Lưu Manh Lão Sư

Chương 509

Trần Thiên Minh nghi hoặc khi nhìn vẻ lạnh lùng của Ngải Tiểu Ny nói: "Tiểu Ny, hôm nay có chuyện gì với em vậy? Tối hôm qua thái độ của em hoàn toàn khác hay sư phụ em đã nói gì với em?"

"Tiểu sư thúc, sư thúc không nên đoán mò. Tôi là sư điệt của sư thúc, chỉ có thế thôi. Sau này xin sư thúc không nói chuyện này nữa" Ngải Tiểu Ny nói.

"Vậy chuyện trước kia của chúng ta thì sao, Tiểu Ny, em quên rồi sao?" Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi.

'Chúng ta hãy quên chuyện trước kia. Bắt đầu từ bây giờ quan hệ của chúng ta là sư thúc, sư điệt, còn nữa tôi sẽ xuất gia" Ngải Tiểu Ny nói xong nàng quay đầu đi về lều của mình.

"
Em" Trần Thiên Minh giận dữ tới mức không nói gì được. Phụ nữ đúng là động vật biến thái cao cấp.

"
Đại ca, sư phụ nói chúng ta phải xuống núi" Lâm Quốc đi tới nhỏ nhẹ nói với Trần Thiên Minh.

"
Thôi được, chúng ta đi" Trần Thiên Minh gật đầu nói. Bây giờ hắn và Chung Hướng Lượng cùng bị thương. Nếu cứ ở đây lâu, không biết người Ma Môn sẽ còn làm ra chuyện gì gây khó dễ nữa.

Sai khi mấy người Trần Thiên Minh xuống xuống, chiếc xe van hôm qua đã đang đợi ở đó. Chung Hướng Lượng nhìn thấy xe liền lấy điện thoại ra gọi một lúc mấy cuộc, lát sau Chung Hướng Lượng nói: "
Anh đã gọi điện nhờ bạn bè mua vé máy bay, khi chúng ta tới nơi có thể tiến hành đăng ký".

"
Sự phụ, có phải sư phụ sợ người Ma Môn xuống tay với chúng ta không?" Trương Ngạn Thanh ngồi ở ghế trước hỏi Chung Hướng Lượng.

"
Đương nhiên chúng ta phải cẩn thận. Có thể bây giờ người Ma Môn không dám giở trò với chúng ta hay không ta không dám chắc nhưng người Huyền Môn là cái đinh trong mắt Ma Môn. Bây giờ chúng ta phải vội vàng quay về là vì thứ nhất Trần Thiên Minh và ta đã bị thương. Hai là chúng ta phải về sắp đặt một số việc, phái người giám sát hoạt động của Ma Môn. Ôi, võ lâm sẽ nhanh chóng rơi vào rối ren. Nếu như nhân sĩ võ lâm dám lằm xằng bậy, chính phủ sẽ ra tay với họ" Chung Hướng Lượng khẽ thở dài nói.

Sau khi ô tô chạy tới sân bay, bạn của Chung Hướng Lượng đã đón ở đó. Nhìn dáng vẻ của mấy người bạn của Chung Hướng Lượng, Trần Thiên Minh đoán chừng bọn họ cũng là người của cục an toàn.

Sau khi quay lại M, Tiểu Hạ đã lái xe tới đón Chung Hướng Lượng, Tiểu Tô cũng lái xe tới đón mấy người Trần Thiên Minh. "
Đại ca, vết thương của anh thế nào?" Tiểu Tô vừa lái xe vừa hỏi. Hắn rất lo lắng khi lúc trước Lâm Quốc gọi điện có nói Trần Thiên Minh bị thương.

"
Trở về anh vận công chưa thương là khỏi. Vết thương không nặng lắm". Trần Thiên Minh cười gượng nói. Hắn biết làn này bản thân đã bị nội thương khá nặng, ảnh hưởng tới kinh mạch.

Sau khi trở lại công ty, Trần Thiên Minh gặp qua mấy người Trương Lệ Linh rồi hắn tới ngay phòng của Lưu Mỹ Cầm: "
Mỹ Câm, bây giờ em thế nào?" Trần Thiên Minh hỏi Lưu Mỹ Cầm đang ngồi cạnh hắn. Lúc này Lưu Mỹ Cầm đang nửa nằm, nửa ngồi trên giường, bụng nàng đã khá lớn.

"
Khá tốt. Hôm qua chị Yến với em tới bệnh viên kiểm tra, bắc sĩ nói em không có vấn đề gì. chỉ khoảng một, hai tuần nữa là sinh" Lưu Mỹ Cầm mỉm cười nói.

"
Vất vả cho em quá. Anh lại không thường xuyên ở cạnh em" Trần Thiên Minh cười nói.

"
Mẹ em và mấy chị em cùng lo cho em. Mọi người chỉ lo cho anh, cả ngày làm việc ở ngoài, anh phải chú ý tới sức khoẻ của mình" Lưu Mỹ Cầm đau lòng nói.

"
Anh ổn mà" Trần Thiên Minh cười nói.

"
Thiên Minh, ngôi nhà này rất rộng. Trên tầng này còn rất nhiều phòng. Mẹ và mấy chị em ở mà vẫn không hết" Lưu Mỹ Cầm nói.

Trần Thiên Minh nói: "
Sau này anh sẽ mua một ngôi nhà to, đến khi đó mọi người ở còn thoải mái hơn" Trần Thiên Minh thầm nghĩ tới biệt thự của Hoàng Na. Đó mới gọi là nhà to!

"
Thiên Minh, anh phải giữ gìn sức khoẻ. Sắc mặt của anh xấu lắm, có phải anh có vấn đề gì không?" Lưu Mỹ Cầm tinh tế nhận ra, nàng lo lắng hỏi.

"
Làm gì có chuyện gì. Em không nhìn anh khoẻ mạnh như voi à? Có thể do anh vừa đi xa về nên vẫn còn mệt mỏi" Trần Thiên Minh vung tay nói. Hắn không muốn để Lưu Mỹ Cầm biết hắn bị nội thương rất nặng.

"
Vậy anh hãy mau về phòng nghỉ ngơi, ở đây đã có mẹ và mọi người chăm sóc em rồi" Lưu Mỹ Cầm nói.

Trần Thiên Minh gật đầu rồi hắn quay về phòng mình. Bởi vì trên tầng này có rất nhiều phòng nên Trương Lệ Linh bố trí cho một mình Lưu Mỹ Cầm một phòng. Sau khi quay lại phòng mình, Trần Thiên Minh vận Hương Ba Công chữa thương.

Sau khi vận được chín chu thiên, Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí lưu hành trong cơ thể mình không thông suốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy hắn cũng không biết tới khi nào mới có thể khôi phục được công lực.

Rõ ràng lần này Trần Thiên Minh bị nội thương rất nặng. Kỳ thật lần này Trần Thiên Minh không bị tẩu hoả nhập ma nhưng do hắn kích thích tiềm năng cơ thể quá mức, lại còn chống trả Âm Dương công của Ma Vương. Nếu như không phải cơ thể hắn có dị năng của kiến Huyết Hoàng thì hắn đã sớm mất mạng rồi.

Khi Trần Thiên Minh mở mắt ra hắn phát hiện Lương Thi Mạn đang ngồi âu sầu ở trên ghế. "
Thi Mạn, em hãy mau đi ngủ đi, nây giờ đã mười một giờ đêm rồi" Trần Thiên Minh xem đồng hồ, hắn không ngờ đã rất muộn.

"
Thiên Minh, có chuyện gì với anh vậy?" Lương Thi Mạn lo lắng hỏi. từ nãy tới giờ nàng vẫn nhìn Trần Thiên Minh. Lúc này sắc mặt của hắn rất giống với sắc mặt của lần bị thương trước.

"
Không, không có gì. Em mau đi ngủ đi" Trần Thiên Minh không biết Lương Thi Mạn đang lo lắng cho hắn.

"
Anh đừng có gạt em. Lúc nãy em hỏi A Quốc. A Quốc bảo anh bị thương. Anh không nên chuyện gì cũng giấu, được không? Bọn em là người của anh mà" Lương Thi Mạn oán giận nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh bối rối nói: "
Anh sợ mọi người lo lắng nên anh mới không nói cho các em biết".

Lương Thi Mạn u oán nói: "
Anh không nói cho bọn em biết, bọn em càng lo lắng. Ai đánh anh bị thương vậy?"

"
Ôi, chỉ trách anh học nghệ không tinh. Lần này anh đã dùng cả tới phương pháp kích thích tiềm năng lần trước dùng để chưa thương cho em mà vẫn không đánh lại người đó, anh còn bị hắn đánh trọng thương, cũng may là anh không bị tẩu hoả nhập ma" Trần Thiên Minh cười gượng nói.

"
Vậy bây giờ anh thấy thân thể mình thế nào?' Lương Thi Mạn hỏi.

"Bị thương rất nặng. Phải mất rất lâu mới bình phục" Trần Thiên Minh nói.

Lương Thi Mạn cúi đầu suy nghĩ rồi một lúc sau nàg ngẩng đầu, đỏ mặt nói: "Thiên Minh. Nếu dùng tới phương pháp lần trước em giúp anh trị thương thì có chữa khỏi vết thương của anh không?" Lương Thi Mạn nhớ tới khi đó Trần Thiên Minh bị thương còn nặng hơn bây giờ nhưng khi nàng cùng hắn làm cái "chuyện đó" đã giúp kích thích hạ thể của hắn tới ngày thứ hai Trần Thiên Minh đã khoẻ hơn rất nhiều vì vậy Lương Thi Mạn đã nghĩ tới dùng phương pháp đó chữa thương cho Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh giật mình khi nghe Lương Thi Mạn nói tới biện pháp đó. Hai lần hắn bị thương đều nhờ Lương Thi Mạn kích thích hạ thể. Kích thích chính chỗ bị kiến Huyết Hoàng cắn, từ đó sinh ra một luồng nhiệt làm hắn có thể khôi phục nội lực của cơ thể.

Trời ơi, sao mình có thể quên mất phương pháo này? Đây là một phương pháp vô cùng hiệu quả. Trần Thiên Minh thầm cao hứng kêu lên.

"Đúng vậy, có thể thử biện pháp này, thế nhưng…" Trần Thiên Minh ngập ngừng.

"Nhưng sao?" Lương Thi Mạn hỏi. Lương Thi Mạn vui mừng khi thấy Trần Thiên Minh nói phương pháp này có hiệu quả nhưng vẻ ngập ngừng của Trần Thiên Minh lại làm tim nàng như thắt lại.

"Nhưng như vậy thì làm khổ em quá. Em sẽ cực kỳ mệt mỏi đó" Trần Thiên Minh hiểu rõ kích thích hạ thể của hắn càng lâu càng làm hạ thể của hắn sinh ra một luồng nhiệt lưu mạnh mẽ khôi phục thân thể của hắn nhưng Lương Thi Mạn sao có thể kiên trì lâu tới vậy? Lần trước nàng còn phải dùng miệng, sau còn nhờ cả Tiểu Trữ giúp mới xong.

Lương Thi Mạn lắc đầu nàng cười nói: "Không đâu, anh đừng quên bây giờ không chỉ có mình em. Tối nay chị Yến ở nhà, còn có chị Linh, Tiểu Trữ, bốn người bọn em còn không thể làm anh thoả mãn sao?" Nói xong Lương Thi Mạn xấu hổ cúi đầu.

"Được, được" Trần Thiên Minh vỗ đầu thầm mắng mình hồ đồ.

Ôi, mình lại quên ba người chị Yến. Lần trước mình đã cùng với với bốn người chơi trò năm người. Ôi đáng tiếc tối nay mình chỉ có thể nằm để các nàng chủ động mà thôi.

"Bây giờ em đi tìm mọi người. Mọi người cũng đang lo lắng cho thương thế của anh" Nói xong Lương Thi Mạn liền mở cửa, cuống cuồng chạy ra ngoài.

Ông trời ơi. Tại sao lại chạy nhanh vậy, hình như còn vội hơn cả mình. Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Hắn nghĩ tới lát nữa chữa thương, lại còn có thể hưởng thụ chuyện đó, cảm giác thật sảng khoái. Không lâu sau, Lương Thi Mạn và ba người chị Yến đi vào phòng, mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh.

Ánh mắt Trần Thiên Minh sáng rực. Bây giờ là nửa đêm, bốn người chị Yến đều mặc váy ngủ, thân hình các các thướt tha, lồi lõm làm Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

"Mọi người tới đây ngồi đi. Mọi người cũng đã quen chuyện này rồi. Có gì mà xấu hổ chứ?"

"
Thiên Minh, anh có gạt bọn em không hả? Làm gì có cái chuyện chữa thương như vậy" Trương Lệ Linh dũng cảm lên tiếng, nói ra nghi ngờ của mình. Nàng cho rằng Trần Thiên Minh cố ý lừa gạt mọi người, hắn chỉ muốn mọi người cùng bồi tiếp mình. Thế nhưng vì thấy dáng vẻ như bị thương của Trần Thiên Minh nên nàng mới đi sang đây xem cụ thể thế nào.

"Thật mà. Anh không lừa em, em có thể hỏi Thi Mạn, cô ấy đã dùng phương pháp đó cứu anh hai lần" Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh không tin hắn nên hắn phải đẩy sang bên Lương Thi Mạn.

"Chị Linh, Trần Thiên Minh không lừa chị. Em đã dùng phương pháp này để giúp anh Thiên Minh chữa thương hai lần. Hai lần ấy anh Thiên Minh còn bị thương nặng hơn bây giờ nhưng việc chữa thương rất nhanh chóng" Lương Thi Mạn vội vàng nói với Trương Lệ Linh.

Tiểu Trữ cũng nói xen vào: "Em cũng có thể làm chứng. Có một lần em cũng ở đó, chị Thi Mạn đã dùng cái… phương pháp đó chữa thương cho anh Thiên Minh" Tiểu Trữ không dám nói bản thân nàng cũng tham gia chữa thương, giúp Thi Mạn một lúc, nàng còn dùng tay kích thích tiểu đệ của hắn.

Chị Yến cũng nói: "Thôi, Lệ Linh, em cứ coi là thật đi. Chẳng lẽ em không đau lòng vì Thiên Minh sao? Em hãy nhìn dáng vẻ bị thương của Thiên Minh làm người khác đau đớn. Dù gì thì chuyện này cũng không tổn thất gì với chúng ta. Chúng ta cứ thử một lần đi nha" Nói xong chị Yến xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.

"Đúng vậy. Chị Yến muốn làm chuyện đó thì cứ để chị Yến là người đầu tiên đi nha. Dù sao đối với chị Yến chuỵên này cũng không có tổn thất gì, chị ấy còn sung sướng nữa đằng khác" Trương Lệ Linh chọc chị Yến.

"Lệ Linh, em còn nói chị nữa, chị đánh em" Chị Yến giơ nắm đấm của mình và mắng Trương Lệ Linh. Lúc này gương mặt nàng đỏ như một trái hồng.

"Chị Yến, chị Linh, đừng làm náo loạn nữa. Trước tiên chúng ta phải chữa thương cho anh Thiên Minh đã" Lương Thi Mạn sốt ruột nói.

"Đúng, chị Yến, đừng làm náo loạn nữa. Chị hãy giúp Thiên Minh trước. Bây giờ chị rất đau lòng vì anh Thiên Minh mà" Trương Lệ Linh lại nói vẻ châm chọc chị Yến.

Chị Yến lắc đầu nói: "Không, hay để Thi Mạn lên trước đi dù sao cô ấy cũng đã có kinh nghiệm hai lần chữa thương cho Thiên Minh. Chúng ta ở bên cạnh quan sát" Chị Yến sợ mọi người làm không đúng phương pháp lại có hạ cho Trần Thiên Minh. Lần này không thể giống như những lần quan hệ trước mà là chữa thương cho Trần Thiên Minh. Nếu như làm không tốt chẳng những không cứu được Trần Thiên Minh mà còn làm hại đến bản thân hắn.
Bình Luận (0)
Comment