Lưu Manh Lão Sư

Chương 487

"Tôi không tin, Ngô Thanh, anh nói đi, anh yêu tôi như thế nào?" Tiểu Châu đỏ mặt, hai mắt đắm đuối nhìn Ngô Thanh, thấp giọng nói. Nàng không ngờ Ngô Thanh lại có thể dũng cảm biểu lộ tình yêu thương với mình ở trước mặt bao nhiêu thầy cô như vậy.

"Thì, thì giống như chuột yêu gạo vậy đó." Ngô Thanh đột nhiên nhớ ra bài hát mà hắn khi nãy nghe được trong MP4, thì vội vàng nói.

"Thanh Thanh, em cũng yêu anh." Tiểu Châu đứng bên Ngô Thanh, thẹn thùng nói, giờ đây nàng đã đổi cách xưng hô với Ngô Thanh. "Không phải em không tin anh, vừa rồi Trần Thiên Minh cũng nói anh không thể có người đàn bà khác, nhưng những lời đồn đại bên ngoài lại quá nhiều nên em không thể không hỏi anh."

"Thì đúng đó." Ngô Thanh không ngờ Trần Thiên Minh không hề bán đứng mình với Tiểu Châu, xem ra mình đã trách lầm hắn ta rồi. Mẹ kiếp, chắc chắn là do mình mặc đồ đẹp quá, ngầu quá, nên có một số người ghen ăn tức ở với mình, rồi sau đó tiết lộ bí mật với Tiểu Châu, mấy người đó đúng là đồ khốn, không ăn được nho thì bảo là nho chua.

"Thanh Thanh, ngày sau em sẽ tin tưởng anh, lần sau em sẽ hỏi rõ rồi mới mắng anh, anh tha lỗi cho em, được không?" Tiểu Châu lắc lắc cánh tay của Ngô Thanh, nói.

"Được rồi." Ngô Thanh cắn răng cắn lợi, đau khổ nói. Nỗi đau của hắn đến từ phía dưới, chỗ đó sắp không chịu đựng được nữa rồi.

"Thanh Thanh, anh đối với em tốt quá." Tiểu Châu nghe thấy Ngô Thanh nói tha thứ cho mình, thì xúc động đến độ vỗ một cái lên vai Ngô Thanh. Vốn dĩ lực của Tiểu Châu đã lớn, thế mà giờ lại xúc động quá nên vỗ lên đó một cái làm cho thân thể Ngô Thanh lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

Bị Tiểu Châu vỗ một cái như thế, thân hình của Ngô Thanh dường như rung lên từng nhịp, sau đó sắc mặt hắn từ đau khổ chuyển thành thoải mái, bộ dạng như đã giải quyết được rồi vậy.

"Sao thối thế nhỉ?" Tiểu Châu bịt mũi mình lại ghê tởm nói. Đột nhiên, nàng nhìn thấy dưới chân Ngô Thanh là một bãi nước lõng bõng, thì kỳ lạ hỏi: "Thanh Thanh, sao dưới chân anh lại có nước thế?" Hóa ra, Ngô Thanh thật sự không thể chịu đựng được thêm nữa, liền giải quyết ngay tại đó.

___________

Hôm nay là ngày cuối cùng, để cẩn thận hơn, Trần Thiên Minh tự mình đi cùng Hoàng Na. Hắn để ba người bọn Lâm Quốc đem theo mấy tên vệ sĩ ở nhà trông chừng Hoàng Lăng, còn hắn và Ngô Tổ Kiệt, Thành Mộc và ba tên vệ sĩ thì ở chỗ Hoàng Na, bày ra khí thế trận địa thế này, thì cho dù bọn Tá Đằng Mộc có tấn công mạnh đến thế nào cũng không sợ.

Hiện giờ Trần Thiên Minh đang ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc của Hoàng Na, vô cùng cảnh giác. Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng, hắn cũng không đi tìm tiểu Mị để trò chuyện nữa, hơn thế lát nữa Hoàng Na sẽ đi ký kết hợp đồng với tập đoàn Âu Minh, cho nên, hiện giờ bọn họ phải tập trung tinh thần để bảo vệ cẩn thận cho nàng. Bọn Tá Đằng Mộc sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Còn Hoàng Na hiện giờ cũng đang lo lắng chuẩn bị một số tư liệu, không lâu nữa, nàng sẽ phải xuất phát cùng với mấy người Trần Thiên Minh rồi. Một lát sau, Hoàng Na nhấc chiếc điện thoại trong phòng làm việc lên nói: "Tiểu Văn, cô đưa phần tài liệu đó đến cho tôi, một lát nữa là tôi đi rồi." Nói xong liền cúp điện thoại xuống.

Hoàng Na liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, mặt đỏ lựng nói: "Lát nữa tiểu Văn đến, thì anh bảo cô ấy cứ để tài liệu lên trên bàn làm việc, tôi đi toilet một chút." Liền ngày đó, nàng liền cúi đầu đi về hướng nhà vệ sinh.

Trời, có cần phải đỏ mặt vậy không? Cũng chỉ là đi vệ sinh thôi mà, đâu phải là đi với mình cơ chứ? Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Cóđiều, hắn vẫn nói: "Được, lát nữa tiểu Văn đến, tôi sẽ nói với cô ấy."

Sau khi Hoàng Na vào nhà vệ sinh không lâu thì từ bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa. "Vào đi," Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Có lẽ là tiểu Văn đem tài liệu đến.

Cửa bị đẩn ra, người bước vào không phải là tiểu Văn mà là tiểu Mị.

"Là em?" Trần Thiên Minh nhìn tiểu Mị, kỳ lạ hỏi, không phải vừa rồi Hoàng Na bảo tiểu Văn đem tài liệu vào sao? Sao lại là tiểu Mị nhỉ?

"Là em, chị tiểu Văn vừa nhận được một cú điện quan trọng, chị ấy sợ tổng giám đốc Hoàng cần tài liệu gấp, nên bảo em đem tới, tổng giám đốc Hoàng đâu rồi?" Tiểu Mị đỏ mặt nhìn Trần Thiên Minh hỏi.

"Ồ, thì ra là như vậy, em để tài liệu lên trên bàn làm việc của tổng giám đốc Hoàng được rồi, tổng giám đốc Hoàng ở bên trong, lát nữa sẽ ra." Trần Thiên Minh chỉ vào bàn làm việc của Hoàng Na ở bên trên nói.

"Vâng, em biết rồi." Tiểu Mị khẽ gật đầu, sau đó bước lên phía trên. Sau khi nàng đặt chỗ tài liệu trong tay mình lên bàn làm việc của Hoàng Na, thì liền đi xuống, bước tới trước mặt của Trần Thiên Minh, mặt đỏ lựng nhưng lại không nói gì, mà cũng không rời đi.

"Tiểu Mị, em sao thế?" Trần Thiên Minh nhìn tiểu Mị nói. Hôm nay tiểu Mị mặc một chiếc áo đen ôm sát người, làm cho đôi gò bồng đào đầy đặn của nàng trở nên cao vút, bên dưới là chiếc quần jean co giãn cạp cao, hiện lên đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng. Nàng tiểu Mị này người đẹp nên nhìn mặc đồ gì trông cũng đẹp. Trần Thiên Minh nghĩ thầm.

"Anh Minh, tối nay anh phải nhớ đấy nhé." Tiểu Mị nói xong liền cúi đầu xuống.

"Tối nay?" Trần Thiên Minh nhất thời không phản ứng kịp.

"Anh quên là tối nay mời em đi ăn sao?" Tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh đã quên rồi nên buồn bã nói.

"Đâu có, anh làm sao quên được, đến lúc đó anh sẽ gọi cho em, vừa rồi anh cố ý đùa em đó." Trần Thiên Minh cười ha hả.

"Anh minh xấu quá, lừa người ta như thế." Tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh đùa mình vậy, thì giơ nắm đấm của mình về phía Trần Thiên Minh, nàng nhảy bổ vào người Trần Thiên Minh, đấm nhẹ vào ngực hắn vài cái. Cái lực yếu đuối đó chẳng khác nào là giúp hắn xoa bóp cả.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm lấy nắm đấm của tiểu Mị, dịu dàng nói: "Tiểu Mị, em đừng có nghịch nữa, lát nữa anh còn có việc nghiêm chỉnh phải làm!"

"Ồ." Tiểu Mị mặt đỏ lựng, nói với vẻ lưu luyến không dời: "Anh Minh, em nhớ anh lắm, anh phải nhớ tối nay mời em ăn tối đấy nhé!" Dứt lời, tiểu Mị nhắm mắt dựa vào ngực Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na vẫn chưa ra nên cũng ôm tiểu Mị một chút, sau đó hắn vỗ nhẹ vào lưng tiểu Mị, rồi nói: "Tiểu Mị, em mau đứng dậy đi, tổng giám đốc Hoàng sắp ra rồi."

Tiểu Mị nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy thì đành nắm chặt vai của Trần Thiên Minh rồi từ từ đứng dậy. Đúng lúc này, đột nhiên tay tiểu Mị ngoắc một cái, nhanh chóng điểm vài phát lên một số huyệt trên người của Trần Thiên Minh.

"Tiểu Mị, em, em muốn làm gì thế?" Trần Thiên Minh giật mình nhìn tiểu Mị mà không biết phải làm sao, một cô gái nhìn lúc nào cũng đỏ mặt mà sao lại biết võ công cơ chứ? Hơn nữa sao cô ấy lại điểm huyệt mình?

"Hắc hắc, Trần Thiên Minh, tôi muốn giết anh, sau đó sẽ giết chết Hoàng Na." Tiểu Mị gian ác nói. Nàng vừa nói vừa điểm thêm một số huyệt nữa trên người Trần Thiên Minh, giờ đây nàng đã điểm huyệt ở mười mấy chỗ trên người Trần Thiên Minh rồi, cho dù võ công của Trần Thiên Minh có cao đến mấy thì cũng không thể động đậy được nữa.

"Sao cô lại muốn giết tôi? Cô là ai? Không phải vừa rồi cô vẫn thích tôi đó sao?" Sắc mặt Trần Hạo Minh trắng bệch ra, liên tiếp hỏi tiểu Mị mấy câu liền. Hết thảy những việc này làm cho hắn không dám tin vào mắt mình, tiểu Mị sao lại đối xử với mình như vậy?

"Ha ha, tôi là ai? Trần Thiên Minh, đến giờ phút này rồi thì tôi cũng không giấu anh nữa, tôi là người của Ma Môn, tên tôi là Phương Thúy Ngọc, anh biết không? Chúng ta đã từng giao đấu rồi, chỉ có điều lúc đó tôi che mặt nên anh không nhìn ra mà thôi. Còn về phần tôi muốn làm gì, thực ra anh nên biết rằng, tôi đến đây là vì Tá Đằng Sâm Vi, giết chết Hoàng Na, không để cô ta ký kết hiệp ước với tập đoàn Âu Minh." Cuối cùng thì Phương Thúy Ngọc cũng lộ rõ bản chất của mình, ha ha cười lớn.

"Cô là Phương Thúy Ngọc của Ma Môn? Lần trước cũng là cô đến ăn cắp gương Tây Thi?" Giờ đây khuôn mặt của Trần Thiên Minh muốn bất ngờ như thế nào thì sẽ được bất ngờ như thế đấy, không ngờ kẻ địch mà mình ngàn phòng ngự vạn phòng ngự lại ở ngay kế bên mình, lại là người còn gái mà mình thích nữa.

"Đúng vậy, tôi luôn muốn giết chết anh, nhưng chưa có cơ hội, lần này, cuối cùng thì ngày đó cũng đến, Trần Thiên Minh, anh hãy chịu chết đi!" Phương Thúy Ngọc giơ bàn tay mình lên, chuẩn bị hạ độc thủ với Trần Thiên Minh.

"Chờ chút, hiện giờ tôi đã bị cô phong bế huyệt đạo, cô muốn giết tôi không phải là quá dễ dàng hay sao? Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, chuyện cô thích tôi là giả sao?" Trần Thiên Minh hỏi Phương Thúy Ngọc.

Phương Thúy Ngọc gật đầu cái rụp: "Cái này lại còn phải nói, nếu không phải để tiếp cận với anh để lấy tin tức tình báo thì tôi cũng không bao giờ hy sinh bản thân mình như thế, anh có biết là tôi căm ghét anh như thế nào không? Tôi chỉ muốn giết chết anh thôi." Nhớ lại khi trước mình giả bộ thân mật với Trần Thiên Minh, Phương Thúy Ngọc liền có cảm giác buồn nôn.

"Tại sao cô lại lừa gạt tình cảm của tôi?" Trần Thiên Minh buồn bã nói. Xem ra, tiểu Mị không hề thích hắn.

"Đồ ngu, tôi không lừa gạt anh thì làm sao có thể giết chết anh? Anh có biết nhược điểm lớn nhất của anh là gì không? Đó chính là thích phụ nữ, lần trước Thái Đông Phong lừa được anh, chính là dùng phụ nữ để lừa anh đó. Không ngờ, bây giờ anh nhìn thấy phụ nữ mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy, anh hãy sớm chết đi cho rồi, tôi phải báo thù cho chú Phong và Thái Đông Phong." Phương Thúy Ngọc hung tợn nói. Giờ đây, sau khi nàng có được cảm giác như mèo sau khi vồ được chuột, sau đó mới có cảm giác giết chết nó. Hơn nữa, hiện giờ Trần Thiên Minh ngoài cái miệng có thể nói ra thì toàn thân đều không thể động đậy được, bây giờ Phương Thúy Ngọc muốn đợi Hoàng Na đi ra. "Cô đã giết chết tiểu Văn?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Không, tôi chỉ đánh cho cô ấy bị hôn mê rồi nhốt trong toilet." Phương Thúy Ngọc nói.

"Phương Thúy Ngọc, Ma Môn các người ngày thường làm không ít việc xấu, nhưng các người không nghĩ rằng lần này là giúp đỡ người nước Mộc Nhật sao? Điều đó có tổn hại đến lợi ích quốc gia." Trần Thiên Minh khuyên nhủ Phương Thúy Ngọc.

"Cái này chúng tôi không cần quan tâm, ai đưa tiền cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ làm việc cho người đó. Trần Thiên Minh, không phải ngày trước anh lợi hại lắm sao? Sao giờ lại không lợi hại nữa à?" Phương Thúy Ngọc nở nụ cười đắc ý, nàng thích thú với kế hoạch giết Trần Thiên Minh và Hoàng Na của mình.

"Xem ra, người của Ma Môn đến cả quốc gia của mình cũng không cần, thật là táng tận lương tâm." Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, thở dài nói. "Phương Thúy Ngọc, nào, cô hãy giết tôi đi!" Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Phương Thúy Ngọc nói.

"Thực ra giết chết anh hay không không quan trọng, quan trọng là phải giết chết Hoàng Na. Nhưng, Hoàng Na vẫn chưa ra thì tôi giết anh trước vậy." Để lát nữa Trần Thiên Minh không phải gào thét, thì Phương Thúy Ngọc giơ tay lên điểm vào huyệt Ách huyệt của Trần Thiên Minh. Nàng lại một lần nữa giơ bàn tay chứa đầy nội lực của mình ra, chuẩn bị giết chết Trần Thiên Minh.

"Cạch" một tiếng, cửa nhà vệ sinh được mở ra, Hoàng Na bước ra ngoài.

Phương Thúy Ngọc nhìn thấy Hoàng Na đi ra thì vội vàng phi thân đến bên Hoàng Na. "Tiểu, tiểu, tiểu Mị, cô làm gì thế?" Hoàng Na thông qua Trần Thiên Minh cũng quen biết tiểu Mị, nhưng nàng không ngờ tiểu Mị phóng vù đến trước mặt mình như bay vậy, còn Trần Thiên Minh thì vẫn ngồi bất động ở đó.

"Tôi muốn giết cô." Phương Thúy Ngọc lạnh lùng nói. Đối với một người không biết võ công như Hoàng Na thì chỉ cần nàng ta vung tay một cái là Hoàng Na cũng sẽ bị đánh chết như chơi.

"Thiên Minh, có người muốn giết tôi, anh mau đến cứu tôi." Hoàng Na lớn tiếng gọi, nàng muốn Trần Thiên Minh mau mau đến cứu mình.

"Cô không cần phải gọi nữa đâu, vô ích thôi, Trần Thiên Minh đã bị tôi chế phục rồi, đợi tôi giết chết cô rồi tôi sẽ quay ra giết chết anh ta sau, hai người cùng đi xuống dưới mà kêu cứu nhé!" Nhanh như chớp, Phương Thúy Ngọc giơ tay ra nhằm giết chết Hoàng Na.
Bình Luận (0)
Comment