Lưu Ly Nguyệt

Chương 67

Edit: Pi

Beta: Gờ

~~~~~

"Thật hả? "

Nhan Tịch hoài nghi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, dù rất hợp lý, nhưng có câu nói "lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không", huống chi là người như Tiêu Mạc Ngôn.

"Ánh mắt nhóc bây giờ là sao? Nếu không phải hôm nay chung một chiến tuyến, còn lâu tôi mới nói cho em biết. "

Tiêu Mạc Ngôn nhìn Nhan Tịch khinh thường, cái này là gì? "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử"!

"Nhưng làm sao mới dụ được ..."

Nhan Tịch đỏ mặt, nàng không có kinh nghiệm, hơn nữa vừa thấy khuôn mặt lạnh lùng của Claire, nàng không dám làm bất cứ thứ gì.

"Cái này cũng không biết? "

Tiêu Mạc Ngôn hết ý kiến, tính Claire lãnh đạm thì thôi đi, Nhan Tịch lại là kẻ thiếu năng lực, không hiểu họ quen nhau kiểu gì? Thật không có tình thú.

"Tối, hai người ngủ chung một giường hả? "

Tiêu Mạc Ngôn hỏi, thầm nghĩ, chắc họ không đến nỗi ngay cả ngủ chung một giường cũng không.

"Chị hỏi làm gì? "

Nhìn mặt Nhan Tịch không thể đỏ hơn, Tiêu Mạc Ngôn thở dài.

"Nhóc hai mươi bốn rồi ha? "

"Hỏi làm gì ? "

Nhan Tịch cảnh giác, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu.

"Hai mươi bốn tuổi là lúc con người ta năng động nhất, mạnh mẽ nhất, nhóc coi lại bản thân mình đã làm được những gì? Còn Claire, tôi thật hết ý kiến với hai người. "

"Đừng nói nhiều chuyện ngoài lề vậy, em biết chị nhiều kinh nghiệm, chủ tịch Tiêu, giúp em nha. "

Lần này Nhan Tịch thành khẩn, cũng hết cách, nàng không thể nhắm mắt bước bừa, quyến rũ Claire nhất định phải có kỹ năng, trước tiên nàng phải bái sư học nghệ, giờ nhìn lại, mặt mũi cũng đều không quan trọng!

"Nhóc thích kϊƈɦ thích hay bình thường? "

Nhắc tới đề tài này, hai mắt Tiêu Mạc Ngôn lập tức sáng rỡ, tinh thần phấn chấn. Nhan Tịch nhìn cô, thầm thở dài, Hạ Hạ, vừa rồi em không nên khích chị, cuộc sống của chị chắc cũng chẳng tốt là bao, phải ở chung với một kẻ như tội phạm hϊế͙p͙ ɖâʍ như vậy.

"Kϊƈɦ thích đi..."

Nhan Tịch nghĩ một chút, trả lời, dù sao lần đầu tiên cũng là thời khắc quý báu nhất, nàng hy vọng có thể khắc sâu vào trí nhớ hai người.

"Bị trói chặt cũng không tệ! "

"..."

Nhan Tịch không nói được lời nào, chẳng hiểu trong đầu Tiêu Mạc Ngôn đang nghĩ cái gì? Nàng chỉ muốn chủ động quyến rũ Claire thôi, hoàn toàn không nghĩ sẽ làm M. Miễn cưỡng làm thụ đã đủ lắm rồi, còn bắt nàng làm khuất nhục như thế, không làm!

"Nhóc còn không tin. "

Tiêu Mạc Ngôn cười híp mắt, nhìn Nhan Tịch.

"Không tin cái gì? "

"Chắc chắn Claire có máu S, nghe Cherry nói cậu ấy không ít lần cắn nhóc phải không, đây chắc chắn là dấu hiệu ban đầu của S. "

"Tại sao? "

"Lúc trước Hạ Hạ cũng vậy. "

Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn không suy nghĩ, sau khi nói xong lập tức đỏ mặt, cắn môi nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch cười xấu xa, nhướn mày từ nhìn Tiêu Mạc Ngôn trêи xuống dưới một lượt. Không ngờ, chủ tịch Tiêu phong độ ngày thường lại lưu lạc trở thành M, chả trách cô bị vợ quản nghiêm vậy.

"Muốn nghe nữa không?"

Tiêu Mạc Ngôn cau mày, nhóc con này? Nhan Tịch, giỏi lắm, chị mày có lòng tốt tâm truyền đạt kinh nghiệm quý báu, lại còn tìm cách trêu chị.

"Nghe, nghe."

Nhan Tịch luôn miệng trả lời, biểu lộ cũng nghiêm túc hơn.

"Bình thường một chút cũng được, thường hai người đắp chung chăn phải không? "

"Ừm ừ. "

"Tối nay, đợi sau khi bọn tôi về rồi, nhóc tặng Claire một nụ hôn lãng mạn trước, sau đó liếc mắt đưa tình rồi đi tắm, tắm xong mặc áo ngủ ra, nhớ phải "thả rông" nha. Rồi nhanh chóng chui vào chăn, lột hết áo quần ra, im lặng chờ Claire vào. "

"Được không vậy? "

Nhan Tịch nghi ngờ hỏi, sao nàng cảm giác lời Tiêu Mạc Ngôn nói không đáng tin lắm?

Tiêu Mạc Ngôn nghiêm túc gật đầu, nói ra một câu đầy thuyết phục.

"Đây là kinh nghiệm thực chiến. "

Nhan Tịch cau mày nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mạc Ngôn, thấy dáng vẻ vô cùng chân thành của cô, gật đầu.

"Rồi, em tin chị. "

Tiêu Mạc Ngôn cười cười, quay sang tiếp tục làm thức ăn, lần này vẫn tiếp tục xắt ớt, vừa xắt vừa ngâm nga hát, thầm nghĩ. Cho nhóc chừa cái tội dùng ớt đùa tôi, lần này còn không thảm bại? Lại còn có người tự giác làm thụ nữa, nói mấy câu đã tin rồi, trẻ con bây giờ thật dễ gạt!

*******************************************************************************

Lúc dọn thức ăn ra, Cherry như nhào tới, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi, bữa trưa có thể gọp chung với bữa tối!

Mọi người cầm đũa nếm thử, thật sự hai người nấu rất ngon, Tiêu Mạc Ngôn ngồi cạnh Hạ Linh Doanh bên người , cười nhìn cô, không quên đắc ý.

"Sao, chị nấu không đến nỗi dở chứ. "

Hạ Linh Doanh không quan tâm lời cô, cúi đầu ăn cơm. Còn Claire vẫn nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cúi thấp đầu, tâm trạng nặng nề, chân mày cau chặt.

Cầm đũa lên, gắp thịt kho Nhan Tịch thích ăn nhất đặt vào chén nàng, Claire nhẹ nhàng nói:

"Ăn cơm đi đã. "

Nhan Tịch sực tỉnh, cười lúng túng, nàng cúi đầu nhìn thịt kho trong chén, trong lòng ấm áp, Claire ngày càng tốt với nàng, trước mặt nhiều người như vậy lại gắp thức ăn cho nàng.

"Có chuyện gì tối nói sau. "

"..."

Nhan Tịch thiếu chút phun miếng thịt kho mới cho vào miệng ra ngoài vì những lời này của Claire, vì đang có "âm mưu" nên bất kỳ câu nào có từ kϊƈɦ thích cũng khiến nàng nghĩ sai, hết lần này tới lần khác Nhan Tịch vừa ngẩng đầu lại thấy nụ cười xấu xa của Tiêu Mạc Ngôn, làm mặt nàng càng nóng hơn. Bắt đầu nhớ đến những lời của hai người vừa rồi, Nhan Tịch vừa thong thả ăn cơm, vừa nghiêng đầu nhìn Claire. Chị ấy... chắc không phải có máu S thật chứ? Lòng nghĩ vậy, trong đầu Nhan Tịch tự động hiện lên hình ảnh Claire cầm roi da quất trêи mặt đất, lòng khẽ run, Claire phát hiện, cau mày nhìn Nhan Tịch. Nàng lại muốn cái gì?

"À, Cherry này. "

Tiêu Mạc Ngôn nhìn Cherry đang hận không thể ăn cái chén đang cầm, lên tiếng.

"Cái gì?"

Cherry đang tập trung chuyên môn, không quan tâm cô.

"Cũng tối rồi, mình về đi. "

"Làm gì?"

Cuối cùng Cherry cũng ngẩng đầu, cau mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

"Tớ biết hai người tỷ muội tình thâm, muốn trải qua sinh nhật cùng cậu ấy, nhưng chúng ta đã quấy rối ở đây cả ngày rồi, thời gian còn lại giao cho cặp tình nhân này đi. "

Cherry gật đầu, đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

"Nhưng không phải bữa tối còn ăn bánh kem nữa hả? "

"......"

Tiêu Mạc Ngôn đen mặt, "Cherry, thì ra là do cái tính tham ăn của cậu, làm tớ còn tưởng vì sinh nhật Claire nên cậu mới muốn ở lại, vậy mà cậu chỉ nghĩ đến bánh kem? Vì một miếng bánh kem mà phá hỏng đêm xuân tươi đẹp của người ta hả? Cậu còn nhân tính không?"

Cherry bị Tiêu Mạc Ngôn trừng mắt, chột dạ, đành bĩu môi, gật đầu.

"Rồi, mỗi bé con này được lợi thôi. "

Claire vẫn cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào dù lòng mơ hồ cảm giác không đúng. Hạ Linh Doanh cũng buông đũa, nhìn Tiêu Mạc Ngôn một chút rồi nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng cười.

Ăn chiều xong, cuối cùng mọi người cũng hài lòng ra về, Nhan Tịch quay lại nhìn những lá bài tán loạn trêи bàn và chén bát dơ lộn xộn, thở dài. Nhan Tịch ngẩng tìm Claire, thấy người ta đã rời bàn, đang đứng khoanh tay tựa cửa nhìn nàng.

"A...."

Nhan Tịch khẽ run, thầm nghĩ hơn phân nửa Claire muốn hỏi nàng chuyện vừa rồi với Tiêu Mạc Ngôn, chuyện này phải giải thích sao? Không thể nói là vừa rồi họ chỉ hợp tác diễn trò gạt người rồi? Vậy rất mất mặt.

"Ừm, no rồi hả? "

Nhan Tịch cười nhìn Claire, đánh trống lảng. Claire nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:

"Ừ. "

Nhan Tịch hít sâu một hơi, cuối cùng cũng qua cửa này.

"Em và Tiêu hợp tác không tệ. "

Claire nói tiếp, Nhan Tịch chán nản, ngẩng đầu nhìn Claire. Sếp lớn à, chị bắt đầu kiểu nói lấp lửng từ khi nào vậy?

"Sao vậy, cậu ta về rồi làm em không vui? "

Claire nhướng mày nhìn Nhan Tịch, lập tức cao giọng. Nhan Tịch rùng mình, lắc đầu lia lịa.

"Không, không có, em còn mong chị ta về sớm một chút ấy chứ. "

"Ồ, có tật giật mình hả? "

"...Thật ra chị ấy ở đây một lúc cũng không sao. "

"Vậy là không nỡ. "

Claire nhàn nhạt nói, Nhan Tịch cũng sắp khóc, được rồi, nàng thừa nhận mình không tinh tướng bằng Claire, nhưng cũng không nên bắt nạt người ta như vậy chứ?

"Bọn em thật sự không có gì..."

Nhan Tịch giải thích, lo lắng nhìn Claire, chị ấy không tưởng thật chứ? "Tiêu Mạc Ngôn chết bằm, coi chủ ý của chị nè, còn bảo nhào tới, giờ sợ đụng một cái cũng không được nữa nè?"

Claire im lặng, nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt vẫn bằng khuôn mặt lạnh băng.

"Giận?"

Nhan Tịch thận trọng bước đến cạnh Claire, nhẹ giọng hỏi.

"Không. "

Claire trả lời rất nhanh, Nhan Tịch hiểu tính cô, biết cô nói không chắc chắn là không, máu nóng dồn lên não, nàng lại bị đùa bỡn?!

"Vậy sao chị lại nói kiểu đó? "

Nhan Tịch cắn răng nhìn Claire, Claire nhìn nàng, cười nhàn nhạt.

"Không phải em với Tiêu thích chơi hả, hiếm khi được bữa sinh nhật vui như hôm nay, phối hợp với em. "

Sao cô không nhìn ra Nhan Tịch và Tiêu Mạc Ngôn bày trò, lúc thấy cô, ánh mắt Nhan Tịch còn sợ chột dạ, khiến cô vừa vui vừa tức giận, giận nàng hợp tác với Tiêu Mạc Ngôn, không biết trước giờ Tiêu Mạc Ngôn không đáng tin sao? Sao Nhan Tịch có thể tính toán bằng cậu ta? Vui vì xem ra Nhan Tịch là người thật thà, chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã sợ cỡ này, sau này, có thể yên tâm.

"......"

Nhan Tịch không nói lời nào nhìn Claire, cuối cùng nàng cũng hiểu cái gì gọi là "độc nhất là lòng dạ đàn bà", Claire cũng quá lợi hại, quay đầu lại đã đổ tất cả lỗi lên đầu nàng, còn gì là công bằng nữa?

"Ừm, dọn lại phòng khách chút đi, hơi bừa bộn, cũng khỏi cần nấu bữa tối, ăn bánh kem được rồi. "

Claire không quan tâm kẻ đang rối rắm - Nhan Tịch, cô xoay người nhẹ bẫng rời đi, ý rất rõ: Nhan Tịch phải một mình dọn dẹp tất cả, cô rất mệt, muốn đi nghỉ.

Nhan Tịch đứng đó, nắm quyền giận dữ nhìn Claire, thầm thề "Claire, dù chị là con lật đật, nhất định em cũng phải đẩy ngã chị, đến lúc đó xem chị còn nói được gì? !"

~~~~~Hết Chương 67~~~~~

Cứ tưởng Tiêu tốt bụng, hóa ra trả thù =)))) có vẻ vui!!!
Bình Luận (0)
Comment