Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách

Chương 21

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
——


Một tiếng sau ——


Nguyễn Chỉ mặt không cảm xúc nhìn quán bar đèn nê ông trước mặt, cảm giác máu trong người đều đang chảy ngược.


Sau khi hai người tiến vào, Nguyễn Chỉ nghe thấy tiếng người hỗn loạn, tiếng nhạc ầm ĩ đan xen vào nhau.


Nguyễn Chỉ đang mệt rã rời, đầu óc hỗn càng loạn hơn.


Sau khi hai người vào trong, Nguyễn Chỉ ngay lập tức liền tìm một góc ngồi xuống.


Đỗ Thương Sinh ở một bên cạnh gọi mấy ly rượu, liền theo sát ngồi ở bên cạnh cậu.


Cũng may tổ tiết mục bố trí camera loại tốt, tuy rằng bên trong quán bar tối tăm, mà miễn cưỡng vẫn có thể nhìn rõ mặt người.


Khán giả phòng trực tiếp liền thấy Nguyễn Chỉ cứng ngắc ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt đờ đẫn, giơ tay nhận ly rượu Đỗ Thương Sinh đưa cho.


Đạn mạc:


"Há há, lúc em đi quán bar cũng có cảm giác này nè, Nguyễn Nguyễn ơi sao mà giống như ra chiến trường vậy Hhh "


"Lần này tôi vô cùng khẳng định, tiên sư trước nay tuyệt đối chưa có tới quán bar "


Trước màn ảnh, hai người Đỗ Thương Sinh và Nguyễn Chỉ, một người sắc mặt bình thản, một người sắc mặt cứng đờ, song song ngồi ở trong góc, cùng hoàn cảnh ầm ĩ chung quanh hoàn toàn không phù hợp, tạo ra một sự hài hước khó nói.


Trên đạn mạc toàn bộ fan bắt hành trình cuồng tiếu.


Nguyễn Chỉ đầy mặt đều là bị ép buộc, cậu nhìn thấy Đỗ Thương Sinh bên cạnh nâng ly uống rượu, liền duỗi tay cầm ly lên, cúi đầu uống một ngụm.


Rất ngọt!


Nguyễn Chỉ bị trong nhà quản nghiêm, trừ phi cùng người nhà ra ngoài xã giao, ngày thường ít uống rượu.


Coi như có uống cũng là uống bia, còn chưa uống rượu pha chế bao giờ.


Ly rượu trên tay cậu, phần dưới màu vàng phía trên là màu xanh lam, như gió biển mát mẻ hòa trộn với nắng hè.


Màu sắc vô cùng đẹp đẽ.


Ở đáy ly là ba, bốn viên đá nằm lặng yên, lúc nâng ly, cảm giác mát mẻ thẳng tắp xuyên vào đáy lòng.


Đang giữa hè mà Nguyễn Chỉ vẫn cảm thấy mát lạnh, buồn ngủ đều bị đánh bay trong chớp mắt, giật cả mình, phấn chấn lên.


Một giây sau, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.


Nguyễn Chỉ liếc mắt nhìn về phía Đỗ Thương Sinh: "Nghiệt đồ, ngươi cười cái gì."


Ảnh đế chớp mắt mấy cái, giơ tay lấy một miếng chanh trong mâm, cài lên miệng ly của Nguyễn Chỉ.


Nguyễn Chỉ sững sờ: "Đây là?"


Ảnh đế mặt không biến sắc: "Cửu chuyển ích thọ đan."


*Đan dược tăng tuổi thọ =))


Nguyễn Chỉ: "..."


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


Ảnh đế nói tiếp: "Tiên lộ(1) quỳnh tương(2) phối với cửu chuyển ích thọ đan, mùi vị càng thêm tuyệt."


(1)Tiên lộ: nước tiên. Lộ: chỉ mấy loại nước kiểu phải ngưng tụ lại ví dụ như sương sớm, số lượng rất ít.


(2)Quỳnh tương: rượu ngon


Nguyễn Chỉ: "."


Đạn mạc:


"Ha ha ha ha tôi phục rồi "


"Hai diễn tinh XD "


Nguyễn Chỉ nghe theo Đỗ Thương Sinh uống thêm một hớp ——


Mùi vị ngon đến kì lạ.


*Ý ảnh đế miếng chanh là cửu chuyển ích thọ đan còn ly rượu là tiên lộ quỳnh tương ╮( ̄▽ ̄"")╭


Ly này vốn có vị ngọt tinh khiết, còn màng theo chút vị rượu. Phối thêm miếng chanh, nhiều thêm chút vị chua, trái lại càng sinh ra mấy tầng ngọt ngào khác nhau.


Nguyễn Chỉ không nhịn được uống một hơi cạn sạch.


May mà Đỗ Thương Sinh vừa nãy đem tới bốn ly, đều đặt ở trên bàn trước mặt hai người, Nguyễn Chỉ uống hết liền cầm lấy một ly chuẩn bị uống tiếp.


"Tôi cảm thấy... Không ổn lắm."


Nguyễn Phấn trên đạn mạc bắt đầu cau mày:


"Bảo bối, Blue Hawaii có nhẹ hơn, cũng không chịu nổi cưng uống như thế!"


Đỗ Thương Sinh phản ứng càng nhanh hơn so với đạn mạc, đưa tay ngăn cản Nguyễn Chỉ: "Có ngọt thì cũng là rượu, uống nhiều không tốt."


Nguyễn Chỉ cúi đầu nhìn chén rượu trên tay, nhớ tới mùi vị ngọt ngào, trong lòng có chút không muốn.


Cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Thương Sinh, mặt mày đều bị quay phim bắt trọn trong ống kính.


Nguyễn Chỉ vốn đã đẹp trai, thêm vào hệ thống còn tặng "Mắt đào hoa long lanh ánh nước" buff, đôi mắt đào lấp lánh hòa với ánh đèn mờ nhạt trên đầu, khác nào mang theo một dải ngân hà, lúc yên tĩnh chăm chú nhìn người khác, giống như là muốn đem người trước mắt cất vào đáy lòng.


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


Đạn mạc trước đó còn ngăn cản Nguyễn Chỉ uống rượu trong nháy mắt ngậm miệng:


"Này, ánh mắt này... Các chị em ơi, tôi muốn làm phản , tôi cảm giác từ mama fan sắp thành fan bạn gái rồi QuQ "


"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không chịu nổi a a a a "


Trước ống kính Đỗ Thương Sinh nhìn thẳng vào đôi mắt Nguyễn Chỉ, càng có chút thất thần.


Bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi." Dù sao bọn họ đi cùng nhau, uống chút rượu cũng không có gì.


Vì vậy một giờ sau ——


Nguyễn Chỉ ngủ say, bị Đỗ Thương Sinh ôm ngang lên đưa vào phòng ngủ.


Đạn mạc tất cả cười ha ha:


"Tao biết mà! ! Từ lúc Nguyễn Lưu Lượng tiến vào quán bar tao đã đoán được! [ nhả khói. jpg] "


"Bất quá Nguyễn Nguyễn không hổ là tiên sư, uống say liền ngủ, cũng không say khướt. . . Tuy rằng tôi muốn xem [ đầu chó ] "


Mà cái bình luận kia vừa xuất hiện, ống kính tối sầm.


Đạn mạc:


"? ? Chậm rãi đánh ra một cái dấu hỏi "


"? ? !"


Ngay sau đó khán giả liền thấy trên màn ảnh một dòng chữ siêu to khổng lồ: Bình thường thời gian phát sóng trực tiếp là buổi sáng chín giờ đến buổi tối chín giờ, ngày hôm nay tình huống đặc biệt, cho nên phát sóng trực tiếp đến một giờ sáng. Tạm biệt, ngủ ngon.


Khán giả: "..."


Mà Đỗ Thương Sinh bên này, mới vừa đem Nguyễn Chỉ đặt lên giường, hai vị quay phim liền đứng dậy rời đi.


Đỗ Thương Sinh đưa tay giúp Nguyễn Chỉ đắp chăn mỏng, nhưng anh mới vừa vừa động thủ, người trên giường bỗng nhiên nhấc cánh tay, chặt chẽ ôm cổ anh.


Đỗ ảnh đế: "__ "


Thiếu niên ngủ say đôi môi khẽ nhếch, không hề phòng bị mà nằm ở trước mặt anh.


Đỗ Thương Sinh lẳng lặng nhìn gương mặt cậu lúc ngủ, hoàn toàn không nỡ ra tay gỡ bỏ cánh tay của thiếu niên.


Thậm chí còn muốn tiến gần hơn một chút.


Nhưng anh nhịn được.


Lúc mặt ảnh đế cách Nguyễn Chỉ không tới một centimet thì miễn cưỡng dừng lại, mùi thơm ngát trên người thiếu niên thuận theo hơi thở cuốn vào, câu dẫn người ta hô hấp gấp gáp thêm.


Đỗ Thương Sinh giơ tay lướt qua xương lông mày Nguyễn Chỉ, đầu ngón tay hạ xuống, trượt tới khóe môi thiếu niên, dọc theo độ cong đôi môi tinh xảo, nhẹ nhàng ma sát.


Đỗ Thương Sinh đôi mắt dài nhỏ, mí trên che hơn một nửa đồng tử, bình thường lúc nhìn người khác, yên tĩnh mà ôn hòa, mặc dù coi như rất có khí chất, mà có thêm loại cảm giác lười biếng. Nhưng hiện tại ánh mắt thâm thúy sâu thẳm, hệ thống nằm ở trong đầu Nguyễn Chỉ cảm nhận được tầm mắt Đỗ Thương Sinh, không nhịn được run lập cập.


Bên trong gian phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của Nguyễn Chỉ, và tiếng nói lạnh lùng của ảnh đế: "Không được khống chế thân thể em ấy khi chưa có sự cho phép, hiểu chưa?"


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


OOC hệ thống trong đầu Nguyễn Chỉ càng run dữ dội .


*Tậu má chuyện gì vậy ảnh đế, tôi đã biết là anh có liên quan đến cái hệ thống này mà (((o(*゚▽゚*)o)))


Đỗ Thương Sinh như là chắc chắn nó nghe được, lạnh giọng bỏ thêm một câu: "Có vài lời thoại, em ấy không muốn thì đừng nói."


OOC ở trong đầu Nguyễn Chỉ, cũng không thể cùng Đỗ Thương Sinh giao lưu, Đỗ Thương Sinh cũng không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời.


Anh nhẹ nhàn kéo cánh tay Nguyễn Chỉ đang quấn trên cổ xuống, kéo chăn lên, lần thứ hai dém chăn cho Nguyên chỉ.


Quay người dự định rời đi.


Nhưng vào lúc này, âm thanh mông lung của thiếu niên đột nhiên vang lên ——


"Nghiệt đồ!"


Đỗ Thương Sinh: ". . ."


OOC hệ thống: "!"


Nguyễn Chỉ ngủ rất say, không biết có phải do rất mệt hay không, trong mộng luôn không ngừng leo núi, mà dù thế nào cũng không leo lên được rừng rậm trên núi. Trong mơ bầu trời càng ngày càng mờ, Nguyễn Chỉ cứ chạy, sau đó thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu trắng.


Dĩ nhiên là Đỗ Thương Sinh mặc trang phục đại kiếm sư bên trong Thiên quang.


Cậu rõ ràng chạy tới trước mặt đối phương, Đỗ Thương Sinh lại như không thấy cậu, quay người đi về hướng rừng rậm nơi xa, Nguyễn Chỉ xoay chuyển đầu óc, liền lớn tiếng hô một câu: "Nghiệt đồ, ai cho phép ngươi đi!"


Mà bước chân Đỗ Thương Sinh cũng không có dừng lại, nhanh chân về phía trước.


Anh lưng cao chân dài, bước chân cũng nhanh. Nguyễn Chỉ cũng không thấp, mà không biết tại sao, đi theo phía sau Đỗ Thương Sinh, phải chạy chậm mới có thể đuổi tới.


Nhưng cũng chỉ là là miễn cưỡng duy trì một khoảng cách.


Giữa Đỗ Thương Sinh và cậu tựa hồ vĩnh viễn cách nhau hai mét, làm sao cũng không thể kéo gần.


Nguyễn Chỉ không biết mình cùng đối phương đi bao lâu, mà trong chốc lát, rừng rậm trên đỉnh đầu bỗng nhiên tiêu tan, ánh nắng nóng rực chiếu xuống, nhiệt độ ấm áp toàn thân.


Nguyễn Chỉ lúc này mới phát hiện, cậu chạy tới đỉnh núi rồi.


Cậu đang muốn quay đầu tìm Đỗ Thương Sinh, xoay qua bên cạnh, thì phát hiện phía sau phút chốc xuất hiện một cái sơn động sâu thẳm đen kịt. Cửa động hoàn toàn không có nắng chiếu vào, như là có thể nuốt hết tất cả.


Nguyễn Chỉ sợ đến giật mình, nhất thời tỉnh lại.


Cậu mới vừa mở mắt ra, liền thấy một gương mặt tuấn tú khuếch đại trước mặt.


Cùng người trong mộng của cậu giống nhau như đúc —— Đỗ Thương Sinh.


Nguyễn Chỉ nhỏ giọng kêu tên của anh.


Tiếp đó nghe thấy trong đầu truyền đến âm thanh chúc mừng của hệ thống: "Chào buổi sáng đại bảo bối, chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ! !"


Nguyễn Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe được một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên: "Chúc mừng ngài ở trong mơ có thể thực hiện tiên sư tính cách thiết lập, đã đạt tới tinh túy của đệ nhất tiên sư, thành công hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, phần thưởng: Người người đều đối với tôi có hảo cảm buff đã đến, mời kiểm tra và nhận ~ "


Nguyễn Chỉ thở phào, tiên sư tính cách thiết lập cuối cùng kết thúc rồi.


Nhưng cậu mới thở được một hơi đều đặn, lại nghe hệ thống tiếp tục mở miệng: "Tính cách thiết lập thứ ba đã đến. Tên sách Lãnh hoàng khí phi: Tà tứ đế hoàng mạnh mẽ yêu, thân phận: Hoàng đế, tính cách: Tà mị cuồng quyến*."


*Hoàng đế lạnh lùng vứt bỏ phi tử


Tà tứ: tà ác tùy tiện


Tà mị cuồng quyến: tà ác/yêu ma/điên cuồng/nóng nảy


Các cô cứ từ từ cảm nhận ∠( ᐛ 」∠)_


Nguyễn Chỉ: "..." Mạnh mẽ yêu là. . . Cái quỷ gì.


Hệ thống khà khà cười khẽ nói tiếp: "Giới thiệu tóm tắt: Hắn, là tà mị cuồng quyến hoàng đế đương triều, bày mưu nghĩ kế nhiều năm rốt cục vinh quang đăng ngôi hoàng đế, nhưng bởi vì tổ tiên ước định, bị ép cưới nam quốc sư đương triều, quả thực là cái bẫy lớn nhất thiên hạ! Hắn không muốn, cũng phẫn hận. Vì vậy tân hôn đêm đó, hắn nhẫn tâm đem người đẩy vào vòng tay kẻ khác. Khi người kia ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười điên đảo chúng sinh, hắn mới kinh ngạc phát hiện, thì mình từ lâu đã thua triệt để!"


Nguyễn Chỉ: "... văn án này là ai viết dị : )" Nguyễn Chỉ cảm thấy lỗ tai của mình đã điếc, đôi mắt cũng mù.


Hệ thống ấp úng ngượng ngùng nói: "Thật ngại ghê, người ta không phải là sợ ngươi không thể lĩnh ngộ định nghĩa của tính cách thiết lập sao ~~ "


Nguyễn Chỉ: "."


Hệ thống anh anh anh nói: "Dữ liệu đã ghi vào đại não, mời kiểm tra và nhận. Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được: Từng tấc từng tấc tiêu hồn hồ điệp cốt(3). Nhiệm vụ thất bại thì nhận lấy: Trung cấp điện giật. Nhiệm vụ khó khăn, cố lơn cố lơn nhaa ~ "


(3)Hồ điệp cốt: xương bướm


Như là cảm giác được nội tâm Nguyễn Chỉ từ chối, hệ thống khích lệ cậu: "Yên tâm, tiểu 0 vĩnh viễn là hậu phương đáng tin cậy của ngươi, vì ngươi hiện ra lời thoại thích hợp nhất!"


Đồng hồ treo tường chỉ buổi sáng tám giờ, Nguyễn Chỉ cảm giác được hô hấp của nam nhân bên cạnh vốn vững vàng bỗng gấp gáp hơn, đây là điềm báo trước khi tỉnh lại.


Nhất thời căng thẳng đến tê cả da đầu: "Vậy ta hiện tại phải nói gì?" Cậu chưa từng làm hoàng đế, đến sách về hoàn đế cũng ít xem, đối với tính cách này không hề có kinh nghiệm.


Hệ thống phi thường nỗ lực, một giây sau liền thả ra lời kịch ——


Sáng ngày hè tia nắng sáng ngời.


Lúc Đỗ Thương Sinh thật sự mở mắt, thì đối diện với khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của Nguyễn Chỉ.


Cặp mắt đào hoa chứa cả ánh sao của thiếu niên híp lại nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh nắng trải trên vai, chọt trúng nơi mềm mại nhất trong lòng người.


Đỗ Thương Sinh chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đề sáng lấp lánh, anh thừa nhận, trong nháy mắt anh có thất thần.


Mà vào lúc ảnh đế nhìn thiếu niên, thiếu niên cũng chậm rãi nhìn sang, đôi môi đỏ tươi khẽ mở, kinh ngạc nhìn anh, sau đó ——


"Vương công công đâu?"


Đỗ Thương Sinh: ". . ."


==========


Blue Hawaii nè


Nhả khói.jpg


==========


Bình luận tí cho vui nhà vui cửa đi mấy cô (╥﹏╥) Từ hồi qua đây hiu quạnh quá.

Bình Luận (0)
Comment