâu trở về cho cha, cha có thể chịu nổi cục tức này à?”
Phó Dụ trợn trắng mắt, hắn ta thích cái kiểu phụ nữ n.g.ự.c lớn m.ô.n.g lớn, đi đường lắc lư, nhìn thích cả người, giống như quả phụ họ Diêu ở thôn Tây Vương vậy... người phụ nữ đó cả người trắng nõn, vừa non vừa mềm, sờ một chút giống như dòng suối nhỏ, chỉ là hơi khó...
Phó Dụ nghĩ gì trong lòng cũng không có nói với cha hắn ta, hắn ta biết nói cho Phó Quý cũng không có khả năng ông cho hắn ta cưới một quả phụ so với hắn ta còn lớn hơn bảy tám tuổi đâu, nghe mẹ của hắn ta nói, gần đây bà mối bên kia đã có đối tượng thích hợp, chờ bà ta mở miệng với gia đình kia để hắn ta gặp cô gái kia một lần.
Hắn ta cũng không phản đối, cô gái ngây ngô trong trắng cưới về thì là của mình, còn rất sạch sẽ, không giống như quả phụ họ Diêu kia, trên giường đất không biết đã ngủ qua bao nhiêu đàn ông, nơi kia cũng lỏng lẻo như cái cống.
Phó Dụ nói: "Mẹ nói phải cưới cho con một người vợ đẹp như thiên tiên về ở chung, sau đó lại sinh mấy đứa trẻ béo núc, để chúng nó làm trợ thủ đắc lực cho cha và mẹ."
Phó Quý cười ha hả: "Thằng nhóc con xem vợ con như là heo mẹ à..."
Nghĩ đến cháu nội cơn tức giận của Phó Quý liền tan đi, để cho con trai của mình cưới vợ sinh con, chịu tức chút thì có gì đâu, cũng không phải ông ta bỏ tiền, túi tiền cũng ông ta vẫn phồng phồng như cũI