Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 4

Lệ Trọng Mưu nghiêng người tựa mép bàn, giống như thường ngày lãnh tuấn.

Ngô Đồng không tiếp lời.

Anh nhìn thấy trong mắt cô lóe qua tia kinh ngạc, trong lòng không khỏi than tiếc: cô ấy không phải một người có đủ tư cách làm đối thủ đàm phán khi buôn bán, cô còn không biết cách che giấu cảm xúc như thế nào nữa.

Một đối thủ thế này, không phải khiến cho người ta thương hại, mà là làm cho người ta muốn loại bỏ.

“Nói ra điều kiện đi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”

Ngô Đồng nắm chặt tay, hướng về phía anh tự trấn tĩnh, cắn răng buông ra câu nói đã tự nhủ từ lâu: “Tôi muốn con trai mình.”

Lệ Trọng Mưu biểu tình không suy chuyển, trong mắt anh buồn bã: “Điều này không thể xảy ra, trừ lần đó.”

“Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa.” Ngô Đồng xoay người đi nhưng không kịp bằng bước chân vừa dài vừa nhanh của anh, chưa đến cạnh cửa đã bị anh giữ chặt.

Thanh âm anh vẫn lạnh lùng: “Ngô tiểu thư.”

Cô không phải anh, cô không bình tĩnh được! “Thời gian không sớm nữa, Đồng Đồng còn phải về làm bài tập.”

Cô lấy Đồng Đồng để đối phó anh, hiển nhiên là cô chẳng suy nghĩ gì rồi. Ánh mắt Lệ Trọng Mưu tối lại, không muốn tiếp tục đôi co với cô nữa, “Tôi thực sự rất hiếu kì, tại sao bao nhiêu năm như thế mà cô không tới tìm tôi, tại sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt thế này…”

“Tôi thấy cả đời này anh cũng không nên biết nguyên do.”

“Ồ, thế sao?” Anh cười, nụ cười nhẹ đến mơ hồ, không thể diễn tả rõ được. Ánh mắt nâu trầm của anh xoáy sâu vào đôi mắt cô, “Vậy thì lí do gì mà cô để thằng bé đến tìm Mandy?”

Ngô Đồng giật mình, cô hiểu được ý tứ sâu xa trong câu nói của anh. Cô muốn nhoẻn miệng cười mà sao khóe môi cứng ngắc.

Hóa ra anh nghĩ cô như thế? Cô có nên giải thích nữa không?

Mà kể cả giải thích, anh sẽ tin tưởng ư!?

“Hành vi lợi dụng con trai mình của cô, nói thật, tôi không thể đồng tình nổi!”

Anh nói giọng trần thuật chắc như đinh đóng cột, không gì có thể phản bác nổi. Anh gán cho cô tội danh quá đỗi dễ dàng, chẳng chừa ra một đường thoát thân nào cả.

“Cô vất vả quá nhỉ, phải ở trước mặt tôi, trước mặt giới truyền thông diễn vở kịch lâm ly đến thế.” Ngữ điệu anh bình thản như đang khen ngợi, “Chuyện đến bây giờ đã khiến dư luận xôn xao, chắc cô vừa lòng lắm.”

Diễn trò?

Vừa lòng?

Đúng, cô đúng là nên vừa lòng. Anh vạch trần cô như thế, anh đánh giá cô cao như thế, cô nên cảm tạ anh mới phải.

Anh nghĩ cô muốn cái gì? Tiền ư? Nhưng nếu cô muốn lấy tiền của anh, cô sẽ không, sẽ không…

Lệ Trọng Mưu đứng dậy đi ra chỗ bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra tập chi phiếu.

Anh kí vào một tờ séc, động tác ấy cô đã quá quen thuộc rồi. Thói quen ấy có từ rất lâu về trước, lâu đến mức cô không dám nhìn lại thêm một lần nào nữa.

Anh đưa tấm chi phiếu ra cho cô: “Sau này Kiến Nhạc sẽ bàn bạc thêm với cô, có thể cô sẽ không đồng ý, có thể cô sẽ không bằng lòng với sô tiền đó. Cho nên lần này cô tự điền con số vào đây đi.”

“…”

“Theo như tôi biết, công ty của anh cô có vấn đề trong việc quay vòng tài chính, có số tiền này sẽ giúp anh ta dư dả…”

Lệ Trọng Mưu còn chưa nói xong——

“Xoạc ——”

Tờ giấy mỏng manh rơi xuống thảm.

Ngô Đồng xé bỏ tấm séc ngay trước mặt anh, đến khi ngẩng đầu lên, cô đã đeo một tấm mặt nạ khác.

Thậm chí cô học anh, nở nụ cười thản nhiên và khinh miệt: “Đúng thế đấy, tôi có ý đồ khác đấy, tôi đã lợi dụng con trai mình. Anh muốn thằng bé à? Được thôi, vậy anh dùng toàn bộ gia sản mà đổi đi.”

Lệ Trọng Mưu hơi bất ngờ, khuôn mặt quật cường của người phụ nữ này khiến anh phải nhíu mày.

Anh còn nói được gì nữa? Ngô Đồng hừ lạnh: “Chẳng phải anh nói tôi đưa ra điều kiện gì cũng được sao? Mục đích của tôi đó, sợ rằng… Lệ tiên sinh, anh đáp ứng không nổi.”

Nói xong, Ngô Đồng mở của bước ra ngoài.

Lần này, anh không cản cô.

Lệ Trọng Mưu ngẩn ra nhìn chằm chằm tờ chi phiếu đã bị xé vụn một lúc lâu, sau đó cũng đi ra ngoài.

Anh men theo hành lang đi xuống dưới. Cầu thang vòng tròn không cản được tầm mắt anh, anh thấy cô đi từng bước xuống lầu, bước chân lạc lõng.

Cô ấy quá mâu thuẫn, khi bị anh chất vấn thì xấu hổ và giận dữ, khi đưa cho chi phiếu thì xù lông gây sự, bây giờ, khi chuẩn bị rời khỏi đây, thì thất hồn lạc phách… Đâu mới là con người thật của cô?

Anh từng thuê thám tử điều tra nhân thân cô. Thành tích công tác của Ngô Đồng rất tốt nhưng không được trọng dụng lắm. Nguyên nhân chủ yếu là do vướng đứa con, nên việc thăng chức khá chậm. Mối quan hệ trong gia đình cũng không khả quan mấy.

Năm đó cô thi đỗ đại học loại C của HongKong, sau đó giành được học bổng toàn phần. Các giảng viên rất coi trọng cô, ai cũng nghĩ rằng cô sẽ vững chân trong thương giới.

Nửa tháng trước ở bệnh viện, người cô bê bết máu va vào anh, lúc sau thậm chí còn gục trong ngực anh. Hình ảnh Đồng Đồng nằm trên giường bệnh cứ thế nhẹ nhàng in sâu vào tâm trí anh.

Trái tim anh khi ấy rõ ràng nhói lên đau đớn. Mà ánh mắt anh đã dừng lại rất lâu nơi thân ảnh bé nhỏ trên giường bệnh, anh không thể dời bước nổi…

Giờ phút này nghĩ lại, tất cả giống như đã được hẹn trước, có muốn trốn cũng không thoát được.

Lệ Trọng Mưu từng hơn một lần thử hồi tưởng lại khi cô 20 tuổi, trông cô thế nào? Tại sao một chút ấn tượng anh cũng không có? Vậy mà lúc cô 20 tuổi ấy đã cũng anh tạo nên một sinh mệnh trên thế gian?

Mỉa mai làm sao! Lệ Trọng Mưu cười khẽ, anh nhíu mi, lắc lắc đầu.

Chẳng nhẽ, anh phải cưới cô?

Không đời nào!

Mục tiêu của anh chỉ có thằng bé mà thôi.

Anh chỉ cần con trai mình.

Anh dám khẳng định, với đoàn luật sư nổi danh của mình, anh có thể cho thằng bé tất cả. Còn cô, quan hệ của cô và cha mẹ ở Nam Kinh đang loạn cào cào; thậm chí là sau khi sinh, cô từng mắc chứng trầm cảm, luật sư hoàn toàn có lí do để nghi ngờ tình trạng tinh thần hiện tại của cô.

Cô đấu không lại anh!

**************

Chân Ngô Đồng đứng cũng không vững, phải dựa vào tay vịn kim loại lạnh như băng của cầu thang để xuống lầu.

Đồng Đồng đang ở trong bếp, mấy người giúp việc bận quay xung quanh nó. Bày trí mọt bàn ăn ngập tràn món điểm tâm ngọt.

Mắt thằng bé sáng rực, trong mắt ánh lên tia sáng vui sướng hòa cũng nụ cười rạng rỡ.

Có nên ăn bánh cookie không? Ăn vị hạnh nhân trước hay là vị ô mai trước? Hình như vị chocolate cũng ngon lắm…

Ngô Đồng đi qua, “Đồng Đồng, đi nào.”

Cô không thể chu cấp cho con trai một cuộc sống thế này. Nhưng bây giờ cô đưa tay ra, cô muốn để cho Đồng Đồng tự mình chọn lựa.

Ở lại nơi này, hoặc cùng cô về nhà.

Đôi mắt con trai chợt tối sầm, thằng bé quay đầu nhìn lên tầng hai rồi mới nhảy xuống ghế, bám chặt lấy Ngô Đồng.

Người giúp việc thấy Đồng Đồng chưa ăn miếng bánh nào đã vội đi thì xin phép Ngô Đồng, chờ các cô gói bánh lại cho thằng bé mang theo.

Ngô Đồng nắm chặt lấy bàn tay múp míp của con. Thằng bé quyến luyến ngẩng đầu lên nhìn lại một lần nữa, sau đó mới nhìn Ngô Đồng.

Cô không muốn nghĩ rằng con mình đang mong chờ Lệ Trọng Mưu chút nào. Ngô Đồng ngồi xuống, đối diện tầm mắt của con trai: “Về nhà rồi mẹ mua cho con nhé?”

Chẳng biết từ kghi nào Lệ Trọng Mưu đã đến, anh đứng ở sau hai người, trầm mặc nhìn họ.

Đồng Đồng “A!” một tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lệ Trọng Mưu.

Đồng Đồng vẫn còn nhỏ, từ trước tới nay chỉ bầu bạn cùng mẹ, nay bỗng dưng lại xuất hiện thêm một người đàn ông khác, vì thế nên “lựa chọn” là cả một vấn đề vô cùng khó khăn với nó. Lệ Trọng Mưu thấy cảnh này, lòng anh chợt mềm ra, âm thanh tự nhiên cũng dịu dàng hơn hẳn: “Dì Trần, gói đồ lại rồi đêm lên xe, chút nữa kêu tài xế mang về cho tiểu thiếu gia.”

Từ khi Đồng Đồng đến đây đã khuấy động tất cả, thậm chí khuấy động cả người đàn ông suốt ngày làm mặt lạnh này. Mẹ Trần hiếm khi thấy bộ dạng “hiền dịu” này của Lệ Trọng Mưu, khó tránh khỏi ngạc nhiên, bà ngẩn người mất nửa ngày mới trả lời: “À, vâng, thiếu gia.”

Cho dù ở trong không khí hòa thuận vui vẻ thế này, Ngô Đồng vẫn chăng thể nào tươi tỉnh nổi. Sắc mặt cô luôn trầm xuống.

Đồng Đồng nhìn mẹ, tròng mắt chuyển qua chuyển lại, rồi quay đầu nhìn Lệ Trọng Mưu. Giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt lịm như chocolate cất lên: “Con cảm ơn chú.”

Lệ Trọng Mưu khựng lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần. Anh cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng đoạt lấy bàn tay bé nhỏ của con trai từ trong tay Ngô Đồng.

Anh gạt tóc trên trán con: “Không cần cảm ơn.”

Ngô Đồng sững sờ bên cạnh, bàn tay cô trống rỗng.

Một lần nữa bàn tay kia vô tình sượt qua tay cô, đem theo hơi lạnh đến thấu tim.

Anh ngồi xổm ở đó, nói chuyện cùng con trai, giọng điệu sủng nịch. Ngô Đồng dường như chưa bao giờ thấy một người cha tốt như thế.

Cô cũng chưa bao giờ từ góc độ này quan sát. Anh luôn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ anh lại ngồi đó, sườn mặt hơi tối. Đó là tình phụ tử ư?

Khi đối diện với Ngô Đồng, gương mặt anh sắc bén như dao. Còn khi đối diện với Đồng Đồng, lại là khuôn mặt anh tuấn phi phàm, chan chứa nhu thuận, khiến cho người ta si mê không dứt ra được.

Ngô Đồng từng nghĩ cô không thể ích kỉ như vậy, cô nên cho Đồng Đồng một người cha, chỉ là…

Lệ Trọng Mưu như bị ánh mắt cô quấy rầy, anh ngẩng mặt nhìn lại

Ngô Đồng không kịp thu mắt về, chạm vào tầm mắt anh. “Tách tách”, hình như có âm thanh của hai dòng điện va nhau, cô giật mình vội quay mặt đi.
Bình Luận (0)
Comment