Chuyển ngữ: TrầnTảng sáng, nền trời xanh thăm thẳm, mùi mồ hôi ngập khắp phòng.
Trương Trọng Thiên nhặt quần ảo rải rác khắp các góc phòng lên. Bóng lưng của gã rộng lớn, mông rất cong. Bất kể nhìn từ góc độ nào, trên cương vị đàn ông, gã quả thực không có gì để bắt bẻ.
Không đúng, gã là một tên đàn ông thích đực rựa, không biết có nên tính vào khuyết điểm hay không.
Tôi hối hận vì sao trước kia không nhìn ngắm cho thỏa. Hiện giờ gã dịu dàng đến thế, trái lại khiến người ta chợt nhung nhớ vẻ nhíu mày bặm trợn của gã hơn.
"Anh chờ đã." Tôi sực nhớ ra chuyện tiền nong, chật vật bò dậy.
"Cùng em về một chuyến hẵng!"
Gã đang xỏ quần, quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"
Tôi nhảy xuống bận quần áo. "Úi da", lỗ hậu nóng rát... đau đến độ ngã chổng vó, một chân đạp trên ván gỗ, chân kia vẫn còn vắt trên giường.
Trương Trọng Thiên cười ha hả.
"Cười cái gì mà cười! Giờ ông đây không sợ anh nữa đâu..." Tôi nghiến răng nghiến lợi mắng gã.
"Em không sợ tôi... Là tôi sợ em."
Gã vừa cười vừa quẳng áo sơ mi cộc sang cho tôi.
"Anh sợ em á? Nực cười... Em có gì đáng sợ chứ, vừa sợ chết vừa tham sống..." Tôi chổng mông vợt cái quần đùi dưới gầm giường lên.
"Tôi sợ em quên tôi." Gã đột nhiên quay lưng về phía tôi, nói vậy.
Điều hòa chầm chậm phả khí như thể có người cầm dùi băng đâm tôi từ phía sau, khiến người ta lạnh buốt từ ngoài vào trong.
Hồi trước ở Bắc Bình, tôi thường chạy tới phủ vương gia chơi. Hễ qua đông là mái hiên ở đó lủng lẳng đầy những dùi băng. Cha ngậm tẩu thuốc, ngồi đẽo gỗ trong sân, bảo rằng nhà ta không ăn nổi hồ lô ngào đường thôi chứ dùi băng chả nhẽ cũng không mút nổi?
Chị tôi đứng gác, tôi với em trai thì cõng nhau đi khều.
Có lần, nó ngồi trên cổ tôi, trượt tay, một thanh dùi băng dài đến thước tám phụp một cái trượt thẳng từ cổ áo của tôi xuống, ui chao... Giờ nghĩ lại thôi cũng đã thấy buốt, buốt đến tận trong tim...
Ở Hồng Kông không có mùa đông. Cái điều hòa cũ kỹ của khách sạn còn ồn hơn cả đội múa lân ở chỗ Bắc Bình chúng tôi, mà lại chẳng giúp phòng mát mẻ hơn được bao nhiêu.
Người tôi túa mồ hôi ra như tắm, sâu bên trong lại lạnh lẽo.
"Đi thôi" Tôi giả bộ không nghe thấy.
Hiện giờ nói những điều này có nghĩa lý gì đâu? Trương Trọng Thiên, tôi không nỡ rời xa anh, nhưng ai bảo anh nói anh có thể đoạt lại Bắc Bình kia chứ! Tôi đã bắt đầu tưởng tượng sẽ dẫn anh tới chòi canh xem đội múa lân lớn nhất, có quán trà phát lạc rang miễn phí, gọi một ấm trà là có thể ngồi xem cả ngày... Hồ lô ngào đường ở Bắc Bình chúng tôi là ngon nhất, đi qua bao nơi tôi đều nếm thử, không phải quá chua thì lại quá ngọt, vị không chính gốc...
Giờ tôi chẳng buồn cản anh nữa... Trương Trọng Thiên, anh chỉ nằm trong tim tôi thôi, Bắc Bình lại là tính mạng của tôi. Tôi chỉ hận anh không thể đi luôn đi cho rồi.
Đi đến ngã tư đường Johnston và đường Hennessy thấy le que chẳng mấy bóng người. Mấy tay bán cá khiêng đòn gánh bước lộp cộp lộp cộp trên nền đường lát đá. Tiệm xường xám còn chưa mở cửa, một bóng người đen sì sì ngồi áp sát vào cửa kính, trước mặt bày hai gánh vải.
Trương Trọng Thiên kéo tay tôi, hỏi: "Muốn ăn không?"
Tôi hiểu ý gã, vừa cười vừa bước tới hỏi bà cụ, "Mấy đồng thế?"
"Dừa hãy hái xuống nì, ngọt dữ nì, năm văn một cân..."
Dáng dấp bà ấy không cao, tóc hoa râm búi thành một búi nhỏ dùng trâm gỗ cố định trên đỉnh đầu. Áo vải màu chàm giặt hồ tinh tươm sạch sẽ.
"Ha, bà tưởng con là tụi người Anh đấy hở... Người ta bán có ba văn hầy!"
"Mí này đến tối là hết tươi liền hà..."
"Bớt xíu hây~"
"Ui dô..." Bà ấy dứt khoát xách một chùm vải lên dí tới trước mặt tôi.
"Trông bây đẹp mã ha, bán cho bốn văn hén."
Bà cụ nhăn nhó, như thể lỗ to lắm ấy. Tôi được nịnh cười phớ lớ.
"Bà lấy con hai cân."
Bà cụ khom người vừa chọn vải vừa cằn nhằn.
Trương Trọng Thiên đứng ở xa xa không chịu lại gần.
Tôi vô thức nhìn lên cửa kính tiệm xường xám trước mặt. Bên trong có bóng của ba người chúng tôi, tựa như những chiếc rối bóng.
"Đẹp mã ư?" Tôi tìm thấy bóng mình trong đó, nghiêng đầu đánh giá.
Tóc dài thượt còn chưa cắt, cột vào sau ót tõe ra như năm ngón tay. Dáng người không thấp. Tuy rằng không cao bằng Trương Trọng Thiên, nhưng tôi đứng gần hơn gã, nên trong cửa sổ chúng tôi cao bằng nhau. Hơn nữa chỉ đứng yên thì nhìn không ra bị què, khiến tôi cảm thấy cũng cao hơn được chút.
Vai rộng thẳng, vận một kiện áo sơ mi cộc màu xám, cổ áo bị kéo doãng cả, đến eo thì bị chun quần thít lại bé tin hin. Quần bằng lanh, loại vải này không bó sát, lại còn mát mẻ. Không mặc quần lót, được cái quần ngoài rộng nên chim cò trong đũng quần có lắc lư thế nào cũng chả thấy.
Chân đi guốc gỗ, người rộng thùng thình.
Rõ ràng ngũ quan đều hướng lên, chả hiểu sao lại trông có vẻ u uất.
"Em thế này trông còn đẹp không?"
Tôi quay đầu lại hỏi Trương Trọng Thiên.
Gã chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc đáp: "Đẹp."
Tôi nhận lấy vải, ném vào trong lòng gã, rồi cố ý phóng đại bộ dạng què quặt chân thấp chân cao.
"Thế này thì sao?"
Gã nhìn tôi, vẻ bất mãn, đi thẳng một nước.
Tôi tò tò theo sau, guốc gỗ đạp lên nền đá, lộc cộc lộc cộc...
Chân cố ý giẫm lên vỏ vải gã vừa ăn vừa thảy xuống.
Gã thích ăn vải, thích những thứ đồ ngọt ngấy. Bất kể là pudding, kem sữa ở nhà hàng Tây hay mứt táo tàu, bánh đậu sa ở phố Ngự Hương... Gã đều hỏi tôi: "Có ăn không?"
Tôi không thích ăn ngọt, thích mỗi hồ lô ngào đường thì Hồng Kông lại chưa có. Ban đầu không hiểu ý gã, chỉ bảo "không ăn" rồi thẳng hướng về phía rạp chiếu phim.
Sau đó phát hiện ra gã có vẻ không vui, mặt dài như cái thuổng, hỏi gì cũng chẳng chịu nói, vừa đen vừa cao đứng sừng sững ở đó nom rõ chướng mắt.
Ở cương vị kiếm tiền từ người ta, tôi chỉ đành tự đoán mò. Có lần, Lan Hoa để lại cho tôi một khoanh bánh ngọt, đặt ở trên bàn chưa kịp ăn. Tôi mới đi xuống lấy hai ly rượu, đẩy cửa lên, đã thấy Trương Trọng Thiên mồm lúng búng như chuột ăn vụng, trợn tròn mắt nhìn tôi.
Trên mặt vẫn còn dính kem bơ.
Tôi không nhịn được cười. "Thích ăn hả?"
Thế là gã lại giận.
Kể từ đó, hễ mà gã hỏi "có ăn không?" là tôi biết ngay.
Hai đứa tôi một trước một sau bước vào con hẻm.
Gã bưng vải trong lòng, tay ướt nhem nhép thế mà cứ kéo lấy tôi.
"Đang ở ngoài đấy." Tôi đẩy gã ra.
"Tối qua em đâu có vậy." Gã hết dịu dàng rồi thì lại bắt đầu dễ dỗi.
Tôi nhìn đằng trước đằng sau không bóng người, chỉ đành nhét tay vào.
Hẻm nhỏ, xung quanh là gạch xám, dưới chân là đá xanh. Đêm qua vừa mưa giông, mặt trời vừa ló rạng, trời tảng sáng, xanh càng thêm xanh, xám càng thêm xám.
"Hai thằng đàn ông, nhìn rõ kỳ."
Tôi khó chịu bứt rứt, hễ rời khỏi Cali là lại như thể không mặc quần áo... Đầu chẳng dám ngẩng, lưng chẳng dám ưỡn, chẳng thể nào bày ra dáng vẻ dâm đãng được nữa, chỉ một lòng muốn làm một tên què không đến nỗi què quặt cho lắm. Càng vậy dáng đi lại càng thêm kỳ quặc.
Trương Trọng Thiên nói: "Ai nhìn đâu?"
Tôi thầm nghĩ, nói cũng phải.
Vốn chẳng thấy hẻm chỗ chúng tôi hẹp đến đâu, Trương Trọng Thiên vừa bước vào, tôi tựa hồ trông thấy cảnh bế tắc khi hạ bộ của hắn nhét vào bên trong tôi.
Tòa nhà được dựng lên bởi gạch tôn và ván gỗ lung lay chực đổ, trên đầu rặt những áo may ô vải rách bay phấp phới. Chỗ ngoặt chất đầy những làn xách, thùng phuy, đòn gánh...
Chúng tôi vất vưởng tới đầu hành lang. Quả thực không đi nổi nữa, gã mới chịu buông tay, một trước một sau nối đuôi nhau lên lầu.
Đến chỗ ở, mở cửa vào phòng là chúi mũi vào bới rương lật tủ, chẳng ừ hử gì với gã.
Trương Trọng Thiên đứng ngoài ban công, nghịch ngợm mấy chậu hoa mà Phan Phi Phi trồng. Cũng chẳng biết là giống gì, tím lè tím lét, trông có vẻ chua.
"Tính đợi tới sinh nhật anh thì đưa, thế mà anh chẳng về."
Tôi đưa chiếc cà vạt cho gã.
"Chẳng biết anh có âu phục không, nhưng mà mấy thứ ở tiệm đồ Tây đắt lắm... chỉ mua được cái này thôi."
Trương Trọng Thiên mặc chiếc áo sơ mi đã ngả vàng, chỗ khuỷu tay còn có hai miếng vá bằng lanh trắng. Tôi vá đấy, không tìm được vải cotton, còn vá đến là méo mó sứt sẹo xấu ma chê quỷ hờn.
"Em là đàn ông! Tay vụng!" Lúc gã cầm áo rõ là bực bội, cứ bảo là xấu quá chẳng thà cứ để rách lỗ còn hơn. Tôi tức tối ném cái kéo qua cho gã, "Thế anh đi mà tháo!"
Chả biết sao gã lại mặc.
Cái áo này phối với cà vạt màu xanh, cho dù đẹp trai như Trương Trọng Thiên mặc vào nhìn vẫn hơi bị dở ông dở thằng.
Thực ra tôi thấy vẫn chấp nhận được. Gã soi gương nửa buổi, mày nhăn lại như cái bị rách. "Xấu quá đi... Mắt nhìn của em thật là."
Tôi mất hứng, nhưng nghĩ đến chuyện gã sắp phải đi rồi, thôi đừng giận dỗi chi cho mích lòng nhau nữa.
"Anh à..." Tôi bước tới dỗ dành gã, nhân thể kéo quần gã xuống.
"Làm gì thế?" Gã cuống quít đẩy tôi ra.
Tôi nhét chiếc quần cộc trong tay cho gã, "Thay cái này vào đi."
Gã cầm cái quần đỏ choét mà tôi làm lên, mặt khinh khỉnh. "Không thèm."
"Trương Trọng Thiên!...Anh ơi, em gian nan vất vả lắm mới làm được đấy."
Tôi bắt đầu dỗ dành gã, rúc vào lòng gã, cọ vào háng gã. Gã đỏ mặt, nhưng lại đẩy tôi ra. "Đừng... bên dưới tôi đau."
"Đau? Sao thế?"
Tôi đẩy gã tới trước tấm gương gắn trên chiếc tủ gỗ son, vạch quần ra kiểm tra. Phần da bên dưới quả nhiên có mấy chỗ đỏ.
"Em cắn à?" Da mặt tôi có dày đến đâu cũng thấy ngài ngại.
Gã chẳng nói chẳng rằng, quay đi thay quần.
Tôi cũng chẳng phải bẩm sinh đã mặt dày mày dạn, lúc này chỉ đành lẳng lặng quay lưng lại.
Tôi cũng cởi quần ra, mặc chiếc quần cộc mà anh vừa thay ra vào. Xong chuyện cứ cảm thấy như đã hoàn thành nghi thức gì to lớn lắm.
Tôi nghiêng đầu lại lén nhìn vào trong gương. Chúng tôi quay lưng lại với nhau mặc quần, mặt cả hai đều ửng đỏ. Sắc đỏ phủ lên làn da ngăm của gã nom càng ngăm, sắc đỏ phủ lên làn da trắng của tôi nom lại càng trắng... Cảnh tượng ấy xuất hiện khi áo quần trên người chỉ còn một nửa, có vẻ hết sức kỳ dị.
Gió trên bến cảng nặng hơi tanh mặn, quét qua mặt rát buốt.
Gã bảo đảo Vi Châu bị quân Nhật chiếm rồi, giờ không thể đi đằng vịnh Bắc Hải nữa, chỉ có thể xuống ở bãi cạn bơi vào.
Trên boong tàu, những thủy thủ người da trắng đang vẫy gọi gã: "Trương! Trương!"
Tôi bảo: "Vậy anh mau đi đi."
Gã đáp: "Ừ."
Gã chẳng chút bịn rịn nán lại, quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng gã, bỗng cảm thấy gã như hồn ma rút cạn đi thọ mệnh của tôi. Cũng cảm giác sự tồn tại của gã dường như chỉ là một cơn mơ. Gã đi rồi, tôi sẽ bị lay dậy, trở về Cali tiếp tục những tháng ngày thực tại.
Tôi chỉ biết gã tên Trương Trọng Thiên, người đại lục.
Những việc khác chẳng hay biết chi, không biết gã bao tuổi, không biết quê gã ở đâu.
Tôi run rẩy khiếp sợ. "Trương Trọng Thiên! Trương Trọng Thiên! Em biết tìm anh thế nào đây?"
Gã quay đầu lại, nói: "Tôi sẽ quay lại tìm em."
Tôi không tin. Tôi sợ gã lừa tôi. Bỗng dưng, tôi như què cả hai chân, không nhích nổi một bước.
Tôi cuống cuồng khóc òa lên, nhưng gã đã lên boong tàu mất rồi.
"Trương Trọng Thiên! Sờ vào chỗ chun quần đi! Trương Trọng Thiên! Em không nợ gì anh nữa! Đừng quay về tìm em..."
Tiếng còi rền vang hơn cả kèn xô-na, tôi cũng chẳng biết liệu gã có nghe thấy hay chăng.
Tôi đổi hết tiền thành vàng, tích cóp từng viên một, xâu thành một sợi dây chuyền, khâu vào trong quần. Chiếc quần ấy giấu dưới đệm giường của tôi, chưa từng lấy ra mặc.
Giờ ngẫm lại, có lẽ tôi đã sớm muốn trả lại cho gã rồi.
Gã chạy mấy bước về phía trước, đứng vịn cột buồm. Quần áo bị gió tốc lên cũng hệt như cánh buồm chuẩn bị ra khơi. Trương Trọng Thiên... Gã cao đến vậy, tôi gần như chẳng phân biệt được gã hay cột buồm thẳng hơn.
Chân tôi què không đi nổi, tim đau đớn chẳng dám đập, mắt mờ trông chẳng rõ... Nhưng trước đây tôi đâu có vậy, tôi muốn kể cho Trương Trọng Thiên xiết bao.
Rằng trước đây tôi đẹp trai lồng lộng, chân vừa dài vừa thẳng, lúc chạy nhảy chẳng khác gì vó ngựa thảo nguyên. Tôi không chịu theo cha học đóng quan tài, tự mình đi kiếm việc ở một sòng bạc, tận mắt thấy bao người ở đây nhà tan cửa nát. Vương gia hoàng cung gì, dính vào thuốc phiện cờ bạc, đều chỉ có một con đường ấy.
Nhưng tôi thì không.
Tôi giỏi gây chuyện, kéo người chết chung, bản thân mình lại chuồn nhanh.
Đều là báo ứng. Tôi què rồi, chính bởi trước đây gặp chuyện, tôi chạy được nhanh.
Tôi chỉ muốn nói anh hay, trước đây tôi đẹp biết bao, hoạt bát biết bao.
Bao đêm mặn nồng đều hóa không. Tôi không thích nói chuyện, tôi cất giấu tâm tư, không chịu mở lòng với bất kỳ ai.
Còn nghĩ tiếp có lẽ tôi sẽ gục ngã, không đứng dậy nổi nữa. Tàu đã đi được một quãng xa, mặt trời đủng đỉnh ló rạng trên mặt biển, vòm trời thăm thẳm cuối cùng cũng xuất hiện dải phân cách... Con tàu kia chia đôi trời với bể.
Tôi quỳ rạp trên tứ chi, lổm ngổm bò về phía trước.
Nước mắt còn mau hơn cả mưa Hồng Kông, rối bời khôn xiết.
Trương Trọng Thiên... anh đưa em đi với,
Trương Trọng Thiên... anh đưa em đi với,
Trương Trọng Thiên... anh đưa em đi với,
Đưa em đi với... đưa em đi với!
Gió biển vi vu hờ hững, Trương Trọng Thiên vẫn rướn cổ ra nghe. Tàu rẽ ngoặt, thổi tan tiếng nói của tôi giữa mặt biển vô cùng vô tận.