Lưu Manh Lão Sư

Chương 318

Trần Thiên Minh nghe thấy Tiểu Trữ nói vậy, hắn cao hứng nói: "Tốt, cuối cùng cũng có thể nếm được đồ ăn do đại đầu bếp Tiểu Trữ nấu rồi, nước miếng anh sắp chảy ra hết rồi."

"Nhìn hình cáng tham ăn của anh kìa, không sợ dọa người khác sao." Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh thích đồ ăn của nàng làm như vậy, cũng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, nhưng lại cao hứng cười. Mà Lương Thi Mạn ở bên cạnh thấy vậy thì trong lòng có cảm xúc rất khó tả.

Trần Thiên Minh vội vàng bê bàn, Lương Thi Mạn cũng đến giúp một tay, sau đó, Trần Thiên Minh đi vào trong bếp bê thức ăn ra cùng với Tiểu Trữ. Chỉ lát sau, trên bàn đã đầy thức ăn, Trần Thiên Minh đếm qua một chút, thấy bốn món, một canh, cũng đủ phong phú.

"Tiểu Trữ, khổ cực cho em rồi." Trần Thiên Minh yêu thương nói với Tiểu Trữ.

"Không khổ mà." Tiểu Trữ lắc lắc đầu, nói.

Lương Thi Mạn nhìn thấy Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ như vậy, nàng không tự chủ được cười, nói: "Này, hai người đừng cứ nói qua nói lại như vậy, không ăn cơm sao."

Khuôn mặt Tiểu Trữ đỏ bừng lên, nàng nói với Lương Thi Mạn: "Chị Thi Mạn, dám giễu cợt người ta, người ta không thèm." Nói xong, nàng cứ lắc lắc cánh tay Lương Thi Mạn.

"Em nhìn lại mình đi, em mà như vậy sẽ có người giễu cợt em đó." Lương Thi Mạn vừa nói vừa liếc Trần Thiên Minh, nàng có thể thấy Tiểu Trữ ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh, trong lòng cũng thấy có chút cao hứng. Tiểu Trữ xinh đẹp, lại hào phòng và thuần khiết, là một cô gái rất tốt, rất xứng đôi với Trần Thiên Minh.

"Hừ, anh ấy có dũng khí dám giễu cợt em, em sẽ không để anh ấy yên đâu." Tiểu Trữ đỏ mặt trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

"Đừng, em đừng làm anh không yên, em dù cho anh cả ngàn lá gan, anh cũng không dám giễu cợt em đâu.." Trần Thiên Minh vội vàng vỗ mông Tiểu Trữ, "Tiểu Trữ, em đưa chén đây, anh lấy cơm cho em." Trần Thiên Minh vừa nói vừa mở nồi cơm điện, hắn nhìn vào; vừa nhìn thì ngốc luôn.

"

Sao lại không lấy cơm cho em?"
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh "đứng hình" ở đó, nàng kỳ quái hỏi.

"Tiểu Trữ, em là nấu cơm hay nấu cháo vậy?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng hỏi.

"Là cơm! Có chuyện gì vậy?" Tiểu Trữ lại kỳ quái hỏi tiếp.

"Không, không có gì." Trần Thiên Minh không dám nói sự thật, ngay lúc hắn nhìn vào nồi, hắn cũng không biết đó là cơm hay cháo, chắc là nó nằm giữa cơm và cháo, vì nước còn chưa cạn hết, nước tuy còn ít thôi, nhưng mà Trần Thiên Minh cũng vẫn không biết nó là cơm hay cháo nữa, vì thế hắn nhất quyết gọi nó là cháo cơm đi!

Tiểu Trữ không tin đứng dậy, nàng vừa nhìn vào nồi, liền kinh ngạc nói: "Thảm rồi, có thể là em cho nhiều nước quá, giờ làm sao đây?"

"Không sao, cái này tốt mà, anh không thích ăn cháo, nhưng mà luôn thấy cơm hơi khô, như vậy là tốt nhất rồi." Trần Thiên Minh vội lấy lòng Tiểu Trữ, ngàn vạn lần không thể để Tiểu Trữ mất tự tin, nếu không, sau này hắn sẽ không được ăn đồ Tiểu Trữ nấu nữa.

Lương Thi Mạn cũng đi tới nhìn một chút, rồi vừa cười vừa nói: "Tiểu Trữ, có thể là do em cho nước không đúng, sau này cẩn thận là được, như vậy cũng có thể ăn, không sao đâu." Lương Thi Mạn thấy thần sắc Tiểu Trữ có chút buồn bã, vội vàng an ủi luôn.

Trần Thiên Minh sau khi múc ăn ba bát cháo, hắn nóng lòng ngồi lên ghế, cầm đôi đũa, cao hứng nói: "Anh muốn là người đầu tiên nếm đồ ăn do Tiểu Trữ làm." Nói xong, hắn không thể chờ đợi mà gắp luôn một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, rồi cắn. Đột nhiên, Trần Thiên Minh nhíu mày lại.

"Thiên Minh, có ăn được không?" Tiểu Trữ khẩn trương hỏi Trần Thiên Minh. Cơm nàng vừa rồi nấu không tốt, hiện giờ, mọi hy vọng của nàng đều đặt trên thức ăn. "Ngon, ngon vô cùng." Trần Thiên Minh liều mạng gật đầu. Hắn sao dám nói là không thể ăn được, dù sao đây cũng là Tiểu Trữ nấu cho mình. CHỉ là thịt gà này hình như cho hơi nhiều muối một chút, cảm giác thật sự là rất mặn.

"Vậy anh ăn nhiều một chút đi." Tiểu Trữ nghe thấy Trần Thiên Minh nói là ăn ngon, cục đá trong lòng cũng được thả ra, nàng cao hứng nói. "Chị Thi Mạn, chị cũng ăn nhiều một chút."

Lương Thi Mạn cũng găp lấy một miếng thịt gà vào trong bát, rồi cho lên miền, "Phụt," sau đó nàng lập tức phun ngay miếng thịt gà ra, hét to một tiếng.

"Làm sao vậy?" Tiểu Trữ thấy vẻ mặt của Lương Thi Mạn, nàng vội vàng thử một miếng thịt gà, sau đó thì nàng cũng lại hành động giống y như Lương Thi Mạn, rồi nói: "Nhiều muối quá, mặn chết mất." Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ buồn bã của Tiểu Trữ thì vội vàng an ủi: "Nhưng chỉ là có nhiều muối quá mà thôi, cũng không quá mức khó ăn."

"Thiên Minh, anh không nên ăn, nhanh nhổ ra, mặn chết người à." Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh vẫn đang ăn thịt gà, biết là hắn giữ thể diện cho nàng, vì thế đau lòng nói.

"Ồ, không sao," Trần Thiên Minh nhắm mắt lại, mạnh mẽ nuốt miếng thịt gà xuống, đột nhiên, hắn cảm thấy mình rất khát, thật muốn uống 1, 2 chai nước suối luôn.

"Chị Thi Mạn, chị giúp em thử rau với." Tiểu Trữ nói với Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn sau khi nhìn thấy ba món ăn khác, nàng thử, sau đó thì đều phun ra cả, rồi chỉ vào 2 món ăn mà góp ý: "Hai món này thì giống như thịt gà, mặn, còn loại cuối cùng thì không mặn."

"Không mặn?" Tiểu Trữ thấy kỳ quái, không mặn thì sao Lương Thi Mạn lại phun ra.

"Nó rất ngọt." Lương Thi Mạn nói.

"Ồ, có thể là lúc em làm thì tay chân luống cuống, bỏ đường thay muối rồi." Tiểu Trữ xấu hổ nói với hai người. "Vậy thì giờ làm thế nào, không có thức ăn, bên trong chỉ còn lại một chút đồ chưa làm, nếu không, để em vào làm lại?"

Lương Thi Mạn cười cười, nói với Tiểu Trữ: "Như vậy đi, Tiểu Trữ, em đã mệt cả buổi sáng rồi, để chị làm cho."

"Được rồi, xấu hổ quá. Chị Thi Mạn, vốn là muốn mới chị ăn cơm, không ngờ giờ lại phải để chị làm." Tiểu Trữ xấu hổ nói.

"Không có việc gì, em cứ ngồi đi, chị đi xem bên trong còn thức ăn gì, làm mấy món đơn giản là đựơc." Lương Thi Mạn nói xong thì đi thẳng vào trong bếp.

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh cứ vuốt vuốt yết hầu, nàng đau lòng nói: "Em lấy cho anh chén nước, được không?"

"Hay quá." Trần Thiên Minh mừng rỡ nói. Kỳ thật hắn rất khát, nhưng mà có Tiểu Trữ ở bên nên không dám đi uống mà thôi.

Tiểu Trữ đi đến cạnh bình nước, nàng lấy giúp Trần Thiên Minh một chén, rồi mang qua cho hắn. Trần Thiên Minh tiếp lấy chén nước, sau đó lấp tức uống hết.

"Còn muốn không? Có cần em lấy thêm chén nữa không?" Tiểu Trữ nói.

"Muốn," Trần Thiên Minh liều mạng gật đầu. Cứ như thế, Trần Thiên Minh đã uống hết 5 chén nước. "CÒn muốn sao?" Tiểu Trữ nhìn thấy Trần Thiên Minh dáng vẻ vẫn rất khát, nàng lại hỏi.

"Vậy, vậy thêm một chén nữa đi," Trần Thiên Minh nói tiếp, hắn đã uống đến 5 chén nước, lúc này mới thoải mái hơn một chút, trời ạ, vậy là có thể thấy được miếng thịt gà đó mặn đến mức nào, không, phải nói là mặn vô cùng mới đúng! Hơn nữa, hắn còn nuốt nó vào bụng, không mặn chết mới là lạ?

"Anh nhìn mình xem, đã kêu anh đứng thể hiện, thế mà anh còn nuốt nó vào, không mặn chết đã tính là mạng anh lớn rồi đó." Tiểu Trữ trừng mắt oán hận nhìn Trần Thiên Minh, rồi nói.

Trần Thiên Minh cười cười: "Đây là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, anh dù thịt nát xương tan cũng phải ắn chứ!" Trần Thiên Minh đặc biệt nhấn mạnh "lần đầu tiên".

"Xem anh nói kìa, vậy để em đi lấy nước." Tiểu Trữ lấy chén nước thứ 6 đến cho Trần Thiên Minh.

"Ôi, vẫn là Tiểu Trữ của anh tốt nhất, giúp anh nấu cơm nè, lại còn lấy nước cho anh nữa chứ." Trần Thiên Minh nhận chén nước từ tay Tiểu Trữ, sau đó làm ra dáng vẻ vô cùng hạnh phúc nói.

"Đi chết đi, ai là Tiểu Trữ của anh chứ, em là của ba mẹ em." Tiểu Trữ xấu hổ đỏ bừng mặt, chu miệng cãi Trần Thiên Minh.

"Hiện giờ em là của ba mẹ em, nhưng sớm muộn gì em cũng là của anh mà,"

Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói, hình như là sợ Tiểu Trữ nghe thấy.

Nhưng mà, Trần Thiên Minh nói chính là vì muốn Tiểu Trữ nghe thấy mà, nàng nghe được lập tức giận dữ nói với Trần Thiên Minh: "Cái gì mà sớm muộn? Anh đừng nghĩ bậy bạ, anh, anh đừng nghĩ vớ vẩn, không em tức giận đó."

"Đừng, Tiểu Trữ, em đừng tức giận, sau này anh không nghĩ vớ vẩn nữa mà." Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ có vẻ đang tức, vì thế hắn vội vàng nói. Dù sao thì hắn nghĩ ở trong đầu, Tiểu Trữ cũng không biết được.

"Thiên Minh, sao anh lại ngốc như vậy hả, miếng thịt gà vừa rồi mặn như vậy, sao anh còn có ăn," Tiểu Trữ đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Anh thích thức ăn em làm mà, cho dù em là khó ăn thế nào, anh cũng sẽ ăn, cho dù là cả đời này, anh cũng nguyện ý." Trần Thiên Minh lập tức lại chiếm tiện nghi của Tiểu Trữ. Nếu như Tiểu Trữ làm thức ăn cho hắn cả đời, vậy không phải nói nàng là người của hắn, ở bên hắn cả đời sao.

Tiểu Trữ không nghe ra điều này, nàng cảm động nói với Trần Thiên Minh: "Anh thật sự thích đồ ăn em làm thế sao? Anh thật có thể ăn cả đời?" Đột nhiên, Tiểu Trữ nói đến "cả đời" mới phát hiện ra ý tứ trong lời của Trần Thiên Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên.

"Đúng vậy, Tiểu Trữ, anh thật sự thích em, muốn em theo anh cả đời, anh biết, anh lớn lên xấu xí, không sai biệt lắm chỉ bằng được Phan An, Tống Ngọc; Anh cũng không có tiền, chỉ có một công ty và vài cái xe con, hơn ngàn vạn mà thôi, cho nên, anh biết không xừng với em, nhưng mà anh thật sự là thích em! Anh sẽ cố gắng!" Trần Thiên Minh cố ý bộc bạch tình cảm và tính huống của mình với Tiểu Trữ.

"Em biết là anh rất tốt với em, nhưng mà thời gian chúng ta tiếp xúc quá ngăn, anh, anh có thể cho em thêm thời gian, được không?" Tiểu Trữ suy nghĩ một lát, đỏ mặt nói.

"Được, không vấn đề, em cứ suy nghĩ 8 năm 10 năm, anh cũng sẽ vẫn ở bên cạnh chờ em." Trần Thiên Minh trong lòng lại thầm tính, dù sao bên cạnh mình cũng có nữ nhân khác, Tiểu Trữ có suy nghĩ lâu thì có làm sao?

"Anh muốn em làm bà già không gả được đi đâu hả?" Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

"Anh không phải có ý này, ý của anh là nói, sau này em có thành lão bà,

thì bên cạnh cũng luôn có một lão công chờ em, cùng em, đi với em mãi mãi."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa không quên nắm tay Tiểu Trữ, thể hiện tình cảm của minh.

"Anh…anh buông tay, lát nữa chị Thi Mạn ra thấy thì không hay." Tiểu Trữ thấy tay mình bị Trần Thiên Minh nắm lấy, nàng khẩn trương nói. Trước kia nàng cùng Thái Đông Phong ở cùng một chỗ, cũng chưa từng bị Thái Đông Phong nắm tay, hiện giờ lại bị Trần Thiên Minh nắm tay, nàng vừa xấu hổ vừa vội.

"Không đâu, anh dùng nhân cách đảm bảo với em, tuyệt đối không để Thi Mạn nhìn thấy anh kéo tay em, chắc chắn trước khi nàng từ trong bếp ra thì anh sẽ thả tay rm, em yên tâm đi." Trần Thiên Minh không chịu buông tay Tiểu Trữ ra, liều mạng vỗ ngực mình.

"Anh nói cái gì hả, Thiên Minh, anh mau buông tay ra." Tiểu Trữ mặt càng đỏ hơn, nói. Kỳ thật nàng chỉ là bởi vì sự rụt rè của thiếu nữ mà từ chối tượng trưng mấy lần, chứ nếu nàng thật sự rút mạnh tay lại thì đã sớm thoát khỏi tay hắn rồi.

"Anh sờ một chút mà, Tiểu Trữ, tay em thật là mềm mại, vừa rồi em nấu cơm không ảnh hưởng gì đến đôi tay xinh đẹp này chứ?" Trần Thiên Minh ra vẻ đau lòng hỏi Tiểu Trữ. Hiện giờ hắn đã có thể nắm tay Tiểu Trữ, vậy thì sau này hắn vẫn có thể nắm tay nàng nhiều lần nữa. Trần Thiên Minh nghĩ đến đó thì nhìn về phía bộ ngực cao vút của Tiểu Trữ mà cười dâm đãng.
Bình Luận (0)
Comment