Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 25

Thời gian lặng lẽ trôi qua…

Kì nghỉ hè của bọn trẻ đã tới, Ngô Đồng cũng bỏ được cái chân thạch cao. Việc đầu tiên cô làm chính là đưa Đồng Đồng và Trương Hàn Khả đi Hawaii chơi.

Lệ Trọng Mưu đột nhiên trở nên tốt tính, không phản đối chuyện họ đi du lịch. Chắc là do anh bận bịu với công việc, nhưng với Ngô Đồng thì đây đúng là chuyện vui hiếm thấy!

Mẹ con hai người vừa đi khỏi, Lệ trạch trở nên trống rỗng lạ thường. Họ xuất hiện rồi đột nhiên biến mất khiến những người giúp việc không kịp thích ứng, Lệ Trọng Mưu vẫn nghĩ thói quen ngày thường của anh là cô đơn, là tự mình làm việc của mình. Nhưng chưa đến hai ngày, anh liền chuyển đồ quay về căn phòng trước đó.

Chỉ bởi một người phụ nữ mà lại loạn lên như thế, không phải dấu hiệu tốt! Không gặp mặt, có lẽ là tốt nhất.

Vả lại, căn nhà trong khu CBD đó ngay gần công ty, càng tiện cho anh đi lại.

Cửa sổ thường sáng đèn tới tận nửa đêm, Lệ Trọng Mưu mấy ngày nay đều bay qua Mĩ, công ty có rất nhiều việc, anh cứ phải đi đi lại lại giữa hai nơi.

Đêm đã khuya, Lệ Trọng Mưu không rời mắt khỏi tập tài liệu, hai hàng lông mày nhíu chặt. Anh nhìn đồng hồ, 11 giờ.

Ở Hawaii, bây giờ là…

Tiếng chuông di động vang lên bẻ gãy dòng suy nghĩ của anh.

Lâm Kiến Nhạc gọi tới, nhắc anh phải đến sân bay đón người.

Hôm nay Trương Mạn Địch quay về HongKong, Lệ Trọng Mưu đã đồng ý sẽ đi đón cô, Lâm Kiến Nhạc còn nhớ rõ việc này. Vậy mà Lệ Trọng Mưu đã quên từ lâu.

Thời gian vừa đúng, Lệ Trọng Mưu tới sân bay không lâu thì máy bay của Trương Mạn Địch hạ cánh. Cô từ cửa chuyên dụng bước ra, lên xe cũng chẳng nói câu nào, đi thẳng về nhà. (Căn nhà ở CBD của anh Lệ)

Trên mặt cả hai hiện rõ vẻ mỏi mệt, Trương Mạn Địch nghiêng đầu nhìn anh, định nói nhưng lại nhịn xuống. Người đàn ông trước mặt này, cô vĩnh viễn không biết khi nào nên làm gì, không nên làm gì.

Trên xe yên lặng như tờ, bên trong vang lên tiếng nhạc nhè nhẹ. Trở về đến nhà, Lệ Trọng Mưu nói: “Em ngủ trước đi.”

Trương Mạn Địch lắc đầu, muốn ở thư phòng ngắm anh làm việc.

Có gì đó đã thay đổi? Đúng rồi… Vừa nãy anh rời khỏi đây, không hôn trán cô!

Trương Mạn Địch nhìn anh đi khỏi, lòng thấp thỏm không yên, tiếc rằng, thái độ của anh so với bình thường cũng chẳng khác nhau, cô lại không dám làm rõ ràng.

Còn anh, nếu không hiểu ý anh, thực sự rất khó tới gần.

Khi anh tập trung làm việc, không để ý đến cô, từ anh tỏa ra một loại hấp dẫn khó nói thành lời.

Trương Mạn Địch thích nhất là bộ dạng chuyên chú của anh.

Đợi rất lâu, anh vẫn chỉ vùi đầu vào công việc, cô chẳng biết làm gì, đành trở về phòng ngủ thay quần áo.

Trong phòng ngủ có một giá sách giản dị, cô thay một chiếc váy ngủ, đến giá sách xem thử.

Cô nhớ rõ, thường ngày anh có thói quen đặt sách ở tầng ngoài ngăn thứ ba. Đến đó lấy ra một quyển. Bìa sách màu khá cũ, Trương Mạn Địch mở ra, lật đến tờ thứ hai thì ngây ngẩn cả người.

Báo cáo siêu âm.

Tâm đồ thai nhi.





Mặt Trương Mạn Địch cứng nhắc, máy móc lật giở từng trang giấy cho đến khi thấy tấm ảnh chụp một người phụ nữ ôm đứa con mới sinh, nhìn thẳng vào máy ảnh cười rạng rỡ ——

Ngón tay cô run rẩy, nghiến chặt răng.

Lật tiếp mấy trang sau, không có nội dung. Trương Mạn Địch cũng nghe nói qua, có một đoạn thời gian cô ta mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chắc là không có tâm tư tiếp tục ghi nhật ký …

Phía sau chợt có bàn tay rút lấy tập nhật ký trong tay Trương Mạn Địch. Quay đầu, Lệ Trọng Mưu mặt không chút thay đổi khép lại cuốn sách, xoay người đem nó đặt lại giá.

*************************************

Anh trầm mặc đứng Cô hoài nghi, có phải ảo giác của mình không mà nguyên nhân chính là do quyển nhật kí kia.

Cô đi qua, dịu dàng ôm anh từ phía sau, dán mặt vào lưng anh.

Cô biết bởi vì cô bị Hướng Tá chụp lén lúc đang oán hận thằng bé làm chứng cớ, anh nhất định đoán được đó là cô cố ý nên mới giận cô.

Nhưng anh không thể không cần cô, không phải sao?

Gần đây chuyện xấu của anh nhiều không đếm xuể, cùng những cô nàng khác qua lại không rõ ràng, mấy lần bị báo lá cải chụp lên trang bìa, nhưng không phải vẫn luôn phủ nhận sao?

Không phải vẫn chỉ giữ cô làm bạn gái danh chính ngôn thuận sao?

Trương Mạn Địch vòng hai tay ngang hông anh, cảm giác được anh thân thể cứng đờ. Cô gần như nghĩ rằng anh định cô bỏ ra, vội cuống quít ôm chặt, môi dán trên đầu vai của anh: “Kiến Nhạc nói hôm nay anh không đến công ty.”

Anh đang chuẩn bị kéo tay cô, nghe vậy ngón tay dừng cách mu bàn tay cô một tấc.

“Cô Ngô đưa thằng bé đi Hawaii rồi phải không?”

“…”

“Anh… muốn đến đó thăm… cô ấy?”

“…”

Anh gỡ tay cô, động tác nhẹ nhàng nhưng khiến cô không thể nào kháng cự. “Anh thăm con, không phải thăm cô ta.”

Trong giây lát, Trương Mạn Địch trầm mặc.

Anh là người đàn ông khó đoán như thế, nhưng lần này cô quay về, cuối cùng anh cũng lỡ miệng một lần.

Quả thực là anh muốn tới thăm… Cô ấy.

Anh đang ‘giấu đầu hở đuôi’ ư?

Cảm tình này có khi nào sẽ dẫn đến suy nghĩ muốn tiến tới hôn nhân không?

Không… Anh là con người máu lạnh.

Sẽ không có bất kì ngoại lệ nào!

Lời nói của Lệ Trọng Mưu làm tổn thương trái tim Trương Mạn Địch.

Anh lạnh lùng: “Anh còn việc cần xử lí, em đừng đợi nữa, ngủ trước đi.”

Nhìn anh bước ra, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment