Trần Thiên Minh cũng biết bây giờ thành tích của Tiểu Hồng rất tốt, cho dù trong nhà xảy ra vấn đề nhưng cũng không ảnh hưởng lắm tới thành tích. Một học sinh một bên chiếu cố gia đình, một bên đi học, còn phải cố gắng duy trì thành tích như vậy thường là rất khó.
Về sau có sự trợ giúp của Trần Thiên Minh, Tiểu Hồng không còn gánh nặng gì nữa. Mà nàng có một nguyện vọng chính là làm bạn gái của Trần Thiên Minh, vì để gần Trần Thiên Minh hơn, Tiểu Hồng cũng đã đặt toàn bộ tâm tình vào việc học, cho nên chỉ qua một học kỳ thành tích của nàng đã tiến bộ thấy rõ. Nghị lực cùng quyết tâm như vậy không phải tất cả mọi người có thể làm được.
Trần Thiên Minh cũng thật không ngờ Tiểu Hồng bây giờ chỉ là vì hắn, hắn thầm nghĩ sẽ tận lực trợ giúp Tiểu Hồng. Nhưng dần dần Tiểu Hồng lại yêu mến hắn, chu đáo tỉ mỉ quan tâm hắn. Khi hắn thấy nàng có khó khăn, liền không chút do dự mà trợ giúp. Từ đó về sau mà quan hệ của bọn họ đã trở nên mập mờ không rõ.
"Tiểu Hồng, giữa chúng ta mà còn nói lời cảm ơn sao?" Trần Thiên Minh nói với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng gật đầu nói:
"Em biết, em là người của anh, anh giúp em là điều hiển nhiên mà."Nghe Tiểu Hồng nói như vậy, Trần Thiên Minh lại muốn ngất. Tiểu Hồng cứng rắn như vậy, không biết là mình bất hạnh hay là may mắn đây. Cái gì mà nàng là người của mình, trợ giúp là điều hiển nhiên. Cứ làm như mình cùng với nàng đã làm ra chuyện thương thiên hại lí không bằng.
Nhưng mà gặp được thiếu nữ đẹp thanh xuân vô hạn như vậy, Trần Thiên Minh cũng cam tâm tình nguyện đối tốt với Tiểu Hồng, đặc biệt là Tiểu Hồng lại có tình cảm vô tư với mình như vậy, không phải là cô gái bình thường có thể có. Không biết vài năm sau Tiểu Hồng có thể còn đối với mình như vậy hay không? Trần Thiên Minh tự hỏi lòng như vậy.
Cũng không lâu lắm đã có học sinh xuất hiện, bọn họ đều mang theo bao lớn bao nhỏ tới, hoặc là người nhà đưa tới, hoặc là tự bản thân tới. Mà đám học sinh kí túc ở trong trường học, còn mang theo rất nhiều đồ tới. Trần Thiên Minh có điểm hoài nghi những người này không phải là học sinh của mình, mà là dân công vừa vặn là xuôi nam tìm việc làm.
Ngô Thanh cũng tới, hắn tốt hơn một chút là không mang theo cái gì cả, cứ tay không mà đến. Nhìn bên cạnh có một ít nữ sinh, hắn hưng phấn nói với Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu." Nói xong, hắn kéo Trần Thiên Minh đi tới một bên,
"Làm gì vậy, anh không thấy tôi đang bận sao?" Trần Thiên Minh nén giận nhìn Ngô Thanh, bản thân mình đang cùng Tiểu Hồng kiểm kê nhân số, hắn lại tới làm loạn.
"Thiên Minh, cậu không có nói với các thầy giáo khác đúng không?" Vẻ mặt của Ngô Thanh lo lắng hỏi.
"Không có, anh xem tôi là hạng người như vậy à?" Trần Thiên Minh ra vẻ chánh nghĩa lẫm nhiên nói, thật ra hắn cũng muốn mời một vài nam giáo viên cùng đi, nhưng mà người ta không muốn.
"Vậy là tốt rồi, đúng rồi, trong đám mỹ nữ kia, ai là chị của học sinh vậy?" Do hôm nay đám nữ sinh đều không mặc đồng phục, mỗi người đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ngay cả Trần Thiên Minh cũng không khỏi cảm thấy mới mẻ, nếu như không phải những khuôn mặt kia quá quen thuộc, hắn còn tưởng rằng đám mỹ nữ kia không phải là học sinh trong ban của mình, mà là mỹ nữ dạo đi trên đường a. Trách không được Ngô Thanh cái tên sắc lang này hai mắt lại nhìn chằm chằm lên ngực đám nữ sinh như vậy, thì ra hắn cho rằng là chị gái của đám nữ sinh.
Ài, thật đúng là người đẹp dựa vào ăn mặc, phật dựa kim trang! Bình thường đám nữ sinh kia trông cũng bình thường, thế nhưng lúc này trang điểm vào trông thật thuận mắt. Đặc biệt là Tiểu Hồng cùng Hoàng Lăng hai người khiến ánh mắt của đám nam sinh như si như dại. Tiểu Hồng hôm nay mặc một bộ quần đen áo trắng, làm cho người ta cản thấy nàng duyên dánh như một tiên tử, không ai dám khinh nhờn.
Mà Hoàng Lăng lại mặt một bộ quần đen áo đen, khiến nàng trông có điểm thành thục, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ quái muốn xâm phạm.
Trần Thiên Minh khó chịu nói:
"Ngô Thanh, tôi đã quên nói cho anh biết, chị gái của đám học sinh không có ở đây đâu, cho nên buổi dã ngoại hôm nay cũng không có cảnh kích tình gì gì đó đâu. Nhưng mà cuộc dã ngoại này lại vô cùng phong phú, học sinh còn tự mình làm đồ ăn đó."Nghe Trần Thiên Minh nói không có mỹ nữ đi cùng, Ngô Thanh vừa rồi còn nhiệt tình bừng bừng, sắc mặt lập tức thay đổi, nói:
"Gì? Trần Thiên Minh, cậu lại dám gạt tôi à? Cậu không phải đã nói có mỹ nữ tỷ tỷ đi cùng hay sao? Cho dù là không có chị gái, có em gái, em họ cũng tốt a!" Tuy những học sinh nữ kia phi thường xinh đẹp, thế nhưng Ngô Thanh cũng không dám công khai đi tán tỉnh nữ sinh, chuyện đó rất dễ bị đuổi việc mà.
"Ngoài ý muốn mà, là một chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng vừa mới biết thôi." Trần Thiên Minh cố ý cười khổ. ***, nếu tôi không nói có mỹ nữ đi cùng, liệu anh có tới không?
"Hừ, Thiên Minh, hiện tại tôi mới nhớ ra, tôi còn rất nhiều việc, tôi phải đi đây bye bye." Ngô Thanh cũng không để cho Trần Thiên Minh chút mặt mũi nào, nếu như không có mỹ nữ đi cùng, hắn cũng chẳng có hứng thú tham gia cái gì mà dã ngoại nữa.
Lúc này, Lý Hân Di cũng vừa bắt xe tới, nàng vừa xuống xe liền tới nói chuyện với Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, tôi không tới trễ chứ?""Không có, không có!" Trần Thiên Minh lắc đầu nói, Ngô Thanh nói đi thì kệ hắn, dù sao có Lý Hân Di giúp mình trông coi đám nữ sinh kia cũng không lo nữa.
"Hân, Hân Di, cô cũng tới sao?" Ngô Thanh vừa định đi chợt thấy Lý Hân Di tới, hắn cao hứng vội vàng quay trở lại.
Lý Hân Di gật đầu nói:
"Đúng vậy, mấy ngày nay tôi cảm thấy hơi buồn bực, cho nên muốn tham gia khóa dã ngoại này." Nói xong, Lý Hân Di vứt túi hành lý xuống mặt đất, bẻ bẻ ngón tay, dường như cái túi của nàng rất nặng thì phải.
Ngô Thanh vừa cười vừa nói:
"Hân Di, sao cô lại không nói cho tôi biết? Tôi cũng tham gia dã ngoại cùng với Thiên Minh bọn họ, tôi đang định tới nhà đón cô, cô nhìn xem, để một mỹ nữ xách hành lý là chuyện xấu hổ cỡ nào a!" Ngô Thanh làm ra vẻ vô cùng đau đớn, dường như Lý Hân Di không gọi hắn tới đón là một chuyên phi thường bi thống vậy.
"Thói quen rồi, đồ đạc của mình do mình cầm, đúng rồi, Ngô Thanh, không thể tưởng được anh cũng tham gia dã ngoại đó." Lý Hân Di mỉm cười nói.
"Chính xác, chính xác, chúng ta thực sự có duyên mà." Ngô Thanh cười nịnh nọt với Lý Hân Di.
Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt rắm thối của Ngô Thanh liền khinh bỉ chửi, ***, mới vừa rồi còn nói không đi, bây giờ lại làm ra bộ dạng như thế. Vì vậy hắn nói với Ngô Thanh:
"Ngô Thanh, không phải mới rồi anh còn nói có việc phải đi sao? Bây giờ không đi nữa à?" Nhìn ánh mắt mê đắm của Ngô Thanh, nếu như không phải có nhiều học sinh ở bên cạnh như vậy, sợ ảnh hưởng tới hình tượng chói lọi của mình, Trần Thiên Minh thực muốn đạp cho Ngô Thanh một phát.
"Gì, Thiên Minh, cậu có nghe lầm hay không vậy, tôi đâu có nói là có việc phải đi? Tôi chỉ nói là phi thường thích thú muốn tham gia dã ngoại cùng các cậu mà thôi, cậu xem, các cậu cao hứng thích thú tham gia nấu cơm dã ngoại như vậy, tôi há lại bỏ lỡ dịp này?" Ngô Thanh liều mạng đánh mắt với Trần Thiên Minh, hy vọng hắn đừng có ở phía sau vạch trần bản thân nữa.
Trần Thiên Minh ngẫm lại, đây chính là chuyến dã ngoại của lớp mình, nếu có thêm Ngô Thanh cũng rất tốt, cho nên cũng đành gật đầu không nói. Nhưng mà cũng khó trách hôm nay Ngô Thanh thấy Lý Hân Di hai mắt liền sáng lên, Lý Hân Di mặc một bộ áo sơmi dài tay, bên ngoài là một cái áo khoác ngắn, tô phong trước ngực nhô cao, quần dài càng tôn thêm đôi chân thon dài thẳng tắp, trông nàng cực kỳ đoan trang xinh đẹp.
Tiểu Hồng ở đằng kia chạy tới nói với Trần Thiên Minh:
"Thầy, quân số lớp ta đã tụ tập đông đủ, xe nhà Hoàng Lăng cũng đã tới." Nói xong, Tiểu Hồng chỉ vào một chiếc xe buýt bên phải đường nói. Có thể nói lần nấu cơm dã ngoại này có lực xuất lực, có tiền bỏ tiền, một ít học sinh gia đình có điều kiện đều vui vẻ cung cấp phương tiện cho buổi dã ngoại này.
Như Hoàng Lăng chẳng hạn, nàng đã kêu một chiếc xe bus của nhà mình đưa mọi người đi miễn phí. Một ít học sinh gia đình mở siêu thị đều đem chút lượng thực giá thấp tới. Nhìn mấy thứ đồ không cần nhiều tiền lắm để mua này, Trần Thiên Minh nghĩ thầm, vốn tưởng rằng lần dã ngoại này các học sinh đều bỏ ra nhiều tiền, không thể tưởng tượng được chẳng mất bao nhiêu.
"Tốt lắm, chúng ta lên xe thôi!" Trần Thiên Minh nói với mọi người. Bây giờ đã là 7 giờ 45p, vốn 8h sẽ xuất phát, thế nhưng mọi người đã tới đủ, không bằng đi sớm một chút.
"Đợi đã, chờ tôi với, tôi cũng muốn đi." Một thanh âm phi thường thô to vang lên, cùng với đó là một khối hành lý khổng lồ tiến tới kêu đám người Trần Thiên Minh đợi.
Không thẻ nào, còn có ai muốn đi theo nữa đây? Trần Thiên Minh nhất thời không có thấy rõ đó là ai, hắn không khỏi thầm nghĩ, không phải là yêu cầu không có mang người nhà đi hay sao? Rốt cuộc là học sinh nào không biết nghe lời như vậy?
"Tiểu, Tiểu Châu?" Ngô Thanh rất quen thuộc với thanh âm của Tiểu Châu, khi hắn phát hiện thấy thân ảnh trông rất giống nam nhân chạy tới, hóa ra là Tiểu Châu, hắn không khỏi sợ hãi nghĩ, sao Tiểu Châu cũng đi vậy? Thế này mình sao có thể tán tỉnh Lý Hân Di đây? Nghĩ tới đây, hắn có cảm giác muốn ngất.
Nghe Ngô Thanh lẩm bẩm như vậy, Trần Thiên Minh cũng thấy người mặc áo sơmi màu đen, quần trắng kia là Tiểu Châu, không thể nào, Tiểu Châu cũng muốn đi? Sao ngày đó cô ta không nói, lều mình mang đi có lẽ không đủ a.
Ngô Thanh vội vàng nói với Tiểu Châu:
"Tiểu Châu, cô tới làm gì cho thêm loại, người ta một lớp tổ chức đi dã ngoại, cô cũng không phải là giáo viên của bọn họ, cô đi theo làm gì?" Hiện tại Ngô Thanh ước gì Tiểu Châu mau chóng trở về càng nhanh càng tốt, không thể đi theo ngăn cản kế hoạch tán gái của mình được.
Thấy Tiểu Châu tới, trong lòng Lý Hân Di cũng rất cao hứng. Nàng cảm thấy Ngô Thanh hay đi theo làm phiền, hiện tại có Tiểu Châu bên người, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơi.
"Tiểu Châu, cô cũng muốn đi dã ngoại sao? Hay quá, chúng ta vừa vặn có thêm một người đồng hành." Lý Hân Di vô cùng cao hứng nói với Tiểu Châu.
"Ngô Thanh, anh cũng không phải là thầy giáo của bọn họ, anh có thể đi, em vì sao không thể đi vậy?" Tiểu Châu hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Thanh.
"Tôi không phải là vì Thiên Minh gọi đi cùng sao? Thiên Minh, cậu tự nói đi, có muốn Tiểu Châu đi cùng hay không?" Nói xong, Ngô Thanh liều mạng đánh mắt với Trần Thiên Minh, muốn ám chỉ Trần Thiên Minh đừng cho Tiểu Châu đi theo.
Nhưng Trần Thiên Minh làm sao lại nghe Ngô Thanh ám chỉ, hắn còn ước gì có thêm vài giáo viên đi theo nữa mà, tốt nhất là có hơn mười người, một học sinh kèm theo một giáo viên giám sát, vừa vặn có thể giúp hắn trông coi học sinh, mặc dù Tiểu Châu là nữ, thế nhưng nàng là giáo viên thể dục, cánh tay nàng còn lớn hơn cả chân của Ngô Thanh, nếu như gặp người xấu, nàng nhất định có ích hơn vài tên Ngô Thanh.
"Được rồi, tất cả mọi người đều là đồng sự, Tiểu Châu muốn đi thì đi, dù sao xe vẫn còn chỗ, ăn uống cũng không đáng bao nhiêu." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Đến lúc đó hắn sẽ mang lều của mình cho Tiểu Châu, dù sao buổi tối mình cũng không dám ngủ, còn phải làm một anh cảnh sát bất đắc dĩ đi tuần nữa mà!
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Ngô Thanh tức giận đến nỗi muốn thổ huyết. Xong rồi, lần này xong rồi, Tiểu Châu muốn đi dã ngoại cùng, bản thân mình còn có thể tán tỉnh Lý Hân Di sao? Ngô Thanh nhìn Lý Hân Di như hoa như ngọc ở bên cạnh, hận không thể lập tức xông lên hảo hảo mà ôm lấy nàng thân cận một phen.
"Ngô Thanh, anh có nghe thấy gì hay không, Trần Thiên Minh lão sư đã đồng ý cho em đi rồi đó." Tiểu Châu Tiểu Châu bên người Ngô Thanh, hung hăng giẫm lên chân hắn một phát, sau đó nhỏ giọng mắng:
"Có phải là anh muốn một mình ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt hay không vậy?""Má ơi, đau chết mất!" Ngô Thanh ôm chân thống khổ kêu to.