Tiểu Trữ sau khi tới công ty của Thái Đông Phong, chỉ thấy bọn nhân viên tiếp thị và nhân viên đánh chữ suốt ngày chuyện trò tào lao, bình thường đa phần thời gian bọn họ đều ngồi lướt nét, dường như không có chuyện gì quan trọng. Đại khái Thái Đông Phong giao công ty cho nhân viên tự quản lý, nàng chủ yếu chỉ đứng chỉ năm ngón tay, mấy viên chức này đều cự tuyệt, nói cái này không cần nàng làm, khiến cho nàng buồn bực vô cùng.
"Phong tổng, anh vẫn khỏe chứ." Tiểu Trữ thấy tay phải của Thái Đông Phong, phó tổng giám đốc công ty, Phong Hải Nhai đi tới, nàng vội vàng đứng lên nói. Phong Hải Nhai năm nay hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt bình thường đều là vẻ nghiêm trang, hình như trên cánh tay gã còn có hình xăm.
Tiểu Trữ sau khi tới công ty củaThái Đông Phong, chỉ thấy bọn nhân viên tiếp thị và nhân viên đánh chữ suốt ngày chuyện trò tào lao, bình thường đa phần thời gian bọn họ đều nằm trên võng, dường như không có chuyện gì quan trọng. Đại khái Thái Đông Phong giao công ty cho công nhân tự quản lý, nàng chủ yếu chỉ đứng chỉ năm ngón tay, mấy viên chức này đều cự tuyệt, nói cái này không cần nàng làm, khiến cho nàng buồn bực vô cùng.
"Mạc tiểu thư, mời ngồi cô đừng khách sáo, Thái tổng đã giao cho chúng ta lịch đi làm cũng như tan tầm, đồng thời cô nếu có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó." Phong Hải Nhai vừa cười vừa nói. Đây là nữ hài mà Thái Đông Phong yêu cầu kèm cặp, cũng không dám đắc tội, nếu không hắn sẽ không gánh được trách nhiệm.
"Các vị quá khách khí rồi, có thể cho tôi làm một ít công việc được không?" Tiểu Trữ chăm chú nói. Vốn tưởng là ở chỗ này học được chút khinh nghiệm, thế nhưng một điểm cũng không có học được cái gì ra hồn, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
" Chúng ta ở đây đi làm đều là như vậy, cô đừng chú ý."Phong Hải Nhai nói. Bọn họ kỳ thực chính là một công ty bì bao, mục đích chủ yếu là rửa tiền thành hợp pháp mà thôi, sao có thể để Tiểu Trữ tiếp xúc sâu được? Vì vậy mà Thái Đông Phong đã sớm để nàng ở chỗ này ngồi nhàn nhã dạo chơi.
"Chúng ta ở đây đi làm đều là như vậy, cô đừng chú ý." Phong Hải Nhai nói. Bọn họ kỳ thực chính là một vỏ bọc công ty, mục đích chủ yếu là rửa tiền thành hợp pháp mà thôi, sao có thể để Tiểu Trữ tiếp xúc sâu được? Vì vậy mà Thái Đông Phong đã sớm để nàng ở chỗ này ngồi nhàn nhã dạo chơi.
"Ài, nguyên lai là như vậy." Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Trữ đi làm, do đó khái niệm đối với công việc cũng không hiểu lắm, nàng nghe Phong Hải Nhai nói như vậy cũng chỉ có thể gật đầu.
"Cô ngồi đây trước, chơi một chút trò chơi trên máy vi tính, tôi còn ta có chuyện phải làm. Tiểu Xuân, cô đến phòng làm việc của tôi một chút." Phong Hải Nhai nói với nữ viên chức làm cùng phòng với Tiểu Trữ một câu.
"Vâng." Tiểu Xuân gật đầu, đi theo Phong Hải Nhai vào phòng làm việc của hắn. Một lát sau Tiểu Xuân theo Phong Hải Nhai đi ra, trở lại chỗ ngồi của mình sau đó nhìn chằm chằm vào bản fax trên bàn làm việc.
" Tiểu Xuân tỷ, chị có chuyện gì muốn em hỗ trợ khong?" Tiểu Trữ đối với Tiểu Xuân nói.
" Một chuyện... À khồng có gì. Cảm ơn em, Mạc tiểu thư." Tiểu Xuân vừa nghe Tiểu Trữ nói như vậy dường như rất hoảng sợ, nàng vội vàng bắt tay vào làm việc, hình như rất sợ Tiểu Trữ giúp nàng làm hết việc vậy.
" Úc," Tiểu Trữ có điểm thất vọng, đi làm ở chỗ này thật là không có ý nghĩa, một điểm cơ bản cũng không có học được, nàng ngày mai nên gọi điện thoại cho Thái Đông Phong, để mình đến công ty khác thực tập.
Đột nhiên Tiểu Xuân ôm bụng của mình hình như đặc biệt khó chịu. Nàng quay về nhìn bản fax một hồi sau đó khẽ cắn môi kéo ngăn kéo của mình lấy một bao khăn tay, sau đó nhanh chóng chạy vào buồng vệ sinh.
Tiểu Trữ len lén cười cười xem ra Tiểu Xuân ăn nhầm đồ bây giờ bao tử khó chịu nên cần phải đi nhà vệ sinh, nếu không cũng sẽ không chạy vội vã như vậy.
"Đô" một tiếng đột nhiên máy fax trên bàn công tác của Tiểu Xuân kêu lên. Thanh âm này Tiểu Trữ biết đây là do máy cần thêm giấy nên mới phát ra tiếng như vậy.
Tiểu Trữ nhìn một chút thấy Tiểu Xuân vẫn chưa về, vì vậy nàng có lòng tốt đi tới máy fax, đem một phong giấy ấn vào trong máy. Lúc này khi máy fax mở ra. Nàng thấy rất nhiều dãy số, Tiểu Trữ hiếu kỳ nhìn thoáng qua, vừa nhìn trong lòng của nàng liền có chút kinh ngạc.
Đây là bản danh sách tài khoản của công ty, bởi vì Tiểu Trữ trước đây đã từng học qua một chút kế toán, về phương diện này nàng cũng chỉ biết qua loa, thế nhưng từ bên trong mà xem cũng không phải nói đó là tổng thu nhập của công ty, mà nguyên lai đó chỉ là cơ sở tổng thu nhập doanh thu. Một câu nói đơn giản là, chính là nơi này của công ty vốn không kiếm ra nhiều tiền như vậy, hiện tại chỉ là khai khống số tiền mà thôi.
Hơn nữa số liệu tổng thu nhập thu vào lại ghi ít hơn, nhìn chữ số bên trong Tiểu Trữ có điểm kinh hãi. Xem đến chỗ này, Tiểu Trữ vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình. Trách không được nghe người ta nói công ty này một năm thu nhập rất lớn, nhưng không thấy bọn họ kinh doanh mặt hàng gì, nguyên lai tất cả đều là làm giả sổ sách. Trước đây tại khóa học về vấn đề này, thầy giáo cùng Tiểu Trữ bọn họ có nói qua, giống như công ty làm sổ sách chỉ có ít, không có nhiều, nếu như công ty này làm nhiều như lời nói của thầy, vậy có khác gì tham dự vào đường dây rửa tiền bất
hợp pháp.
Nghĩ tới đây tâm thần Tiểu Trữ có điểm lo lắng. Nghĩ không ra công ty này là một công ty làm giả sổ sách trái với luật pháp, Thái Đông Phong này lại là tổng giám đốc, không thể nghi ngờ do hắn đứng sau. Tiểu Trữ càng nghĩ càng sợ, bây giờ nàng muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây.
Tiểu Xuân từ phòng vệ sinh liều mạng chạy trở về, Khi nàng vừa nhìn thấy trên máy fax có giấy mới sắc mặt lập tức biến đổi, nàng vội vàng hướng Tiểu Trữ nói:
" Mạc tiểu thư, cô, cô vừa giúp ta thay giấy sao?""Không, không có." Tiểu Trữ nghe Tiểu Xuân nói như vậy vội vàng xua bàn tay, nói. Chuyện như vậy biết càng ít càng tốt.
Tiểu Xuân cầm bản fax lên suy nghĩ một chút sau đó đối với Tiểu Trữ nói:
" Mạc tiểu thư, đây là cơ mật của công ty nếu như cô đã xem cũng nghìn vạn lần không thể nói ra, tuyệt đối nên giữ bí mật." Nói xong, nàng cầm bản fax đi tới phòng làm việc của Phong Hải Nhai.
Cũng không lâu lắm Tiểu Xuân đã đi ra.
"Mạc tiểu thư, Phong tổng có chuyện tìm cô.""Có đúng không? Được rồi, em, em sẽ đi ngay bây giờ." Tiểu Trữ vừa nói vừa đứng lên nhìn Tiểu Xuân.
"Tiểu Xuân tỷ, mặt của chị làm sao vậy?" Tiểu Trữ phát hiện trên mặt Tiểu Xuân hình như sưng lên, đặc biệt chỉ sưng một chỗ hình như là bị người đánh. Khuôn mặt Tiểu Xuân vừa rồi vẫn bình thường chỉ là lúc từ phòng làm việc của Phong Hải Nhai đi ra mới thành như vậy, lẽ nào Phong Hải Nhai đánh nàng? Trong lòng Tiểu Trữ lo sợ nghĩ.
Không phải bởi vì chuyện bản fax sao? Ta bây giờ nên làm gì thì tốt đây? Trong lòng Tiểu Trữ tự hỏi, hiện tại nàng không biết mình nên đi tới phòng làm việc của Phong Hải Nhai hay không.
"Mạc tiểu thư, Phong tổng đang chờ cô ở phòng làm việc đó!" Tiểu Xuân có chút khẩn trương nói.
"Được rồi, hiện tại em sẽ qua." Tiểu Trữ không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đi đến phòng làm việc của Phong Hải Nhai.
Vừa vào phòng Phong Hải Nhai, Tiểu Trữ có chút khẩn trương quay đầu hướng Phong Hải Nhai nói:
" Phong tổng, anh tìm tôi sao?""Đúng, Mạc tiểu thư, mời ngồi. Tôi rót cho cô một chén nước nhé."Phong Hải Nhai thấy Tiểu Trữ vừa vào, vội vàng cười nói với Tiểu Trữ.
Hắn vừa cười vừa rót một chén nước cho Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ thấy Phong Hải Nhai tươi cười trong lòng bớt khẩn trương một chút, nàng nói:
" Phong tổng, làm sao tôi lại không biết xấu hổ để anh rót nước chứ!" Nói xong nàng vội vàng đứng lên tiếp nhận chén nước của Phong Hải Nhai.
"Ha hả, cô sao lại nói như vậy, cô là học muội của Thái tổng đưa đến đây để học tập, Thái tổng luôn nhắc nhở để bọn tôi chiếu cố cô, nếu như chúng tôi có điều gì khiến cô không hài lòng Thái tổng sẽ trách tội mất." Phong Hải Nhai trên mặt đầy dáng vẻ tươi cười. Chuyện vừa rồi hắn nghe Tiểu Xuân nói, nếu như không phải Tiểu Trữ là học muội của Thái Đông Phong hắn chắc sẽ không khác sáo như vậy.
Vì thế hắn mới phát tiết trên người Tiểu Xuân. Mẹ nó lúc nào đau bụng không đau lại nhè ngay lúc có fax gửi đến, bản fax này là tổng biểu tháng này của bọn họ. Bởi vậy hắn mới cố ý nói cho Tiểu Xuân biết phải cẩn thận ngàn vạn lần đừng cho Tiểu Trữ thấy, mặc dù không có trực tiếp phát hiện, nhưng Tiểu Xuân nói là máy fax lúc đó đã gần hết giấy, mà khi quay về thì đã thấy một tập giấy mới được nhét vào rồi nàng hoài nghi Tiểu Trữ đã động tay vào.
Hiện tại Phong Hải Nhai chính là muốn dò xét xem Tiểu Trữ có thấy số liệu của công ty không, Vì thế hắn gọi Tiểu Trữ đến. Thế nhưng cũng có thể là bọn họ quá đa nghi, một người vẫn là sinh viên chưa có tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài không nhất định là biết được bí mật này. Nghĩ tới đây Phong Hải Nhai liền cảm thấy yên tâm không ít. Thế nhưng mặc kệ như thế nào cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Các vị đối với tôi thực sự rất tốt." Tiểu Trữ nói. Cái gì cũng không cho động vào vậy mà là chiếu cố tốt sao, thế nhưng nàng đến thực tập cũng không phải muốn như thế này.
"Ai, công ty của chúng ta rất lớn, rất nhiều công trình đều ở bên ngoài, thậm chí ở nước ngoài nữa, vì thế cô không biết, ở chỗ này không có việc gì để làm." Phong Hải Nhai phân bua nói, ám thị vì công ty mà giải thích.
"Úc," Tiểu Trữ cũng không nói gì thêm, dù sao nàng đối với công ty của Thái Đông Phong cũng không phải là không biết rõ, vốn nghĩ đến Thái Đông Phong là một công ty lớn, nên tới nơi này hảo hảo mà thực tập một phen nhưng bây giờ lại không như ý nguyện. Đặc biệt là vừa mới nhìn thấy chuyện khả nghi như thế, khiến trong lòng nàng càng khó chịu.
"Cô còn gì muốn chúng tôi hỗ trợ không? Có lẽ chúng tôi làm gì khiến cô phật ý sao." Phong Hải Nhai hình như đang cố ý kéo dài thời gian, cùng Tiểu Trữ nói chuyện phiếm.
"Không có," Tiểu Trữ lắc đầu trả lời.
"Mạc tiểu thư, cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại đã." Phong Hải Nhai đột nhiên cầm điện thoại lên quay số, hắn nói rất nhỏ Tiểu Trữ ở bên cạnh cũng không nghe được hắn đang nói cái gì.
Đột nhiên điện thoại di động của Phong Hải Nhai vang lên, hắn cầm lên nghe một hồi, sau đó gác máy cười với Tiểu Trữ nói:
" Mạc tiểu thư tôi có chút việc phải xử lý, chúng ta trò chuyện đến đây thôi, sau này có thời gian chúng ta sẽ trò chuyện tiếp." Nói xong hắn làm ra vẻ ngượng ngùng.
Tiểu Trữ nghe Phong Hải Nhai gọi mình đến chỉ để nói chuyện phiếm, nàng cũng yên lòng. Vì thế nàng gật đầu đi ra.
Trở lại chỗ ngồi của mình Tiểu Trữ cầm lấy chén nước uống một ngụm, vừa từ trong phòng làm việc của Phong Hải Nhai nàng còn không có uống.
Đột nhiên trong lòng nàng khẽ động bởi vì phát hiện bàn công tác của mình hình như có người động qua, tuy rằng thư từ cùng tạp chí đều đặt chỉnh tề thế nhưng Tiểu Trữ biết lá thư trước đó không phải đặt như vậy, nàng rõ ràng xem bản tạp chí đồng thời còn để ở phía trên, thế nhưng hiện tại lại nó lại đang ở phía dưới cùng.
Tiểu Trữ quay đầu nhìn một chút vào túi xách tay của mình, lông mày không khỏi nhíu lại bởi vì vừa nãy nàng đặt nó ở ô chót phía dưới bàn công tác, hiện tại nó lại nằm ở tầng thứ hai. Nàng rõ ràng nhớ kỹ bởi vì khi nàng ngồi ở phòng làm việc túi hay đặt ở tầng chót nhất, nàng nghĩ đồ đạc cá nhân không cần phải phơi bày cho người khác thấy. Thế nhưng hiện tại vị trí lại thay đổi.
Chẳng lẽ là có trộm? Tiểu Trữ len lén nhìn Tiểu Xuân, nàng ta hẳn là một mực ở đây không có khả năng có trộm tiến đến. Nói như vậy là có người cố ý lục đồ đạc của mình, hình như muốn tìm cái gì đó.
Tiểu Trữ suy nghĩ một chút, cuối cùng nghi ngờ nhất chính là Tiểu Xuân, hoặc là Tiểu Xuân cùng người khác lục đồ đạc của mình, lẽ nào bọn họ cho là mình có vật gì đáng giá, muốn lục đồ đạc của mình để kiểm tra?
Mà Phong Hải Nhai cố ý gọi mình đi vào chính là để cho bọn họ có cơ hội? Tiểu Trữ càng nghĩ lại càng sợ.