"Mặc áo quần vào đi." Lâm Quốc quơ dao vào Từ Phượng Ngọc, sau đó lui ra đứng một bên. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, chuyện còn lại là của lão Đại.
"Rốt cuộc các anh muốn làm gì?" Từ Phượng Ngọc thấy mình bị người khác chụp lõa thể, trong lòng thực sự sợ hãi, không biết đám người này muốn làm gì?
"Bác sỹ Từ, tôi nói cho cô rõ. Chúng tôi muốn nhờ cô hợp tác" Trần Thiên Minh nhấn giọng nói.
"Hợp tác gì?" Từ Phượng Ngọc nghi hoặc hỏi.
"Chúng tôi là kẻ thù của Viện trưởng Lâm các cô, chúng tôi chỉ muốn cô cung cấp một ít bằng chứng tham ô của Lâm viện trưởng. Ví dụ như làm thuốc giả" Trần Thiên Minh đi thẳng vào vấn đề, càng giải quyết việc này càng sớm càng tốt, nếu ở lại đây lâu ngược lại sẽ sinh chuyện.
"Tôi không biết" Từ Phượng Ngọc lắc đầu.
"Tôi nói cho cô rõ, ngày mai sẽ có hơn một trăm tấm ảnh của cô được dán khắp các cửa bệnh viện, tất cả các ngã tư trong thành phố, tôi còn muốn phát tán lên mạng, để mọi người thưởng thức cô một chút - ba mươi tuổi mà còn vóc người như vậy, không tệ" Trần Thiên Minh không nhanh không chậm nói. Nắm được nhược điểm này, loại người ham sống sợ chết như Từ Phượng Ngọc chắc chắn sẽ vâng lời.
"Anh, anh…" Từ Phượng Ngọc không thể tưởng được bọn người Trần Thiên Minh lại tàn nhẫn như vậy.
"Nếu cô dám báo cảnh sát, những hình ảnh của cô cũng sẽ như vậy được dán lên, truyền lưu trên mạng, tôi tin tưởng cô lên mạng chắc chắn còn nổi danh hơn cả Mộc Tử Lý. Còn nữa, trên tay mỗi huynh đệ chúng tôi đều có vài kẻ bị bỏ mạng, nếu cô cả gan giở trò, đám huynh đệ tôi không ngại gì tăng thêm một nhân mạng nữa. Hơn nữa cũng cho cô biết, không có bằng cớ bắt bọn tôi, có ai nhìn thấy chúng ta bắt cô? Cô lại không biết chúng tôi là ai, cô biết báo cảnh sát bắt ai?" Trần Thiên Minh đe dọa Từ Phượng Ngọc, nhìn ánh mắt sợ hãi của ả, Trần Thiên Minh cảm thấy rất vui, ai kêu ả
"Tôi nghe lời anh, anh muốn tôi làm như thế nào?" Lương Phượng Ngọc vừa nghe vừa nghe đến mấy cái bỏ mạng gì gì, càng thêm sợ hãi.
"Tôi biết trong tay cô bằng chứng làm giả thuốc của Lâm viện trưởng, ngày mai đưa cho tôi" Trần Thiên Minh thấy Từ Phượng Ngọc đã mặc quần áo vào, tự hỏi lòng mình có phải hơi quá đáng hay không. Nhưng nghĩ đến ả ta đã tàn độc hại chị Yến, ý niệm này lập tức bị xóa bỏ.
"Sao anh biết trong tay tôi có bằng chứng Lâm viện trường làm thuốc giả?" Từ Phượng Ngọc trong lòng nhảy dựng, chuyện này cả Lâm viện trưởng cũng không biết, đối phương sao lại biết?
"Ha ha, tôi biết chuyện của cô còn nhiều lắm! Cho nên tôi khuyên cô không nên giở trò!" Có ai ngờ Từ Phượng Ngọc thật sự có chứng cớ của Lâm viện trưởng, Trần Thiên Minh đang lừa Từ Phượng Ngọc.
"Chừng nào anh trả ảnh lại cho tôi?" Điều Từ Phượng Ngọc quan tâm nhất chính là mấy tâm ảnh nằm lõa thể.
"Chờ cô làm xong việc này cho tôi, tôi sẽ giữ nó, tuyệt không tung ra".
"Cái gì, tôi sao lại có thể tin tưởng anh được?" Từ Phượng Ngọc nói.
"Cô không có lựa chọn. Chúng tôi đã nói ra thì nhất định sẽ giữ lời, tôi sẽ không lừa cô. Nếu như tôi muốn lừa cô, cho dù tôi có đưa cô ảnh, tôi vẫn có thể lưu lại".
"Anh không gạt tôi chứ?" Từ Phượng Ngọc lo lắng nói.
"Không đâu, cô chỉ cần giúp tôi làm việc, tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Ngay mai tôi sẽ gọi điện cho cô" Trần Thiên Minh quay đầu lại bảo Lâm Quốc:
"Bịt mắt cô ta lại đưa lên xe".
"Bác sĩ Từ, sau khi cô xuống xe, nơi đó chỉ cách thành phố chỉ có năm trăm mét, di động của cô tôi trả lại cho cô, nhưng tôi mượn điện thoại của cô một chút, một lát nữa tôi đặt dưới gốc cây lớn ở cửa thành, hôm nay thật ngại quá" Trần Thiên Minh nói xong liền bảo Lâm Quốc đưa Từ Phượng Ngọc lên xe. Hôm nay dẫn các huynh đệ làm chuyện phạm pháp, cho nên cần phải đặc biệt cẩn thận. Vì sợ Từ Phượng Ngọc báo cảnh sát, hắn vẫn giữ di động của Từ Phượng Ngọc. Chờ nàng đi bộ năm trăm mét đến chỗ lấy điện thoại, bọn người Trần Thiên Minh đã ở trong khách sạn
"A Quốc, hôm nay các cậu đã vất vả rồi, lát nữa phát cho mỗi người hai ngàn phí vất vả." Lúc Trần Thiên Minh đi vào cửa khách sạn, thả lại một câu.
"A Quốc, ngày mai cậu đi mua card điện thoại Thần Châu, dùng số đó liên lạc với Từ Phượng Ngọc, bảo cô ta chuẩn bi chứng cớ cho đủ. Sau đó cậu đi lấy, phải cẩn thận, cậu không nên nói trước cho cô ta, đợi buổi tối cô ta sau khi về nhà, ngươi bất ngờ gọi điện thoại gặp cô ta, bảo cô ta ném từ cửa sổ xuống, dù sao cô ta chỉ ở lầu hai, không cao. Vất vả các cậu rồi".
Lâm Quốc lắc đầu, nói:
"Lão Đại, không vất vả. Dù sao đã ra nơi hiểm nguy, trước kia còn làm việc nguy hiểm hơn so với bây giờ".
"Tốt, cậu cũng nghỉ ngơi đi." Trần Thiên Minh đi vào phòng nghỉ ngơi. Vì thuận tiện cho công việc của hắn, Lâm Quốc đã bố trí một phòng khách ở lầu hai để hắn dùng làm nơi nghỉ ngơi, bình thường thời điểm này không có nhiều khách cho lắm, phòng khách vẫn hoạt động, khách vẫn nhiều, Trần Thiên Minh liền về nhà. Dù sao kiếm tiền vẫn quan trọng.
"Lão Đại, đây là chứng cớ lấy về đi chỗ Phượng Ngọc nọ" Lâm Quốc đem theo một bao tư liệu đưa cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh xem một hồi, cao hứng nói:
"Cái Từ Phượng Ngọc là bản ghi chép rõ ràng chuyện Viện trưởng bọn họ làm thuốc giả, thời gian chuẩn xác đến từng giây, ha ha, ta xem lần này tên viện trưởng khốn kiếp kia chết chắc".
"A Quốc, cậu có biết thư ký Hà không?" Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
"Không biết, nghe nói người này không hay gặp ai, thiết diện vô tư. Hắn là quận ủy viên cấp phó phòng, lại là quản lý cán bộ tỉnh, chỉ cần hắn không phạm sai lầm, ở đây không có ai có thế làm gì hắn" Mấy cái này Lâm Quốc cũng chỉ nghe tên chơi cổ phiếu Hồng Tiểu Tố nói.
"Như vậy có chút khó tiếp xúc đây. Như vậy sao! A Quốc, mai chúng ta cầm hai phần tài liệu này đến văn phòng của thư ký Hà tìm hắn, cậu chuẩn bị hồng bao năm ngàn đồng, đến lúc đó tùy cơ mà làm, bây giờ mọi cơ quan mặt ngoài đều giống nhau, bên trong lại chỉ một dạng" Đối với loại người như vậy, Trần Thiên Minh không tin lắm, hắn còn chưa gặp qua loại quan không thích tiền? Có thể chỉ là do người ta đồn!
"A Quốc, đến lúc đó ngươi nhìn ánh mắt ta, dù hắn là một quan tốt không nhận tiền, chuyện này vẫn rất tốt. Dù sao chúng ta có chứng cớ, có thể đòi công lý là tốt nhất".
****************
"Là các cậu nói có viêc khẩn nhất định muốn đích thân gặp tôi?" Một người đàn ông khuôn mặt chữ Quốc, mày rậm mắt to, gần năm mươi tuổi ngồi dựa trên ghế lạnh lùng đánh giá bọn người Trần Thiên Minh, ánh mắt nọ thật lợi hại, làm cho bọn Trần Thiên Minh cảm giác như tia X quang đang quét lên cơ thể bọn họ.
"Thư ký Hà, chào ngài!" Bọn Trần Thiên Minh liền nói xin chào Thư ký Hà. Thư ký Hà đã ăn cơm ở tửu điếm vài lần, cái này thì Lâm Quốc có ấn tượng.
"Đúng vậy, chúng tôi muốn phản ánh về Lâm Hoa viện trưởng ở quận 3 phạm pháp, hắn là kẻ khả nghi đã cùng tình nhân tham ô, đây là chứng cớ" Trần Thiên Minh đem tài liệu trên tay đưa đến bàn công tác của Hà thư ký. Xem bộ dạng này, Hà thư ký này là một người thực sự khó đối phó, không thể đối đãi giống như trước. Trần Thiên Minh liền nháy mắt với Lâm Quốc.
Lâm Quốc hiểu lầm ý của Trần Thiên Minh, hắn tưởng Trần Thiên Minh ra hiệu cho hắn, hắn vội móc hồng bao trong túi ra, đồng thời đặt ở bên dưới tài liệu.
Hà thư ký vừa thấy, nổi giận nói:
"Nếu như việc này là thật, ta cũng muốn điều tra, nhưng hiện giờ các ngươi lại làm Trần Thiên Minh nhìn thấy chuyện hỏng hết, vội giải thích: "Hà thư ký…
"
"Anh không cần nói, dựa theo quy định, đầu tiên các anh phải đến Cục Y Tế phản ánh tình huống, thượng báo từng tầng một, các ngươi đây là kiện vượt cấp, hiểu không? Ngươi là quản lý khách sạn Không Thiên sao? Các ngươi tới Cục Y Tế đi!
" Hà thư ký liếc nhìn Lâm Quốc, khoát tay, hạ lệnh đuổi khách.
"Thư ký Hà, chuyện này là có thật, ngài có thể hãy xem tài liệu trước
" Trần Thiên Minh sốt ruột, nếu đem tài liệu đến Cục Y Tế, mọi chuyện sẽ không dễ làm. Vệ sinh cục ở đây sẽ rất rề rà, bệnh viện bên kia sẽ tìm biện pháp khắc phục hậu quả, đến lúc đó rất khó lật đổ Lâm Hoa.
"Anh nói nữa, ta sẽ lấy hành vi hối lộ ta để tố cáo các anh" Hà thư ký lần này rất tức giận, hắn dùng tay vỗ mạnh vào mặt bàn.
Trần Thiên Minh cùng Lâm Quốc hai người đành thất vọng đi ra ngoài.