Lưu Niên Tự Thủy

Chương 12



Trước ô cửa sổ sát đất tại biệt thự kiểu châu Âu của nhà họ Lệ, một thiếu nữ khép nửa hàng mi vừa đậm vừa dài.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, cô siết chặt chiếc thảm lông đắp trên đôi chân tàn phế, ngẩn ngơ nhìn cơn mưa mùa đông rơi lất phất ngoài cửa, rơi xuống mặt đất rồi thoáng chốc đã bốc hơi.

Dì Châu giúp việc ở bên cạnh thở dài, đã lâu lắm rồi tiểu thư không u buồn thế này.

Còn nhớ lần trước, chính là khoảng mấy tháng sau khi cô ấy gặp tai nạn xe.

Giang Như Mộng đi đến, dì Châu vừa định làm động tác chào hỏi, Giang Như Mộng đã gật đầu bảo bà đi xuống.

Đến bên cạnh con gái, quan tâm hỏi: "Gia Kì, con nhìn gì mà mê mẩn thế?"
"Mẹ à, mẹ nhìn xem! Mấy bụi hoa cúc thu cuối cùng trong vườn đã bị mưa quật nát cả rồi.

Quả thật là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình." Lệ Gia Kì bi ai nói.

Giang Như Mộng hơi ngạc nhiên: "Gia Kì, có chuyện gì sao? Sao con cảm thán nhiều thế?"

Lệ Gia Kì mỉm cười với Giang Như Mộng: "Không có gì, chỉ là thấy hoa tàn nên có chút thương cảm mà thôi."
Làm sao mình không rõ tâm tư của con gái.

Nhìn biểu hiện bất thường của Gia Kì gần đây, nguyên nhân chỉ có thể là vì một người.

"Gia Kì, dạo này sao không thấy Tiểu Mẫn đến biệt thự chơi?"
Lệ Gia Kì nhất thời giật mình, ấp úng: "Anh Mẫn bận công việc..."
"Gia Kì, công việc không phải là lí do.

Quan trọng là cậu ta có tâm hay không."
"..."
Giang Như Mộng xoa mái tóc xoăn dài như rong biển của con gái, tràn đầy yêu thương, ôm đầu của cô tựa vào trong lòng mình: "Con gái yêu của mẹ, mẹ không thích nhìn thấy dáng vẻ con thất hồn lạc phách.

Con có chuyện gì không vui nhất định phải nói với mẹ.

Cho dù là ngôi sao trên trời, con muốn cái gì, mẹ cũng sẽ cho con đạt được ý nguyện!"
"Mẹ à, con không sao.

Có mẹ và ba yêu thương con như thế, con thấy mãn nguyện lắm rồi.

Con, con không muốn gì cả."
Phớt nhẹ qua đầu mũi thanh tú của con gái, Giang Như Mộng thở dài: "Con bé ngốc..."
Lệ Gia Kì nhắm mắt, vùi đầu sâu hơn vào lòng mẹ: "Mẹ ơi, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có nắng.

Con cũng lâu rồi không được ra khỏi nhà.

Hay là ngày mai mình đi siêu thị mua sô – cô – la đi!"
"Được." Giang Như Mộng dịu giọng dỗ dành con: "Ăn nhiều sô-cô-la có thể giúp Gia Kì của mẹ vui vẻ hơn đó!"
***
Lần trước Mẫn Hướng Hàng hỏi Lệ Hàn Bân muốn thứ gì nhất, đối phương trả lời là nhà.

Mẫn Hướng Hàng bèn quyết tâm đưa Lệ Hàn Bân về nhà gặp cha mẹ của mình.


Một là hi vọng Lệ Hàn Bân cảm nhận được ấm áp của gia đình, hai là cũng muốn chính thức tuyên bố mối quan hệ của anh và Lệ Hàn Bân cho cha mẹ biết.

Thật ra anh cũng không hiểu lắm, trừ người cha đã qua đời, người cha khác của Lệ Hàn Bân vẫn còn sống, vậy muốn một ngôi nhà có nghĩa là gì?
"Hàn Bân, ừm...!em tan ca chưa? Anh sắp đến dưới lầu công ty em rồi.

Ừ! Anh đến đón em." Mẫn Hướng Hàng cúp điện thoại, đến dưới lâu công ty của Lệ Hàn Bân.

"Xin chào, tôi là Trần Bình, tổng giám đốc Lệ bảo tôi xuống đón anh." Trần Bình lịch sự đưa một tay ra.

"Xin chào, tôi là Mẫn Hướng Hàng.

Phiền cậu dẫn tôi đến phòng làm việc của Hàn Bân nhé." Mẫn Hướng Hàng mỉm cười bắt tay Trần Bình.

Đến phòng làm việc, Lệ Hàn Bân một tay không ngừng gõ bàn phím, một tay lật văn kiện chất thành đống trên bàn.

Mẫn Hướng Hàng cau mày: "Hàn Bân, em bận lắm sao? Hay là...!ngày mốt mình hẵng đi nhé."
Lệ Hàn Bân không ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: "Nói gì đấy, đã hẹn với người lớn thì làm sao hồi lại được? Đợi em một chút, sắp xong rồi."
"Ừ, được rồi." Mẫn Hướng Hàng tựa người lên sô-pha, vừa nhâm nhi tách cà phê Trần Bình đưa đến, vừa tỉ mỉ đánh giá phòng làm việc của Lệ Hàn Bân.

Trên bức tường màu trắng sữa treo vài bức tranh sơn dầu đơn giản của châu Âu thời Trung đại.

Đối diện là ba khung cửa sổ sát đất cực lớn, đứng từ trên cao nhìn xuống khiến người ta cảm thấy "Lên cao đỉnh chót vót mây, xung quanh núi nhỏ bao vây quanh vùng".

Bên cạnh chiếc sô-pha trắng cùng màu là một chậu trầu bà xanh um, điểm tô thêm chút sắc màu tươi mới cho căn phòng làm việc đơn điệu.

Không biết qua bao lâu, Lệ Hàn Bân duỗi eo, nhìn đồng hồ: "Cuối cùng cũng xong rồi! Hướng Hàng, mình mau đi thôi!"
"Lần đầu tiên đến nhà anh, phải ghé siêu thị mua chút quà gặp mặt cho chú và dì nhỉ." Lệ Hàn Bân ngả người lên ghế phụ lái, nhắm mắt dưỡng thần.

Mẫn Hướng Hàng vui vẻ: "Ha ha, Hàn Bân càng lúc càng giống một cô vợ nhỏ rồi."
"Nói gì đấy.

Đây là phép lịch sự cơ bản được chưa?! Anh tập trung lái xe đi!" Nghe thấy hai chữ vợ nhỏ, Lệ Hàn Bân nhất thời ngại ngùng đỏ mặt, không biết làm sao.


"Ha ha!" Tâm trạng Mẫn Hướng Hàng càng vui hơn.

Anh thích nhìn bộ dáng em ngại ngùng như thế đó.

Trong siêu thị.

Lệ Hàn Bân nhìn hộp trà trong tay: "Trà của chú đây rồi! Còn dì thì sao? Dì thích cái gì?"
Mẫn Hướng Hàng mỉm cười thần bí: "Mẹ anh ấy à, giống như mấy bạn nhỏ vậy đó, rất thích sô – cô – la Swiss Thins.

Đi thôi, mình đến khu đồ ăn vặt xem đi."
Nói xong, anh nắm tay Lệ Hàn Bân đi thẳng đến nơi đó.

Gần cuối ngày, siêu thị có chút đông đúc.

Mẫn Hướng Hàng nắm chặt tay Lệ Hàn Bân, sợ cậu sẽ đi lạc.

Trong lòng Lệ Hàn Bân cảm động, để cho anh nắm tay...!
"Hướng Hàng, tìm thấy rồi! Sô – cô – la Swiss Thins!"
Lệ Hàn Bân vừa đưa tay lấy xuống, đột nhiên, một cánh tay thon dài khác cũng cầm lấy hộp sô – cô – la...!
"Anh hai?!"
"Gia Kì..."
Thấy Mẫn Hướng Hàng đi cùng Lệ Hàn Bân, Giang Như Mộng ngạc nhiên: "Tiểu Mẫn?!"
Mẫn Hướng Hàng ngại ngùng gật đầu: "Chào dì Giang."
Có câu không trùng hợp không thành văn.

Bốn người không hẹn mà gặp tại siêu thị....


Bình Luận (0)
Comment