Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 186

Ca ca khuyên ngươi nếu ngươi muốn mua một chiếc xe gỗ thì hãy đợi tới khi ngươi vượt qua ngọn núi đó."

Hách Tri Nhiễm thật sự không biết bọn họ phải đi qua núi trên đường đi.

"Vậy thì ta nghe theo Bành ca."

Mặc dù nàng không quan tâm đến tiền mua một vài chiếc xe gỗ, nàng sẽ không tiếc nếu họ sẽ phải bỏ lại chúng, nhưng hiện tại bọn họ có một thân phận đặc biệt như vậy, tốt hơn hết là không nên quá cao ngạo.

Đồng thời, nàng cũng tính đến một điều, đó là trong tương lai sẽ không có quá nhiều nguồn cung cấp thực phẩm, để không quá nặng nề khi đi qua núi.

Ngay lúc Hách Tri Nhiễm muốn lên kế hoạch làm như thế nào, nàng ngước mắt lên, nhìn thấy khách điểm đằng trước cách đó không xa là Thôi tiên sinh, người từng mua thịt sói khô đang tổ chức hội thi gì đó.

Hách Tri Nhiễm từ lâu đã nghe nói mục đích của Thôi tiên sinh mua nhiều sói khô như vậy chẳng qua chỉ là để tổ chức một cuộc hội thơ.

Có lẽ, hôm nay là thời gian cho hội thơ.

Nàng không có hứng thú với nó nên hạ mũ xuống một chút, không muốn có bất cứ điều gì liên quan đến bên kia một lần nữa.

Đúng lúc này, trước mặt nàng đột nhiên có một âm thanh không hài hòa.

"Phí Nam Vũ, ngươi thật đáng thương, ngày đó lợi dụng có người giúp ngươi, moi của bọn ta một trăm lượng bạc, sao ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bọn ta?"

"Phí Nam Vũ, ngươi không nhìn lại xem bản thân có đức hạnh gì, đây là buổi hội thơ do Thôi cử nhân tổ chức, không phải chó mèo nào cũng có tư cách tham gia."

"Nhanh cút khỏi đây đi, chậm chân thì cẩn thận bọn ta không khách khí với ngươi đâu."

Hách Tri Nhiễm nhìn chủ nhân của giọng nói, ra là những học giả mà mấy ngày trước nàng nhìn thấy trước hiệu sách.

Có người chặn Phí Nam Vũ ở một góc và chửi bới hắn ta.

Lưng Phí Nam Vũ thẳng tắp, không có một chút sợ hãi.

"Ta cũng là một độc giả, tại sao ta không thể tham gia hội thơ?"

Trong lúc Phí Nam Vũ nói, các học giả dần dần tiến lại gần hắn ta.

"Ngươi dùng số tiền ngươi moi được của bọn ta để tham gia hội thơ, ngươi còn dám nói ngươi là học giả?"

Đồng thời, một số học giả đã bắt đầu động tay động chân.

Thôi cử nhân nghe thấy âm thanh từ bên này cũng chạy tới kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

Ngày càng có nhiều người đến ăn dưa khi nghe thấy âm thanh.

Đến nỗi miệng con hẻm nhỏ bị người vây quanh.

Thôi cử nhân nhìn đám người trẻ tuổi ăn mặc như học giả trước mặt.

"Tại sao mấy người lại gây rắc rối trong hội thơ của ta?"

Trước mặt Thôi cử nhân, một đám học giả tự nhiên không muốn làm gì Phí Nam Vũ nữa, nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt nịnh nọt.

"Thôi cử nhân, chắc ngài không biết, thằng nhóc này mấy ngày trước tống tiền đệ tử một trăm lượng bạc, thế mà hôm nay hắn ta đem bạc của chúng ta đến hội thơ để gây chuyện, một người như vậy, chúng ta tự nhiên không thể để hắn ta vào."

Phí Nam Vũ lúc này đã nhìn thấy sự tức giận trên mặt ông, hắn ta ôm quyền hướng về phía Thôi cử nhân.

"Thôi cử nhân, đệ tử có công danh tú tài, thử hỏi đệ tử có đủ tư cách tham gia hội thơ do ngài tổ chức không?"

Thôi cử nhân trả lời không chút do dự: "Đương nhiên đủ tư cách."

Ông dừng lại và nói: "Nhưng ta nghe những người này nói rằng ngươi đã cư xử không đúng mực, nếu không có ai tiến cử ngươi, Thôi mỗ sẽ không bao giờ cho phép bạn vào hội trường."

Ngay lúc Phí Nam Vũ muốn phản bác gì đó, bỗng nhìn thấy một bóng người áo trắng cầm quạt gấp nhảy từ lầu hai xuống, nhẹ nhàng rơi xuống giữa Thôi cử nhân và Phí Nam Vũ.

Bình Luận (0)
Comment