Lưu Niên Tự Thủy

Chương 88



Vợ chồng Lệ Gia Kì vì có việc khác cần xử lí, cho nên chỉ có thể ở lại vài ngày rồi đưa Dorreen về.
Sau khi tiễn khách từ phương xa đến, nhịp sống của Mẫn Hướng Hàng lại trở về như trước.

Mỗi ngày đều đeo một chiếc mặt nạ lạc quan để gặp gỡ người khác, nhưng đau khổ trong lòng ngày ngày dần thối rữa mục nát theo thời gian.

Chỉ có lúc đêm về tĩnh lặng, anh mới tháo xuống chiếc mặt nạ ngụy trang kiên cường, một mình lặng lẽ liếm láp vết thương như con thú hoang, để mặc cho nước mắt rơi trên mặt...!
Đêm khuya không trăng không sao, bầu trời đen như mực thiếu đi trăng sao bầu bạn trông vô cùng hiu quạnh.

Mẫn Hướng Hàng ngồi một mình trên bục xi măng của sân thượng bệnh viện, gió đêm thổi mấy chiếc vỏ lon bia vang tiếng leng keng.

Anh vừa nốc bia tươi trong tay, vừa thẫn thờ nhìn ánh đèn đường ở phía xa.

"Hàn Bân, các con của chúng ta càng ngày càng nghịch ngợm." Mẫn Hướng Hàng nhìn lên bầu trời, tự độc thoại: "Hôm nay Bính Bính còn đánh nhau với bạn khác, nhưng anh không trách phạt nó quá nhiều, em có biết tại sao không?"
Mẫn Hướng Hàng ợ một cái, tiếp tục lẩm bẩm: "Bởi vì thằng bé đó nói Bính Bính nhà chúng ta là con hoang, một đứa con hoang có tên quái dị, một đứa con hoang không có cha."
Gió khuya rì rào từng hồi bên tai, người trên sân thượng nhắm lại hai mắt, hít một hơi thật sâu, một cảm giác lạnh lẽo ập vào lòng, lại sắp đến mùa tuyết rơi rồi.

Vỏ lon bia trong tay rất nhanh đã rỗng, Mẫn Hướng Hàng vẫn chìm trong cơn say, cũng không biết tại sao mình lại uống được nhiều như thế.


Mẫn Hướng Hàng bất lực ném vỏ bia rỗng đi, lảo đảo đứng dậy.

Anh cố hết sức gào thét thật to: "Hàn Bân, anh rất nhớ em, mau về với anh và bọn nhỏ đi! Bọn anh không thể thiếu em!"
Tiếng gọi thâm tình dần dần tan biến, người trong cơn say nước mắt sớm đã rơi đầy mặt.

Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ chính là chờ đợi mà không biết kết quả.

Nhiều khi, Mẫn Hướng Hàng nghĩ, có lẽ đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình.

Trừng phạt anh vì lúc trước đã lạnh nhạt, không biết trân trọng, đến khi mất đi mới biết hối hận.

Đau khổ nhất trên thế gian cũng chỉ có thế mà thôi.

Khuôn mặt vô cảm nhìn về phía thành phố dưới chân, chỉ cần bước thêm vài bước nữa thôi, là anh đã có thể mãi mãi cùng người thương ngủ say, mãi mãi không chia lìa.

Thế nhưng đến cả quyền giải thoát anh cũng không có.

Hàn Bân, trong giấc mộng đẹp của em liệu có hình bóng của anh và bọn nhỏ không? Anh nghĩ đáp án nhất định là có.

Mẫn Hướng Hàng nghĩ, anh rất muốn cùng em dạo chơi trong tiên cảnh, nhưng lại không thể trốn khỏi tầng tầng trói buộc của hiện thực, cũng không nỡ phủi đi trách nhiệm ngọt ngào của chúng ta.

Đêm khuya lặng lẽ luôn khiến người ta cảm thấy đau thương, Mẫn Hướng Hàng đứng trên bờ sân thượng, mặc cho gió lạnh ồn ào thổi rối mái tóc.

Anh ưỡn thẳng người, cơ thể trông vô cùng mỏng manh, tựa như một giây sau sẽ bị cuốn bay theo gió...!
"Hàng, anh đứng ở đó làm gì vậy?" Một giọng nói đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng.

Giọng nói thân thương biết bao nhiêu, cách gọi thân thiết biết bao nhiêu, Mẫn Hướng Hàng mệt mỏi nhíu mày, khóe môi câu lên một nụ cười khổ châm biếm: chắc là mình lại chìm sâu trong mộng đẹp nữa rồi.

Nhìn người yêu đang xoay lưng lại với mình mãi không quay đầu lại, Lệ Hàn Bân vừa tỉnh lại đẩy y tá đang đỡ cậu ra, lê từng bước yếu ớt, lảo đảo đi về phía trước.

Cánh tay trái vòng qua ngực Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân chầm chậm ôm lấy anh từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, thấp giọng khẽ nói: "Hàng, em xin lỗi, để anh và các con đợi lâu rồi."
Mẫn Hướng Hàng không thể tin vào tai mình, một hồi lâu mới có phản ứng.

Anh đứng ngây tại chỗ, nước mắt rơi xuống không ngừng như vòi rồng đã vặn mở.

Nếu đây là một giấc mộng, anh mong mình mãi mãi không tỉnh lại.


"Hàng, tại sao anh không quay lại nhìn em? Anh có biết là em đã tìm anh rất lâu không..." Lệ Hàn Bân tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể người yêu, dùng thanh âm yếu ớt thì thầm.

Ánh đèn trên sân thượng mờ mờ ảo ảo, kéo dài bóng hai người đang ôm nhau.

Y tá thức thời sớm đã không còn tung tích, xúc động trong tận đáy lòng tựa như một mầm cây dây leo sinh trưởng, quấn quanh hai người.

Mẫn Hướng Hàng không kiềm chế được run rẩy, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đong đầy nước lấp lánh trong sắc đêm.

Anh ngây ngốc nhìn đối phương thật lâu, thì thầm như đang nói mớ: "Anh còn tưởng lại là mơ."
Biểu cảm ngây ngốc của người yêu đâm sâu vào tim Lệ Hàn Bân.

Người ở trước mắt, đã chịu tổn thương lớn đến thế nào mới không còn sức sống như thế này.

Lệ Hàn Bân nắm chặt lấy tay Mẫn Hướng Hàng, xoa lên khuôn mặt mình một lần rồi lại một lần nữa, vội vàng nói: "Hàng, là em đây.

Em đã tỉnh lại rồi.

Đây không phải là mơ."
Mẫn Hướng Hàng liên tục gật đầu.

Rõ ràng anh đang cười, nhưng khóe mắt lại ngấn lệ.

Anh nghĩ, đây là cái mà người ta hay nói là "mừng đến rơi nước mắt" nhỉ.

Tình cảm mặn nồng khó có thể kiềm chế, Mẫn Hướng Hàng ôm lấy mặt Lệ Hàn Bân, như lữ khách đột nhiên hứng được cơn mưa ngọt ngào, nóng lòng hôn thật sâu.

Tách mở cánh môi cọ vào nhau, hai đầu lưỡi không ngừng quấn quít khuấy đảo trong miệng, nước bọt ấm áp không kịp nuốt xuống chảy ra theo từng lúc miệng khép mở, cơn sóng tình nóng hổi ùa vào từng dây thần kinh trên khắp cơ thể, xung động mãnh liệt như củi khô lửa bốc vây lấy cả hai người...!
Từng phút từng giây trôi qua, đến khi hai bên đã sắp nghẹt thở, hai cánh môi đỏ hồng mới quyến luyến tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng tang lấp lánh quyến rũ, tiếng thở dốc mê hồn không khỏi khiến người ta đỏ mặt tía tai.

"Hàn Bân, mùi vị của em vẫn không thay đổi chút nào, vẫn làm người ta muốn ngừng mà không được." Mẫn Hướng Hàng ôm lấy thắt lưng ong của Lệ Hàn Bân, ngọt ngào trêu chọc.

Lệ Hàn Bân cũng không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Mẫn Hướng Hàng, một lúc lâu sau mới khẽ trách: "Hàng, anh hôn mạnh bạo quá, môi của em đau quá này."
Đầu mũi khẽ chạm vào đối phương, Mẫn Hướng Hàng lại thè lưỡi ra, liếm lấy cánh môi thoáng ửng đỏ của Lệ Hàn Bân, cười gian manh, hỏi: "Bây giờ còn đau không?"
"Xấu xa──" Lệ Hàn Bân tức thì đỏ bừng mặt xấu hổ, cao giọng mắng yêu.

"Ha ha, đây là sự trừng phạt của tên xấu xa dành cho em đó." Mẫn Hướng Hàng chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, ngữ khi nghe như ung dung cảm thán: "Anh đã đợi em suốt ba năm lẻ một tháng thêm hai ngày hai mươi ba tiếng, dù thế nào cũng phải có chút bồi thường nhé."
"Em xin lỗi..."

Ánh đèn trên sân thượng của bệnh viện tuy u ám, nhưng Lệ Hàn Bân vẫn nhìn thấy rõ nét tang thương lộ ra giữa chân mày của Mẫn Hướng Hàng, cậu có chút nghẹn ngào: "Hai nhóc con nghịch phá nhất định là đã làm anh khổ tâm không ít rồi phải không? Anh nhìn anh kìa, đuôi mắt đã có dấu vết của thời gian rồi." Nói xong, ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt qua nếp nhăn li ti của người yêu, trong mắt Lệ Hàn Bân tràn đầy hạnh phúc thê lương.

Mẫn Hướng Hàng khẽ cười lắc đầu, nắm lấy bàn tay trái đang áp trên mặt mình, dịu giọng an ủi: "Dấu vết của tháng năm khiến anh có mùi vị đàn ông hơn, em đừng ghen tị với anh nhé!"
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là do chưa đến lúc xúc động mà thôi.

Trong lòng Lệ Hàn Bân dấy lên vô vàn cảm thán, hai hàng nước mắt đã dâng đầy trong khóe mắt, là ưu thương cũng là cảm động...!
"Hàn Bân, đừng khóc.

Em vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu." Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên mặt cậu, đau lòng nói thêm: "Tất cả đã qua rồi, mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi."
Lệ Hàn Bân gật đầu, thâm tình nhìn vào mắt Mẫn Hướng Hàng, chậm rãi bày tỏ tâm sự: "Hàng, anh đã từng nói, cho dù gặp phải thăng trầm gì cũng không được dễ dàng từ bỏ.

Lúc em lạc mất phương hướng trong bóng đêm, có một đôi tay vững chắc từ trên trời đưa xuống nắm chặt lấy em.

Em biết đó là tay của anh, là anh đã đưa em đến ánh sáng của sinh mệnh."
"Hàn Bân..." Mẫn Hướng Hàng gọi tên người yêu.

Dẫu cho trước đây đã trải qua chuyện gì, rồi em sẽ được hạnh phúc thôi.

Hơi thở ấm áp phả bên tai Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân dùng thanh âm ái muội thì thầm: "Em đã nghe thấy tiếng gọi của anh và các con.

Lần trước anh còn hung dữ với hai đứa nhỏ làm chúng khóc đúng không?"
Mẫn Hướng Hàng ngạc nhiên mở to hai mắt, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn cậu, suýt chút nữa đã rơi cả cằm xuống đất.

Khóe môi mê người cong lên một vòng cung, nhân lúc người yêu không phòng bị, Lệ Hàn Bân chủ động dán đôi môi như búp hoa lên bờ môi mềm mại ấm áp kia, thỏa thích hôn lên đó...!
Trên trời rơi xuống một trận tuyết đầu mùa vào năm xxxx rất đúng lúc.

Khác với hoa tuyết nhân tạo của ba năm trước, nay hạt tuyết chân thật đã rơi đầy đất trời như múa như bay, như mộng như ảo.

Hạnh phúc đích thực sau khi trải qua thử thách đã vén rèm hé mở....


Bình Luận (0)
Comment