Lưu Niên Tự Thủy

Chương 67



Mẫn Hướng Hàng xách bữa trưa tình yêu tự tay làm nhanh chân bước vào bệnh viện.

Nghĩ đến Hàn Bân cùng hai đứa nhỏ trong bụng cậu ấy, khóe miệng không thể tự chủ mà vểnh lên một vòng cung xinh đẹp.

Lần này, nhất định phải cho tình yêu lớn và hai tình yêu nhỏ thưởng thức tài nấu bếp của mình.

Anh đứng trước cửa phòng bệnh, nhấc tay chuẩn bị gõ cửa, bên trong bỗng truyền ra tiếng Alex đang giận dữ: "Henry, Huống Du và Trần Bình không phải đang quản lí công ty rất tốt sao? Tại sao em còn phải làm thế này? Công việc ở tổng công ty, lại còn thêm văn kiện báo cáo chuyển phát sang mỗi ngày, thân thể em có chịu nổi không?"
Mẫn Hướng Hàng cau mày, áp tai lên cửa, cẩn thận nghe ngóng.

Trong phòng bệnh từ đầu đến cuối chỉ có một mình Alex nói, Hàn Bân không hề phát ra âm thanh nào.

Anh dần dần nghe ra được đại khái người cuồng công việc như Hàn Bân lại đang làm việc lực bất tòng tâm rồi.

Không kiềm chế được suy nghĩ, Mẫn Hướng Hàng đẩy cửa phòng bệnh ra, còn chưa kịp quở trách Hàn Bân vài câu như dự định thì đã bị dựng phu sắc mặt tái nhợt đang tựa trên giường bệnh làm cho ngây người.

"Hàn Bân, sao sắc mặt của em xấu thế này? Có phải khó chịu chỗ nào không?" Mẫn Hướng Hàng vội vàng buông hộp cơm trong tay, ngồi lại bên mép giường, cẩn thận vuốt ve phần bụng của Lệ Hàn Bân, lo âu chất chứa đầy trên mặt.

Lệ Hàn Bân cắn môi lắc đầu, mệt mỏi lộ ra trong thanh âm khàn khàn: "Không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút, thắt lưng hơi mỏi một chút."

"Em thế này còn nói không sao?" Mẫn Hướng Hàng vừa giận lại vừa thương, một bên giúp cậu mát xa thắt lưng, một bên trách móc, "Anh nghe thấy em nói chuyện với Alex rồi.

Em có thể nào đừng cậy mạnh được không?"
"Chính trị công ty đang lúc rối ren, trình độ quản lí của Huống Du và Trần Bình có hạn, người làm tổng giám đốc em đây làm sao có thể nhàn rỗi ở nhà?" Lệ Hàn Bân nhẹ giọng giải thích, con sâu ngủ trong cơ thể rục rịch động đậy nhờ động tác mát xa của Mẫn Hướng Hàng.

"Đồ ngốc, sao mà em nhàn rỗi được? Em đang làm một nhiệm vụ cực kì vĩ đại đó!" Mẫn Hướng Hàng xoa xoa cái bụng tròn vo của Lệ Hàn Bân, ôn tồn bảo, "Mỗi ngày phải chăm sóc hai nhóc con, còn muốn quản lí công ty à? Lỡ làm mệt cả ba tình yêu nhà mình thì phải làm sao?"
"Không đâu..." Giọng Lệ Hàn Bân càng lúc càng nhỏ, cơn buồn ngủ càng lúc càng nặng.

"Còn bảo không mệt? Mắt mở không lên rồi kìa." Mẫn Hướng Hàng đỡ thắt lưng người yêu, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, đắp chăn, "Ngủ một giấc đi.

Lát nữa anh gọi y tá đến đeo máy thở cho em."
"Ừ." Lệ Hàn Bân nằm nghiêng người, tay trái tự nhiên đặt trên bụng, dần chìm vào giấc mộng.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!" Alex nãy giờ vẫn chưa lên tiếng vỗ vai Mẫn Hướng Hàng.

Nhìn y tá thuần thục đeo mặt nạ dưỡng khí rồi treo túi truyền dịch ổn thỏa cho Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng gật đầu.

Trên hành lang bệnh viện người đến người đi, mùi nước khử trùng nồng nặc gắt mũi, Alex hỏi không đầu không đuôi: "Anh đến đây hơn một tháng rồi nhỉ? Đã quen mùi bệnh viện chưa?"
"Gần như ngày nào cũng lăn lộn ở đây, tôi sớm đã quen rồi." Mẫn Hướng Hàng không nề hà nở nụ cười.

Alex bất lực thở dài một tiếng: "Nhưng em ấy vẫn chưa quen với bệnh viện, chưa quen với việc mình là một bệnh nhân, lê tấm thân yếu ớt liều mạng giở xem văn kiện báo cáo nên mới mệt đến ngủ mê man.

Mẫn Hướng Hàng, anh có thể nào khuyên em ấy một chút không?"
"Tính cách Hàn Bân rất quật cường, chuyện đã quyết thì tuyệt đối không dễ dàng buông tay.

Huống hồ còn là việc liên quan đến công ty." Mẫn Hướng Hàng rầu rĩ, ngữ khí trầm xuống.

Alex sắc mặt ảm đạm, im lặng thở dài.

Quen biết Henry nhiều năm như thế, làm sao không hiểu tính cách của cậu ấy chứ? Phẫu thuật giảm dung tích phổi còn cố chấp không làm, lần này muốn cậu buông bỏ công việc, e còn khó hơn lên trời.

Thấy đối phương không nói gì một hồi lâu, Mẫn Hướng Hàng nói ra suy nghĩ của mình: "Thành phố S cách Birmingham mười tám ngàn cây số, chỉ cần Huống Du không gửi văn kiện sang, thì không phải đã giải quyết được vấn đề rồi đó sao?"
"Huống Du và Trần Bình không dám làm trái lời Henry." Alex không vui.

"..." Lần này đổi lại Mẫn Hướng Hàng trầm mặc không nói một lời.


Alex gãi đầu, suy nghĩ một hồi lâu, bỗng dưng nảy ra một ý tưởng, nói với Mẫn Hướng Hàng: "Tôi có thể đến thành phố S quản lí công ty giúp Henry!"
*****
"Không được! Anh không thể làm thế!" Sau khi Lệ Hàn Bân biết được ý tưởng của Alex, liền kiên quyết từ chối.

Alex nhướn đôi mày kiếm cười mặc kệ, nói: "Tại sao không được? Vừa có thể đi du lịch, lại có thể giúp em quản lí chi nhánh công ty.

Nói không chừng còn có thể gặp được một mối tình đẹp đẽ nơi đất khách quê người!"
"Alex, bây giờ không phải là lúc đùa." Lệ Hàn Bân ngước đôi mắt sâu thẳm đen láy, nghiêm túc nhìn Alex, nói: "Tôi không thể ích kỉ bắt anh buông bỏ sự nghiệp của mình, lặn lội đến thành phố S giúp tôi quản lí công ty.

Anh có suy nghĩ cho cảm nhận của những người thân cận không? Họ sẽ rất nhớ anh."
"Henry, em nỡ để anh đi không?" Alex vẫn hơi mỉm cười như cũ, nhưng lại không giấu được chua xót trong đáy mắt.

Trái tim của Lệ Hàn Bân bỗng nhói đau.

Xin lỗi, chung quy tình yêu vẫn là thứ nhỏ nhen, chỉ có thể là một người với một người.

Mẫn Hướng Hàng đang gọt vỏ táo nghe thấy câu hỏi của Alex suýt chút đã cứa vào tay.

Không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, trong lòng thầm tự trách mình vô dụng, không thể giúp Hàn Bân giải quyết phiền não.

"Đương nhiên là không! Nên anh mới không được rời khỏi Birmingham.

Công ty có tôi, Huống Du và Trần Bình là đủ rồi." Giọng Lệ Hàn Bân rõ ràng phá vỡ không khí im lặng giữa ba người, nhưng vẫn kiên trì với quyết định của mình.

"Mr.

Henry Lee, từ khi nào mà em trở nên tùy hứng như vậy thế? Tại sao không biết tự lượng sức mình?!" Alex đứng lên trên ghế mây, giận dữ chỉ vào bụng Lệ Hàn Bân, nghiêm nghị: "Cái thân bệnh tật của em, cái bụng cao ngất của em còn muốn tham gia vào quản lí công ty? Em có nghĩ cơ thể mình sẽ chịu không nổi chưa? Em có nghĩ cho đứa bé trong bụng sẽ không chịu nổi chưa? Em..."
"Alex, đừng kích động, ăn miếng táo đi!"
Mẫn Hướng Hàng nhét miếng táo đã gọt vỏ vào miệng Alex, ngăn chặn câu chỉ trích của anh ta.

Ôm người yêu đang ngơ ngác, ôn tồn bảo: "Alex tuy hơi nặng lời, nhưng anh ấy nói cũng có lí.

Coi như là vì mấy đứa nhỏ, tạm hoãn công việc lại, được không?"
Lệ Hàn Bân cúi đầu xoa bụng, giống như đang đối thoại với mấy đứa con trong bụng, lại tựa như đang nói với hai người trước mặt: "Các con yêu, xin lỗi, mấy hôm nay phải mệt mỏi với cha rồi.

Nhưng cha cũng không còn cách nào, cha nuôi Huống Du gọi điện nói cho cha, tình hình chi nhánh công ty không ổn định, tập đoàn Giang thị tranh giành thị trường gay gắt, chiếm đoạt nguồn khách hàng.


Cha chỉ là muốn nhân lúc sức khỏe còn tốt góp sức cho công ty một chút."
"Henry, để anh đi đi, được không?" Rõ ràng là chủ động giúp người ta giải quyết phiền muộn, nhưng giọng điệu Alex lại mang đầy ý cầu xin.

Trong lòng Lệ Hàn Bân hơi rung động một chút, đến cả Mẫn Hướng Hàng ngồi bên cạnh cũng bị tình cảm sâu đậm của anh làm cảm động.

Nếu như không có mình, Hàn Bân với Alex hẳn đã có thể trở thành một đôi.

"Nhưng mà..." Tổng giám đốc Lệ miệng mồm nhanh nhạy nhất thời không thốt ra được lời nào.

"Henry trở nên dài dòng từ khi nào vậy chứ? Là vì sắp làm cha sao? Bây giờ chỉ còn nhân sĩ anh đây có thể giúp em thôi, em đừng từ chối nữa, nếu không sẽ không còn cơ hội khác nữa đâu!" Alex cười hớn hở, nói: "Sự nghiệp gia tộc đều do hai người anh trai của anh làm chủ, anh ở công ty cũng không có chuyện gì làm, chi bằng đến thành phố S giúp em quản lí hai đứa Huống Du và Trần Bình vậy."
Alex nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lệ Hàn Bân lại cảm thấy rất khó chịu.

Cậu dần dần thu lại cảm xúc, chân thành nhìn anh cảm ơn một tiếng.

"Ngốc, bạn bè với nhau không cần cám ơn." Alex đứng dậy, chỉnh trang lại y phục trên người, "Vậy anh về thu dọn hành lí trước nhé."
"Alex, đi đường bình an." Lệ Hàn Bân nắm lấy tay Alex, nhẹ giọng tạm biệt anh.

Alex vui vẻ cười, đây là lần đầu tiên Henry chủ động nắm tay anh.

Nếu như có thể, anh thật sự mong rằng vĩnh viễn nắm lấy bàn tay ấy không buông.

Thế nhưng, cậu ấy rốt cuộc vẫn không thuộc về anh.

Chậm rãi cầm tay Lệ Hàn Bân dần đặt vào trong tay Mẫn Hướng Hàng, trịnh trọng dặn dò: "Tôi đi rồi, anh phải chăm sóc em ấy cẩn thận đấy!"
Mẫn Hướng Hàng nắm chặt tay trái của người yêu, ánh mắt kiên định gật đầu: "Yên tâm, bàn tay này cả đời tôi cũng sẽ không buông!"
Máy bay gào thét xuyên qua tầng mây, duyên phận quyến luyến vượt qua bờ biển.

Alex nhắm mắt, tựa người lên lưng ghế máy bay, bắt đầu một hành trình mới thuộc về riêng anh....


Bình Luận (0)
Comment