Lưu Manh Lão Sư

Chương 52

"Vừa rồi anh và Tằng phó cục trưởng nói như vậy là có ý gì?"Trương Lệ Linh hỏi.

"Có ý gì là có ý gì?"Trần Thiên Minh giả ngu nói. Đàn ông, có đôi khi, nếu cái gì cũng hiểu cả, thì sẽ rất có hại.

"Cái gì? Anh không biết?" Trương Lệ Linh mở to hai mắt, nàng không ngờ Trần Thiên Minh lại không biết vừa rồi hắn có ý gì.

"Ha ha, anh chỉ nói đùa với em thôi "Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt căng thẳng của Lệ Linh, phá lên cười ha hả.

"Anh …" Lệ Linh tức muốn hộc máu, nàng đá Trần Thiên Minh một cước, nói: "Anh còn khi dễ em nữa, sau này em sẽ không để ý đến anh "

"Được, được, là anh sai, được chưa?"Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh tức giận, vội vàng ôm nàng lại gần, an ủi nàng.

"Sai mà biết sửa thì mới là một đứa trẻ ngoan"Lệ Linh vuốt đầu Trần Thiên Minh, cứ như đang sờ đầu thằng nhóc vậy.

"Anh thấy em cũng đâu có lớn bao nhiêu "Trần Thiên Minh vừa nói vừa chọc Lệ Linh, nắm lấy bàn chân của nàng, cố ý trêu ghẹo.

"Hi hi hi … nhột … nhột mà "Trương Lệ Linh bị Trần Thiên Minh chọc cười đến nỗi run rẩy cả người, trên mặt ửng đỏ, cặp ngực thỏ nhảy loạn không ngừng"

"
Để xem em còn dám chọc anh không?"Trần Thiên Minh nói.

"
Không dám nữa, ông chủ, anh bỏ qua cho một nữ công nhân đi"Lệ Linh một bên cầu xin tha thứ, một bên cười.

"
Biết lợi hại của ông chủ chưa?"

"
Dạ biết rồi, ông chủ, tha cho em đi!"

"
Sao anh có thể dể dàng tha cho em được?" Trần Thiên Minh ôm mạnh Trương Lệ Linh vào lòng, hai chân kẹp lấy chân nàng, sau đó đưa miệng tiếp cận đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Nhịp tim của Trương Lệ Linh gia tăng đáng kế, nàng không biết bây giờ nên làm cái gì, là đẩy hắn ra, hay để cho hắn tùy tiện? Nhưng sức mạnh của Trần Thiên Minh làm cho nàng không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là đành nhắm mắt lại.

Trần Thiên Minh vừa hôn Trương Lệ Linh, tay cũng bắt đầu động đậy trên thân thể nàng. Thân thể mềm mại của nàng, như một tấm vải lụa mịn màng, làm cho thằng nhỏ ở dưới nóng lên, đâm lấy phần dưới của Trương Lệ Linh.

Trương Lệ Linh bị Trần Thiên Minh dùng sức vuốt ve, mặt đỏ đến mang tai, trái tim xử nữ bị Trần Thiên Minh khai Trần Thiên Minh sờ tấm lưng của Lệ Linh một lúc xong, rồi bắt đầu duỗi tay hướng đến cặp mông mê người của nàng mà vuốt.

Từng đợt khoái cảm từ mông truyền đến, làm cho Trương Lệ Linh hưng phấn mất tự chủ, hai tay nàng cũng mất điều khiển mà ôm lấy cổ Trần Thiên Minh, rồi vô lực thả lỏng trên mặt đất.

Trần Thiên Minh cũng cảm giác được sự mềm yếu của Trương Lệ Linh, hắn ôm lấy nàng, ngồi dựa vào ghế.

Trương Lệ Linh nhắm mắt lại, để mặc cho tay của Trần Thiên Minh trên đùi. Nàng thẹn thùng giấu mặt trên ngực của hắn, hai tay vừa rồi ôm lấy cổ, giờ đã vòng ra sau lưng hắn.

"
Lệ Linh, em đẹp quá "Trần Thiên Minh nói từ tận đáy lòng.

"
Đừng … "Trương Lệ Linh cũng không nói được nhiều, vì bây giờ nàng đang xấu hổ, nên đầu cũng không dám ngẩng lên.

Trần Thiên Minh đã bị những đường cong lả lướt trên người Trương Lệ Linh hấp dẫn, đặc biệt là hai múi sầu riêng chắc thịt dầy cơm trước ngực, hấp dẫn sắc dục của hắn. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đưa tay lên sờ …

"
Ơ … "Trương Lệ Linh không tự chủ mà phát ra một tiếng rên, nhưng mắt thì vẫn nhắm lại.

Trần Thiên Minh thấy nàng không kháng cự, lá gan cũng lớn hơn, nắm lấy một bên ngực mà bóp.

"
Ơ … "Trương Lệ Linh không nhịn được mà hưng phấn rên lên một tiếng. Âm thanh này làm càng nàng thêm thẹn thùng, tâm lý này đã bảy tám phần mơ hồ, lại thêm việc Trần Thiên Minh sờ loạn, không thể khống chế chính mình mà phát ra một tiếng rên vui sướng. Điều này làm cho nàng xấu hổ quá chừng.

Nghe được tiếng rên đầy hưng phấn của Trương Lệ Linh, Trần Thiên Minh càng thích thú. Thằng em nhỏ của hắn không thỏa mãn với va chạm khi nãy. Hắn ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng dùng chóp mũi đụng chạm vào phần da thịt phía sau vành tai, rồi nhẹ nhàng hôn lên cái cổ bóng loáng ấy.

Qua một hồi, môi hắn lại tìm đến môi nàng, đầu lưỡi hắn hắn dễ dàng đi vào trong miệng nàng, khám phá những thứ mới lạ, làm cho thân thể nàng không khỏi run lên. Hai tay hắn cũng lén lút thăm dò bên trong quần áo của nàng, không chịu an phận mà hướng về bộ ngực của nàng.

"
A!" Trần Thiên Minh kêu to một tiếng, hắn ngẩng đầu lên, môi đã chảy máu. Nhìn Lệ Linh một cách khó hiểu, không rõ tại sao miệng mình bị cắn.

"
Muốn chiếm tiện nghi của em, thì phải trả giá đắt lắm!"Trương Lệ Linh từ trên đùi Trần Thiên Minh nhảy xuống. Nàng cột lại mái tóc rối của mình, đều là do Trần Thiên Minh cả, làm cho một người luôn có lực khống chế mạnh mẽ như nàng lại không thể khống chế bản thân, tùy ý để cho hắn khinh bạc, thậm chí còn để hắn luồn tay vào trong áo, để hắn mò vào cái chỗ mà mình chưa từng cho người khác sờ qua … A, thật là xấu hổ quá đi.

"
Như thế nào? Sợ chưa? Sợ thì sao này còn dám ăn đậu hủ của em nữa không?"Trương Lệ Linh nhìn Trần Thiên Minh đang đứng đơ ra đó, ai kêu hắn dám giở trò với mình, đáng đời.

"
Anh sợ?"Trần Thiên Minh cười khổ. Hắn sợ bởi vì sợ nàng tức giận, chứ chẳng sợ cái cắn môi đó đâu!

"
Ha ha, không sợ?"Trương Lệ Linh nhìn thấy cánh môi đang chảy máu của hắn, nghĩ thầm, có phải vừa rồi mình cắn quá mạnh hay không, làm hắn chảy máu rồi.

"
Cho dù em dùng cả miệng dưới để cắn, anh cũng sẽ chiếm tiện nghi của em"Trần Thiên Minh vẫn giữ vững cái thái độ kiên cường của hắn.

"
Vậy anh cứ thử đi, cẩn thận tiểu Thiên Minh của anh đó! Ha ha ha!"Trương Lệ Linh lại đá Trần Thiên Minh thêm một cước, rồi vừa cười đi mở cửa đi ra.

"
Dữ như cọp!"Trần Thiên Minh liếm liếm môi, vừa rồi Lệ Linh cắn cũng đủ tàn nhẫn, bây giờ hắn đã cảm thấy đau "Bất quá cứ nhét cây cỏ vào miệng, cho thêm tiêu vào nữa. Xem ta thuần phục con cọp này như thế nào "Trần Thiên Minh âm thầm nói.

Trần Thiên Minh nhìn thời gian, xế chiều là phải quay về trường học dạy hai tiết. Chỉ cần mình có chứng cớ, sẽ không sợ không lật đổ chúng.

Hắn móc điện thoại ra, gọi vào di động của Lý Yến: "
Chị, đang ở đâu vậy?"

"
Ở nhà!"Lý Yến từ sau việc bị viện trưởng Lâm phi lễ, đã trở về nhà của Trần Thiên Minh, ngay cả khu nhà ở của bệnh viện cũng không dám quay về.

"
Chị, em hỏi một việc, bệnh viện của chị có mấy người viện phó?"

"
Ba người "

"
Vậy tên nào là phó viện trưởng đứng thứ hai, nói cách khác là uy tín của hắn cao nhất"

"
Mạch phó viện trưởng, trong bệnh viện thì trừ viện trưởng ra, chính là ông ta"Lý Yến suy nghĩ một hồi rồi nói.

"
Tốt, tối nay em muốn mời Mạch phó viện trưởng của chị đến khách sạn Không Thiên dùng cơm, tại phòng chúng ta ăn lần trước, 208. Chị có thể mời hắn ăn cơm được không?"Trần Thiên Minh sợ Lý Yến không quen, vì thế đặt cái phòng trước đó.

"
Thiên Minh, mời Mạch phó viện trưởng ăn cơm có tác dụng sao?"Lý Yến lo lắng hỏi, vì nàng không muốn lãng phí tiền.

"
Có tác dụng, chị, có một số việc chị không hiểu đâu. Chị cứ làm theo lời em là được"Có một số việc quả thật không thể nói với Lý Yến thuần khiết, mặc dù nàng biết thì cũng chẳng gây tác hại gì, nhưng tốt nhất là vẫn bảo trì tâm tính thuần khiết của nàng.

"
Được rồi, Thiên Minh, là chị ngốc, chị không hỏi nữa. Em muốn chị làm gì thì chị làm!"Lý Yến tự nhiên hận mình ngốc, chuyện gì cũng không thể hỗ trợ.

"
Không phải vậy đâu chị ơi, bởi vì không có thời gian, nên em không thể nói rõ với chị. Chờ khi nào có thời gian em sẽ kể rõ cho chị nghe. Mà việc của chị, có một số chuyện không hay, nên để em giải quyết được rồi!"Trần Thiên Minh cũng biết Lý Yến mất hứng, nhưng không cách nào khác, có một số việc, không biết thì tốt hơn. Shared by kid 1412 - "Được rồi, Thiên Minh, chị sẽ gọi điện cho Mạch phó viện trưởng, xem ông ấy có thời gian rỗi hay không?"Lý Yến nghe Trần Thiên Minh giải thích, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

"
Vậy em chờ điện thoại của chị!"Trần Thiên Minh nói.

"
Được!"Lý Yến cúp điện thoại.

"
Reng … reng … reng …" Là tiếng chuông điện thoại của Lý Yến, Trần Thiên Minh bắt máy: "Chị, sao rồi?"

"
Ông ta lúc đầu không muốn đến, chị phải cầu xin một hồi ông ấy mới đáp ứng"

"
Tốt lắm, vậy tối nay chúng ta gặp tại khách sạn "Trần Thiên Minh nói một hơi rồi cúp máy.
Bình Luận (0)
Comment