Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 166

Hắn ta vừa nói xong, bên trong cửa hàng da đi ra một người nam tử, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một thân áo dài tơ lụa.

Trong tay nam tử phe phẩy quạt xếp, tự nhận phong độ nhẹ nhàng đến đến trước mặt mấy người.“Kẻ hèn họ Thôi, ba ngày sau muốn tổ chức hội thơ một lần, đến lúc đó văn nhân nhã khách mấy huyện thành xung quanh cũng sẽ đến dự, tại hạ xem ra, thịt sói khô này thật là thức ăn vặt không tồi, nếu có thể, ta muốn mua một ít”.

Bành Vượng thấy việc làm ăn tới cửa, bản năng nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đã sớm biết, thịt sói khô không lo bán.

"Thôi tiên sinh, thịt sói khô của chúng ta không bán lẻ, nếu như ngài có thể mua toàn bộ, chúng ta sẽ bàn chuyện giá cả".

Đầu tiên Thôi tiên sinh nhìn thoáng qua số lượng thịt sói khô trên xe ván gỗ, ngay sau đó nói: "Không thành vấn đề".

Nghe vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không hàm hồ, nhanh chóng báo ra giá mình chào hàng: "Toàn bộ đám thịt khô này nếu lấy hết, giá cả là 300 văn một cân”.

"300 văn một cân? Tiểu nương tử, đây là ngươi đang giật tiền phải không?" Chưởng quầy hàng da cảm giác giá cả này không thể tưởng tượng nổi.

Nghe thấy báo cái giá này, đừng nói chưởng quầy cửa hàng da, ngay cả Bành Vượng cũng có chút khiếp sợ.

Nếu không phải bọn họ làm đám thịt khô này ăn ngon, thì đám thịt sói này cho dù có xử lý tốt mang tới chợ bán, phỏng chừng cũng không bán được mấy đồng tiền.

Nhà đầu này thật đúng là công phu sư tử ngoạm, vừa mở miệng chính là 300 văn.

Hách Tri Nhiễm có thể báo ra giá cả như vậy, xác thực bên trong cũng có chút giá ảo, dù sao chuyện này không thể nào báo giá nào sẽ bán được giá đó, đối phương nhất định sẽ trả giá.

Nhưng là, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động nhượng bộ. "Chế tác một cân thịt khô cần có năm cân thịt sói, đám sói này đều do người nhà của chúng ta mạo hiểm tính mạng săn tới, lại trải qua rất nhiều bước tiến hành gia công, ta cảm thấy cái giá này cực lì hợp lý".

"Cho dù năm cân thịt sói chế thành một cân thịt khô cũng không đáng giá 300 văn một cân chứ!" Chưởng quầy phản bác.

Thôi tiên sinh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, 300 văn một cân, thực sự quá đắt".

Nhìn thấy hai người đều cảm thấy giá cả quá cao, Bành Vượng suy đoán việc buôn bán này sợ rằng muốn thất bại.

Dưới tình thế cấp bách, hắn ta lặng lẽ đẩy đẩy Hách Tri Nhiễm, hắn ta đưa mắt ra hiệu, nhắc nhở nàng đem giá hạ thấp một chút.

Hách Tri Nhiễm cũng không để ý tới Bành Vượng, mà quay sang nói với Thôi tiên sinh cùng chưởng quầy.

"Dù sao hai vị cũng là vì sau khi nhấm nháp thịt khô cảm thấy hương vị không tệ mới có ý định mua sắm".

Thấy hai người không có phản bác, Hách Tri Nhiễm tiếp tục nói.

"Chế tác thịt khô là phương pháp tổ truyền của nhà chúng ta, ta tin tưởng, ngoại trừ chỗ này, ở nơi khác căn bản không mua được thịt khô mỹ vị như vậy.

Thôi tiên sinh làm hội thơ, nói vậy người đến tham gia đều là nhân vật có uy tín danh dự.

Đến lúc đó, ngài dùng thịt khô không giống người thường khoản đãi khách khứa, nhất định sẽ mang đến cho ngài hiệu quả không tưởng tượng được".

Hách Tri Nhiễm nói chuyện, thực sự nói đến tâm khảm Thôi tiên sinh.

Ông ta do dự mãi, cuối cùng nói: "200 văn một cân, ta lấy hết".

Đám thịt khô này trong lòng Hách Tri Nhiễm định giá thấp nhất là 150 văn một cân, thấy đối phương chủ động ra giá 200 văn, trong lòng nàng đã vui đến nở hoa.

Nhưng mà, để cho đối phương nhìn ra manh mối, Hách Tri Nhiễm vẫn biểu hiện do dự chớp mắt.
Bình Luận (0)
Comment