Khoảng 1h30 sáng, bọn Diệp Đại Vĩ hướng biệt thự của Hoàng Na phóng tới. Lần tập kích này, bọn chúng sử dụng toàn cao thủ, vì thế nên tốc độ của chúng rất nhanh, nếu là người bình thường chỉ cảm thấy những vệt gió lướt qua, mà không thấy có cái gì. Chẳng mấy chốc bọn chúng đã áp sát bờ tường bao bên ngoài biệt thự.
Khi bọn chúng nhảy qua tường bao để vào trong biệt thự của Hoàng Na, bên trong lập tức đèn đuốc sáng trưng, đồng thời tiếng còi báo động cũng vang lên. Xem ra người ở bên trong cũng đã phát hiện ra có kẻ đột nhập, bất quá bọn chúng đã quyết tâm hạ thủ, vì thế Diệp Đại Vĩ nói
"Mọi người tiến hành theo đúng kế hoạch, giết", hắn vừa dứt lời, đồng bọn của hắn cũng lao lên về phía những người bảo vệ biệt thự, bắt đầu chém giết.
Lâm Quốc đã phát hiện có người đột nhập huy động toàn bộ anh em ra ứng chiến, cũng may là Trần Thiên Minh đã nhắc nhở từ trước, vì thế nên bọn Lâm Quốc nói là nghỉ ngơi nhưng về cơ bản vẫn luôn sẵn sàng chiến đấu, khi đối phương xuất hiện, bọn họ cũng không có một chút lúng túng, bị động nào.
Cho nên, khi bọn Diệp Đại Vĩ vừa tiến vào, bọn Lâm Quốc đã nắm rõ tình thế, chọn ra những kẻ có võ công cao cường của đối phương mà ứng phó, bọn họ nhanh chóng hình thành những cặp đấu tay đôi, Lâm Quốc đấu với Phương Thuý Ngọc, tiểu Tô đấu với tên thượng nhẫn, còn Ngạn Thanh đấu với Vân ma.
Bọn người Ngô Tổ Kiệt, tiểu Chiêm, tiểu Hạ, Thành Mộc và những vệ sĩ của Hoàng Na cũng chia ra tìm đối thủ mà đánh, trong khoảng thời gian ngắn, bóng người bay tán loạn, mọi người đánh nhau đến mức cát bay đá chạy, không khác gì trên chiến trường. Mọi người đều sử dụng toàn bộ võ công của bản thân, nhất thời tiếng khí lưu bị dồn nén, va chạm nổ như tiếng oanh tạc, nếu thực sự có người bình thường ở đây, chắc chắn đã sớm bị trọng thương rồi. Cũng vì điều đó mà bọn Diệp Đại Vĩ cũng chỉ mang tới đây những hảo thủ trong Hoa Hắc Bang mà thôi.
Khi mọi người đang ra sức chiến đấu, Diệp Đại Vĩ cùn Tá Đằng Mộc lặng lẽ như những bóng ma, âm thầm vòng ra phía sau, hướng phía tầng lầu lén lút đi tới. Theo tình hình hiện tại, Trần Thiên Minh không ra mặt chiến đấu, khẳng định là hắn vẫn đang bảo vệ Hoàng Na ở phía trong, cho nên, mặc kệ tình hình bên ngoài thế nào, bọn chúng cũng muốn vào phía trong để có thể giết được Hoàng Na. Hiện tại, bọn chúng ba đối một, hoàn toàn có thể ăn được Trần Thiên Minh.
Lâm Quốc thấy địch nhân tới rất nhiều, lại toàn là cao thủ, nếu bản thân không thể mau chóng giết đối thủ hiện tại để hỗ trợ cho người khác thì các huynh đệ chắc chắn là sẽ gặp phiền phức. Vì vậy hắn hạ thấp người, tay phải thu lại rồi vận toàn lực đánh ra một chiêu tới ngực đối phương, ngay lập tức một luồng ánh sáng cường đại xuất hiện nhắm thẳng ngực Phương Thúy Ngọc bay tới.
Thấy Lâm Quốc toàn lực tấn công, Phương Thúy Ngọc cũng trầm mặt lại, lùi lại một bước rồi vận toàn lực ra tay phải đối chiêu, một đạo bạch quang từ tay nàng bay ra.
"Thịch" hai luồng chưởng phong đã va chạm vào nhau làm tung tóe ánh sáng ra xung quanh.
Lâm Quốc trong lòng rùng mình, không ngờ rằng đối thủ của mình tuy nhỏ con, xinh xắn nhưng lại có võ công rất cao, chợt hắn nhớ tới khi Trần Thiên Minh kể chuyện có nói về Phương Thúy Ngọc, người này chắc là Phương Thúy Ngọc của Ma môn rồi.
"Phương Thúy Ngọc, không ngờ rằng võ công của ngươi cũng rất khá, bất quá hôm nay ngươi đã đến đây, cũng đừng hy vọng trở về được, ha ha" Lâm Quốc cố ý dùng lời nói làm ảnh hưởng tinh thần của Phương Thúy Ngọc, như vậy mình cũng có cơ hội chiến thắng hơn.
Nghe Lâm Quốc gọi đúng tên mình, Phương Thúy Ngọc không khỏi cả kinh, đối phương đã biết Ma Môn cùng Tá Đằng gia tộc liên kết để đối phó với Hoàng Na, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn sàng khi bị tập kích, hành động đánh lén hôm nay sẽ không dễ dàng đạt được kết quả như mong muốn. Nghĩ đến đây, Phương Thúy Ngọc cũng không nói gì, tiến lên phía trước, song chưởng vận toàn bộ nội lực đánh về phía Lâm Quốc, một chưởng hướng về thượng bàn, một chưởng hướng về hạ bàn.
"Thật sợ quá, đồ bất lịch sự, đánh thì đánh, sao lại có thể vô đạo đức như thế" Lâm Quốc nói
Theo Trần Thiên Minh đã lâu, mặc dù Lâm Quốc không học được võ công như Trần Thiên Minh, nhưng lời nói cũng bị ảnh hưởng rất nhiều từ hắn. Nói thì nói vậy nhưng Lâm Quốc cũng không dám chậm trễ, vận toàn lực lên song chưởng chuẩn bị đối kháng. Mặc dù hai chiêu kia của nàng nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh, lại còn có thể sinh ra gió xoáy hướng tới thân mình, nếu không cẩn thận, khẳng định sẽ ăn không tiêu, Lâm Quốc thầm nghĩ.
Lâm Quốc tiến lên một bước, song chưởng đồng thời xuất chiêu Hỗn tảo thiên quân. Hai luồng nội lực lại lao vào nhau,
"Phanh, Phanh" hai tiếng, Lâm Quốc cùng Phương Thúy Ngọc cùng đã giao chiêu, Phương Thúy Ngọc vẫn đứng im tại chỗ, còn Lâm Quốc thì bị đẩy lùi một bước. Như vậy có thể thấy nội lực của Lâm Quốc không bằng với Phương Thúy Ngọc.
Tuy nhiên Lâm Quốc cũng không hề bối rối, cần phải tiếp tục chiến đấu, ở phe mình, ngoại trừ võ công của Trần Thiên Minh là cao hơn hắn, những người còn lại đầu không hơn được hắn. Xét tình hình hiện tại, nếu hắn không đấu lại Phương Thúy Ngọc thì những người còn lại cũng không có khả năng. Vì thế hắn cắn răng tiếp tục giao đấu với Phương Thúy Ngọc.
Phía bên kia, Ngạn Thanh cũng đang đấu với Vân Ma. Võ công của cả hai cũng không chênh lệch nhiều lắm, Ngạn Thanh có vẻ trội hơn một chút về nội lực, tuy nhiên Vân Ma lại bù lại bằng kinh nghiệm, vì thế nên trận chiến của cả hai vẫn đang ở thế giằng co, không thể sớm kết thúc được.
Chỉ thấy Ngạn Thanh vung tay trái ra phía trước cản một chiêu của Vân Ma rồi vận lực vào tay phải đẩy một chưởng vào ngực của Vân Ma. Vân Ma võ công cũng không kém, vội vàng thụp người xuống tránh được chưởng uy mãnh vừa rồi của Ngạn Thanh, tuy tránh được nhưng hắn cũng chật vật không ít, vì Ngạn Thanh mỗi chiêu đều như vận toàn lực đánh ra, giống như muốn liều với cái mạng già của hắn.
Vân Ma càng đánh càng cảm thấy sợ hãi, không ngờ một kẻ hậu sinh như Ngạn Thanh mà võ công thật cao thâm, bản thân Vân Ma gia nhập Ma Môn cũng đã vài chục năm mới có võ công như vậy, thế mà Ngạn Thanh, một kẻ hậu sinh cũng có thể đánh ngang tay với hắn, thậm chí còn có phần lấn lướt. Nếu Ngạn Thanh có thể luyện tập ngang với thời gian của mình thì không biết võ công sẽ khủng khiếp đến thế nào. Xem ra hậu bối của Huyền Môn cũng thật là cường đại, chẳng trách Ma Vương luôn nhắc bọn hắn phải cẩn thận với người của Huyền Môn.
Mặc dù yếu thế hơn so với Ngạn Thanh nhưng để có thể thu hút sự chú ý của đối phương cho bọn Diệp Đại Vĩ hạ thủ Hoàng Na, Vân Ma vẫn phải du đấu cùng với Ngạn Thanh. Cho dù võ công của Ngạn Thanh có thể cao hơn nhưng vẫn thua sút về mặt kinh nghiệm, như vậy mình cũng không thể bị hạ trong tay hắn được, nghĩ vậy nên Vân Ma thấy phấn chấn hẳn lên, xuất ra tuyệt chiêu đấu với Ngạn Thanh, hừng hực khí thế liều mạng.
Ngạn Thanh cước bộ khoan thai, lách qua một bên tránh đòn cước của Vân Ma. Quan sát đòn đánh của Vân Ma, Ngạn Thanh biết hắn đã sử dụng tuyệt chiêu bởi vì lúc mới đầu, tốc độ hai chân của Vân Ma còn chậm, có thể quan sát được, càng về sau phi cước của hắn càng nhanh, hiện tại Ngạn Thanh chỉ nhìn thấy quanh mình có vô số cước ảnh của Vân Ma phóng đến.
Cũng may, Ngạn Thanh đã học được thân pháp cận chiến của Huyền Môn, thân pháp này thật là huyền diệu, nhất là khả năng áp dụng vào việc tránh đòn, vì thế chỉ thấy bóng của Ngạn Thanh vẫn lướt qua lại trong rừng cước ảnh, dáng vẻ vẫn rất nhàn nhã, không có chút nào là vất vả. Chỉ đáng tiếc là Khâu Hiểu Lệ không có mặt ở đây để chứng kiến võ công của hắn, như thế nàng cũng có thể biết võ công của hắn cũng không thua kém nhiều so với lão đại và đội trưởng của nàng.
Tránh thoát được đòn liên hoàn cước của Vân Ma, Ngạn Thanh liền có đi có lại mà thực hiện trả đòn, hắn biến chưởng thành quyền, mang toàn bộ nội lực bản thân nhằm Vân Ma đánh tới, nếu Vân Ma trúng phải đòn này, khẳng định không chết cũng phải bị trọng thương.
Vân Ma đã bị lỡ đà, thấy quyền đầu của Ngạn Thanh nhanh chóng áp tới liền cúi xuống, lăn người qua một bên, vừa vặn tránh được đòn phản công của Ngạn Thanh. Hiện tại bộ dáng của hắn thật thê thảm, do hắn vừa tận lực ra đòn, chưa kịp phục hồi bản thân thì quyền của Ngạn Thanh đã đánh tới, hắn không còn cách nào để có thể giữ thể diện, đành phải sử dụng chiêu lừa già lăn lộn chạy trối chết.
Cũng may hiện tại là hắn vẫn đang che mặt, nếu không, để người khác biết một trong Phong –Vân – Lôi – Điện tứ đại cao thủ của Ma Môn phải dùng đến cách này tránh đòn thì cái tên của hắn sẽ không thể sử dụng để qua lại trên giang hồ nữa rồi. Vì vậy, ngay sau khi lăn lộn tránh đòn, Vân Ma vừa
hổn hển thở, vừa vùng dậy, huy động song quyền liều mạng tấn công.
Qua lại được vài chiêu nữa, khăn bịt mặt của Vân Ma cũng đã bị Ngạn Thanh chụp được, hiện tại hắn đã thực sự liều mạng, hắn muốn bằng chính võ công của mình giết được Ngạn Thanh, như vậy cũng có thể vớt vát lại chút thể diện. Chỉ thấy quyền đầu của hắn vun vút không ngừng nhằm Ngạn Thanh công tới.
Ngạn Thanh cũng không phải là cái bịch bông, để người muốn đấm thì đấm, hắn lách qua một bên tránh đòn của Vân Ma rồi sử dụng hỗn nguyên công phản kích. Ngạn Thanh đến bây giờ cũng không còn giữ được vẻ nhàn nhã như lúc đầu nữa, mặc dù võ công của Vân Ma kém hơn một chút so với hắn nhưng Vân Ma bây giờ đã trở nên điên cuồng, lại đầy mình kinh nghiệm, vì thế nên Ngạn Thanh cũng rất vất vả chiến đấu. Dù sao, xét tình hình hiện tại, mặc dù Ngạn Thanh có chút khó khăn nhưng thể lực của Vân Ma cũng không thể dồi dào như hắn, hơn nữa qua một thời gian giao chiến, Ngạn Thanh cũng đã tìm được chiến thuật đối phó với Vân Ma, do đó việc Vân Ma bị thất bại là điều khó tránh khỏi.
Phía bên phải của Ngạn Thanh chính là trận chiến của Tiểu Tô với tên thượng nhẫn, thủ hạ của Tá Mộc Đằng. Qua trang phục, Tiểu Tô biết hắn chính là một thượng nhẫn của Mộc Nhật quốc, vì thế nên lập tức sử dụng những tuyệt chiêu nhằm chỗ trí mạng của hắn mà công tới.
Tên thượng nhẫn cũng tỏ ra không kém, sử dụng thực lực mà chiến đấu. Lúc đầu, hắn thấy Tiểu Tô vóc dáng nhỏ con, chắc là võ công cũng chỉ có chút thành tựu, càng đánh, hắn càng biết mình đã sai, hiện tại hắn đã phát hiện thực lực của Tiểu Tô thậm chí còn trên hắn, vì vậy hắn kinh ngạc khôn cùng.
"Đồ chó Mộc Nhật, ta cho ngươi nếm sự lợi hại của ta" lúc này Tiểu Tô sảng khoái ra tay, đã một tháng nay hắn rầu đến phát cuồng trong bệnh viện, mặc dù cơ thể hắn đã bình phục từ lâu nhưng Trần Thiên Minh vì lo lắng nên vẫn bắt hắn phải điều trị đến cùng, nếu hắn không phải sợ Trần Thiên Minh trách mắng thì đã sớm đến đây bảo vệ từ lâu, lúc này tên thượng nhẫn chính là đối tượng cho hắn trút bỏ những bực dọc bấy lâu.