Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 29

Vị khách người Anh này say rồi.

Ngô Đồng nghe được câu nói đó thì giật mình.



Không phải cô sợ những lời như thế, cái cô lo sợ chính là sau khi anh ta nói, chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ có nên tiến tới với anh ta hay không…

Chẳng lẽ cô cũng đã say?

Ngô Đồng cười một cái, muốn đẩy anh ta ra nhưng bị cản lại. Bàn tay anh ta nắm chặt thắt lưng cô. Ngô Đồng mỉm cười nói xin lỗi, Josef buông lỏng tay nhưng vẫn không để cô thoát khỏi thân hình cao lớn.

Đột nhiên –

“Em yêu, chờ anh lâu chưa?”

Sau tiếng nói ấy, người ôm Ngô Đồng trong lòng đã đổi thành một người khác.

Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Hướng Tá. Anh cúi đầu hôn lên thái dương cô, dịu dàng hỏi: “Em yêu, vị này là ai thế?”

Ngô Đồng đoán chắc đại luật sư lại muốn diễn trò, cô cũng xuôi theo anh vậy. “Sao anh tới đây? Em quên mất, giới thiệu với anh, vị này là Josef.”. Sau đó cô vùi sâu vào lòng Hướng Tá, tay đặt trên ngực anh, “Anh ấy là Mark.”

Josef có vẻ xấu hổ, Hướng Tá bồi thêm một câu: “Tôi là bạn trai Ngô Đồng.”

Hai người tình tứ dán chặt lấy nhau, đi qua trước mặt Josef. Tới góc phòng mới tách ra.

“Cảm ơn anh.”

Hướng Tá từ chối trả lời, anh nói: “Muốn uống nữa không?”

Cô suy nghĩ một chút: “Anh mời tôi à?”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy thì đi thôi.”

Cô đi trước, Hướng Tá trầm tư theo phía sau. Anh đè nén nỗi khao khát đi đến bên cạnh cô.

Rốt cuộc cô có thể uống thêm bao nhiêu chai?

Rốt cuộc bao giờ cô mới bỏ xuống được dáng vẻ vờ như mạnh mẽ?

Nhìn cô ôm chai rượu không buông tay, Hướng Tá hiểu được, khi thanh tỉnh cõ lẽ cô đã phải đeo lên chiếc mặt nạ quá tinh xảo, so với trước kia càng ngày càng khó phát hiện.

Cũng khó trách cô thấy mệt mỏi, sống giả tạo như thế có thể không cực khổ hay sao?

Cô không đến mức say khướt, cằm đặt ở trên quầy ba, ánh mắt trông ngóng bartender mang đến chén rượu tiếp theo.

Nhân viên pha chế rượu vừa đưa tới, Hướng Tá vội đoạt lấy uống cạn, yếu hầu bỏng rát. Anh muốn kéo cô xuống khỏi chiếc ghế cao, “Em say rồi.”

Nhìn cô giống ma men lắm à? Cô say ư?

Cô hất tay anh: “Tôi không say…”

Hướng Tá nhìn cô mặt đỏ bừng bừng, không thể tin lời cô được. Đến tuần rượu thứ ba, rốt cuộc anh hiểu, cô vừa nãy thật sự không say.

Mà cô hiện tại, thật sự say .

“Anh nói xem, Lệ Trọng Mưu rốt cuộc là… Là người như thế nào? Anh ấy cướp con trai của người ta, hại người ta trở mặt với gia đình, còn… Một lần lại một lần chạm vào trái tim người ta. Lúc vui vẻ thì đùa vui, thân cận, lúc không vui thì ném người ta đến tận xó xỉnh nào. Một người như anh ấy… Nên hận bao nhiêu…”

Đùa vui?

Thân cận?

Ai?

Lệ Trọng Mưu?

Hướng Tá suy nghĩ rất lâu, tự nhiên anh uống chén rượu của cô, đầu óc hơi hỗn độn. Anh bỏ xuống dáng vẻ của mọi ngày, khuôn mặt lạnh lẽo không bộc lộ chút cảm xúc. Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay Ngô Đồng: “Em thì sao, em là người như thế nào? Anh ta thích kiểu phụ nữ thông minh, hiểu chuyện, em hình như… Không phù hợp.”

Ngô Đồng im lặng rất lâu. Mặt cô bị mái tóc dài che khuất, Hướng Tá không tự chủ được giơ tay, đem tóc mai dắt sau vành tai cô. Anh muốn nhìn vào đôi mắt ấy.

Anh tay rất lạnh, mặt cô nóng hổi. Cô không thèm để ý, kéo tay anh đệm dưới mặt mình.

Cô nhìn anh, ánh mắt mông lung: “Tôi đang… Đang thử làm cho mình trở thành người phụ nữ thông minh.”

Ngô Đồng  uống say liền bắt đầu cằn nhằn liên thiên một số chuyện, Hướng Tá nghe câu được câu chăng. Cô giống đang nói một mình, nhưng thích hỏi vu vơ: “Anh biết không?” làm câu mở đầu, Hướng Tá nghe cô kể chuyện thời học sinh, chuyện khi Đồng Đồng còn bé.

Trong lòng cô chồng chất bao nhiêu tâm sự? Có mệt lắm không?

Hướng Tá mơ màng, giọng nói cô hơi nhỏ. Anh phải nghe rất chăm chú, lúc vui vẻ thì cô cười khanh khách, vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo anh ghé đến gần. Thấy anh hành động chậm chạp, không động đậy, cô sít gần tới kéo tai anh.

Hướng Tá vuốt ve tay cô đang kéo vành tai mình, nắm tay của cô cố định lại: “Em bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, Ngô Đồng trầm mặc suy xét: “2——7—— ”

“Anh tưởng em chỉ có 2 hay 7 tuổi thôi chứ.”

Cuối cùng cô say đến suýt nữa từ cao ghế cao ngã xuống, Hướng Tá ôm cô chuyển đến sô pha thấp hơn, mắt thấy cô lại chuẩn bị té xuống, anh nhanh nhẹn đỡ, thân thể cô nhũn ra, ngủ luôn trên đùi anh.

Ôn hương nhuyễn ngọc, Hướng Tá cảm thấy mình say rồi.

Anh đặt tay lên trán cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ môi cô, ngón trỏ dừng trên cánh môi mềm mại khẽ mím lại.

Cô ở trong ngực anh nói rất nhiều rất nhiều, kể câu chuyện của một đứa bé:

Lần đầu tiên nó khóc…

Lần đầu tiên nó cười…

Lần đầu tiên nó gọi mẹ…

Lần đầu tiên nó nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào trong ngực cô…

Lần đầu tiên nó thi thuyết trình…

Bị người ta mắng là con không cha, lần đầu tiên nó trốn đi khóc một mình…

Lần đầu tiên nó đánh nhau…

Cô chịu một cái tát, nó cầu xin: Ông ngoại, đừng đánh mẹ con… nó chạy lại, nâng mặt cô lên, nức nở: Mẹ ơi, đừng khóc…





Tiếp sau là câu chuyện về một người đàn ông khác:

“Anh biết không? Năm thứ hai đại học, ở học viện, chúng tôi nằm trong những học sinh hàng đầu được cử đi Đức huấn luyện…”

Cô gối lên chân anh nấc nghẹn, Hướng Tá vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, cô vừa trở lại bình thường, lại nhẹ nhàng nói tiếp:

“Chúng tôi ở nơi đó, cùng một đám học sinh Nhật Bản phân vào một tổ, thầy giáo thì thiên vị, chưa bao giờ giúp chúng tôi, ông ta còn luôn nói kinh tế Hongkong không phất lên được, không biết tự bồi dưỡng nhân tài của mình…”

“Mấy cô gái chúng tôi đều không biết cãi lại thế nào, bạn học cùng tổ giải vây cho chúng tôi, cô ấy tức không chịu được, trực tiếp hỏi thầy giáo: Ông có biết Eric Li không?”

“Những người Nhật Bản kia liền câm như hến …”

“Thầy giáo vừa nghe được cái tên này, mặt biến sắc luôn, tôi về tra Google mới biết được anh ấy hóa ra… có danh tiếng lẫy lừng đến thế …”

Hướng Tá nghĩ ngợi một lúc, 9 năm trước…

Lâu thế rồi…

Nhưng anh vẫn nhớ rõ mồn một.

9 năm trước, Lệ Trọng Mưu một năm ở phố Wall bộc lộ tài năng, cùng năm đó, các nhà kinh tế học toàn cầu phải giật mình, phát hiện ra người thanh niên Trung Quốc 22 tuổi này vừa tàn khốc, vừa quả quyết trong kinh doanh, thấy được người Trung Quốc lợi hại thế nào…

Bình Luận (0)
Comment