Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 423

Lúc này, Mạnh An chạy vào.

“Đại nhân, vừa nãy tiểu nhân đã truyền đạt lại ý của ngài cho những bách tính đó, chỉ là...”

Mạnh Hoài Ninh nhếch mày: “Chỉ là gì hả?”

“Tiểu nhân có thể nhìn ra được, những bách tính đó sau khi nghe thấy tên của Thôi huyện thừa, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà, dường như bọn họ không tin được là đại nhân người có thể chủ trì công đạo giúp bọn họ.”

Mạnh Hoài Ninh liền đứng dậy, đi ra bên ngoài công đường.

"Bổn quan đích thân đi nói với những người dân bách tính đó."

Đối diện với công đường chính là cổng lớn của huyện nha, Mạnh Hoài Ninh đi thằng là ra đến cổng.

Lúc này những người dân bách tính đang đứng trước cổng để nghênh đón hắn ta nhậm chức vẫn còn rất đông.

Hơn nữa có rất nhiều bách tính có vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Mạnh Hoài Ninh không định làm chậm trễ thời gian, lớn tiếng nói với những bách tính đó:

"Hôm nay bổn quan vừa mới tới Doãn thành, đã nghe được rất nhiều thông tin Thôi huyện thừa làm quan không liêm khiết, hôm nay, bổn quan sẽ công khai xét xử Thôi huyện thừa ngay trước mặt mọi người.

Trong số các ngươi phàm là người từng bị Thôi huyện thừa ức hiếp, cứ nói với bổn quan, bổn quan nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi."

Hắn ta vừa nói xong, thì có một đôi lão phu thê đã có tuổi, đang vịn đỡ nhau bước tới trước mặt của hắn ta.

Hai ông bà già quỳ xuống trước mặt của Mạnh Hoài Ninh. "Đại nhân, ngài thật sự sẽ làm chủ cho chúng tiểu dân chứ?"

Mạnh An nhìn thấy đại nhân của mình bị chất vấn, vội vàng bước lên nói rằng: "Mạnh đại nhân là vị quan nổi tiếng thanh liêm, đương nhiên sẽ làm chủ cho bách tính rồi."

Nghe nói vậy, hai ông bà già gật đầu ba cái với Mạnh Hoài Ninh.

Mạnh Hoài Ninh chủ động bước tới đỡ họ đứng dậy.

"Lão nhân gia không cần đa lễ, có oan ức gì xin cứ nói ra hết là được."

Bà lão nghe hắn ta nói vậy, liền lớn tiếng khóc lên.

"Thanh thiên đại lão gia, xin ngài hãy làm chủ cho đứa con gái tội nghiệp của chúng ta... hu hu hưu..."

Ông lão thấy lão bà của mình khóc đến mức nói không liền mạch, sợ là huyện lệnh đại nhân sẽ không nhẫn nại, vội vàng giành nói:

"Đại nhân, ba năm trước, đứa con gái mười sáu tuổi của chúng ta ra chợ bán trứng gà, bởi vì cũng có được mấy phần xinh đẹp, đã bị Thôi huyện thừa bắt về nhà làm thiếp.

Tuy là nhà chúng ta nghèo, nhưng cũng không muốn để con gái làm thiếp cho người ta, sau khi nghe nói, liền dẫn hai đứa con trai tới Thôi trạch đòi người.

Hạ nhân Thôi gia không cho giải thích, đánh cho hai thằng con của ta một trận, bây giờ, một đứa trong số hai đứa con của ta đã bại liệt nằm một chỗ," một đứa khác thì đi lại bị khập khiễng một bên.

Đứa con gái tội nghiệp đó của ta không chịu phục tùng Thôi huyện thừa, đã treo cổ tự tại Thôi trạch ngay hôm đó.

Đại nhân, cả nhà thảo dân người c.h.ế.t nhà tan, đều là nhờ Thôi huyện thừa ban cho, không biết làm thế nào, không thể thượng cáo, chỉ đành ôm hàm oan ba năm, xin đại nhân làm chủ cho cả nhà thảo dân..."

Hai ông bà già vừa nói vừa khóc không thành tiếng.

Những bách tính có mặt ở đó cũng không ngừng lau nước mắt, đồng tình sâu sắc với chuyện mà gia đình này gặp phải.

Sau khi nghe hai ông bà già kể lại, Mạnh Hoài Ninh tức đến mức nổi cả gân xanh, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh vào cột trụ của cổng nha môn.

"Thôi huyện thừa, hay cho tên Thôi huyện thừa, xem hôm nay bổn quan xử lý ngươi như thế nào?"

Bách tính nhìn biểu cảm của Mạnh Hoài Ninh, đã có thể chắc chắn, huyện lệnh đại nhân vừa mới tới này quả thực là một vị quan tốt có thể làm chủ cho dân.
Bình Luận (0)
Comment